Công việc buổi chiều kết thúc khá sớm. Sau khi tẩy trang xong, Du Lệ nói với tiên sinh Bảo Tiêu làm hết phận sự đứng cạnh, “Chắc đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi”
Nghe thấy cô bảo vậy, gương mặt tuấn tú của tiên sinh Bảo Tiêu với mắt thường nhìn thấy trở nên sáng rực đến lóe mắt, khiến một đám chuyên viên trang điểm và trợ lý đứng cạnh trở nên như bị ảo giác mù vậy.
Du Lệ cười tủm tỉm thưởng thức thay đổi đa dạng của tiên sinh Bảo Tiêu, trong lòng càng thêm chấp nhất khẳng định chuyện ăn với vị này, tuyệt đối là đồ tham ăn.
Đồ tham ăn cũng tốt nha, bản lĩnh khác thì cô không có, chỉ có thể kiếm tiền, nuôi nổi một đồ tham ăn là được.
Nếu không có tiền, thì cùng lắm sau này nhận mấy bộ phim đóng nữa, hoặc tìm Đại tiểu thư Giang vay tiền, tóm lại là có thể nuôi được.
Trong lòng cô gái Du hùng hồn định ra mục tiêu xong liền dẫn theo một dây vệ sỹ và trợ lý rời khỏi đoàn làm phim, lên xe mà đi.
Tủ lạnh trong xe có để ít đồ ăn vặt, còn có ít bánh kem bơ mà trợ lý Trịnh nhập cư trái phép bỏ vào cho Du Lệ.
Là một nữ minh tinh của ngàn vạn fan hâm mộ trên mạng, quan trọng là phải giữ được dáng người, người đại diện An Như đã nghiêm khắc khống chế ẩm thực của nghệ sỹ dưới tay, tăng 0,01 lạng thôi cũng đều có tội, vì thế ăn đồ ăn vặt không nhiều, ngày thường còn phải tuân thủ chế độ ăn do chuyên gia dinh dưỡng đưa ra, càng không cần nói chút bánh kem bơ gì đó có lượng calo cao.
Nhưng cô gái Du vốn là kẻ thèm ăn không chịu nổi, thỉnh thoảng cũng muốn ăn chút đồ ăn vặt, đặc biệt là thích loại đồ ăn ngọt có hàm lượng calo cao.
Lần nào trợ lý Trịnh cũng nhìn thấy thần sắc khổ sở trên gương mặt đẹp tuyệt mỹ kia thì đau lòng lắm, trốn người đại diện nhập cư trái phép ít đồ ăn vặt, hơn nữa còn hợp tác với mấy vệ sỹ và trợ lý khác lừa gạt người đại diện.
Đến nỗi mà thể trọng siêu tiêu gì gì đó lại giảm lần nữa cũng không có sao. Bây giờ đồ ăn vặt lại lợi cho cái vị tiên sinh Bảo Tiêu gì gì kia.
Trợ lý Trịnh ngồi cạnh nhìn tiên sinh Bảo Tiêu cứ ăn từng miếng bánh kem bơ đến ngon lành vừa hỏi Du Lệ, “Chị Du, hai người định đi đâu ăn cơm đây?”
Dẫn một thùng cơm đi theo, muốn ăn ngon, lại còn muốn cho anh ta ăn no nữa thực không dễ.
Đôi mắt Du Lệ đảo đảo, “Tới một con phố ăn vặt đi, đồ ăn vặt trời nam đất bắc gì cũng có, đảm bảo ăn đủ”
Trợ lý Trịnh, “……”
Trợ lý Trịnh vô cùng đau đớn nhìn cô, rõ ràng là chính cô ấy muốn ăn, lại không có lý do, hiện giờ còn dẫn theo một vệ sỹ thùng cơm theo, có thể đàng hoàng dẫn người ta đi ăn uống thả cửa đến nghiện mất.
Vì thế vui vẻ quyết định luôn.
Tiếp đó, Du cô nương vô cùng có kinh nghiệm tự mình bắt đầu bận rộn, mang tóc giả đã chuẩn bị sẵn ra, rồi lại hóa trang, thay vào một bộ quần áo vỉa hè, tiếp đó điều chỉnh gương mặt và khí chất, hình tượng nhanh chóng thay đổi lớn, không còn kiểu người quen thuộc nữa, thật đúng là chẳng ai nhận ra nổi.
