Lúc vừa bước vào tiểu khu, Chử Hiệt cũng đã phát hiện ra tình hình chung quanh. Thần sắc anh bình tĩnh như thường, thậm chí chẳng coi đám ma vật cấp thấp đó ra gì. Mãi cho đến khi cánh tay bị ai đó nắm lấy, anh cúi đầu nhìn, đúng lúc thấy gương mặt căng cứng của người bên cạnh.
Cô dường như có vẻ rất khẩn trương.
Nhưng dù khẩn trương song lại rất bình tĩnh, cũng không giống như người thường lúc gặp phải cảnh này, sẽ sợ tới mức mất khống chế cảm xúc, gây ra chút chuyện mất lý trí.
Trong cái nhìn chăm chú của hai người, những thứ đó không rõ toát ra từ chỗ nào trong sương đen tụ tập lại với nhau, hình thành một khối sương đen vô cùng khổng lồ, bao phủ quanh họ, ánh đèn nhanh chóng bị cắn nuốt hết, thế giới lâm vào bóng tối vô tận.
Sau khi sương đen tụ lại thành khối, nhanh chóng vọt tới chỗ họ.
Du Lệ nắm chặt lấy tay tiên sinh Bảo Tiêu.
Tiên sinh Bảo Tiêu ngẫm nghĩ, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói, “Đừng sợ, chỉ là ma vật cấp thấp thôi”
“Ma vật ư?” Du Lệ cố ép mắt nhìn anh một cái, cả người vẫn rất khẩn trương, thầm nuốt nước bọt, hỏi, “Có thể giải quyết được không?”
“Được”
Tiên sinh Bảo Tiêu trước sau như một nói một câu, lại là người rất đáng tin cậy.
Chỉ thấy anh tiến lên một bước, lúc đón những sương đen kia ập tới, đột nhiên tung một quyền, chỉ một quyền nhẹ nhàng, đánh tan đám sương đen tụ tập kia lại.
Đám sương đen bị đánh kia có vẻ không có gì đáng sợ ấy, chúng chẳng cách nào tụ lại nổi, nhanh chóng tiêu tán giữa trời đất, thế giới lại lần nữa khôi phục cảnh thanh bình yên tĩnh vốn có.
Du Lệ nhìn trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đợi người đàn ông đi tới, ý bảo cô có thể tiếp tục về nhà, hai mắt Du Lệ sáng rực lên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mình hời rồi.
Tuy nuôi cái dạ dày vua của đồ tham ăn này, nhưng sau này không còn lo lắng tới những thứ phi nhân loại ấy nữa, phải cố gắng hết sức kiềm tiền nuôi anh ta cũng được.
Bình an về đến nhà, đôi mắt Du Lệ vẫn sáng ngời lấp lánh như sao.
Cuối cùng cô không kìm được hỏi, “Chử tiên sinh, lúc trước anh nói, những thứ đó là ma vật sao?”
Tiên sinh Bảo Tiêu khẽ gật đầu, bộ dáng bình thản ấy, lại khiến người ta cảm thấy mấy thứ đó chẳng có gì ghê gớm cả, cũng có vẻ đáng tin cậy hơn.
“Vậy anh có biết chúng từ đâu tới không? Có phải là người bình thường không cách nào nhìn thấy chúng không? Vì sao tôi lại có thể nhìn thấy? Chẳng nhẽ tôi cũng có mắt Âm Dương sao?”
Chử Hiệt nhìn cô một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, bảo, “Chúng là ma vật giới Phương Tây, cơ duyên xảo hợp mới tới giới Đông Phương. Cô không có mắt Âm Dương”
Chẳng mấy khi mà anh nói một hơi nhiều lời đến vậy, Du Lệ càng kích động, giống cái đuôi nhỏ đi theo sau anh vậy, “Tôi đây vì sao lại có thể nhìn thấy những ma vật đó vậy?”
Tiên sinh Bảo Tiêu lại bình thản nói, “Có thể là cô chọc phải ma vật cường đại nào đó nên bị nguyền rủa”
“Tuyệt đối là không có!” Du Lệ đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi, “Tôi chính là một công dân tuân thủ nghiêm luật pháp, sao lại đi trêu chọc mấy thứ kia chứ? Anh chẳng phải nói chúng là đồ vật giới Phương Tây đó sao, có liên quan gì đến người Đông Phương chúng ta chứ? Còn nữa, ma cũng có phân địa vực sao?”
