"Tách tách tách tách" , các âm thanh đồng thời vang lên.
Cảnh tượng như vậy, quả thật trăm năm khó gặp.
Hoắc Phi Đoạt, lại cười, hơn nữa không phải cười lạnh.
A Trung đứng một bên yên lặng.
Gần đây lão đại liên tiếp làm cho anh cảm thấy khiếp sợ.
Anh cũng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi.
Ngũ Y Y mang cặp sách, bước nhanh hướng trong trường học mà chạy.
Hoắc Phi Đoạt ngồi vào trong xe rời đi, về chuyện Tiêu Lạc, không thể làm ngơ được nữa.
Sau lưng Ngũ Y Y bị một đám người đuổi theo.
Cô chỉ biết cố chạy về phía trước, cũng không có chú ý đến trước mặt có một người đang đứng.
Người kia, chính là Hàn Giang Đình.
"Bụp. . . . . ."
Hàn Giang Đình hít vào một ngụm khí lạnh.
Người nào lớn gan như vậy, dám đụng vào bản thiếu gia.
Hàn Giang Đình đang muốn quay lại mắng.
Nhưng nhìn kỹ, người đụng vào mình lại là Ngũ Y Y.
"Y Y?"
Đã rất lâu Ngũ Y Y không có đến trường sao đột nhiên lại đến.
Cũng khiến Hàn Giang Đình hơi bị chấn động.
"Hả? Là cậu? Hàn, Hàn, Hàn. . . . . ."
Ngũ Y Y Hàn nửa ngày cũng chưa đem ba chữ Hàn Giang Đình nói ra cho xong.
Tức giận chủ nhân của tên gọi này ở một bên cắn răng nghiến lợi.
"Ngũ Y Y, cái người vong ân phụ nghĩa nhà cậu. Cậu ăn của tôi biết bao nhiêu đồ ăn ngon, bây giờ đến tên tuổi của bản thiếu gia cũng gọi không xong."
Hàn Giang Đình cảm giác mình đối với cô nhóc này cũng không tệ.
Thật là nham hiểm.
"A a, là Hàn Giang Đình, tôi tại sao có thể quên được chứ. Ha ha. . . . . ."
Ngũ Y Y khó khăn lắm mới có thể chung sống được với người này.
Hô, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Ngũ Y Y vỗ ngực một cái.
Nhưng Hàn Giang Đình là người dễ lừa như vậy sao?
Xem ra trí nhớ của Ngũ Y Y đã hoàn toàn quên mất người này giống như cục tẩy đường.
Không không, là kẹo cao su.
Phải rồi, là thuốc cao bôi trên da chó.
Ngũ Y Y đang chuẩn bị đi qua bên cạnh Hàn Giang Đình.
Lại bị anh kéo lại.
"Đứng lại, còn chưa có nói xin lỗi liền muốn chạy? Ngươi bây giờ chạy rất nhanh lẹ nha."
Lúc Hàn Giang Đình nói lời này, lỗ mũi hướng lên trời.
Một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Ôi chao, Giang Đình, tôi không phải là bị mất trí nhớ sao. Cậu cũng đừng trách tôi, nếu không, hay là buổi trưa tôi mời cậu uống nước trái cây?"
Ngũ Y Y đến gần Hàn Giang Đình nhỏ giọng mà giải thích nói.
Hàn Giang Đình cùng Ngũ Y Y biết nhau hai mươi năm rồi, cô nhóc này vẫn là lần đầu tiên gọi mình như vậy.
Không ngờ dễ nghe như vậy.
Hàn Giang Đình suy nghĩ một chút, quyết định vì hai chữ này mà nhân nhượng.
Tha cho cô một lần.
Dù chỉ là mất trí nhớ, nhưng bản tính vắt cổ chày ra nước của cô nhóc này vẫn không thay đổi.
"Mời uống nước trái cây, Ngũ Y Y cậu có phải là keo kiệt quá hay không?"
Hai mắt Ngũ Y Y xoay động.
Người này ngu ngốc như vậy, dễ lừa như vậy.
Không chừng về sau cần phải dùng đến cậu ta.
"Ôi chao, nơi đó có thể. Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi!"
Lời này Ngũ Y Y vừa nói ra.
Làm cho Hàn Giang Đình chấn động.
Không được, trái tim nhỏ không chịu nổi.
Hôm nay bị kích thích quá nhiều.
"Thế nào đột nhiên hào phóng như vậy?"
"Cậu là bạn tốt của tôi, có đúng hay không! Mời bạn tốt ăn cơm có chỗ nào không đúng sao?"
Ngũ Y Y đưa ra khuôn mặt cười.
Lông mi thật dài giống như là đang khiêu vũ.
Hàn Giang đình đột nhiên cảm thấy người này đang dùng một loại ánh mắt không có ý tốt nhìn mình.
Đang muốn tránh ra, lại bị ngũ Y Y ngăn lại.
"Giang Đình, chúng ta cùng đi học thôi."
Sau đó liền bị lôi đi.
"Lão đại, chuyện ngài Âu Dương bị Tiêu Lạc đưa đi, anh thấy thế nào?"