Từ sau khi nổi tiếng, cô gái Du cũng học được kỹ thuật ngụy trang, dựa vào chính mình ngụy trang bản thân đến mức đi lại giữa đám công chúng, rất ít khi bị fan phát hiện.
Sửa lại tóc giả trên đầu, Du Lệ nói với trợ lý, “Em không cần đi theo đâu, miễn cho người ta phát hiện ra’
Trợ lý Trịnh lại càng đau đớn hơn, thế mà lại không dẫn cô nàng đi cùng, không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Sau khi dừng xe ở chỗ ít người, Du Lệ liền dẫn theo tiên sinh Bảo Tiêu xuống xe, bắt đầu đi đến con phố ăn vặt.
Trên tay cô mang theo một túi xách nữ kiểu cũ, vừa nhìn ngang liếc dọc, phát hiện ra tiên sinh Bảo Tiêu đeo kính râm bên cạnh, thì cười bảo với anh, “Chúng ta đi tới tiệm ăn phía trước ăn vài thứ lót dạ đi”
Tiên sinh Bảo Tiêu không có ý kiến gì.
Nơi Du Lệ đi chính là tiệm ăn nổi tiếng trong vùng, thức ăn bên trong rất đa dạng, vô cùng hợp khẩu vị của cô, trước đây cô cũng thường xuyên tới.
Tìm một chiếc ghế ngồi, Du Lệ cầm thực đơn lên, hỏi tiên sinh Bảo Tiêu bên cạnh, “Chử tiên sinh, anh có ăn kiêng gì không?”
Chử Hiệt lắc đầu.
Vì thế Du Lệ quyết định những thứ mình thích, gọi hẳn mười loại đồ ăn, cùng một âu cơm.
Người phục vụ vừa ghi vừa lễ phép cười hỏi, “Không rõ có mấy người ạ?” Gọi nhiều đồ ăn đến vậy, ít nhất cũng phải có ba bốn người đi.
“Chỉ có hai chúng tôi thôi, cứ gọi đám đồ ăn này trước, không đủ sẽ gọi sau” Du Lệ cười tủm tỉm bảo.
Người phục vụ, “…..”
Đồ ăn nhanh chóng được xếp lên bàn, Du Lệ uống canh của ông chủ quán, vừa nhìn người đàn ông bên cạnh dùng động tác ưu nhã tiêu diệt đồ ăn trên bàn. Rõ ràng là cử chỉ đẹp đến thế, nhưng đồ ăn trên bàn biến mất quá nhanh, hình thành nên cảnh đối lập rõ rệt.
Chưa đến nửa giờ, Du Lệ định tính tiền.
Lúc người phục vụ tới tính tiền, phát hiện ra thức ăn trên bàn đã sạch bong, không kìm được nhìn nhìn hai người khách, thật sự nhìn không ra hai người trẻ tuổi này mang đồ ăn đi đâu nữa.
Sau khi rời khỏi quán ăn, Du Lệ bắt đầu dẫn tiên sinh Bảo Tiêu đi ăn vặt ở một con phố khác, cứ đi qua từng quán từng quán một.
Lúc này ánh đèn đã sáng rực rỡ, phố chợ đêm đang thời điểm náo nhiệt, trong không khí bốc toàn mùi thơm của thức ăn.
Hai người vừa đi vừa ăn, chẳng khác gì người chung quanh, cũng không có gì đặc biệt. Trong tay Du Lệ cầm mấy túi đồ ăn, nhưng không phải cho cô mà cầm cho tiên sinh Bảo Tiêu, tiện cho anh ăn.
Cô thường đưa đồ ăn trong tay qua cho tiên sinh Bảo Tiêu, nhìn bộ dạng rụt rè lãnh đạm của anh tiêu diệt sạch đồ ăn, thì cảm thấy rất ngon, cả người bỗng như có cánh bay lên.
Du Lệ phát hiện ra cái vị tiên sinh Bảo Tiêu này là một người không kén ăn, chỉ cần có thể ăn được là ăn, đưa cho hộp cơm tẻ cũng chẳng thấy nhăn mặt ăn sạch.
Nuôi tốt quá.
