"Nha đầu ngốc, phàm là nam nhân thật lòng yêu nàng, sẽ không so đo, nếu không thì hắn không phải là thật lòng, muốn hoàn bích, là có hoàng hoa khuê nữ, hắn đi tìm người khác nha!" Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, sau đó ôm người trong ngực càng chặt.
"Ừ, nhưng là……" Lăng Tuyết Mạn lại ảm đạm, không nói gì thêm, chỉ là trở tay ôm Mạc Kỳ Hàn, tựa vào đầu vai hắn, trong lòng đau nhói.
Hắn không quan tâm, nhưng nàng rốt cuộc là dơ bẩn, không thể hoàn toàn thuộc về hắn rồi, nếu không yêu bất cứ người nào, nàng cũng sẽ không bởi vì mất trinh tiết mà tìm cái chết, cho dù là trời sập, nhưng bây giờ, trong lòng nàng có nam nhân nàng yêu, nàng liền muốn giống tất cả nữ nhân trên đời, thủ thân như ngọc cho nam nhân của mình, nhưng là, ông trời không chìu nàng……
Nhẹ nhàng thút thít, Lăng Tuyết Mạn không có ngẩng đầu, rũ mắt nói tiếp: "Hắn nói hắn vốn là muốn bắt Tam vương gia, là ta xui xẻo lên xe ngựa, bắt lầm ta, tình nhân, chàng nói người kia có thể đem chuyện ta không hoàn bích nói ra hay không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn lóe lên không dứt, suy tư lắc đầu một cái, "Sẽ không, hắn không dám nói ra, hắn sợ liên lụy chính hắn." Lời nói ngừng lại, hắn lại nhẹ nhàng hỏi, giọng nói nhu hòa không dám làm nàng sợ, "Mạn Mạn, ta muốn cởi y phục của nàng xem thân thể nàng có chỗ nào thương tổn được không? Được không?"
"Tình… tình nhân……" Trong lòng Lăng Tuyết Mạn tràn đầy e ngại, theo bản năng nắm chặt cổ áo của mình.
"Ngoan, đừng sợ, ta không đụng nàng, chỉ là sợ trên người nàng có thương tích, nếu có thì phải bôi thuốc, tin tưởng ta!"
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, giọng nói dịu dàng như nước, như một chén thuốc tốt dỗ dành lấy tâm chịu đủ bi thương của Lăng Tuyết Mạn, nàng dần dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Tự ta cởi." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Từng cái từng cái cởi ra, áo ngoài, quần áo trong, cái yếm, quần lót, từng món một, cho đến khi thân thể như ngọc hoàn toàn lộ ra.
Mạc Kỳ Hàn mím môi, để nàng nằm ngang, kéo chăn gấm đắp kín cho nàng, mới nói nhỏ: "Mạn Mạn, ta cần thắp nến mới có thể thấy rõ, nàng nhắm mắt lại không nhìn ta, được không?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Xuống giường, lấy nến thắp sáng, một tay bưng nến, trở lại trên giường, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn khép chặt mắt, Mạc Kỳ Hàn ôm tâm tình phức tạp, đưa lưng về phía nàng nhẹ nhàng nhấc chăn lên, ánh nến chiếu rọi ở trên làn da tuyết trắng của nàng, mềm mại trơn bóng, trước ngực, bụng, dời nến qua, nhìn tới bên dưới người nàng, giữa hai chân, đều hoàn hảo không tổn hao gì, hắn nhẹ ôm lấy đầu của nàng, kiểm tra phía sau lưng của nàng, cánh tay, cổ, như hắn đoán, không một vết thương hoặc là vết bầm.
Mi nhắm thật chặt, Mạc Kỳ Hàn hơi nâng mặt của Lăng Tuyết Mạn lên, nhẹ nhàng hỏi: "Mạn Mạn, thời điểm người kia xâm phạm nàng, nàng thanh tỉnh sao?"
Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Không phải, hắn cũng giống chàng, biết điểm huyệt, ta cái gì cũng không biết, lúc ở trong cung, ta lên xe giúp Tam vương gia lấy thuốc,sau đó thấy có một bóng đen, ta vừa định gọi, trước mặt bỗng tối sầm, chờ ta tỉnh lại, đã ở trên giường trong một gian phòng rồi, sau đó người nam nhân kia ngồi ở bên giường, trên người ta còn đắp chăn, y phục…… y phục bị đổi, quần áo lúc này, không phải là của ta. Ta hỏi hắn, hắn nói… nói đụng thân thể ta rồi, còn nói không nghĩ tới ta không phải… không phải tấm thân xử nữ……"
Nàng là bị điểm huyệt ngủ, không có bất kỳ ý thức gì, sẽ không giãy giụa, sẽ không phản kháng, hơn nữa Mạc Kỳ Minh là thật lòng với nàng, làm sao nỡ thương tổn nàng? Nhất định là động tác cực kỳ êm ái……
Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt ve sống lưng Lăng Tuyết Mạn, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen tối nhìn chằm chằm một chỗ, trong lòng lại nghĩ đến nơi khác.
Ngày sau nàng sẽ không vui vẻ, mặc dù hắn không quan tâm, sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nàng sẽ có bóng ma, làm sao mới có thể làm cho nàng đi ra khỏi đoạn âm u này đây?
Trong lòng không ngừng siết chặt, hình ảnh kia hiện lên ngay trước mắt, hắn nhắm chặt mắt, thân thể thẳng lên, nến lóe sáng một chút, hắn nghe đến giọng nói của Lăng Tuyết Mạn vang lên, "Tình nhân, chàng làm sao vậy?"
"Không sao." Mạc Kỳ Hàn lập tức điều chỉnh tâm tình, nhẹ nhàng nói, cũng thổi tắt nến, đặt trên bàn, sau đó mới trở lại lên giường, cũng là lòng tràn đầy vui mừng chui vào chăn, kéo đầu vai của nàng qua, giọng nói vui mừng vô cùng: "Mạn Mạn, nàng sợ bóng sợ gió thôi!"
"Hả? Sao, thế nào sợ bóng sợ gió hả?" Lăng Tuyết Mạn nhất thời không phản ứng kịp, mờ mịt.
"Ha ha, chính là nàng không có thất thân a! Trên người nàng ngay cả dấu vết cái chăn cũng không có, hoàn hảo, nàng thử nghĩ xem, người nọ hoàn toàn không biết nàng, nếu hắn xâm phạm nàng, ít nhất sẽ lưu lại vết bầm hoặc là vết hôn ở trên người nàng, cho nên hắn nói như vậy, là cố ý chọc giận nàng, nàng suy nghĩ một chút, nàng tỉnh xong, hắn có tổn thương nàng hay không?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhõm vui vẻ, kích động tựa hồ tim sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, quả nhiên kích động theo, cầm tay Mạc Kỳ Hàn, hưng phấn nói: "Có thật không? Tình nhân chàng nói đều là sự thật sao? Đúng đúng, ta mắng người kia, hắn giống như rất tức giận, tay cũng nâng lên muốn đánh ta, thời điểm sắp tát vào trên mặt ta lại dừng lại, nói rõ hắn không phải người quá xấu, không có cường bạo ta, chỉ là gạt ta, đúng không?"
"Dĩ nhiên, nàng coi như không tin người nọ, cũng có thể tin tưởng ta nha, ta cũng là nam nhân, ở phương diện này biết nhiều hơn nàng. Ha ha, Mạn Mạn, lần này nàng nên cao hứng, ta cũng cao hứng."
Mạc Kỳ Hàn cười, nụ cười chân thật đặt ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, lây sang nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra sáng rỡ chói mắt, ôm chặt cổ của Mạc Kỳ Hàn, nói: "Đúng vậy, ta thật là cao hứng, thật là cao hứng, ta vẫn cho là mình bị…… Hiện tại biết không phải, biết thân thể ta còn sạch sẽ, ta vui vẻ chết được, tình nhân, nếu không ta không biết phải đối mặt với chàng như thế nào, không có……"
"Mạn Mạn, ta đã nói rồi, vô luận nàng như thế nào, cũng là Mạn Mạn của ta, nữ nhân duy nhất trong lòng ta." Mạc Kỳ Hàn cười vui mừng, thấy nàng vui vẻ, hắn như trút được gánh nặng, thì ra là, chỉ cần thấy được nụ cười của nàng, chính là có tất cả.
Hai người nên chia sẻ vui vẻ, đau đớn chỉ cần một mình hắn chịu đựng là tốt rồi, là tốt rồi……
"Nhưng, tình nhân, vậy y phục ta đâu? Hắn tại sao muốn lừa ta? Hắn có mục đích gì đây?"Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghĩ đến một điểm này, lại bất an hỏi.
