Ngũ Nhân Tâm còn chưa nói xong, Ngũ Nhân Ái liền hung ác cắt đứt lời nói: “Tại sao ông trời lại vứt bỏ tình yêu của tôi? Tại sao không phải là Ngũ Y Y?”
“Nhưng mà……Tiêu Lạc hắn đã……”
Ngũ Nhân Ái kiên quyết nói: “Chị sẽ đoạt lại Tiêu Lạc! Em chờ xem đi! Chị sẽ không thua con tiện nhân Ngũ Y Y kia! Sẽ không!”
Hoắc Phi Đoạt đâu còn tâm trạng để nghe tổng giám đốc ngân hàng nói việc gì, hắn căn bản đã giữ lễ độ lắm rồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y không chớp mắt, cả người hắn đều trong trong trạng thái căng thẳng.
Chú tổng giám đốc hơi xấu hổ nó: “Về cái hạng mục kia….”
“Tôi qua đó xem một chút.” Hoắc Phi Đoạt nói với Cố Tại Viễn một tiếng.
“Cái gì? Lão đại, Phúc Hi nhà anh cũng đang ở đây, anh không sợ cô ấy ầm ĩ sao?” Cố Tại Viễn bắt được cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đương nhiên tổng giám đốc kia bị đá qua một bên.
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía bên kia nói: “Không nhịn được nữa.”
Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Cố Tại Viễn ra, bước đi mạnh mẽ như dã thú đi săn, cả người toát ra sát khi đi đến bên cạnh Ngũ Y Y.
“Chờ, chờ một chút.” Cố Tại Viễn vội vàng đuổi theo.
Ngũ Phong Tập đang nói chuyện vui vẻ với một ông chủ, Tiêu Mai lại đang suy nghĩ nên không có chú ý đến những chuyện khác.
“Cái con nha đầu chết tiệt kia vẫn luôn chống đối lại với mình ! Nhất định là nó muốn quấn lấy Tiêu Lạc! Hừ!”
Tiêu Mai vừa nói vừa nhìn phục vụ nam đi đến bên cạnh Ngũ Y Y, bà ta đẩy tên phục vụ nam từ phía phía sau một cái thật mạnh.
“A….”
Tên phục vụ nam kêu một tiếng sợ hãi, sau đó ngã nhào về phía trước.
Trong tay hắn đang cầm một chai rượu và bốn cái ly rượu, tất cả đều bay về phía vạt áo Ngũ Y Y.
Tên phục vụ vùng vẫy hai tay, nếu hắn nằm sấp xuống hai tay hắn nhất định sẽ víu vào trước ngực Ngũ Y Y.
Phát sinh ngoài ý muốn này lại xảy ra trong nháy mắt.
Tiêu Lạc hơi nhíu mày, hắn nhanh chóng đem Ngũ Y Y tránh qua một bên.
Một bóng dáng thoáng qua, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng chạy qua dùng một đầu gối tiếp được tên nhân viên phục vụ sắp ngã, hai tay xẹt qua nhanh chóng, tất cả bốn ly rượu đều kẹp giữa khe hở tay hắn, chưa rơi một giọt rượu nào.
Wow! truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Mọi người đều phát ra những âm thanh thật không dám tin.
Quả nhiên là Lão đại Hắc đạo Hoắc Phi Đoạt!
Võ công thật cao siêu!
Cố Tại Viễn đi tới nắm lấy cổ áo của tên nhân viên phục vụ, hắn lấy tay vỗ vỗ trên ngực, nói với tên phục vụ còn đang hoảng sợ kia: “Tiểu tử, lần sau cẩn thận một chút.”
Tên phục vụ hoàn toàn mất khả năng nói chuyện, sợ hãi gật đầu.
Hoắc Phi Đoạt để ly rượu xuống, híp mắt nhìn về phía Tiêu Lạc rồi cười nhẹ, âm trầm nói: “Tiêu Lạc cậu luyện võ lúc nào mà có bản lĩnh như vậy?”
Tiêu Lạc sợ run lên, cười ôn nhu nói: “Tôi đâu có võ đâu, Phi Đoạt cậu lại nói đùa rồi.”
“Đúng không? Là tôi nhìn lầm sao?”. Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngũ Y Y mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc.
Chú Hoắc nói cái gì? Tiêu Lạc có võ sao?
Làm sao có thể?
Nhìn Tiêu Lạc dịu dàng, khiêm tốn như vậy, sao lại có võ công chứ?
Ngũ Y Y phồng má nhìn Hoắc Phi Đoạt nói: “Chú chỉ toàn nói loạn! người như Tiêu Lạc làm sao có võ được? Chú nghĩ rằng ai cũng giống như chú sẽ đem võ công ra làm ưu thế sao?”
Mặt Hoắc Phi Đoạt trầm xuống.