Đi từ đầu phố tới cuối phố, tuy Du Lệ chỉ nếm mỗi thứ một ít, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy no căng khó chịu.
Còn Chử Hiệt thật ra thần sắc vẫn tự nhiên như cũ.
Du Lệ hỏi anh, “Anh ăn no chưa?”
Đem xiên thịt dê nướng ăn nốt xong, tiên sinh Bảo Tiêu nhìn cô, lúc này anh đã tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt quá tuấn tú, dưới ánh đèn đêm, càng thêm tuấn tú đến mức chọc người ta mơ màng.
So với anh, cô gái Du có vẻ vô cùng bình thường không chớp mắt. Cũng bởi quá bình thường, khiến cho nhan sắc tiên sinh Bảo Tiêu thu hút phụ nữ hơn khiến cho phụ nữ cảm thấy vô cùng khó chịu, đau đớn.
Đầu năm nay, xấu nữ soái ca, mỹ nữ xứng xấu nam đã trở thành mốt rồi sao?
Tiên sinh Bảo Tiêu dùng khăn giấy lau tay, trả lời cô, “Cũng tạm”
Ý là gì, vẫn còn chưa có no há?
Tuy năng lực tiếp thu của cô nàng Du rất mạnh nhưng vẫn hơi ngơ ngác, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh băng của tiên sinh Bảo Tiêu, sau đó lặng lẽ bỏ tiền đi mua thêm mười cái bánh kẹp thịt nữa.
Lúc này có một đám thanh niên huyên náo đi qua, chẳng kiêng nể gì đá đấu lung tung trên phố, người đi đường bị đụng vào tuy rất tức, nhưng thấy cả đám thanh niên đầu gấu bất lương đó, đành thầm nhắc mình đen đủi rồi lảng ra.
Du Lệ đang bỏ tiền trả, đằng sau bị một lực va chạm tới, nếu Chử Hiệt không lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô thì suýt nữa đã bị ngã văng ra rồi.
Nhưng tiền kẹp trong tay cô thì bị đâm văng ra, tiếp đó bay lả tả ra ngoài.
Một tên côn đồ tóc đỏ nhanh chóng phi ra nhặt tiền rơi, vẩy vẩy trên tay, nhìn Du Lệ chẳng có ý tốt lành gì.
Du Lệ nhíu mày, vẫy tên côn đồ kia nói, “Này, trả lại cho tôi”
Tên côn đồ tóc đỏ đó cười khì khì bảo, “Chị cả, tuy trông chị nhìn cũng tạm chấp nhận được, có muốn đi chơi vui vẻ cùng anh em không?’
Tên côn đồ khác thấy thế cười phá ra, không kiêng nể gì trêu chọc theo.
Du Lệ nhìn chúng một lát, rồi vén tay áo lên, ai ngờ có một bàn tay vuốt tay áo cô lại, rồi tiếp đó vị tiên sinh Bảo Tiêu mới toanh của cô nàng bước dài chân qua, một tay đè chặt lên bả vai tên côn đồ tóc đỏ, một tay rút lại tiền trong tay gã, sau đó lại trở lại.
Một loạt động tác cực kỳ tự nhiên.
Mọi người, “……”
Du Lệ, “…..”
Đem tiền nhét trở lại tay cô gái Du, trả xong, tiên sinh Bảo Tiêu kéo cô rời đi, trong tay còn mang theo mười xiên bánh kẹp thịt, cũng không thèm liếc nhìn đám côn đồ kia một cái.
Mãi cho đến lúc hai người đi xa chừng hơn mười mét, những côn đồ đó mới kịp phản ứng, nhanh chóng vây lại, nổi giận đùng đùng đòi họ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng, bởi vừa rồi chúng nhặt được tiền của cô gái Du, cô nàng Du lại chẳng thèm nể mặt cự tuyệt lời mời của anh em chúng, quả thật là không biết điều chút nào.
Du Lệ bị tức mà bật cười, lúc này thực sự đã vén tay áo lên, bảo, “Thời điểm năm đó bà cô đây làm loạn trên đường, chúng mày còn đang nằm trong tã lót đó kìa”
Một cái tay lại lần nữa kéo nữ thần Lệ Chi đang định đánh lộn với đám côn đồ trẻ tuổi kia lại, tiếp đó nhét túi bánh kẹp thịt vào lòng cô, rồi thấy tiên sinh Bảo Tiêu bình tĩnh tiến lên, đẩy ngã một tên côn đồ tóc xanh đứng gần đó.
