Bà ta hy vọng biết bao nghe được Ngũ Học Phong từ chối trả lời.
Nhưng đầu dây bên kia lại im lặng.
Trong lòng Tiêu Mai rơi lộp độp.
"Tiêu Mai, Y Y nói cho tôi biết, là Tiêu Lạc tiêm vào người nó một loại thuốc, làm cho nó bị mất trí."
Ngũ Học Phong nói sự thật cho Tiêu Mai nghe.
Kết quả đúng là do Tiêu Lạc gây ra.
Tiêu Mai và Ngũ Học Phong nói thêm vài chuyện rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Thật lâu sau cũng không thể ổn định lại tâm tình.
Tiêu Mai ngồi bên giường suy nghĩ. Nếu Ngũ Y Y nói là sự thật, vậy bây giờ tên Tiêu Lạc kia còn đúng là em trai của bà không?
Tuy nhiều năm như vậy bà ta và em trai mình đều sống nương tựa vào nhau.
Cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Có thể có được như ngày hôm nay đều do hai chị em cố gắng làm ra.
Lúc trước Tiêu Lạc đã đi đâu?
Trong khoảng thời gian này Tiêu Mai có thể cảm nhận được Tiêu Lạc đã thay đổi.
Ánh mắt của cậu ta không trong suốt như lúc trước nữa. Nụ cười cũng không ấm áp như lúc trước.
Điều này là vì Ngũ Y Y sao?
Rốt cuộc cô bé kia đã dùng cách gì cướp đi phồn phách Tiêu Lạc. Khiến cho Tiêu Lạc biến thành một người như vậy chứ.
Không tiếc dùng thuốc cướp đi trí nhớ của một người.
Chuyện này thật đáng sợ, Tiêu Mai càng nghĩ càng cảm thấy lạnh cả người.
"Chị! đang nghĩ gì thế?" Đúng lúc này Tiêu Lạc đã trở lại.
"A! Không có, không có gì!"
Tiêu Mai càng bị hoảng sợ, vội vàng ổn định tinh thần lại.
"Chị, em sắp thành công rồi. Chị có thể trở lại nhà họ Ngũ, em gần lấy lại được Y Y rồi."
Tiêu Lạc nói những lời này trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Lạc, tại sao phải biến thành như vậy?" Tiêu Mai hơi mất mát.
"Em biết rõ hiện tại trong lòng chị rất đau khổ, nhưng mà, chị chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa là được rồi. Em muốn nói cho người kia biết, nhà họ Tiêu chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc đâu."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Mai.
Từ khi nào thì chị lại gầy đi nhiều như vậy.
"Lạc, ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu, em đã nghe chưa?"
Tiêu Mai biết hiện tại bà ta có nói gì với anh ta đi nữa thì cũng chẳng ăn thua gì rồi.
Nhưng bà ta vẫn cố gắng nhắc nhở anh ta.
Tiêu Lạc vẫn không nói gì, chỉ ôm Tiêu Mai càng chặt.
"Lạc, chị cảm thấy, cảm thấy tên Âu Dương Chấn Đình kia không phải là người đáng tin."
Tiêu Mai chợt nghĩ đến lão hồ ly Âu Dương Chân Đình không phải là người tầm thường.
"Em biết rõ, ông ta không phải là lão hồ ly gì, chị, ông ta là một con sói! Một con sói giống như Hoắc Phi Đoạt!"
Tiêu Lạc dừng lại một chút.
"Thậm chí,ông ta có thể độc ác hơn so với Hoắc Phi Đoạt!"
Tiêu Mai nghe xong trong lòng căng thẳng.
Chỉ thầm nguyện cầu cho tên Âu Dương kia không ra tay độc ác đối với em trai mình.
Tiêu Lạc không biết, hôm nay anh ta đánh giá Âu Dương Chấn Đình, chính là bộ mặt chân thật nhất của Âu Dương Chấn Đình.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
"Đúng rồi Y Y, vẫn chưa hỏi em đã trải qua nhà họ Ngũ như thế nào?
Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của ngũ Y Y đang chăm sóc vô cùng đặc biệt.
Từ lần trước anh tắm qua một lần, Hoắc Phi Đoạt như là mê luyến loại phục vụ đặc biệt này.
Nằm trong làn nước ấm áp, trên người còn có hai móng vuốt nhỏ bé đang nhẹ nhàng kỳ cọ.
Hoắc Phi Đoạt có cảm giác thật sự vô cùng hạnh phúc.
Ngũ Y Y ngồi bên cạnh lại chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không tình nguyện.
"Vì sao muốn em kỳ lưng cho anh? Em là người hầu của anh sao?"
Ngũ Y Y nhỏ giọng trách móc.
Cô không dám lớn tiếng vì sợ mình nói sai lại khơi mào dục vọng của người này.
