"Lập tức điều tra xem tại sao lại không thấy cô ấy."
Sau khi A Trung ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt có chút giật mình về hành động của Tiêu Lạc.
Không ngờ anh ta lại biết mình giam lão già Âu Dương Chấn Đình kia.
Hơn nữa, còn phá được phòng thủ nghiêm mật.
Xem ra, chuyện sau này càng ngày càng phiền toái.
Ngũ Y Y hôm nay mặc T-Shirt màu hồng, phía trên có vẽ một con chó nhỏ đáng yêu.
Thân dưới mặc một cái quần bó sát người.
Chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.
Trên đầu buộc mái tóc đuôi ngựa đơn giản.
Vài sợi tự nhiên thòng xuống bên tai.
Lỗ tai mang một chuyến khuyên tai nhỏ đáng yêu.
Hai mắt thật to vụt sáng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn đến ngây người.
Cô nhóc này tại sao lại có tinh thần phấn chấn như vậy.
Hoắc Phi Đoạt đang muốn đến gần.
Lại thấy Ngũ Y Y lùi về phía sau mấy bước nói.
“Anh đừng tới đây, tôi biết rõ anh muốn làm gì. Hôm nay tôi nhất định phải đi học, anh không thể anh cản tôi được."
Bộ dáng Ngũ Y Y giống như tôi có việc chính sự cần phải làm.
"Anh muốn làm cái gì? Anh sao lại không biết anh muốn làm cái gì?"
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa từ từ đến gần ngũ Y Y.
Bây giờ Ngũ Y Y đã bị anh tiến tới gần góc tường, căn bản không còn nơi nào để tránh.
Làm bộ tức giận nói: "Anh đừng tới đây, anh tới nữa tôi liền kêu lên đấy."
Hoắc Phi Đoạt nhếch lông mày nói: "Em kêu đi, em mau kêu. Anh còn muốn nghe đấy."
Nói xong trói hai tay của Ngũ Y Y lại.
Bên môi khẽ hôn.
Sau đó khẽ mở môi mỏng.
"Anh chính là phải làm cái này. Trong đầu em đang suy nghĩ gì đấy?"
Hoắc Phi Đoạt trêu đùa cô gái nhỏ trước mắt.
"Ai nha, anh thật đáng ghét!"
Ngũ Y Y cực kỳ xấu hổ.
Người này rõ ràng mỗi lần đều là anh trêu chọc mình, như thế nào lại quay ngược lại trách mình suy nghĩ lung tung.
Thật là đáng ghét.
Một chiếc xe hơi đắt tiền dừng ở trước cửa trường học của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bĩu môi nói: "Đã nói không cần đưa tôi đến trường, tôi có thể tự mình lái xe đi học."
Hoắc Phi Đoạt nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái.
"Anh nói này cô bé ngốc, em cho rằng em rất lợi hại sao? Ngươi có biết chỗ chúng ta ở xa lắm không? Còn lái xe? Đoán chừng lúc này em có lái xe đến sáng sớm ngày mai cũng chưa có tới."
Cô bé ngốc này, cũng biết phô trương.
Nói chuyện được một lúc, đã có không biết bao nhiêu người vây quanh Hoắc Phi Đoạt cùng Ngũ Y Y ngồi ở trong xe.
Ngũ Y Y nhìn qua cửa sổ thấy những người đó.
"Woa, nhiều người như vậy!"
Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy dáng vẻ của cô, cảm thấy cô quả thật đáng yêu vô cùng.
"Thế nào, em không thích? Vậy bảo A Trung đem bọn họ cũng đuổi đi."
"Không có, không có! Làm gì cần phải đem người đuổi đi, nơi này cũng không phải là nhà anh mua mà !"
Nói xong liền đẩy cửa xe ra ngoài.
Sau khi Ngũ Y Y xuống xe, chính là một trận xôn xao, giống như chung quanh người càng tới càng hơn nhiều.
Ngũ Y Y đang vui vẻ, mình biến thành nhân vật công chúng rồi sao?
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt cũng xuống xe, đứng ở sau lưng mình.
Hơn nữa mình eo đang bị anh nhẹ nhàng ôm.
Hình ảnh nhiều mập mờ.
Hoắc Phi Đoạt căn bản không có chú ý đến những người đó.
Sự chú ý của anh đều đặt lên trên người bên cạnh.
"Anh tại sao lại xuống xe, không thể khiêm tốn một chút sao?"
Ngũ Y Y nhỏ giọng trách cứ Hoắc Phi Đoạt.
Nói xong dùng móng vuốt nhỏ nhéo bàn tay Hoắc Phi Đoạt một cái.
Hoắc Phi Đoạt lơ đãng cười.
Mọi người rối rít lấy điện thoại di động có chức năng chụp hình ra chụp.