Sau khi tên côn đồ này bị đẩy, áp đảo đám đồng bạn đằng sau, mấy tên côn đồ như không có xương vậy, đồng loạt mềm oặt ngã vật ra đất.
Những người khác bị cảnh này làm cho sững sờ.
Tiên sinh Bảo Tiêu bình tĩnh thu tay lại, nói với cô gái Du đang phát ngốc, “Đi thôi”
Du Lệ, “…..”
Cũng không rõ những tên côn đồ đó có phải bị tiên sinh Bảo Tiêu dọa cho sợ rồi không, lần này không có ai đuổi theo, họ thành công rời đi.
Du Lệ lặng lẽ kéo tay áo xuống.
Người đàn ông một tay xách theo túi bánh kẹp thịt, một tay cầm một chiếc bánh kẹp thịt lên chậm rãi ăn, thần sắc tự nhiên, vốn không để chuyện vừa rồi trong lòng.
Du Lệ thấy anh ăn ngon quá nên không giục anh đi nhanh.
Đợi sau khi anh ăn xong, thấy ven đường có bán khoai nướng, Du Lệ thấy đôi mắt người đàn ông nhìn qua, lại tiếp tục bỏ tiền ra mua mười củ khoai đóng gói lại, rồi đánh xe về nhà.
Sau nửa giờ, xe đến cổng tiểu khu, Du Lệ thanh toán tiền xe xong, hai người xuống xe đi bộ vào trong.
Giờ đã là hơn mười giờ tối, trong tiểu khu không có ai, hoàn cảnh ban ngày rất thanh nhã yên tĩnh nhưng lúc này dưới ánh đèn đường lại có bóng ma lay động, lạnh hơn. Trong góc tối có sương mù mọc lan tràn.
Du Lệ cảm thấy đêm nay tiểu khu hình như quá an tĩnh, nhìn nhìn khắp nơi, đúng lúc thấy dưới ánh đèn đường, từng sợi sương mù đen lẩn quẩn bốc lên cao, tràn ra khắp nơi.
Cô theo bản năng nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm những sương đen đó.
Nghe thấy cô bảo vậy, gương mặt tuấn tú của tiên sinh Bảo Tiêu với mắt thường nhìn thấy trở nên sáng rực đến lóe mắt, khiến một đám chuyên viên trang điểm và trợ lý đứng cạnh trở nên như bị ảo giác mù vậy.
Du Lệ cười tủm tỉm thưởng thức thay đổi đa dạng của tiên sinh Bảo Tiêu, trong lòng càng thêm chấp nhất khẳng định chuyện ăn với vị này, tuyệt đối là đồ tham ăn.
Đồ tham ăn cũng tốt nha, bản lĩnh khác thì cô không có, chỉ có thể kiếm tiền, nuôi nổi một đồ tham ăn là được.
Nếu không có tiền, thì cùng lắm sau này nhận mấy bộ phim đóng nữa, hoặc tìm Đại tiểu thư Giang vay tiền, tóm lại là có thể nuôi được.
Trong lòng cô gái Du hùng hồn định ra mục tiêu xong liền dẫn theo một dây vệ sỹ và trợ lý rời khỏi đoàn làm phim, lên xe mà đi.
Tủ lạnh trong xe có để ít đồ ăn vặt, còn có ít bánh kem bơ mà trợ lý Trịnh nhập cư trái phép bỏ vào cho Du Lệ.
Là một nữ minh tinh của ngàn vạn fan hâm mộ trên mạng, quan trọng là phải giữ được dáng người, người đại diện An Như đã nghiêm khắc khống chế ẩm thực của nghệ sỹ dưới tay, tăng 0,01 lạng thôi cũng đều có tội, vì thế ăn đồ ăn vặt không nhiều, ngày thường còn phải tuân thủ chế độ ăn do chuyên gia dinh dưỡng đưa ra, càng không cần nói chút bánh kem bơ gì đó có lượng calo cao.
Nhưng cô gái Du vốn là kẻ thèm ăn không chịu nổi, thỉnh thoảng cũng muốn ăn chút đồ ăn vặt, đặc biệt là thích loại đồ ăn ngọt có hàm lượng calo cao.
