Lịch sử trò chuyện giữa Diệp Sơ Thần và Tần Mộ Đông dừng lại ở chữ "Cảm ơn".
Diệp Sơ Thần không đăng ký vào Đại học A như mọi người mong đợi mà đến một thành phố xa nhà, ông nội thương cảm việc cô ở một mình bên ngoài, nên đặc biệt nhờ Tần Mộ Đông, người ở gần cô hơn, giúp chăm sóc cô.
Điện thoại di động mới của Diệp Sơ Thần được ông nội lưu số điện thoại di động của Tần Mộ Đông, tại sân bay, cô nhìn thấy một người đàn ông vác một chiếc túi trên vai, Lâm Đông Thăng đứng cạnh cô hỏi: "Anh ta không phải người đó ư?"
Diệp Sơ Thần cấu chặt một góc quần áo, thấp giọng nói: "Cậu ghen lung tung, mình không có hứng thú với chú già."
Lâm Đông Thăng liếc nhìn cô, tiếp lời: "Hãy nhớ lời cậu nói, đừng có lúc nào cũng khiến mình ghen."
Giọng nói Lâm Đông Thăng không lớn cũng không nhỏ, ở đây tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng, Diệp Sơ Thần thờ ơ gật đầu, nhìn về chỗ xa rồi nói phải đi qua kiểm tra an ninh.
Cô và Tần Mộ Đông đi về phía khu kiểm tra an ninh, bước ba bước, quay lại nhìn ông nội, ông nội không ngừng xua tay, đây là lần đầu tiên trong đời cô chia tay người thân, ít nhiều gì cô cũng có chút không thoải mái.
Khi họ đến gần trạm kiểm soát an ninh, Lâm Đông Thăng gọi tên cô, nhét một chiếc hộp vào tay và hôn lên má cô thật nhanh.
Diệp Sơ Thần chán ghét lau nước bọt trên mặt, vì sân bay là nơi công cộng nên cô mới nhịn không gào lên.
Đôi mắt đen láy của Tần Mộ Đông nhìn chằm chằm vào cô, xếp hàng đi qua kiểm tra an ninh, Diệp Sơ Thần nhìn dáng người cao lớn của anh, chợt nghĩ, không phải người trong quân đội nên được ưu tiên sao?
Trong khi đang nghĩ về điều đó, cô đã qua được cổng kiểm tra an ninh.
Từ đầu đến cuối anh đều không chủ động nói chuyện, lặng lẽ xách vali của cô đi về phía trước, cô vừa mở hộp vừa bước đi chậm rãi, người đi đường gấp gáp vội vàng, Diệp Sơ Thần suýt chút nữa bị đụng, Tần Mộ Đông nhanh tay kéo giữ cô lại, lúc này cô mới đứng vững được.
Chiếc bóng bao trùm cơ thể làm suy nghĩ của cô rối loạn, chóp mũi tràn ngập mùi đàn ông trưởng thành, hoàn toàn khác với Lâm Đông Thăng, các ngón tay cô vô thức cuộn lại.
Sau khi đoàn du lịch rời đi, cổ cô nổi mẩn đỏ đáng ngờ do nóng.
Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, liếc nhìn hộp quà trên tay cô, nói với tốc độ vừa phải, giọng chậm rãi: “Lúc đi trên đường thì chú ý một chút."
Diệp Sơ Thần ôm hộp quà vào lòng, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, ngoan ngoãn gật đầu: “Chú Tần, tôi biết rồi.”
Cô nói từ "Chú Tần" với giọng cố ý cắn răng cắn lợi, như thể cô đang cố ý chọc giận anh, nhưng lại không hề nhận ra bất kỳ điều kỳ lạ trên gương mặt anh.
Diệp Sơ Thần đang ngồi trên ghế đẩu trong phòng chờ, mở hộp quà ra, còn Tần Mộ Đông thì ngồi cách cô hai ghế.
Trong hộp có kem chống nắng, kem nền và son môi, tất cả những thứ cô muốn nhưng không có tiền mua.
Cô cảm động đến mức bật khóc, điện thoại di động reo đúng lúc, khi cô bắt máy, mắt cô bắt đầu đau nhức, giọng nói nghẹn ngào.
"Cậu lấy đâu ra tiền? Cậu tặng mình món quà đắt tiền như vậy, mình làm sao trả ơn cho cậu?"
“Lấy thân báo đáp đi.”
Cảm xúc mà cô đang ấp ủ tan biến ngay lập tức, hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi tiếng loa thông báo vang lên và cô cúp máy.
Tần Mục Đông chỉ nghe tiếng cô thỉnh thoảng khụt khịt mũi, đôi lúc bị chọc cười, anh cảm thấy tình cảm của tuổi mười bảy, mười tám thực sự quá thuần khiết.
Sau khi cúp máy, Diệp Sơ Thần mới phát hiện Tần Mộ Đông đang nhìn mình, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, tự nhủ: "Chú Tần, không cần chú phải đặc biệt đưa tôi đi đâu, tôi biết ông của chú và ông của tôi có tình cảm bạn bè, nhưng thật sự không cần đâu ạ."
"Kỳ nghỉ của tôi đã kết thúc rồi, vừa đúng lúc tôi đang trên đường đi." Giọng điệu của anh có vẻ rất nhẹ nhàng, Diệp Sơ Thần lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ vì suy đoán của mình, cô cười ngốc nghếch, "Kỳ nghỉ của chú dài thật ha, có thể nghỉ đến nhiều ngày vậy."