A Trung đứng ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt hỏi.
Cảnh tượng như vậy, quả thật trăm năm khó gặp.
Hoắc Phi Đoạt, lại cười, hơn nữa không phải cười lạnh.
A Trung đứng một bên yên lặng.
Gần đây lão đại liên tiếp làm cho anh cảm thấy khiếp sợ.
Anh cũng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi.
Ngũ Y Y mang cặp sách, bước nhanh hướng trong trường học mà chạy.
Hoắc Phi Đoạt ngồi vào trong xe rời đi, về chuyện Tiêu Lạc, không thể làm ngơ được nữa.
Sau lưng Ngũ Y Y bị một đám người đuổi theo.
Cô chỉ biết cố chạy về phía trước, cũng không có chú ý đến trước mặt có một người đang đứng.
Người kia, chính là Hàn Giang Đình.
"Bụp. . . . . ."
Hàn Giang Đình hít vào một ngụm khí lạnh.
Người nào lớn gan như vậy, dám đụng vào bản thiếu gia.
Hàn Giang Đình đang muốn quay lại mắng.
Nhưng nhìn kỹ, người đụng vào mình lại là Ngũ Y Y.
"Y Y?"
Đã rất lâu Ngũ Y Y không có đến trường sao đột nhiên lại đến.
Cũng khiến Hàn Giang Đình hơi bị chấn động.
"Hả? Là cậu? Hàn, Hàn, Hàn. . . . . ."
Ngũ Y Y Hàn nửa ngày cũng chưa đem ba chữ Hàn Giang Đình nói ra cho xong.
Tức giận chủ nhân của tên gọi này ở một bên cắn răng nghiến lợi.
"Ngũ Y Y, cái người vong ân phụ nghĩa nhà cậu. Cậu ăn của tôi biết bao nhiêu đồ ăn ngon, bây giờ đến tên tuổi của bản thiếu gia cũng gọi không xong."
Hàn Giang Đình cảm giác mình đối với cô nhóc này cũng không tệ.
Thật là nham hiểm.
"A a, là Hàn Giang Đình, tôi tại sao có thể quên được chứ. Ha ha. . . . . ."
Ngũ Y Y khó khăn lắm mới có thể chung sống được với người này.
Hô, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Ngũ Y Y vỗ ngực một cái.
Nhưng Hàn Giang Đình là người dễ lừa như vậy sao?
Xem ra trí nhớ của Ngũ Y Y đã hoàn toàn quên mất người này giống như cục tẩy đường.
Không không, là kẹo cao su.
Phải rồi, là thuốc cao bôi trên da chó.
Ngũ Y Y đang chuẩn bị đi qua bên cạnh Hàn Giang Đình.
Lại bị anh kéo lại.
"Đứng lại, còn chưa có nói xin lỗi liền muốn chạy? Ngươi bây giờ chạy rất nhanh lẹ nha."
Lúc Hàn Giang Đình nói lời này, lỗ mũi hướng lên trời.
Một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Ôi chao, Giang Đình, tôi không phải là bị mất trí nhớ sao. Cậu cũng đừng trách tôi, nếu không, hay là buổi trưa tôi mời cậu uống nước trái cây?"
Ngũ Y Y đến gần Hàn Giang Đình nhỏ giọng mà giải thích nói.
Hàn Giang Đình cùng Ngũ Y Y biết nhau hai mươi năm rồi, cô nhóc này vẫn là lần đầu tiên gọi mình như vậy.
Không ngờ dễ nghe như vậy.
Hàn Giang Đình suy nghĩ một chút, quyết định vì hai chữ này mà nhân nhượng.
Tha cho cô một lần.
Dù chỉ là mất trí nhớ, nhưng bản tính vắt cổ chày ra nước của cô nhóc này vẫn không thay đổi.
"Mời uống nước trái cây, Ngũ Y Y cậu có phải là keo kiệt quá hay không?"
Hai mắt Ngũ Y Y xoay động.
Người này ngu ngốc như vậy, dễ lừa như vậy.
Không chừng về sau cần phải dùng đến cậu ta.
"Ôi chao, nơi đó có thể. Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi!"
Lời này Ngũ Y Y vừa nói ra.
Làm cho Hàn Giang Đình chấn động.
Không được, trái tim nhỏ không chịu nổi.
Hôm nay bị kích thích quá nhiều.
"Thế nào đột nhiên hào phóng như vậy?"
"Cậu là bạn tốt của tôi, có đúng hay không! Mời bạn tốt ăn cơm có chỗ nào không đúng sao?"
Ngũ Y Y đưa ra khuôn mặt cười.
Lông mi thật dài giống như là đang khiêu vũ.
Hàn Giang đình đột nhiên cảm thấy người này đang dùng một loại ánh mắt không có ý tốt nhìn mình.
Đang muốn tránh ra, lại bị ngũ Y Y ngăn lại.
"Giang Đình, chúng ta cùng đi học thôi."
Sau đó liền bị lôi đi.
"Lão đại, chuyện ngài Âu Dương bị Tiêu Lạc đưa đi, anh thấy thế nào?"
A Trung đứng ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt hỏi.
/651
|