Lần nào trợ lý Trịnh cũng nhìn thấy thần sắc khổ sở trên gương mặt đẹp tuyệt mỹ kia thì đau lòng lắm, trốn người đại diện nhập cư trái phép ít đồ ăn vặt, hơn nữa còn hợp tác với mấy vệ sỹ và trợ lý khác lừa gạt người đại diện.
Đến nỗi mà thể trọng siêu tiêu gì gì đó lại giảm lần nữa cũng không có sao. Bây giờ đồ ăn vặt lại lợi cho cái vị tiên sinh Bảo Tiêu gì gì kia.
Trợ lý Trịnh ngồi cạnh nhìn tiên sinh Bảo Tiêu cứ ăn từng miếng bánh kem bơ đến ngon lành vừa hỏi Du Lệ, “Chị Du, hai người định đi đâu ăn cơm đây?”
Dẫn một thùng cơm đi theo, muốn ăn ngon, lại còn muốn cho anh ta ăn no nữa thực không dễ.
Đôi mắt Du Lệ đảo đảo, “Tới một con phố ăn vặt đi, đồ ăn vặt trời nam đất bắc gì cũng có, đảm bảo ăn đủ”
Trợ lý Trịnh, “……”
Trợ lý Trịnh vô cùng đau đớn nhìn cô, rõ ràng là chính cô ấy muốn ăn, lại không có lý do, hiện giờ còn dẫn theo một vệ sỹ thùng cơm theo, có thể đàng hoàng dẫn người ta đi ăn uống thả cửa đến nghiện mất.
Vì thế vui vẻ quyết định luôn.
Tiếp đó, Du cô nương vô cùng có kinh nghiệm tự mình bắt đầu bận rộn, mang tóc giả đã chuẩn bị sẵn ra, rồi lại hóa trang, thay vào một bộ quần áo vỉa hè, tiếp đó điều chỉnh gương mặt và khí chất, hình tượng nhanh chóng thay đổi lớn, không còn kiểu người quen thuộc nữa, thật đúng là chẳng ai nhận ra nổi.
Từ sau khi nổi tiếng, cô gái Du cũng học được kỹ thuật ngụy trang, dựa vào chính mình ngụy trang bản thân đến mức đi lại giữa đám công chúng, rất ít khi bị fan phát hiện.
Sửa lại tóc giả trên đầu, Du Lệ nói với trợ lý, “Em không cần đi theo đâu, miễn cho người ta phát hiện ra’
Trợ lý Trịnh lại càng đau đớn hơn, thế mà lại không dẫn cô nàng đi cùng, không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Sau khi dừng xe ở chỗ ít người, Du Lệ liền dẫn theo tiên sinh Bảo Tiêu xuống xe, bắt đầu đi đến con phố ăn vặt.
Trên tay cô mang theo một túi xách nữ kiểu cũ, vừa nhìn ngang liếc dọc, phát hiện ra tiên sinh Bảo Tiêu đeo kính râm bên cạnh, thì cười bảo với anh, “Chúng ta đi tới tiệm ăn phía trước ăn vài thứ lót dạ đi”
Tiên sinh Bảo Tiêu không có ý kiến gì.
Nơi Du Lệ đi chính là tiệm ăn nổi tiếng trong vùng, thức ăn bên trong rất đa dạng, vô cùng hợp khẩu vị của cô, trước đây cô cũng thường xuyên tới.
Tìm một chiếc ghế ngồi, Du Lệ cầm thực đơn lên, hỏi tiên sinh Bảo Tiêu bên cạnh, “Chử tiên sinh, anh có ăn kiêng gì không?”
Chử Hiệt lắc đầu.
Vì thế Du Lệ quyết định những thứ mình thích, gọi hẳn mười loại đồ ăn, cùng một âu cơm.
Người phục vụ vừa ghi vừa lễ phép cười hỏi, “Không rõ có mấy người ạ?” Gọi nhiều đồ ăn đến vậy, ít nhất cũng phải có ba bốn người đi.
“Chỉ có hai chúng tôi thôi, cứ gọi đám đồ ăn này trước, không đủ sẽ gọi sau” Du Lệ cười tủm tỉm bảo.
Người phục vụ, “…..”