Nhưng đầu dây bên kia lại im lặng.
Trong lòng Tiêu Mai rơi lộp độp.
"Tiêu Mai, Y Y nói cho tôi biết, là Tiêu Lạc tiêm vào người nó một loại thuốc, làm cho nó bị mất trí."
Ngũ Học Phong nói sự thật cho Tiêu Mai nghe.
Kết quả đúng là do Tiêu Lạc gây ra.
Tiêu Mai và Ngũ Học Phong nói thêm vài chuyện rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Thật lâu sau cũng không thể ổn định lại tâm tình.
Tiêu Mai ngồi bên giường suy nghĩ. Nếu Ngũ Y Y nói là sự thật, vậy bây giờ tên Tiêu Lạc kia còn đúng là em trai của bà không?
Tuy nhiều năm như vậy bà ta và em trai mình đều sống nương tựa vào nhau.
Cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Có thể có được như ngày hôm nay đều do hai chị em cố gắng làm ra.
Lúc trước Tiêu Lạc đã đi đâu?
Trong khoảng thời gian này Tiêu Mai có thể cảm nhận được Tiêu Lạc đã thay đổi.
Ánh mắt của cậu ta không trong suốt như lúc trước nữa. Nụ cười cũng không ấm áp như lúc trước.
Điều này là vì Ngũ Y Y sao?
Rốt cuộc cô bé kia đã dùng cách gì cướp đi phồn phách Tiêu Lạc. Khiến cho Tiêu Lạc biến thành một người như vậy chứ.
Không tiếc dùng thuốc cướp đi trí nhớ của một người.
Chuyện này thật đáng sợ, Tiêu Mai càng nghĩ càng cảm thấy lạnh cả người.
"Chị! đang nghĩ gì thế?" Đúng lúc này Tiêu Lạc đã trở lại.
"A! Không có, không có gì!"
Tiêu Mai càng bị hoảng sợ, vội vàng ổn định tinh thần lại.
"Chị, em sắp thành công rồi. Chị có thể trở lại nhà họ Ngũ, em gần lấy lại được Y Y rồi."
Tiêu Lạc nói những lời này trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Lạc, tại sao phải biến thành như vậy?" Tiêu Mai hơi mất mát.
"Em biết rõ hiện tại trong lòng chị rất đau khổ, nhưng mà, chị chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa là được rồi. Em muốn nói cho người kia biết, nhà họ Tiêu chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc đâu."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Mai.
Từ khi nào thì chị lại gầy đi nhiều như vậy.
"Lạc, ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu, em đã nghe chưa?"
Tiêu Mai biết hiện tại bà ta có nói gì với anh ta đi nữa thì cũng chẳng ăn thua gì rồi.
Nhưng bà ta vẫn cố gắng nhắc nhở anh ta.
Tiêu Lạc vẫn không nói gì, chỉ ôm Tiêu Mai càng chặt.
"Lạc, chị cảm thấy, cảm thấy tên Âu Dương Chấn Đình kia không phải là người đáng tin."
Tiêu Mai chợt nghĩ đến lão hồ ly Âu Dương Chân Đình không phải là người tầm thường.
"Em biết rõ, ông ta không phải là lão hồ ly gì, chị, ông ta là một con sói! Một con sói giống như Hoắc Phi Đoạt!"
Tiêu Lạc dừng lại một chút.
"Thậm chí,ông ta có thể độc ác hơn so với Hoắc Phi Đoạt!"
Tiêu Mai nghe xong trong lòng căng thẳng.
Chỉ thầm nguyện cầu cho tên Âu Dương kia không ra tay độc ác đối với em trai mình.
Tiêu Lạc không biết, hôm nay anh ta đánh giá Âu Dương Chấn Đình, chính là bộ mặt chân thật nhất của Âu Dương Chấn Đình.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
"Đúng rồi Y Y, vẫn chưa hỏi em đã trải qua nhà họ Ngũ như thế nào?
Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của ngũ Y Y đang chăm sóc vô cùng đặc biệt.
Từ lần trước anh tắm qua một lần, Hoắc Phi Đoạt như là mê luyến loại phục vụ đặc biệt này.
Nằm trong làn nước ấm áp, trên người còn có hai móng vuốt nhỏ bé đang nhẹ nhàng kỳ cọ.
Hoắc Phi Đoạt có cảm giác thật sự vô cùng hạnh phúc.
Ngũ Y Y ngồi bên cạnh lại chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không tình nguyện.
"Vì sao muốn em kỳ lưng cho anh? Em là người hầu của anh sao?"
Ngũ Y Y nhỏ giọng trách móc.
Cô không dám lớn tiếng vì sợ mình nói sai lại khơi mào dục vọng của người này.
/651
|