Edit: Nguyên Nguyên
Vì sao chính mình lại khát khao sự vuốt ve của anh.
Ngũ Y Y cắn môi, nhưng tiếng hít thở ngày càng nặng!
Theo đường cong bên hông, hai tay Hoắc Phi Đoạt vội vàng sờ soạng trên ngực của cô.
Nhẹ nhàng vân vê hai gò bồng đảo mềm mại trắng như tuyết này.
"Ừ........a......."
Ngũ Y Y ưỡn lưng lên khỏi giường.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, nhỏ giọng rên rỉ.
Chợt dùng sức kiềm nén.
"A.......Phi Đoạt, đừng, a, đau, đừng.... ...... ..."
Ngũ Y Y bắt đầu cầu xin tha.
"Anh làm sao có thể thả em ra, vĩnh viễn sẽ không!"
"Ừ.... ......Ừ.... ........."
Tiếng thở gấp của Ngũ Y Y lớn đến vang vọng cả phòng.
Hoắc Phi Đoạt ở trên người cô ra sức đi vào.
Cắn bờ vai nhỏ bé trắng noãn của cô, dưới thân mạnh mẽ dùng sức rút ra đẩy vào.
Ngũ Y Y bắt đầu run rẩy.
Dưới ánh đèn mờ, hai người dây dưa cùng một chỗ, hai linh hồn không tách rời.
Mắt thấy Ngũ Y Y ngày càng mê loạn.
Hoắc Phi Đoạt rút dục vọng của mình ra.
Dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thân nhìn uốn éo xinh đẹp của thiên hạ dưới người.
"Hoắc Phi Đoạt.... .....Ưm.... ........"
"Nói, em muốn cái gì?"
Hoắc Phi Đoạt cố gắng kiềm chế bản thân, anh sợ mình không tiếp tục kiên trì nữa.
"Ưm.......Muốn anh......muốn anh!"
Bây giờ Ngũ Y Y hoàn toàn bị Hoắc Phi Đoạt chinh phục.
"Y Y, anh yêu em! Chúng ta hòa hợp như vậy, giống như đêm hôm đó, như lần đầu tiên của em."
Ngũ Y Y như bị thứ gì đó làm cho xúc động.
Hoắc Phi Đoạt mạnh mẽ xông vào.
Nói: "Là anh, người cho em lần đầu tiên, chính là anh!"
Tiêu Lạc xông vào phòng ngủ của Tiêu Mai.
"Chị, có phải chị dùng điện thoại hay không?"
Giọng nói hơi kiềm nén tức giận, Tiêu Mai có thể nghe ra.
"Chị, chị không có!"
Tiêu Mai không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Lạc, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Chị đừng gạt em, điều này rất quan trọng, chị nhanh chóng nói thật đi!"
Tiêu Lạc không có thời gian nói vòng vo, anh ta phát hiện ra có người theo dõi bọn họ.
Luôn tự hỏi mãi, người thông minh như anh ta, nhất định có thể đoán được Tiêu Mai đã sử dụng điện thoại.
Bị người của Hoắc Phi Đoạt tra ra tung tích.
Tiêu Mai sợ hãi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta đã bị phát hiện."
Tiêu Lạc đã đoán được sự thật, anh ta cũng không muốn tiếp tục trách móc chị mình nữa.
Sau khi Tiêu Mai nghe xong, trong lòng rơi lộp độp.
Thì ra là do bà ta sử dụng điện thoại làm bại lộ hành tung.
Nếu bị Hoắc Phi Đoạt bắt được, hậu quả thành ra cái dạng gì, ai cũng đoán được.
Nhanh chóng thu dọn hành lý, chị em Tiêu Mai vừa tìm đường trốn đi nơi khác.
Hoắc Phi Đoạt, mày nghĩ tìm được tao à! Hừ!
Lúc xe hơi của Cố Tại Viễn đuổi tới, chỉ còn lại một tòa nhà trống không chờ anh ta.
Một cước đá vào cửa gỗ cứng.
Lúc này, Cố Tại Viễn rất muốn giết người.
"Con mẹ nó! lại để cho anh ta trốn thoát rồi! Chết tiệt!"
Điện thoại vừa kết nối: "Alo! A Trung? Tôi vẫn không có tin tốt, lại thất bại rồi. Cậu nói Cho Hoắc Phi Đoạt biết, lão tử không làm.Tên tiểu tử thối kia xảo quyệt như hồ ly. Tôi làm bao cát cho lão đại là được rồi!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Tại Viễn hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Anh ta vẫn nên an phận để Hoắc Phi Đoạt luyện võ.
Sau khi A Trung nghe được tin này, cũng căm tức một trận.
Tại sao gần đây mọi chuyện lại không thuận lợi, có phải muốn chào tạm biệt lão đại không.
Ngũ Y Y nằm trong ngực Hoắc Phi Đoạt, cả người dựa sát vào người anh.
/660
|