Diệp Sơ Thần nhìn anh với vẻ đầy khó xử: "Thật ra không phải ông nội của tôi, mà là tôi muốn nói chuyện với chú. Lần trước không phải tôi kể là bố mẹ tôi đã ly hôn rồi sao, gần đây bố tôi sắp lấy vợ mới, muốn tôi đến tham dự hôn lễ của bọn họ. Tôi cảm thấy hơi chán ghét, chú nghĩ người làm con như tôi thì có nên đi hay không?”
Tần Mộ Đông ừ một tiếng, đẩy cửa kính đi vào đại sảnh.
Diệp Sơ Thần làm một động tác chiến thắng với chàng trai ở phía sau, lí la lí lắc đi theo Tần Mộ Đông vào nhà hàng.
Anh không phải là người nói nhiều, đường nét nghiêm túc cộng thêm tư thế ngay thẳng khiến anh có khí chất của một người đàn ông trưởng thành, trong tâm trí cô chợt lóe ra ý nghĩ muốn ngã vào vòng tay anh.
Đôi con ngươi của Diệp Sơ Thần khẽ chuyển động, ánh mắt rơi trên tay phải đang bình tĩnh lật giở thực đơn của anh, lộ ra vẻ trầm ổn chững chạc.
Cô cắn môi dưới, nghịch ngợm hỏi anh: “Chú có thích cô của tôi không?”
Anh không trả lời, cô tưởng anh im lặng là đồng ý nên lại bắt đầu dụ dỗ, lúc thì nói dưa hái xanh không ngọt, lúc thì nói anh có điều kiện tốt, sẽ dễ dàng kiếm được vợ.
“Em mới bao nhiêu tuổi mà đã có ý nghĩ như này rồi à." Anh đưa thực đơn cho cô, giọng nói trầm trầm của anh khiến cô thất thần trong giây lát.
"Điều này đâu có liên quan gì đến việc tôi bao nhiêu tuổi, xã hội là vậy."
Cả hồi lâu mà anh vẫn không trả lời, đúng lúc cô có chút xấu hổ muốn tìm đề tài thì anh đột nhiên nói: “Cảm xúc của bố mẹ không liên quan quá nhiều đến em, làm gì là quyền của họ, còn việc họ làm là do họ lựa chọn, em không có quyền can thiệp."
Diệp Sơ Thần bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho giật mình, đồng thời có chút lúng túng, nhiều hơn cả chính là cảm giác xấu hổ, cảm xúc phức tạp pha lẫn vào nhau, cô gượng cười: “Đúng vậy, đúng là không liên quan đến tôi, cho nên tôi sẽ không tham dự hôn lễ của bọn họ, không có vấn đề gì phải không."
Tần Mộ Đông ý thức được vừa rồi giọng điệu của mình có chút gay gắt, người đối diện chỉ là một cô bé mười bảy, mười tám tuổi, vì thế anh mềm giọng lại rồi lên tiếng: "Nếu em không muốn đi thì đừng đi."
Tâm tình Diệp Sơ Thần trở nên u ám, suốt buổi không nói chuyện, ăn chút ít rồi sau đó xin phép rời đi.
*
Trước khi Diệp Sơ Thần kịp giao ra bằng chứng về việc Tần Mộ Đông "làm bậy", anh đã trực tiếp từ chối cuộc hôn nhân.
Vào buổi tối khi kết quả thi tuyển sinh đại học của Diệp Sơ Thần được công bố, bố cô đã chia sẻ tin vui trên “Khoảnh Khắc” - ông ta có một cậu con trai.
Diệp Sơ Thần cảm thấy buồn nôn như nuốt phải một con ruồi, sau khi cho bố mình vào blacklist, cô lướt xem “Khoảnh Khắc” của Tần Mộ Đông, chỉ là các bài viết được chuyển tiếp từ tài khoản công nghệ quân sự.
Cô buồn chán gửi tin nhắn cho anh - Hôm nay tôi nhận được kết quả thi đại học.
Bên kia trả lời- Ừ, chúc em có kết quả thi tốt.
Nhìn đối phương trả lời máy móc, mũi cô bỗng nhiên chua chát, lúc này trong lòng ập đến nỗi cô đơn, cô không tìm được người để dốc bầu tâm sự.
"Cảm ơn." Cô muốn trò chuyện với ai đó, nhưng người duy nhất muốn nói chuyện lại là một người đặc biệt lạnh lùng.
Buổi tối cô căn bản không đi kiểm tra thành tích thi của mình, chập choạng tối là bắt đầu đi ngủ, ngủ một mạch cho tới mười hai giờ ngày hôm sau.
Di động bị cô tắt âm, cửa bị cô khóa lại, tai nghe cũng được khuếch đại nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô giáo chủ nhiệm đã kiểm tra điểm, sáng sớm đã gửi tin nhắn chúc mừng cô cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, cô có thể nộp đơn vào Đại học A rồi, nói ra cũng buồn cười, đại học A là nơi mà bố mẹ quen biết nhau và yêu đương, xưa nay cô luôn lấy đại học học A làm mục tiêu phấn đấu, gặp người nào cô cũng sẽ kiêu ngạo kể về chuyện tình của bố mẹ.
Bây giờ xem ra, trong giai đoạn cuối của kỳ thi tuyển sinh đại học, cô là người duy nhất bị lừa dối và che giấu như một kẻ ngốc.
Lướt qua tin nhắn WeChat của Tần Mộ Đông - Tôi đã thấy điểm thi của em, rất xuất sắc.