Tiên sinh Bảo Tiêu không nói câu vô nghĩa, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ bảo, “Còn có một khả năng, có lẽ là do trưởng bối nào đó của cô gieo nhân quả”
Du Lệ à một tiếng, nghĩ đến Bà Cô nhà cô thần thần quỷ quỷ, không có lời nào phản bác lại cho hợp tình hợp lý được.
Từ lúc cô có ký ức, Bà Cô vẫn luôn ở trong hẻm Thanh Xuyên đó.
Hẻm Thanh Xuyên là một ngõ nhỏ vô cùng xưa cũ, ngõ nhỏ đó không có nhiều người ở, theo thời đại phát triển, có rất nhiều người đã dọn ra khỏi hẻm, tiến vào trong nội thành. Từ lúc dân chuyển đi, hẻm Thanh Xuyên càng ngày càng quạnh quẽ, hơi người cũng ít dần, dường như loại sự sống nào đó cũng đi theo, khiến các loại yêu ma quỷ quái bắt đầu xông tới.
Cô có thể nhìn thấy đám ma vật đó, là chuyện của mấy năm trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy những thứ phi nhân loại cũng ở trong hẻm Thanh Xuyên.
Lúc vừa mới bắt đầu, chỉ là màn sương đen nhàn nhạt toát ra tới, như sinh linh ngây thơ vậy, thăm dò thế giới chung quanh, nhìn trộm tất cả mọi thứ, cũng không có tính công kích. Lúc đó, chúng không mạnh lắm, cũng không đáng lo, hơn nữa chỉ có bản thân mình mới thấy được, cô cũng không thèm để ý, càng không nói cho riêng người nào biết, miễn cho người ta coi mình thành người điên.
Mãi cho đến gần đây, những ma vật đó càng ngày càng lợi hại, có ý đồ kéo cô vào trong màn sương đen, khiến bên cạnh cô xảy ra ít chuyện kỳ lạ, lại càng làm lòng cô hơi bất an.
Tất cả điều này, lúc đầu là ở hẻm Thanh Xuyên.
Cô lo lắng cho Bà Cô, không phải là không có ý thuyết phục Bà Cô dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên, đến ở cùng nhà với cô, nhưng Bà Cô lại cự tuyệt, cố thủ ở trong căn nhà cũ hẻm Thanh Xuyên, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm đến mệnh gì đó của cô.
Du Lệ vốn là một người có chủ nghĩa có tam quan bình thường, nào tin mệnh gì đó chứ.
Bà Cô trong lòng cô đã biến thành một tồn tại thần bí rồi.
Cô không rõ vì sao mà một người bình thường như mình lại thấy mấy thứ này, nhưng cũng không phải chuyện tốt gì, không có năng lực tương ứng, tiếp xúc với mấy thứ phi nhân loại này chỉ khiến cuộc sống sinh hoạt của mình bị đảo lộn thôi.
Thật ra cô vẫn luôn muốn làm rõ vì sao bản thân mình thấy, còn những ma vật đó vì sao lại tiếp xúc với cô, nhưng người bên cạnh đều là người bình thường, cũng chẳng cách nào tiếp xúc được với những người tài ba dị sỹ, vì thế cho tới tận bây giờ cũng không cách nào biết rõ.
Song hiện giờ, bên cạnh cô có một người tài ba dị sỹ, trong lòng Du Lệ lại thấy tự tin vô cùng.
Cô ngẫm nghĩ, lại hỏi, “Chử tiên sinh, anh là thiên sư hả?”
Chử Hiệt đang cầm một quả quít lột vỏ ra, nghe thấy cô hỏi, ngẩng đầu nhìn cô bảo, “Không phải”
Cái gì gì gì? Không phải á?
Du Lệ kinh ngạc, nói, “Nhưng dì An chẳng phải nói tìm chính là….”
“Tôi không phải thiên sư” Anh lại nói tiếp.
Du Lệ trầm mặc, nghĩ đến người đàn ông lần đầu tiên xuất hiện ở hẻm Thanh Xuyên lúc đó, kéo cô từ trong màn sương đen dày đặc trở lại nhân gian, tức khắc trái tim lại yên ổn lần nữa, nói tiếp, “Không sao, chỉ cần anh có thể đối phó với mấy thứ kia, bảo vệ tốt tôi là được. Được chứ?”
