Trở lại trong phòng, nàng mới phát hiện mẫu thân vẫn chưa ngủ mà đang chờ nàng.
Nàng có chút đau lòng, oán trách nói: "Nương, Tô tỷ không có nói cho người biết con đi Lâm Giang vương phủ sao? Sao người không ngủ sớm một chút?"
"Con còn chưa trở về, nương làm sao ngủ được chứ. Vương gia có rất nhiều thị nữ và hộ vệ, sao con phải đi cùng?"
Nàng không cách nào nói rõ lí do với mẫu thân. Hộ vệ không thể nào đưa vào trong yến tiệc được, mà thị nữ, nếu trên đường xuất hiện người hành thích, hiển nhiên Tô Phiên với người trong phủ lo lắng, vì vậy liền chọn nàng. Bởi vậy có thể thấy được hắn cũng rất tín nhiệm nàng, mà nàng cũng thích sự tín nhiệm này, nhưng sự tín nhiệm này lại dẫn đến một ít việc "Ngoài ý muốn", làm cho trái tim nàng nhao nhao đập loạn, giống như từng mảnh bông liễu(hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)đang quấy rầy trước mắt.
"Tiệc tối mời những ai vậy con?" Tịch Nhiễm thuận miệng hỏi một câu.
"Nhạc Bình vương thế tử, tả tướng gia, còn có hai vị đại nhân."
Tịch Nhiễm đột nhiên biến sắc, vội hỏi: "Vị tả tướng gia kia có hỏi thăm gì con không?"
Hắn làm sao lại đi hỏi thăm một thị nữ? Nàng ngạc nhiên trước câu hỏi kì lạ của mẫu thân, đáp: "Không có."
Tịch Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, do dự một chút mới nói: "Sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn. Ngộ nhỡ hắn có hỏi con, con đừng bao giờ nhắc tới tên ta và phụ thân con nha."
Ti Điềm vô cùng tò mò: "Vì sao?"
Tịch Nhiễm có chút lúng túng, do dự một hồi mới nói: "Bởi vì năm ấy ta đã từng có hôn ước với hắn, sau này ta gặp phụ thân con, liền đi theo phụ thân con đến Tín Châu."
Hai chữ "Bỏ trốn", bà xấu hổ không dám nói ra trước mặt nữ nhi, bà cũng không phải là người dâm loạn, năm ấy bà và Ti Khải thật lòng yêu nhau, nhưng Tịch gia ngại mặt mũi không thể huỷ bỏ hôn ước với Tả gia, cho nên bất đắc dĩ mới đi theo hắn rời khỏi Lạc Dương đến Tín Châu. Về sau Ti Khải buôn bán ở Kinh Thành, bà dẫn theo nhi nữ đến Kinh Thành ở một năm, cho nên nên bà mới biết năm đóTả Thực Thu đã được tấn phong thừa tướng. Vì ngăn ngừa sau này gặp lại nhau, bà và Ti Khải đành phải từ bỏ công việc buôn bán ở kinh thành quay trở về Tín Châu. Không nghĩ tới có một ngày con gái cũng gặp hắn. Tuy rằng bà cũng hiểu được cơ hội hắn hỏi thăm con gái bà là điều không thể, nhưng bà vẫn không yên lòng đành phải dặn dò một tiếng.
Ti Điềm sửng sốt, nàng không nghĩ tới, mẫu thân và Tả Thực Thu lại là cố nhân. Nàng ngây ngốc mở miệng nói: "Nương, nếu người gả cho hắn, hôm nay là cáo Mệnh phu nhân rồi."
Tịch Nhiễm lắc đầu: "Ta không hối hận khi gả cho phụ thân con. Tả Thực Thu kia lòng dạ nhỏ mọn, năm ấy nhà hắn tan hoang, ngoại tổ phụ con vốn có lòng tốt giúp đỡ ngân lượng cho hắn, hắn lại không cảm kích, nói nhà của nương xem thường hắn, cho bạc ít quá. Cho nên sau này nương với phụ thân con đến Tín Châu, ngoại tổ phụ con cũng không có truy cứu."
Ti Điềm cười ha hả nói: "Nương, năm đó lá gan người cũng lớn đó chứ."
Mặt Tịch Nhiễm đỏ lên, nói: "Là phụ thân con gan lớn, phụ thân con bắt cóc ta mà."