"Ừ, nhưng là……" Lăng Tuyết Mạn lại ảm đạm, không nói gì thêm, chỉ là trở tay ôm Mạc Kỳ Hàn, tựa vào đầu vai hắn, trong lòng đau nhói.
Hắn không quan tâm, nhưng nàng rốt cuộc là dơ bẩn, không thể hoàn toàn thuộc về hắn rồi, nếu không yêu bất cứ người nào, nàng cũng sẽ không bởi vì mất trinh tiết mà tìm cái chết, cho dù là trời sập, nhưng bây giờ, trong lòng nàng có nam nhân nàng yêu, nàng liền muốn giống tất cả nữ nhân trên đời, thủ thân như ngọc cho nam nhân của mình, nhưng là, ông trời không chìu nàng……
Nhẹ nhàng thút thít, Lăng Tuyết Mạn không có ngẩng đầu, rũ mắt nói tiếp: "Hắn nói hắn vốn là muốn bắt Tam vương gia, là ta xui xẻo lên xe ngựa, bắt lầm ta, tình nhân, chàng nói người kia có thể đem chuyện ta không hoàn bích nói ra hay không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn lóe lên không dứt, suy tư lắc đầu một cái, "Sẽ không, hắn không dám nói ra, hắn sợ liên lụy chính hắn." Lời nói ngừng lại, hắn lại nhẹ nhàng hỏi, giọng nói nhu hòa không dám làm nàng sợ, "Mạn Mạn, ta muốn cởi y phục của nàng xem thân thể nàng có chỗ nào thương tổn được không? Được không?"
"Tình… tình nhân……" Trong lòng Lăng Tuyết Mạn tràn đầy e ngại, theo bản năng nắm chặt cổ áo của mình.
"Ngoan, đừng sợ, ta không đụng nàng, chỉ là sợ trên người nàng có thương tích, nếu có thì phải bôi thuốc, tin tưởng ta!"
Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, giọng nói dịu dàng như nước, như một chén thuốc tốt dỗ dành lấy tâm chịu đủ bi thương của Lăng Tuyết Mạn, nàng dần dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Tự ta cởi." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Từng cái từng cái cởi ra, áo ngoài, quần áo trong, cái yếm, quần lót, từng món một, cho đến khi thân thể như ngọc hoàn toàn lộ ra.
Mạc Kỳ Hàn mím môi, để nàng nằm ngang, kéo chăn gấm đắp kín cho nàng, mới nói nhỏ: "Mạn Mạn, ta cần thắp nến mới có thể thấy rõ, nàng nhắm mắt lại không nhìn ta, được không?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Xuống giường, lấy nến thắp sáng, một tay bưng nến, trở lại trên giường, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn khép chặt mắt, Mạc Kỳ Hàn ôm tâm tình phức tạp, đưa lưng về phía nàng nhẹ nhàng nhấc chăn lên, ánh nến chiếu rọi ở trên làn da tuyết trắng của nàng, mềm mại trơn bóng, trước ngực, bụng, dời nến qua, nhìn tới bên dưới người nàng, giữa hai chân, đều hoàn hảo không tổn hao gì, hắn nhẹ ôm lấy đầu của nàng, kiểm tra phía sau lưng của nàng, cánh tay, cổ, như hắn đoán, không một vết thương hoặc là vết bầm.
Mi nhắm thật chặt, Mạc Kỳ Hàn hơi nâng mặt của Lăng Tuyết Mạn lên, nhẹ nhàng hỏi: "Mạn Mạn, thời điểm người kia xâm phạm nàng, nàng thanh tỉnh sao?"
Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Không phải, hắn cũng giống chàng, biết điểm huyệt, ta cái gì cũng không biết, lúc ở trong cung, ta lên xe giúp Tam vương gia lấy thuốc,sau đó thấy có một bóng đen, ta vừa định gọi, trước mặt bỗng tối sầm, chờ ta tỉnh lại, đã ở trên giường trong một gian phòng rồi, sau đó người nam nhân kia ngồi ở bên giường, trên người ta còn đắp chăn, y phục…… y phục bị đổi, quần áo lúc này, không phải là của ta. Ta hỏi hắn, hắn nói… nói đụng thân thể ta rồi, còn nói không nghĩ tới ta không phải… không phải tấm thân xử nữ……"
Nàng là bị điểm huyệt ngủ, không có bất kỳ ý thức gì, sẽ không giãy giụa, sẽ không phản kháng, hơn nữa Mạc Kỳ Minh là thật lòng với nàng, làm sao nỡ thương tổn nàng? Nhất định là động tác cực kỳ êm ái……
Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt ve sống lưng Lăng Tuyết Mạn, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen tối nhìn chằm chằm một chỗ, trong lòng lại nghĩ đến nơi khác.