Cô nhìn anh ân cần, yêu cầu của cô không nhiều, không phải thiên sư cũng không quan trọng, chỉ cần có thể bảo vệ cho cô không bị đám phi nhân loại quấy nhiễu, duy trì tốt người bình thường là được.
Người đàn ông gật đầu, khuôn mặt tuấn lệ nhìn quá nghiêm túc, ‘Tôi sẽ bảo vệ cô, mãi cho đến khi cô không cần nữa mới thôi”
Trái tim Du Lệ đập lỡ một nhịp, yên lặng chặn lại trái tim đang đập quá mức bình thường, trở về phòng.
Đợi khi cô tẩy trang xong, nhìn nhìn gương mặt trắng nõn của mình, lại sờ sờ trái tim, thầm nghĩ bộ dạng tiên sinh Bảo Tiêu lớn lên quá mức quy định, đàn ông có bộ dạng cao thế này, lại nghiêm túc như vầy, cũng không phải là không có người phụ nữ nào muốn.
Tuy vẫn có rất nhiều đồ vật khó hiểu song có tiên sinh Bảo Tiêu bảo đảm, Du Lệ như được ăn một viên thuốc an thần vậy.
Sau đó cô lại càng đối tốt với anh, loại tốt này là biểu hiện ở chỗ thỏa mãn mọi nhu cầu của tiên sinh Bảo Tiêu, quả thật muốn gì được nấy, không muốn cũng tạo cơ hội.
Trợ lý Trịnh bối rối nhìn hai người, chỉ có một buổi tối thôi mà dường như giữa hai người có thay đổi gì đó vậy.
Mà thay đổi này cứ nhìn biểu hiện trực quan là rõ….
“Tuyết Dung à, chị nhớ ở nội thành có một nhà nướng vịt rất được, em bảo người ta đi mua cho năm con đi…. à không, mua mười con về” Du Lệ vừa ngẩng đầu lên để chuyên viên trang điểm hóa trang, vừa sai bảo người đại diện nhà mình.
Trợ lý Trịnh nhìn vị vệ sỹ đứng cạnh, lặng lẽ sai trợ lý nhỏ đi mua vịt nướng.
Tới buổi trưa, Du Lệ cho người mang di động tới. Cô vừa ăn cơm vừa hỏi tiên sinh Bảo Tiêu, “Anh biết dùng không? Có cần tôi dạy cho anh không?”
Trợ lý Trịnh chẳng còn lời nào nhìn cô, lòng thì thầm bảo chỉ vì vị tiên sinh Bảo Tiêu này quá nghèo, nhưng không đến mức không thể mua nổi chiếc điện thoại đó chứ?
Đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiên sinh Bảo Tiêu đáp dứt khoát, “Không biết”
Trợ lý Trịnh: Chẳng lẽ là một thằng nhóc nghèo ở một xó xỉnh núi nào đó chăng?
Cô gái Du vô cùng nhiệt tình lại gần, dạy anh cách dùng di động thế nào, hơn nữa còn dạy anh cách tải ít trò chơi và phần mềm hay mua cơm, dạy anh cách mua trên APP thế nào, thậm chí còn xin một số WEBChat cho anh, chuyển một số tiền cho anh nữa.
“Nếu anh đói, thì tự mình có thể mua đồ ăn, tiền nong không thành vấn đề” Cô gái Du nói đầy tự hào.
Tiên sinh Bảo Tiêu ừ một câu, lại cùng cô nhìn nhìn di động, ngón tay cứ chọc đi chọc lại trên đó, chọc một hồi, dẫn tới Du Lệ không thể không kiên nhẫn dạy anh các thao tác chính xác.
Trợ lý Trịnh, “…..”
Con mẹ nó chứ! Đây quả thật giống y chang mẹ già dẫn theo đứa con nhỏ đây mà?
“Là như này à?” Người đàn ông mở ra một phần mềm, ấn thao tác như cô dạy.
Du Lệ nhìn anh cười tươi rói, vẻ mặt như bảo “Anh thông minh quá” đôi mắt sáng lấp lánh như chú chó con vậy.