"Ừ."
Diệp Sơ Thần không đăng ký vào Đại học A như mọi người mong đợi mà đến một thành phố xa nhà, ông nội thương cảm việc cô ở một mình bên ngoài, nên đặc biệt nhờ Tần Mộ Đông, người ở gần cô hơn, giúp chăm sóc cô.
Điện thoại di động mới của Diệp Sơ Thần được ông nội lưu số điện thoại di động của Tần Mộ Đông, tại sân bay, cô nhìn thấy một người đàn ông vác một chiếc túi trên vai, Lâm Đông Thăng đứng cạnh cô hỏi: "Anh ta không phải người đó ư?"
Diệp Sơ Thần cấu chặt một góc quần áo, thấp giọng nói: "Cậu ghen lung tung, mình không có hứng thú với chú già."
Lâm Đông Thăng liếc nhìn cô, tiếp lời: "Hãy nhớ lời cậu nói, đừng có lúc nào cũng khiến mình ghen."
Giọng nói Lâm Đông Thăng không lớn cũng không nhỏ, ở đây tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng, Diệp Sơ Thần thờ ơ gật đầu, nhìn về chỗ xa rồi nói phải đi qua kiểm tra an ninh.
Cô và Tần Mộ Đông đi về phía khu kiểm tra an ninh, bước ba bước, quay lại nhìn ông nội, ông nội không ngừng xua tay, đây là lần đầu tiên trong đời cô chia tay người thân, ít nhiều gì cô cũng có chút không thoải mái.
Khi họ đến gần trạm kiểm soát an ninh, Lâm Đông Thăng gọi tên cô, nhét một chiếc hộp vào tay và hôn lên má cô thật nhanh.
Diệp Sơ Thần chán ghét lau nước bọt trên mặt, vì sân bay là nơi công cộng nên cô mới nhịn không gào lên.
Đôi mắt đen láy của Tần Mộ Đông nhìn chằm chằm vào cô, xếp hàng đi qua kiểm tra an ninh, Diệp Sơ Thần nhìn dáng người cao lớn của anh, chợt nghĩ, không phải người trong quân đội nên được ưu tiên sao?
Trong khi đang nghĩ về điều đó, cô đã qua được cổng kiểm tra an ninh.
Từ đầu đến cuối anh đều không chủ động nói chuyện, lặng lẽ xách vali của cô đi về phía trước, cô vừa mở hộp vừa bước đi chậm rãi, người đi đường gấp gáp vội vàng, Diệp Sơ Thần suýt chút nữa bị đụng, Tần Mộ Đông nhanh tay kéo giữ cô lại, lúc này cô mới đứng vững được.
Chiếc bóng bao trùm cơ thể làm suy nghĩ của cô rối loạn, chóp mũi tràn ngập mùi đàn ông trưởng thành, hoàn toàn khác với Lâm Đông Thăng, các ngón tay cô vô thức cuộn lại.
Sau khi đoàn du lịch rời đi, cổ cô nổi mẩn đỏ đáng ngờ do nóng.
Anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, liếc nhìn hộp quà trên tay cô, nói với tốc độ vừa phải, giọng chậm rãi: “Lúc đi trên đường thì chú ý một chút."
Diệp Sơ Thần ôm hộp quà vào lòng, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, ngoan ngoãn gật đầu: “Chú Tần, tôi biết rồi.”
Cô nói từ "Chú Tần" với giọng cố ý cắn răng cắn lợi, như thể cô đang cố ý chọc giận anh, nhưng lại không hề nhận ra bất kỳ điều kỳ lạ trên gương mặt anh.
Diệp Sơ Thần đang ngồi trên ghế đẩu trong phòng chờ, mở hộp quà ra, còn Tần Mộ Đông thì ngồi cách cô hai ghế.
Trong hộp có kem chống nắng, kem nền và son môi, tất cả những thứ cô muốn nhưng không có tiền mua.
Cô cảm động đến mức bật khóc, điện thoại di động reo đúng lúc, khi cô bắt máy, mắt cô bắt đầu đau nhức, giọng nói nghẹn ngào.
"Cậu lấy đâu ra tiền? Cậu tặng mình món quà đắt tiền như vậy, mình làm sao trả ơn cho cậu?"
“Lấy thân báo đáp đi.”
Cảm xúc mà cô đang ấp ủ tan biến ngay lập tức, hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi tiếng loa thông báo vang lên và cô cúp máy.
Tần Mục Đông chỉ nghe tiếng cô thỉnh thoảng khụt khịt mũi, đôi lúc bị chọc cười, anh cảm thấy tình cảm của tuổi mười bảy, mười tám thực sự quá thuần khiết.
Sau khi cúp máy, Diệp Sơ Thần mới phát hiện Tần Mộ Đông đang nhìn mình, cô đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, tự nhủ: "Chú Tần, không cần chú phải đặc biệt đưa tôi đi đâu, tôi biết ông của chú và ông của tôi có tình cảm bạn bè, nhưng thật sự không cần đâu ạ."
"Kỳ nghỉ của tôi đã kết thúc rồi, vừa đúng lúc tôi đang trên đường đi." Giọng điệu của anh có vẻ rất nhẹ nhàng, Diệp Sơ Thần lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ vì suy đoán của mình, cô cười ngốc nghếch, "Kỳ nghỉ của chú dài thật ha, có thể nghỉ đến nhiều ngày vậy."
"Ừ."
/50
|