Cố Tại Viễn trừng to đôi mắt đào hoa: “A, nha đầu tóc vàng, lần này là Lão đại của chúng tôi cứu cô đấy!”
Ngũ Y Y trợn mắt: “Là Tiêu Lạc giải vây được không?”
“Ơ! Cái con nhóc này…………..”
“Đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là con nhóc, chú sao lại thế này hả?”
Cố Tại Viễn giơ cao quả đấm, còn Ngũ Y Y thì le lưỡi làm bộ dáng không nghiêm túc.
Hoắc Phi Đoạt đã sớm nhìn ra được Ngũ Y Y luôn dựa sát vào Tiêu Lạc, đột nhiên hắn thốt lên một câu: “Không muốn làm phỏng vấn rồi sao?”
“A?” Ngũ Y Y trợn to hai mắt.
Đúng vậy, tên Cố Tại Viễn đang đứng trước mặt cô, tại sao cô lại quên bắt hắn lại yêu cầu được phỏng chứ?
Ngũ Y Y lập tức thu hai cái răng nanh lại, nở nụ cười giả dối lên, bước từng bước đến gần Cố Tại Viễn: “Ha ha…Cố Tổng…Nhìn thấy chú tôi rất rất vui vẻ nha, chú có cảm thấy vậy không? Chúng ta rất có duyên, ha ha.”
Cố Tại Viễn đầu đầy vạch đen, nói thầm: “Nha đầu xấu xa, nghe giọng cười ha ha của cô da đầu tôi muốn run lên. Lão đại! tôi còn có việc, nên đi trước đây.”
Nếu việc phỏng vấn này giải quyết không xong, nhất định lão đại sẽ chặt đầu hắn, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?
Lúc này chạy trốn là cách tốt nhất!
“Này, Cố tổng! Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói mà.”
Hoắc Phi Đoạt tiến lên một bước, hai bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Ngũ Y Y nói nhỏ: “Tôi cũng có việc muốn nói, em đi theo tôi qua bên kia.”
Tiêu Lạc gọi to: “Y Y!”
Ngũ Y Y đều có thói quen nghe theo sự sai khiến của Hoắc Phi Đoạt, vừa bước đi liền nghe Tiêu Lạc gọi to thì ngừng lại, cô nhìn Tiêu Lạc rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy khó xử nói: “Hôm nào nói không được sao?”
Bỏ Tiêu Lạc ở đây, có vẻ không hợp lý.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh nói: “Thế nào? Không nỡ đi sao? Nhưng mà em vĩnh viễn sẽ không có cách nào khác để được phỏng vấn rồi. Tự mình làm đi.”
Nói xong Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Ngũ Y Y ra, xoay người đi về hướng khác.
“A? Phỏng Vấn?” Trái tim của Ngũ Y Y bị cuộc phỏng vấn này kéo đi rồi, cô lo lắng quay lại giải thích với Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc, em ra phía trước nói với Phi Đoạt vài câu, lập tức quay lại liền.”
Nói xong Ngũ Y Y nhanh chóng chạy theo Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt vui vẻ nhìn Hoắc Phi Đoạt nịnh hót nói: “Ha ha, Phi Đoạt tôi đến rồi, có gì muốn nói thì nói đi.”
Tiêu Lạc đứng tại chỗ trong tay vẫn cầm chai rượu kia, hắn hơi dùng sức một tí làm nứt một đường trên thân chai rượu nhưng vẫn không bị bể.
Đây là dùng nội lực!
Y Y lại rất tự nhiên gọi tên kia là Phi Đoạt sao?
Không phải là chú Hoắc rồi hả?
Phi Đoạt…. Phi Đoạt gọi nghe rất thân mật
Vẻ mặt tiêu lạc trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh nhã nhặn, lúc này lại tăng lên vài phần u ám.
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt đang tươi cười của Ngũ Y Y, trong lòng âm thầm vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lẽo: “Không phải là em không nỡ rời xa cậu Tiêu Lạc của em sao? Sao không đi tìm hắn đi chạy theo đến đây làm gì?”
Nếu Cố Tại Viễn còn ở đây nhất định sẽ nôn mửa chết mất.
Hoắc lão đại cũng nói những lời dấm chua như vậy sao?
Ặc, chú Hoắc không được tự nhiên!
Ngũ Y Y le lưỡi cười sáng lạn hơn: “Nói đi nói lại, chuyện của chú là quan trọng nhất! Dù ai cũng không quan trọng bằng chú có đúng hay không?”
Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y. (tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Khụ khụ! Hoắc Phi Đoạt cố ý ho khan hai tiếng, nhìn xuống hai bàn tay trắng đang lắc lư của mình.
