"A..." Ngón tay co lại, vai cổ của Ổ Liên căng cứng, khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan nhăn nhó dữ dội, toàn thân tràn ngập kháng cự và sợ hãi.
Đáng tiếc, hôm nay có nhiệm vụ phải h0àn thành, nếu không, Lục Bách Dữ chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian chơi đùa với cô.
Không đúng…
Nếu không làm nhiệm vụ này, anh ta sẽ không ngủ với loại nữ sinh này, Ổ Liên căn bản không phải là gu của anh ta.
Cô không tính là xinh đẹp, thanh tú non nớt, có một khuôn mặt tròn nhỏ đáng yêu, nổi bật nhất chính là cặp mắt đó, không đủ đen, màu nâu hàm chứa u buồn, hiện ra ánh sáng đường mật, nhìn có vẻ đưa tình quyến rũ hơn.
Điều này đối với Lục Bách Dữ mà nói cũng coi như có cảm giác mới mẻ.
Trong lúc Ổ Liên giãy dụa, anh ta cầm lấy bịt mắt ở đầu giường.
Không biết anh ta muốn làm gì, Ổ Liên sợ hãi, lắc đầu từ chối “Xin anh… thả tôi ra đi.”
“Xuỵt.”
Ôm lấy gáy cô, Lục Bách Dữ cúi đầu hôn lên môi cô một cái, cong khóe miệng dỗ dành cô "Ngoan nào, sẽ không qua đêm ở đây đâụ”
Một nụ hôn, đầu Ổ Liên trống rỗng, huyệt thái dương rung lên.
Thừa dịp cô giật mình, Lục Bách Dữ nhẹ nhàng đe0 bịt mắt lên cho cô.
Tầm mắt thoáng chốc trở nên tối tăm, Ổ Liên chỉ nghe thấy nhịp tim cuồng loạn của mình, the0 đó là hơi thở nóng bỏng bên tai “Đừng sợ, tôi chỉ làm một nháy thôi.”
“...”
Giọng nói đối phương ẩn chứa một nụ cười miễn cưỡng, lại bất cần đời, ngang ngược và kiêu ngạo của anh ta lại được viết rõ ràng.
Ổ Liên run rẩy không thành tiếng, từ đầu đến cuối đều không hiểu vì sao anh ta lại đối xử với mình như vậy. Rõ ràng anh ta nói mình là bạn của Cù Văn mà.
“Làm ơn đừng mà...”
Cô không dám nghĩ, nếu như mình thật sự phát sinh quan hệ với anh ta, về sau phải đối mặt Cù Văn như thế nào đây.
Nhưng Lục Bách Dữ tước đoạt thời gian suy nghĩ và đau khổ của cô, cởi sach toàn bộ thân dưới của cô, bàn tay hơi lạnh phủ lên bướm hơi phồng lên, ngón giữa rạch vào khe bướm khô khốc.
Hai mép bướm bị đẩy ra, thịt mềm mẫn cảm bên tɾong bị ngón tay thô ráp ma sát, kích khởi kích thích mãnh liệt cho chủ nhân thân thể, hại Ổ Liên kẹp chân, nức nở đè cánh tay tráng kiện của anh ta lại.
Chỉ hơi dùng sức một chút, Lục Bách Dữ đã tránh khỏi sự ngăn cản của cô, ngón tay đổi thành trượt rồi cắm vào, nửa ngón tay bị thịt mềm mại bao bọc, dày đặc không thấy một khe hở.
Hút chặt quá.
Bàn tay nắm lấy cổ tay Ổ Liên, giơ lên quá đỉnh đầu, Lục Bách Dữ cúi người cắn môi cô.
/410
|