Editor: Nguyên Nguyên
"Tiểu tử cậu nói gì đó? Không muốn sống nữa phải không?"
Trong lòng A Trung thầm khinh thường biết bao nhiêu.
Ngay lúc này đây, đừng nói lão đại không nhận cậu ta là đệ tử, ngay cả anh nhìn cậu ta cũng cảm thấy chướng mắt.
Trong cửa truyền đến tiếng rống giận của Hoắc Phi Đoạt: "Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào?"
Mới khiến cho Hàn Giang Đình hiểu được ý của A Trung.
Cậu ta nhìn về phía A Trung gật đầu một cái, một bộ dạng "tôi đã hiểu".
Trong lòng A Trung lại là một trận khinh thường.
Ngũ Y Y bị tiếng gầm lên giận dữ của Hoắc Phi Đoạt làm cho sợ hãi.
"Tôi không muốn anh làm sao cả, chẳng qua là đừng tự ý đảo lộn cuộc sống của tôi!"
Ngũ Y Y không biết Hoắc Phi Đoạt đang cố gắng kiềm nén tức giận trong lòng.
"Y Y, việc anh yêu em chính là gánh nặng đối với em sao?"
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy mất mác đặt câu hỏi.
"Tôi không nhớ rõ chuyện lúc trước, tôi không biết!"
Ngũ Y Y nhìn bộ dạng của Hoắc Phi Đoạt, cô cũng cảm thấy có chút không nỡ.
Cô bắt đầu hối hận lại nói ra những lời như vậy.
"Y Y, anh thừa nhận là anh sai rồi!"
Sau khi trầm mặc thật lâu, Hoắc Phi Đoạt mở miệng nói xin lỗi.
A Trung và Hàn Giang Đình đứng bên ngoài cửa đều sững sờ.
Lão đại Hoắc Phi Đoạt lại cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa còn đối với một cô bé.
Ngũ Y Y có cảm giác khiếp sợ không thua kém gì hai người bên ngoài cửa.
Tuy là không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng trong thời gian này ở chung với Hoắc Phi Đoạt, dĩ nhiên Ngũ Y Y thấy được
Hoắc Phi Đoạt không phải là nhân vật tầm thường.
Người đàn ông này còn nhận lỗi với cô như vậy, chẳng lẽ là do cô hơi quá đáng rồi sao?
"Anh không thể rời khỏi em, Y Y à."
Một câu này, Hoắc Phi Đoạt nói như cầu khẩn.
Anh ấy vẫn còn là Hoắc Phi Đoạt luôn hô mưa gọi gió đó sao?
Anh ấy vẫn còn là Hoắc Phi Đoạt mà tất cả mọi người sau khi nghe thấy đều lạnh người đó sao?
"Phi, Phi Đoạt.... ..."
Ngũ Y Y hoàn toàn nhu nhược.
Cô không biết vì sao, tuy là cô không có được trí nhớ trước đây, nhưng đối với người đàn ông này, cô lại không từ bỏ được.
Không, là yêu!
Là tự nhiên sinh ra yêu!
"Vậy anh thả dì Tiêu Mai được không?" Thái độ của Ngũ Y Y dịu dàng lại.
"Bà ta đã an toàn, Tiêu Lạc đã đưa bà ta đi."
"Y Y, đi theo anh đi!"
Ngũ Y Y im lặng không nói.
Trong lòng cô đang đấu tranh kịch liệt.
Nhưng ai có thể ngăn cản chuyện yêu đương chứ?
Đáp án tất nhiên là không có ai!
"Anh đồng ý với tôi từ nay về sau sẽ không làm tổn thương người vô tội!"
Một câu nói kia, trong giọng nói của Ngũ Y Y có thể nghe ra ý đang làm nũng.
Hoắc Phi Đoạt lập tức nắm chặt cơ hội ôm Ngũ Y Y vào ngực.
Mới một ngày không gặp, tại sao lại thấy nhớ như thế.
Hoắc Phi Đoạt nghĩ thầm.
"Anh đồng ý với em!"
Rốt cuộc Ngũ Y Y cũng thỏa hiệp.
Cửa phòng vừa đóng lại, Ngũ Y Y đã bị người phía sau ôm lấy.
Anh ôm chặt như vậy, như muốn hòa cô vào người anh.
Hơi thở của anh cực nóng, như muốn hòa tan cô.
"Y Y, anh rất nhớ em.... ........"
Hoắc Phi Đoạt như đang lầm bầm lầu bầu, hoặc như đang nhỏ giọng nói cho Ngũ Y Y nghe.
Lấy tay xoa ngực trắng như tuyết của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt lại cười hơi khổ sở.
"A.... ....Phi Đoạt, anh đừng làm vậy!"
Hai tay Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi đoạt kéo ra sau lưng, hoàn toàn không có cách nào giãy giụa được.
Hoắc Phi Đoạt nghĩ nghĩ, chỉ muốn chiếm giữ thứ thuộc về anh.
Cởi quần áo trên người cô ra.
Hoắc Phi Đoạt lần lượt in dấu hôn lên sống lưng bóng loáng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y khó có thể kiềm chế, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy.
Chương tiếp bạn ấn vào đây nhé : http://thichdoctruyen.com/doc-truyen/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/chuong-547-185043.html
/660
|