Cô bé này, chỉ cần có Tiêu Lạc là cô sẽ không ngần ngại mà thiên vị hắn mà.
“Nhưng mà……Tiêu Lạc hắn đã……”
Ngũ Nhân Ái kiên quyết nói: “Chị sẽ đoạt lại Tiêu Lạc! Em chờ xem đi! Chị sẽ không thua con tiện nhân Ngũ Y Y kia! Sẽ không!”
Hoắc Phi Đoạt đâu còn tâm trạng để nghe tổng giám đốc ngân hàng nói việc gì, hắn căn bản đã giữ lễ độ lắm rồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y không chớp mắt, cả người hắn đều trong trong trạng thái căng thẳng.
Chú tổng giám đốc hơi xấu hổ nó: “Về cái hạng mục kia….”
“Tôi qua đó xem một chút.” Hoắc Phi Đoạt nói với Cố Tại Viễn một tiếng.
“Cái gì? Lão đại, Phúc Hi nhà anh cũng đang ở đây, anh không sợ cô ấy ầm ĩ sao?” Cố Tại Viễn bắt được cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đương nhiên tổng giám đốc kia bị đá qua một bên.
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía bên kia nói: “Không nhịn được nữa.”
Hoắc Phi Đoạt bỏ tay Cố Tại Viễn ra, bước đi mạnh mẽ như dã thú đi săn, cả người toát ra sát khi đi đến bên cạnh Ngũ Y Y.
“Chờ, chờ một chút.” Cố Tại Viễn vội vàng đuổi theo.
Ngũ Phong Tập đang nói chuyện vui vẻ với một ông chủ, Tiêu Mai lại đang suy nghĩ nên không có chú ý đến những chuyện khác.
“Cái con nha đầu chết tiệt kia vẫn luôn chống đối lại với mình ! Nhất định là nó muốn quấn lấy Tiêu Lạc! Hừ!”
Tiêu Mai vừa nói vừa nhìn phục vụ nam đi đến bên cạnh Ngũ Y Y, bà ta đẩy tên phục vụ nam từ phía phía sau một cái thật mạnh.
“A….”
Tên phục vụ nam kêu một tiếng sợ hãi, sau đó ngã nhào về phía trước.
Trong tay hắn đang cầm một chai rượu và bốn cái ly rượu, tất cả đều bay về phía vạt áo Ngũ Y Y.
Tên phục vụ vùng vẫy hai tay, nếu hắn nằm sấp xuống hai tay hắn nhất định sẽ víu vào trước ngực Ngũ Y Y.
Phát sinh ngoài ý muốn này lại xảy ra trong nháy mắt.
Tiêu Lạc hơi nhíu mày, hắn nhanh chóng đem Ngũ Y Y tránh qua một bên.
Một bóng dáng thoáng qua, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng chạy qua dùng một đầu gối tiếp được tên nhân viên phục vụ sắp ngã, hai tay xẹt qua nhanh chóng, tất cả bốn ly rượu đều kẹp giữa khe hở tay hắn, chưa rơi một giọt rượu nào.
Wow! truyện được lấy từ nguồn DocTruyen.Org
Mọi người đều phát ra những âm thanh thật không dám tin.
Quả nhiên là Lão đại Hắc đạo Hoắc Phi Đoạt!
Võ công thật cao siêu!
Cố Tại Viễn đi tới nắm lấy cổ áo của tên nhân viên phục vụ, hắn lấy tay vỗ vỗ trên ngực, nói với tên phục vụ còn đang hoảng sợ kia: “Tiểu tử, lần sau cẩn thận một chút.”
Tên phục vụ hoàn toàn mất khả năng nói chuyện, sợ hãi gật đầu.
Hoắc Phi Đoạt để ly rượu xuống, híp mắt nhìn về phía Tiêu Lạc rồi cười nhẹ, âm trầm nói: “Tiêu Lạc cậu luyện võ lúc nào mà có bản lĩnh như vậy?”
Tiêu Lạc sợ run lên, cười ôn nhu nói: “Tôi đâu có võ đâu, Phi Đoạt cậu lại nói đùa rồi.”
“Đúng không? Là tôi nhìn lầm sao?”. Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngũ Y Y mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc.
Chú Hoắc nói cái gì? Tiêu Lạc có võ sao?
Làm sao có thể?
Nhìn Tiêu Lạc dịu dàng, khiêm tốn như vậy, sao lại có võ công chứ?
Ngũ Y Y phồng má nhìn Hoắc Phi Đoạt nói: “Chú chỉ toàn nói loạn! người như Tiêu Lạc làm sao có võ được? Chú nghĩ rằng ai cũng giống như chú sẽ đem võ công ra làm ưu thế sao?”
Mặt Hoắc Phi Đoạt trầm xuống.
Cô bé này, chỉ cần có Tiêu Lạc là cô sẽ không ngần ngại mà thiên vị hắn mà.
/660
|