Người đàn ông được cô khen, khóe miệng hơi nhếch ra, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Trợ lý Trịnh, “……..” Sao tự dưng lại cảm thấy đây quả thật là một đôi nam nữ cẩu vậy nhỉ?
Cô dường như có vẻ rất khẩn trương.
Nhưng dù khẩn trương song lại rất bình tĩnh, cũng không giống như người thường lúc gặp phải cảnh này, sẽ sợ tới mức mất khống chế cảm xúc, gây ra chút chuyện mất lý trí.
Trong cái nhìn chăm chú của hai người, những thứ đó không rõ toát ra từ chỗ nào trong sương đen tụ tập lại với nhau, hình thành một khối sương đen vô cùng khổng lồ, bao phủ quanh họ, ánh đèn nhanh chóng bị cắn nuốt hết, thế giới lâm vào bóng tối vô tận.
Sau khi sương đen tụ lại thành khối, nhanh chóng vọt tới chỗ họ.
Du Lệ nắm chặt lấy tay tiên sinh Bảo Tiêu.
Tiên sinh Bảo Tiêu ngẫm nghĩ, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói, “Đừng sợ, chỉ là ma vật cấp thấp thôi”
“Ma vật ư?” Du Lệ cố ép mắt nhìn anh một cái, cả người vẫn rất khẩn trương, thầm nuốt nước bọt, hỏi, “Có thể giải quyết được không?”
“Được”
Tiên sinh Bảo Tiêu trước sau như một nói một câu, lại là người rất đáng tin cậy.
Chỉ thấy anh tiến lên một bước, lúc đón những sương đen kia ập tới, đột nhiên tung một quyền, chỉ một quyền nhẹ nhàng, đánh tan đám sương đen tụ tập kia lại.
Đám sương đen bị đánh kia có vẻ không có gì đáng sợ ấy, chúng chẳng cách nào tụ lại nổi, nhanh chóng tiêu tán giữa trời đất, thế giới lại lần nữa khôi phục cảnh thanh bình yên tĩnh vốn có.
Du Lệ nhìn trợn tròn mắt há hốc mồm.
Đợi người đàn ông đi tới, ý bảo cô có thể tiếp tục về nhà, hai mắt Du Lệ sáng rực lên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mình hời rồi.
Tuy nuôi cái dạ dày vua của đồ tham ăn này, nhưng sau này không còn lo lắng tới những thứ phi nhân loại ấy nữa, phải cố gắng hết sức kiềm tiền nuôi anh ta cũng được.
Bình an về đến nhà, đôi mắt Du Lệ vẫn sáng ngời lấp lánh như sao.
Cuối cùng cô không kìm được hỏi, “Chử tiên sinh, lúc trước anh nói, những thứ đó là ma vật sao?”
Tiên sinh Bảo Tiêu khẽ gật đầu, bộ dáng bình thản ấy, lại khiến người ta cảm thấy mấy thứ đó chẳng có gì ghê gớm cả, cũng có vẻ đáng tin cậy hơn.
“Vậy anh có biết chúng từ đâu tới không? Có phải là người bình thường không cách nào nhìn thấy chúng không? Vì sao tôi lại có thể nhìn thấy? Chẳng nhẽ tôi cũng có mắt Âm Dương sao?”
Chử Hiệt nhìn cô một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, bảo, “Chúng là ma vật giới Phương Tây, cơ duyên xảo hợp mới tới giới Đông Phương. Cô không có mắt Âm Dương”
Chẳng mấy khi mà anh nói một hơi nhiều lời đến vậy, Du Lệ càng kích động, giống cái đuôi nhỏ đi theo sau anh vậy, “Tôi đây vì sao lại có thể nhìn thấy những ma vật đó vậy?”
Tiên sinh Bảo Tiêu lại bình thản nói, “Có thể là cô chọc phải ma vật cường đại nào đó nên bị nguyền rủa”
“Tuyệt đối là không có!” Du Lệ đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi, “Tôi chính là một công dân tuân thủ nghiêm luật pháp, sao lại đi trêu chọc mấy thứ kia chứ? Anh chẳng phải nói chúng là đồ vật giới Phương Tây đó sao, có liên quan gì đến người Đông Phương chúng ta chứ? Còn nữa, ma cũng có phân địa vực sao?”