Ngũ Y Y trợn mắt: “Là Tiêu Lạc giải vây được không?”
“Ơ! Cái con nhóc này…………..”
“Đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là con nhóc, chú sao lại thế này hả?”
Cố Tại Viễn giơ cao quả đấm, còn Ngũ Y Y thì le lưỡi làm bộ dáng không nghiêm túc.
Hoắc Phi Đoạt đã sớm nhìn ra được Ngũ Y Y luôn dựa sát vào Tiêu Lạc, đột nhiên hắn thốt lên một câu: “Không muốn làm phỏng vấn rồi sao?”
“A?” Ngũ Y Y trợn to hai mắt.
Đúng vậy, tên Cố Tại Viễn đang đứng trước mặt cô, tại sao cô lại quên bắt hắn lại yêu cầu được phỏng chứ?
Ngũ Y Y lập tức thu hai cái răng nanh lại, nở nụ cười giả dối lên, bước từng bước đến gần Cố Tại Viễn: “Ha ha…Cố Tổng…Nhìn thấy chú tôi rất rất vui vẻ nha, chú có cảm thấy vậy không? Chúng ta rất có duyên, ha ha.”
Cố Tại Viễn đầu đầy vạch đen, nói thầm: “Nha đầu xấu xa, nghe giọng cười ha ha của cô da đầu tôi muốn run lên. Lão đại! tôi còn có việc, nên đi trước đây.”
Nếu việc phỏng vấn này giải quyết không xong, nhất định lão đại sẽ chặt đầu hắn, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?
Lúc này chạy trốn là cách tốt nhất!
“Này, Cố tổng! Chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói mà.”
Hoắc Phi Đoạt tiến lên một bước, hai bàn tay nắm chặt tay nhỏ bé của Ngũ Y Y nói nhỏ: “Tôi cũng có việc muốn nói, em đi theo tôi qua bên kia.”
Tiêu Lạc gọi to: “Y Y!”
Ngũ Y Y đều có thói quen nghe theo sự sai khiến của Hoắc Phi Đoạt, vừa bước đi liền nghe Tiêu Lạc gọi to thì ngừng lại, cô nhìn Tiêu Lạc rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy khó xử nói: “Hôm nào nói không được sao?”
Bỏ Tiêu Lạc ở đây, có vẻ không hợp lý.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh nói: “Thế nào? Không nỡ đi sao? Nhưng mà em vĩnh viễn sẽ không có cách nào khác để được phỏng vấn rồi. Tự mình làm đi.”
Nói xong Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Ngũ Y Y ra, xoay người đi về hướng khác.
“A? Phỏng Vấn?” Trái tim của Ngũ Y Y bị cuộc phỏng vấn này kéo đi rồi, cô lo lắng quay lại giải thích với Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc, em ra phía trước nói với Phi Đoạt vài câu, lập tức quay lại liền.”
Nói xong Ngũ Y Y nhanh chóng chạy theo Hoắc Phi Đoạt, vẻ mặt vui vẻ nhìn Hoắc Phi Đoạt nịnh hót nói: “Ha ha, Phi Đoạt tôi đến rồi, có gì muốn nói thì nói đi.”
Tiêu Lạc đứng tại chỗ trong tay vẫn cầm chai rượu kia, hắn hơi dùng sức một tí làm nứt một đường trên thân chai rượu nhưng vẫn không bị bể.
Đây là dùng nội lực!
Y Y lại rất tự nhiên gọi tên kia là Phi Đoạt sao?
Không phải là chú Hoắc rồi hả?
Phi Đoạt…. Phi Đoạt gọi nghe rất thân mật
Vẻ mặt tiêu lạc trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh nhã nhặn, lúc này lại tăng lên vài phần u ám.
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt đang tươi cười của Ngũ Y Y, trong lòng âm thầm vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lẽo: “Không phải là em không nỡ rời xa cậu Tiêu Lạc của em sao? Sao không đi tìm hắn đi chạy theo đến đây làm gì?”
Nếu Cố Tại Viễn còn ở đây nhất định sẽ nôn mửa chết mất.
Hoắc lão đại cũng nói những lời dấm chua như vậy sao?
Ặc, chú Hoắc không được tự nhiên!
Ngũ Y Y le lưỡi cười sáng lạn hơn: “Nói đi nói lại, chuyện của chú là quan trọng nhất! Dù ai cũng không quan trọng bằng chú có đúng hay không?”
Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y. (tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Khụ khụ! Hoắc Phi Đoạt cố ý ho khan hai tiếng, nhìn xuống hai bàn tay trắng đang lắc lư của mình.
/660
|