Mềm mại thanh ngọt.
Ngón tay đâm rút tɾong bướm cô, lần đầu tiên anh ta làm động tác nới rộng cho thân thể phụ nữ, lực hôn cũng ôn nhu, cố ý trêu chọc cô né tránh cái lưỡi nhỏ, câu đến tɾong miệng mình, ngậm hít vài cái đã dùng hàm răng xoa qua.
Đây đối với Ổ Liên mà nói là một trò khıêu khích xa lạ, khiến cô không còn chỗ nào để trốn, tâm trạng căng thẳng sợ hãi tăng lên, tiếng rên ɾỉ mơ hồ tràn ra
"Đừng..."
‘Đồ ngốc.”
Xương ngón tay thon dài như ngọc của anh ta đút càng sâu hơn.
“A... "Tránh nụ hôn tràn đầy ác ý của anh ta, Ổ Liên lắc đầu, lại bị khoái ý dồn dập của dưới thân kích thích đến cổ trắng mịn ngẩng lên, gân xanh đã mơ hồ hiện lên, ẩn nhẫn nghẹn ngào “Rút ra đi mà…”
Cô hận chính mình, cô không thể cảm nhận được niềm vui nào dưới người anh ta.
Nhưng Lục Bách Dữ không cho cô cơ hội thở dốc, đầu ngón tay hơi ẩm ướt giống như đang miêu tả hình dạng trên vách thịt của cô, nhẹ nhàng di chuyển, chạm vào vách huyệt mẫn cảm phát ra tiếng nước rấtnhỏ.
“Ướt rồi, bảo bối.”
Anh ta mỉm cười, giọng nói khàn khàn, tɾong không gian tầm nhìn đen kịt của Ổ Liên, tất cả cảm quan bị phóng đại vô hạn, kích thích thân thể mẫn cảm run rẩy từng đợt, bướm kẹp ngón tay dài nhỏ của anh ta chảy ra một dòng ướt át.
Lòng bàn tay nhận lấy vài giọt tɾong suốt, Lục Bách Dữ cười rút tay, cụp mắt nhìn chất lỏng động tình kia.
Một giây sau, ngón tay ấm áp của anh ta đặt trên đôi môi xinh đẹp của cô, ngay cả sự trơn bóng ướt sũng cũng bị vân vê, đầu ngón tay thò vào vài phần, tùy ý khuấy động, bầu không khí nóng rực như muốn ngạt thở.
Nếm được mùi vị xa lạ, Ổ Liên nức nở mím môi từ chối, chợt nghe thấy một tiếng lười biếng trêu đùa "Không thích của mình, vậy muốn nếm thử của tôi à?"
Cho dù đã từng cùng Cù Văn làm, Ổ Liên cũng không có dùng miệng liếm qua. Dù là dịch thể của cô, hay là của đối phương.
Lúc này, cô mím chặt môi, một bộ thề sống chết không the0 biểu cảm, kiên quyết chống cự.
Lục Bách Dữ có thói quen dịu dàng với phụ nữ, đối với Ổ Liên ngoan ngoãn càng sâụ Một tay anh ta cố định cằm cô, không cho cô trốn, ngón tay ướt át đặt ở môi dưới của cô, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, dâm đãng liếm lên.
Ngọt quá.
Nụ cười trên mặt anh ta lộ ra phong lưu, khiến người ta không phân biệt được thật giả.
Ổ Liên không có cơ hội phân biệt, ngoài xấu hổ, cô còn sợ hãi hơn.
Trước mắt một mảnh tối đen, làm tăng thêm tính nguy hiểm của Lục Bách Dữ tɾong lòng cô, khiến cả người cô run lên.
/410
|