Nàng cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của mẫu thân thật sự quá đẹp, nhắc đến người yêu trong lòng, vẻ mặt xấu hổ của người thiếu nữ vô cùng động lòng người, cho dù năm tháng bần hàn, khi nhớ lại cũng cảm thấy ấm áp.
Nằm dài trên giường cả buổi vẫn không ngủ được, từng hình ảnh ở Lâm Giang vương phủ không ngừng vụt qua đầu nàng, làm nàng không ngừng suy nghĩ. Bên hông, trên tay dường như cũng bị hắn chạm qua rồi, xúc cảm ôn nhuận dừng lại ở một khắc này, giống như dư vị sau khi nếm qua ba chén trà nhỏ, ngọt nhẹ như làn gió trong lành.
Mấy ngày kế tiếp, Lương Quốc Nhân cứ đúng giờ Thìn là qua phủ trị bệnh cho Tịch Nhiễm, khí sắc Tịch Nhiễm mới tốt lên một chút. Ti Điềm thấy vậy trong lòng rất vui vẻ, vì vậy càng ngày càng cảm kích Bùi Vân Khoáng.
Hắn dường như bề bộn nhiều việc, cả ngày không thấy mặt, nhưng vẫn phân phó quản gia Hoàn tử đi hốt thuốc tốt nhất, còn cố ý sai người đưa yến huyết tới cho mẫu thân nàng tẩm bổ.
Nàng biết yến huyết rất đắt tiền, cầm ở trên tay nhưng trong lòng lại nặng trịch. Đứng ở dưới hành lang gấp khúc, nàng vừa buồn vừa lo. Cái gì hắn cũng không thiếu, nàng lấy cái gì đi tạ ơn hắn đây?
Từng suy nghĩ thay nhau luân chuyển qua đầu nàng, rất nhiều suy nghĩ bị nàng bác bỏ, nàng chỉ có thể thản nhiên thở dài, vẫn còn nhiều thời gian mà.
Hôm nay, qua giờ thìn rồi mà Lương Quốc Nhân còn chậm chạp chưa tới, ăn cơm trưa xong cũng không thấy bóng dáng của hắn. Nàng có chút sốt ruột, muốn đi hỏi Tô Phiên ở cách vách một chút, dẫn mẫu thân đi Lương phủ hay là tiếp tục chờ đợi?
Gian phòng Tô Phiên có người canh giữ, thị nữ Oánh nhi của nàng đứng ở cửa ra vào. Chẳng lẽ là đang nghỉ trưa nên không cho người quấy rầy? Ti Điềm quay người trở về, đợi nửa canh giờ nữa quay lại. Đột nhiên, nàng nghe thấy bên cạnh cửa mở.
"Vương gia đã đáp ứng chuyện của ta, hy vọng chớ quên."
"Muốn ta viết chữ cam đoan không?" giọng nói Bùi Vân Khoáng trang nghiêm vang lên.
Trong lòng Ti Điềm hoảng hốt, chỉ nghe thấy Tô Phiên buồn bã nói: "Ta đã chờ quá lâu, lo nghĩ cho Vương gia cũng quá nhiều, có lẽ cũng đã quên nàng ấy rồi."
Bùi Vân Khoáng không có trả lời liền, một lát sau mới nói: "Ta không có quên nàng ấy."
Vừa nói xong, hắn bước xuống hành lang gấp khúc, đi dọc theo con đường đá trong vườn, Ti Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mới trông thấy hắn vội vàng liếc mắt một cái, khuôn mặt hắn khôi ngô nhưng quá nghiêm túc lạnh lùng, cứ như là được ngâm trong băng tuyết Hàn Ngọc vậy.
Nàng trong miệng hắn, rốt cuộc là "Nàng", hay là "Hắn"? vậy mà nàng rất muốn biết.
Nàng đợi một hồi mới đi ra ngoài, cửa phòng Tô Phiên đã mở, tỷ ấy ghé trước vào cái bàn phía trước, nửa ngồi nửa quỳ trên giường, do khom người nên làm lộ ra một đường cong uyển chuyển, vô cùng động lòng người.
"Tô tỷ, hôm nay Lương đại phu không tới sao, nếu không muội ta mang mẫu thân đi tới nhà hắn nhé?"
Tô Phiên dường như không ngoài ý muốn, nói: "Hôm nay hắn có chút chuyện, đoán chừng buổi chiều nhất định sẽ đến."
Vẻ mặt của tỷ ấy rất khẳng định cho nên Ti Điềm rất yên tâm.