Tiên sinh Bảo Tiêu không nói câu vô nghĩa, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ bảo, “Còn có một khả năng, có lẽ là do trưởng bối nào đó của cô gieo nhân quả”
Du Lệ à một tiếng, nghĩ đến Bà Cô nhà cô thần thần quỷ quỷ, không có lời nào phản bác lại cho hợp tình hợp lý được.
Từ lúc cô có ký ức, Bà Cô vẫn luôn ở trong hẻm Thanh Xuyên đó.
Hẻm Thanh Xuyên là một ngõ nhỏ vô cùng xưa cũ, ngõ nhỏ đó không có nhiều người ở, theo thời đại phát triển, có rất nhiều người đã dọn ra khỏi hẻm, tiến vào trong nội thành. Từ lúc dân chuyển đi, hẻm Thanh Xuyên càng ngày càng quạnh quẽ, hơi người cũng ít dần, dường như loại sự sống nào đó cũng đi theo, khiến các loại yêu ma quỷ quái bắt đầu xông tới.
Cô có thể nhìn thấy đám ma vật đó, là chuyện của mấy năm trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy những thứ phi nhân loại cũng ở trong hẻm Thanh Xuyên.
Lúc vừa mới bắt đầu, chỉ là màn sương đen nhàn nhạt toát ra tới, như sinh linh ngây thơ vậy, thăm dò thế giới chung quanh, nhìn trộm tất cả mọi thứ, cũng không có tính công kích. Lúc đó, chúng không mạnh lắm, cũng không đáng lo, hơn nữa chỉ có bản thân mình mới thấy được, cô cũng không thèm để ý, càng không nói cho riêng người nào biết, miễn cho người ta coi mình thành người điên.
Mãi cho đến gần đây, những ma vật đó càng ngày càng lợi hại, có ý đồ kéo cô vào trong màn sương đen, khiến bên cạnh cô xảy ra ít chuyện kỳ lạ, lại càng làm lòng cô hơi bất an.
Tất cả điều này, lúc đầu là ở hẻm Thanh Xuyên.
Cô lo lắng cho Bà Cô, không phải là không có ý thuyết phục Bà Cô dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên, đến ở cùng nhà với cô, nhưng Bà Cô lại cự tuyệt, cố thủ ở trong căn nhà cũ hẻm Thanh Xuyên, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm đến mệnh gì đó của cô.
Du Lệ vốn là một người có chủ nghĩa có tam quan bình thường, nào tin mệnh gì đó chứ.
Bà Cô trong lòng cô đã biến thành một tồn tại thần bí rồi.
Cô không rõ vì sao mà một người bình thường như mình lại thấy mấy thứ này, nhưng cũng không phải chuyện tốt gì, không có năng lực tương ứng, tiếp xúc với mấy thứ phi nhân loại này chỉ khiến cuộc sống sinh hoạt của mình bị đảo lộn thôi.
Thật ra cô vẫn luôn muốn làm rõ vì sao bản thân mình thấy, còn những ma vật đó vì sao lại tiếp xúc với cô, nhưng người bên cạnh đều là người bình thường, cũng chẳng cách nào tiếp xúc được với những người tài ba dị sỹ, vì thế cho tới tận bây giờ cũng không cách nào biết rõ.
Song hiện giờ, bên cạnh cô có một người tài ba dị sỹ, trong lòng Du Lệ lại thấy tự tin vô cùng.
Cô ngẫm nghĩ, lại hỏi, “Chử tiên sinh, anh là thiên sư hả?”
Chử Hiệt đang cầm một quả quít lột vỏ ra, nghe thấy cô hỏi, ngẩng đầu nhìn cô bảo, “Không phải”
Cái gì gì gì? Không phải á?
Du Lệ kinh ngạc, nói, “Nhưng dì An chẳng phải nói tìm chính là….”
“Tôi không phải thiên sư” Anh lại nói tiếp.
Du Lệ trầm mặc, nghĩ đến người đàn ông lần đầu tiên xuất hiện ở hẻm Thanh Xuyên lúc đó, kéo cô từ trong màn sương đen dày đặc trở lại nhân gian, tức khắc trái tim lại yên ổn lần nữa, nói tiếp, “Không sao, chỉ cần anh có thể đối phó với mấy thứ kia, bảo vệ tốt tôi là được. Được chứ?”