Đầu ngón tay Diệp Sơ Thần gõ nhẹ trên màn hình, ước chừng mười phút sau, cô lại xóa dòng văn bản đó, ngắn gọn trả lời hai chữ, cảm ơn.
Tần Mộ Đông ừ một tiếng, đẩy cửa kính đi vào đại sảnh.
Diệp Sơ Thần làm một động tác chiến thắng với chàng trai ở phía sau, lí la lí lắc đi theo Tần Mộ Đông vào nhà hàng.
Anh không phải là người nói nhiều, đường nét nghiêm túc cộng thêm tư thế ngay thẳng khiến anh có khí chất của một người đàn ông trưởng thành, trong tâm trí cô chợt lóe ra ý nghĩ muốn ngã vào vòng tay anh.
Đôi con ngươi của Diệp Sơ Thần khẽ chuyển động, ánh mắt rơi trên tay phải đang bình tĩnh lật giở thực đơn của anh, lộ ra vẻ trầm ổn chững chạc.
Cô cắn môi dưới, nghịch ngợm hỏi anh: “Chú có thích cô của tôi không?”
Anh không trả lời, cô tưởng anh im lặng là đồng ý nên lại bắt đầu dụ dỗ, lúc thì nói dưa hái xanh không ngọt, lúc thì nói anh có điều kiện tốt, sẽ dễ dàng kiếm được vợ.
“Em mới bao nhiêu tuổi mà đã có ý nghĩ như này rồi à." Anh đưa thực đơn cho cô, giọng nói trầm trầm của anh khiến cô thất thần trong giây lát.
"Điều này đâu có liên quan gì đến việc tôi bao nhiêu tuổi, xã hội là vậy."
Cả hồi lâu mà anh vẫn không trả lời, đúng lúc cô có chút xấu hổ muốn tìm đề tài thì anh đột nhiên nói: “Cảm xúc của bố mẹ không liên quan quá nhiều đến em, làm gì là quyền của họ, còn việc họ làm là do họ lựa chọn, em không có quyền can thiệp."
Diệp Sơ Thần bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho giật mình, đồng thời có chút lúng túng, nhiều hơn cả chính là cảm giác xấu hổ, cảm xúc phức tạp pha lẫn vào nhau, cô gượng cười: “Đúng vậy, đúng là không liên quan đến tôi, cho nên tôi sẽ không tham dự hôn lễ của bọn họ, không có vấn đề gì phải không."
Tần Mộ Đông ý thức được vừa rồi giọng điệu của mình có chút gay gắt, người đối diện chỉ là một cô bé mười bảy, mười tám tuổi, vì thế anh mềm giọng lại rồi lên tiếng: "Nếu em không muốn đi thì đừng đi."
Tâm tình Diệp Sơ Thần trở nên u ám, suốt buổi không nói chuyện, ăn chút ít rồi sau đó xin phép rời đi.
*
Trước khi Diệp Sơ Thần kịp giao ra bằng chứng về việc Tần Mộ Đông "làm bậy", anh đã trực tiếp từ chối cuộc hôn nhân.
Vào buổi tối khi kết quả thi tuyển sinh đại học của Diệp Sơ Thần được công bố, bố cô đã chia sẻ tin vui trên “Khoảnh Khắc” - ông ta có một cậu con trai.
Diệp Sơ Thần cảm thấy buồn nôn như nuốt phải một con ruồi, sau khi cho bố mình vào blacklist, cô lướt xem “Khoảnh Khắc” của Tần Mộ Đông, chỉ là các bài viết được chuyển tiếp từ tài khoản công nghệ quân sự.
Cô buồn chán gửi tin nhắn cho anh - Hôm nay tôi nhận được kết quả thi đại học.
Bên kia trả lời- Ừ, chúc em có kết quả thi tốt.
Nhìn đối phương trả lời máy móc, mũi cô bỗng nhiên chua chát, lúc này trong lòng ập đến nỗi cô đơn, cô không tìm được người để dốc bầu tâm sự.
"Cảm ơn." Cô muốn trò chuyện với ai đó, nhưng người duy nhất muốn nói chuyện lại là một người đặc biệt lạnh lùng.
Buổi tối cô căn bản không đi kiểm tra thành tích thi của mình, chập choạng tối là bắt đầu đi ngủ, ngủ một mạch cho tới mười hai giờ ngày hôm sau.
Di động bị cô tắt âm, cửa bị cô khóa lại, tai nghe cũng được khuếch đại nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô giáo chủ nhiệm đã kiểm tra điểm, sáng sớm đã gửi tin nhắn chúc mừng cô cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, cô có thể nộp đơn vào Đại học A rồi, nói ra cũng buồn cười, đại học A là nơi mà bố mẹ quen biết nhau và yêu đương, xưa nay cô luôn lấy đại học học A làm mục tiêu phấn đấu, gặp người nào cô cũng sẽ kiêu ngạo kể về chuyện tình của bố mẹ.
Bây giờ xem ra, trong giai đoạn cuối của kỳ thi tuyển sinh đại học, cô là người duy nhất bị lừa dối và che giấu như một kẻ ngốc.
Lướt qua tin nhắn WeChat của Tần Mộ Đông - Tôi đã thấy điểm thi của em, rất xuất sắc.
Đầu ngón tay Diệp Sơ Thần gõ nhẹ trên màn hình, ước chừng mười phút sau, cô lại xóa dòng văn bản đó, ngắn gọn trả lời hai chữ, cảm ơn.
/50
|