Đồ ăn nhanh chóng được xếp lên bàn, Du Lệ uống canh của ông chủ quán, vừa nhìn người đàn ông bên cạnh dùng động tác ưu nhã tiêu diệt đồ ăn trên bàn. Rõ ràng là cử chỉ đẹp đến thế, nhưng đồ ăn trên bàn biến mất quá nhanh, hình thành nên cảnh đối lập rõ rệt.
Chưa đến nửa giờ, Du Lệ định tính tiền.
Lúc người phục vụ tới tính tiền, phát hiện ra thức ăn trên bàn đã sạch bong, không kìm được nhìn nhìn hai người khách, thật sự nhìn không ra hai người trẻ tuổi này mang đồ ăn đi đâu nữa.
Sau khi rời khỏi quán ăn, Du Lệ bắt đầu dẫn tiên sinh Bảo Tiêu đi ăn vặt ở một con phố khác, cứ đi qua từng quán từng quán một.
Lúc này ánh đèn đã sáng rực rỡ, phố chợ đêm đang thời điểm náo nhiệt, trong không khí bốc toàn mùi thơm của thức ăn.
Hai người vừa đi vừa ăn, chẳng khác gì người chung quanh, cũng không có gì đặc biệt. Trong tay Du Lệ cầm mấy túi đồ ăn, nhưng không phải cho cô mà cầm cho tiên sinh Bảo Tiêu, tiện cho anh ăn.
Cô thường đưa đồ ăn trong tay qua cho tiên sinh Bảo Tiêu, nhìn bộ dạng rụt rè lãnh đạm của anh tiêu diệt sạch đồ ăn, thì cảm thấy rất ngon, cả người bỗng như có cánh bay lên.
Du Lệ phát hiện ra cái vị tiên sinh Bảo Tiêu này là một người không kén ăn, chỉ cần có thể ăn được là ăn, đưa cho hộp cơm tẻ cũng chẳng thấy nhăn mặt ăn sạch.
Nuôi tốt quá.
Đi từ đầu phố tới cuối phố, tuy Du Lệ chỉ nếm mỗi thứ một ít, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy no căng khó chịu.
Còn Chử Hiệt thật ra thần sắc vẫn tự nhiên như cũ.
Du Lệ hỏi anh, “Anh ăn no chưa?”
Đem xiên thịt dê nướng ăn nốt xong, tiên sinh Bảo Tiêu nhìn cô, lúc này anh đã tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt quá tuấn tú, dưới ánh đèn đêm, càng thêm tuấn tú đến mức chọc người ta mơ màng.
So với anh, cô gái Du có vẻ vô cùng bình thường không chớp mắt. Cũng bởi quá bình thường, khiến cho nhan sắc tiên sinh Bảo Tiêu thu hút phụ nữ hơn khiến cho phụ nữ cảm thấy vô cùng khó chịu, đau đớn.
Đầu năm nay, xấu nữ soái ca, mỹ nữ xứng xấu nam đã trở thành mốt rồi sao?
Tiên sinh Bảo Tiêu dùng khăn giấy lau tay, trả lời cô, “Cũng tạm”
Ý là gì, vẫn còn chưa có no há?
Tuy năng lực tiếp thu của cô nàng Du rất mạnh nhưng vẫn hơi ngơ ngác, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh băng của tiên sinh Bảo Tiêu, sau đó lặng lẽ bỏ tiền đi mua thêm mười cái bánh kẹp thịt nữa.
Lúc này có một đám thanh niên huyên náo đi qua, chẳng kiêng nể gì đá đấu lung tung trên phố, người đi đường bị đụng vào tuy rất tức, nhưng thấy cả đám thanh niên đầu gấu bất lương đó, đành thầm nhắc mình đen đủi rồi lảng ra.
Du Lệ đang bỏ tiền trả, đằng sau bị một lực va chạm tới, nếu Chử Hiệt không lanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô thì suýt nữa đã bị ngã văng ra rồi.
Nhưng tiền kẹp trong tay cô thì bị đâm văng ra, tiếp đó bay lả tả ra ngoài.
Một tên côn đồ tóc đỏ nhanh chóng phi ra nhặt tiền rơi, vẩy vẩy trên tay, nhìn Du Lệ chẳng có ý tốt lành gì.