Cô nhìn anh ân cần, yêu cầu của cô không nhiều, không phải thiên sư cũng không quan trọng, chỉ cần có thể bảo vệ cho cô không bị đám phi nhân loại quấy nhiễu, duy trì tốt người bình thường là được.
Người đàn ông gật đầu, khuôn mặt tuấn lệ nhìn quá nghiêm túc, ‘Tôi sẽ bảo vệ cô, mãi cho đến khi cô không cần nữa mới thôi”
Trái tim Du Lệ đập lỡ một nhịp, yên lặng chặn lại trái tim đang đập quá mức bình thường, trở về phòng.
Đợi khi cô tẩy trang xong, nhìn nhìn gương mặt trắng nõn của mình, lại sờ sờ trái tim, thầm nghĩ bộ dạng tiên sinh Bảo Tiêu lớn lên quá mức quy định, đàn ông có bộ dạng cao thế này, lại nghiêm túc như vầy, cũng không phải là không có người phụ nữ nào muốn.
Tuy vẫn có rất nhiều đồ vật khó hiểu song có tiên sinh Bảo Tiêu bảo đảm, Du Lệ như được ăn một viên thuốc an thần vậy.
Sau đó cô lại càng đối tốt với anh, loại tốt này là biểu hiện ở chỗ thỏa mãn mọi nhu cầu của tiên sinh Bảo Tiêu, quả thật muốn gì được nấy, không muốn cũng tạo cơ hội.
Trợ lý Trịnh bối rối nhìn hai người, chỉ có một buổi tối thôi mà dường như giữa hai người có thay đổi gì đó vậy.
Mà thay đổi này cứ nhìn biểu hiện trực quan là rõ….
“Tuyết Dung à, chị nhớ ở nội thành có một nhà nướng vịt rất được, em bảo người ta đi mua cho năm con đi…. à không, mua mười con về” Du Lệ vừa ngẩng đầu lên để chuyên viên trang điểm hóa trang, vừa sai bảo người đại diện nhà mình.
Trợ lý Trịnh nhìn vị vệ sỹ đứng cạnh, lặng lẽ sai trợ lý nhỏ đi mua vịt nướng.
Tới buổi trưa, Du Lệ cho người mang di động tới. Cô vừa ăn cơm vừa hỏi tiên sinh Bảo Tiêu, “Anh biết dùng không? Có cần tôi dạy cho anh không?”
Trợ lý Trịnh chẳng còn lời nào nhìn cô, lòng thì thầm bảo chỉ vì vị tiên sinh Bảo Tiêu này quá nghèo, nhưng không đến mức không thể mua nổi chiếc điện thoại đó chứ?
Đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiên sinh Bảo Tiêu đáp dứt khoát, “Không biết”
Trợ lý Trịnh: Chẳng lẽ là một thằng nhóc nghèo ở một xó xỉnh núi nào đó chăng?
Cô gái Du vô cùng nhiệt tình lại gần, dạy anh cách dùng di động thế nào, hơn nữa còn dạy anh cách tải ít trò chơi và phần mềm hay mua cơm, dạy anh cách mua trên APP thế nào, thậm chí còn xin một số WEBChat cho anh, chuyển một số tiền cho anh nữa.
“Nếu anh đói, thì tự mình có thể mua đồ ăn, tiền nong không thành vấn đề” Cô gái Du nói đầy tự hào.
Tiên sinh Bảo Tiêu ừ một câu, lại cùng cô nhìn nhìn di động, ngón tay cứ chọc đi chọc lại trên đó, chọc một hồi, dẫn tới Du Lệ không thể không kiên nhẫn dạy anh các thao tác chính xác.
Trợ lý Trịnh, “…..”
Con mẹ nó chứ! Đây quả thật giống y chang mẹ già dẫn theo đứa con nhỏ đây mà?
“Là như này à?” Người đàn ông mở ra một phần mềm, ấn thao tác như cô dạy.
Du Lệ nhìn anh cười tươi rói, vẻ mặt như bảo “Anh thông minh quá” đôi mắt sáng lấp lánh như chú chó con vậy.
Người đàn ông được cô khen, khóe miệng hơi nhếch ra, đôi mắt lấp lánh ý cười.
Trợ lý Trịnh, “……..” Sao tự dưng lại cảm thấy đây quả thật là một đôi nam nữ cẩu vậy nhỉ?
/240
|