Sau khi A Trung ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt có chút giật mình về hành động của Tiêu Lạc.
Không ngờ anh ta lại biết mình giam lão già Âu Dương Chấn Đình kia.
Hơn nữa, còn phá được phòng thủ nghiêm mật.
Xem ra, chuyện sau này càng ngày càng phiền toái.
Ngũ Y Y hôm nay mặc T-Shirt màu hồng, phía trên có vẽ một con chó nhỏ đáng yêu.
Thân dưới mặc một cái quần bó sát người.
Chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.
Trên đầu buộc mái tóc đuôi ngựa đơn giản.
Vài sợi tự nhiên thòng xuống bên tai.
Lỗ tai mang một chuyến khuyên tai nhỏ đáng yêu.
Hai mắt thật to vụt sáng.
Hoắc Phi Đoạt nhìn đến ngây người.
Cô nhóc này tại sao lại có tinh thần phấn chấn như vậy.
Hoắc Phi Đoạt đang muốn đến gần.
Lại thấy Ngũ Y Y lùi về phía sau mấy bước nói.
“Anh đừng tới đây, tôi biết rõ anh muốn làm gì. Hôm nay tôi nhất định phải đi học, anh không thể anh cản tôi được."
Bộ dáng Ngũ Y Y giống như tôi có việc chính sự cần phải làm.
"Anh muốn làm cái gì? Anh sao lại không biết anh muốn làm cái gì?"
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa từ từ đến gần ngũ Y Y.
Bây giờ Ngũ Y Y đã bị anh tiến tới gần góc tường, căn bản không còn nơi nào để tránh.
Làm bộ tức giận nói: "Anh đừng tới đây, anh tới nữa tôi liền kêu lên đấy."
Hoắc Phi Đoạt nhếch lông mày nói: "Em kêu đi, em mau kêu. Anh còn muốn nghe đấy."
Nói xong trói hai tay của Ngũ Y Y lại.
Bên môi khẽ hôn.
Sau đó khẽ mở môi mỏng.
"Anh chính là phải làm cái này. Trong đầu em đang suy nghĩ gì đấy?"
Hoắc Phi Đoạt trêu đùa cô gái nhỏ trước mắt.
"Ai nha, anh thật đáng ghét!"
Ngũ Y Y cực kỳ xấu hổ.
Người này rõ ràng mỗi lần đều là anh trêu chọc mình, như thế nào lại quay ngược lại trách mình suy nghĩ lung tung.
Thật là đáng ghét.
Một chiếc xe hơi đắt tiền dừng ở trước cửa trường học của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bĩu môi nói: "Đã nói không cần đưa tôi đến trường, tôi có thể tự mình lái xe đi học."
Hoắc Phi Đoạt nhéo cái mũi nhỏ của cô một cái.
"Anh nói này cô bé ngốc, em cho rằng em rất lợi hại sao? Ngươi có biết chỗ chúng ta ở xa lắm không? Còn lái xe? Đoán chừng lúc này em có lái xe đến sáng sớm ngày mai cũng chưa có tới."
Cô bé ngốc này, cũng biết phô trương.
Nói chuyện được một lúc, đã có không biết bao nhiêu người vây quanh Hoắc Phi Đoạt cùng Ngũ Y Y ngồi ở trong xe.
Ngũ Y Y nhìn qua cửa sổ thấy những người đó.
"Woa, nhiều người như vậy!"
Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy dáng vẻ của cô, cảm thấy cô quả thật đáng yêu vô cùng.
"Thế nào, em không thích? Vậy bảo A Trung đem bọn họ cũng đuổi đi."
"Không có, không có! Làm gì cần phải đem người đuổi đi, nơi này cũng không phải là nhà anh mua mà !"
Nói xong liền đẩy cửa xe ra ngoài.
Sau khi Ngũ Y Y xuống xe, chính là một trận xôn xao, giống như chung quanh người càng tới càng hơn nhiều.
Ngũ Y Y đang vui vẻ, mình biến thành nhân vật công chúng rồi sao?
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt cũng xuống xe, đứng ở sau lưng mình.
Hơn nữa mình eo đang bị anh nhẹ nhàng ôm.
Hình ảnh nhiều mập mờ.
Hoắc Phi Đoạt căn bản không có chú ý đến những người đó.
Sự chú ý của anh đều đặt lên trên người bên cạnh.
"Anh tại sao lại xuống xe, không thể khiêm tốn một chút sao?"
Ngũ Y Y nhỏ giọng trách cứ Hoắc Phi Đoạt.
Nói xong dùng móng vuốt nhỏ nhéo bàn tay Hoắc Phi Đoạt một cái.
Hoắc Phi Đoạt lơ đãng cười.
Mọi người rối rít lấy điện thoại di động có chức năng chụp hình ra chụp.
/651
|