Du Lệ nhíu mày, vẫy tên côn đồ kia nói, “Này, trả lại cho tôi”
Tên côn đồ tóc đỏ đó cười khì khì bảo, “Chị cả, tuy trông chị nhìn cũng tạm chấp nhận được, có muốn đi chơi vui vẻ cùng anh em không?’
Tên côn đồ khác thấy thế cười phá ra, không kiêng nể gì trêu chọc theo.
Du Lệ nhìn chúng một lát, rồi vén tay áo lên, ai ngờ có một bàn tay vuốt tay áo cô lại, rồi tiếp đó vị tiên sinh Bảo Tiêu mới toanh của cô nàng bước dài chân qua, một tay đè chặt lên bả vai tên côn đồ tóc đỏ, một tay rút lại tiền trong tay gã, sau đó lại trở lại.
Một loạt động tác cực kỳ tự nhiên.
Mọi người, “……”
Du Lệ, “…..”
Đem tiền nhét trở lại tay cô gái Du, trả xong, tiên sinh Bảo Tiêu kéo cô rời đi, trong tay còn mang theo mười xiên bánh kẹp thịt, cũng không thèm liếc nhìn đám côn đồ kia một cái.
Mãi cho đến lúc hai người đi xa chừng hơn mười mét, những côn đồ đó mới kịp phản ứng, nhanh chóng vây lại, nổi giận đùng đùng đòi họ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng, bởi vừa rồi chúng nhặt được tiền của cô gái Du, cô nàng Du lại chẳng thèm nể mặt cự tuyệt lời mời của anh em chúng, quả thật là không biết điều chút nào.
Du Lệ bị tức mà bật cười, lúc này thực sự đã vén tay áo lên, bảo, “Thời điểm năm đó bà cô đây làm loạn trên đường, chúng mày còn đang nằm trong tã lót đó kìa”
Một cái tay lại lần nữa kéo nữ thần Lệ Chi đang định đánh lộn với đám côn đồ trẻ tuổi kia lại, tiếp đó nhét túi bánh kẹp thịt vào lòng cô, rồi thấy tiên sinh Bảo Tiêu bình tĩnh tiến lên, đẩy ngã một tên côn đồ tóc xanh đứng gần đó.
Sau khi tên côn đồ này bị đẩy, áp đảo đám đồng bạn đằng sau, mấy tên côn đồ như không có xương vậy, đồng loạt mềm oặt ngã vật ra đất.
Những người khác bị cảnh này làm cho sững sờ.
Tiên sinh Bảo Tiêu bình tĩnh thu tay lại, nói với cô gái Du đang phát ngốc, “Đi thôi”
Du Lệ, “…..”
Cũng không rõ những tên côn đồ đó có phải bị tiên sinh Bảo Tiêu dọa cho sợ rồi không, lần này không có ai đuổi theo, họ thành công rời đi.
Du Lệ lặng lẽ kéo tay áo xuống.
Người đàn ông một tay xách theo túi bánh kẹp thịt, một tay cầm một chiếc bánh kẹp thịt lên chậm rãi ăn, thần sắc tự nhiên, vốn không để chuyện vừa rồi trong lòng.
Du Lệ thấy anh ăn ngon quá nên không giục anh đi nhanh.
Đợi sau khi anh ăn xong, thấy ven đường có bán khoai nướng, Du Lệ thấy đôi mắt người đàn ông nhìn qua, lại tiếp tục bỏ tiền ra mua mười củ khoai đóng gói lại, rồi đánh xe về nhà.
Sau nửa giờ, xe đến cổng tiểu khu, Du Lệ thanh toán tiền xe xong, hai người xuống xe đi bộ vào trong.
Giờ đã là hơn mười giờ tối, trong tiểu khu không có ai, hoàn cảnh ban ngày rất thanh nhã yên tĩnh nhưng lúc này dưới ánh đèn đường lại có bóng ma lay động, lạnh hơn. Trong góc tối có sương mù mọc lan tràn.
Du Lệ cảm thấy đêm nay tiểu khu hình như quá an tĩnh, nhìn nhìn khắp nơi, đúng lúc thấy dưới ánh đèn đường, từng sợi sương mù đen lẩn quẩn bốc lên cao, tràn ra khắp nơi.
Cô theo bản năng nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm những sương đen đó.
/240
|