Ngày sau nàng sẽ không vui vẻ, mặc dù hắn không quan tâm, sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nàng sẽ có bóng ma, làm sao mới có thể làm cho nàng đi ra khỏi đoạn âm u này đây?
Trong lòng không ngừng siết chặt, hình ảnh kia hiện lên ngay trước mắt, hắn nhắm chặt mắt, thân thể thẳng lên, nến lóe sáng một chút, hắn nghe đến giọng nói của Lăng Tuyết Mạn vang lên, "Tình nhân, chàng làm sao vậy?"
"Không sao." Mạc Kỳ Hàn lập tức điều chỉnh tâm tình, nhẹ nhàng nói, cũng thổi tắt nến, đặt trên bàn, sau đó mới trở lại lên giường, cũng là lòng tràn đầy vui mừng chui vào chăn, kéo đầu vai của nàng qua, giọng nói vui mừng vô cùng: "Mạn Mạn, nàng sợ bóng sợ gió thôi!"
"Hả? Sao, thế nào sợ bóng sợ gió hả?" Lăng Tuyết Mạn nhất thời không phản ứng kịp, mờ mịt.
"Ha ha, chính là nàng không có thất thân a! Trên người nàng ngay cả dấu vết cái chăn cũng không có, hoàn hảo, nàng thử nghĩ xem, người nọ hoàn toàn không biết nàng, nếu hắn xâm phạm nàng, ít nhất sẽ lưu lại vết bầm hoặc là vết hôn ở trên người nàng, cho nên hắn nói như vậy, là cố ý chọc giận nàng, nàng suy nghĩ một chút, nàng tỉnh xong, hắn có tổn thương nàng hay không?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhõm vui vẻ, kích động tựa hồ tim sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, quả nhiên kích động theo, cầm tay Mạc Kỳ Hàn, hưng phấn nói: "Có thật không? Tình nhân chàng nói đều là sự thật sao? Đúng đúng, ta mắng người kia, hắn giống như rất tức giận, tay cũng nâng lên muốn đánh ta, thời điểm sắp tát vào trên mặt ta lại dừng lại, nói rõ hắn không phải người quá xấu, không có cường bạo ta, chỉ là gạt ta, đúng không?"
"Dĩ nhiên, nàng coi như không tin người nọ, cũng có thể tin tưởng ta nha, ta cũng là nam nhân, ở phương diện này biết nhiều hơn nàng. Ha ha, Mạn Mạn, lần này nàng nên cao hứng, ta cũng cao hứng."
Mạc Kỳ Hàn cười, nụ cười chân thật đặt ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, lây sang nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra sáng rỡ chói mắt, ôm chặt cổ của Mạc Kỳ Hàn, nói: "Đúng vậy, ta thật là cao hứng, thật là cao hứng, ta vẫn cho là mình bị…… Hiện tại biết không phải, biết thân thể ta còn sạch sẽ, ta vui vẻ chết được, tình nhân, nếu không ta không biết phải đối mặt với chàng như thế nào, không có……"
"Mạn Mạn, ta đã nói rồi, vô luận nàng như thế nào, cũng là Mạn Mạn của ta, nữ nhân duy nhất trong lòng ta." Mạc Kỳ Hàn cười vui mừng, thấy nàng vui vẻ, hắn như trút được gánh nặng, thì ra là, chỉ cần thấy được nụ cười của nàng, chính là có tất cả.
Hai người nên chia sẻ vui vẻ, đau đớn chỉ cần một mình hắn chịu đựng là tốt rồi, là tốt rồi……
"Nhưng, tình nhân, vậy y phục ta đâu? Hắn tại sao muốn lừa ta? Hắn có mục đích gì đây?"Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghĩ đến một điểm này, lại bất an hỏi.
/503
|