"Tô tỷ, chân của tỷ đỡ chưa?"
Tô Phiên liếc mu bàn chân, cười nói: "Đỡ rồi. Một hộp cao kim ngọc hai mười lượng bạc mà ta dùng như dầu mỡ heo, dù sao cũng không phải mua bằng tiền của ta, cho nên ta không đau lòng đâu."
Ti Điềm nở nụ cười: "Lời này cũng đừng để Vương gia nghe thấy, ngày hôm qua hắn vẫn còn than nghèo đó?"
Tô Phiên vui vẻ: "Hắn mà cũng than nghèo? Những năm gần đây hắn đã khai thác hai quặng sắt ở núi Lan Chu, trong các vị Vương gia thì hắn thuộc loại giàu có đó."
"Vậy sao đêm qua Lâm Giang vương tặng hắn một mỹ nhân, hắn nói một năm sẽ tiêu tốn của hắn không biết bao nhiêu là bạc, mà hắn không phải là người coi tiền như rác, cho nên mới không chịu nhận."
Tô Phiên bật cười: "Nha đầu ngốc, hắn nói vậy mà muội cũng tin, thật ra là hắn sợ người khác cài cơ sở ngầm vào."
Ti Điềm sửng sốt một chút liền hiểu được, thì ra đó là mỹ nhân kế. Thì ra hắn tương kế tựu kế, nàng cảm thấy có chút vui vẻ.
Quả nhiên, buổi chiều Lương Quốc Nhân đến. Nhưng người hắn tìm là Bùi Vân Khoáng.
"Vương gia, hôm nay tiểu nhân nghe nói Lương đại nhân xảy ra chuyện, là thật sao?"
"Hôm nay Bổn vương không có đi ra ngoài, Lương đại nhân đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Vân Khoáng không để ý đáp lại, hiển nhiên đối với chuyện của Lương Mãn Truân không có hứng thú.
"Nghe nói hắn hoà độc dược trong hương trầm hắn tặng cho thái hậu, khi thái hậu đang niệm kinh thì bị ngất."
Lông mày Bùi Vân Khoáng nhíu lại, hoảng; sợ nói: "Hắn thật to gan, có chuyện này nữa sao?" hắn Khiếp sợ như vậy cho thấy hắn cũng vừa mới biết chuyện đây thôi.
Lương Quốc Nhân thấp giọng nói: "Tiểu nhân nghe chuyện này hồi trưa, nghe nói Lương đại nhân cũng không thừa nhận, có lẽ là có người hãm hại."
Lông mày Bùi Vân Khoáng giãn ra, gật đầu nói: "Cũng có khả năng, thọ thần của Thái hậu, tất cả mọi người đều nghĩ cách hiếu kính, Lương đại nhân tặng hương, thật ra cũng là ý kiến hay, người nào không biết thái hậu lễ Phật."
Lương Quốc Nhân lo sợ nói: "Vương gia, tiểu nhân, khụ khụ, năm ngoái tiểu nhân nhận hắn làm nghĩa huynh, tiểu nhân lại là đại phu, không biết, không biết có thể đã bị hoài nghi liên quan đến chuyện này hay không."
Bùi Vân Khoáng nhăn đầu lông mày, ngạc nhiên nói: "Ngươi vì sao phải nhận hắn làm nghĩa huynh?"
Lương Quốc Nhân có chút lúng túng, thấp giọng nói: "Tiểu nhân tuy được Hoàng Thượng ban ân họ Lương, nhưng ở kinh thành không có chỗ dựa, trong khi Lương đại nhân trước mặt thánh ân rất được sủng, cho nên tiểu nhân đã nghĩ dù gì hắn cũng ở kinh thành, có gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này."
Bùi Vân Khoáng suy nghĩ một chút nói: "Tội danh này của hắn cũng không nhẹ, cho dù có tả tướng làm chỗ dựa, nhất thời cũng khó thoát khỏi liên quan. Ta thấy Lương Đại Phu vẫn nên rời xa kinh thành một chút cho an toàn."
Lương Quốc Nhân liền vội vàng gật đầu đồng ý, lại nói: "Thế bệnh của Ti phu nhân thì sao?" thật ra hắn đến đây chỉ để hỏi thăm việc này, tất nhiên hắn đã hạ quyết tâm trước hết phải rời kinh tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng lại sợ ra đi mà không chào từ biệt thì đắc tội Bùi Vân Khoáng, vì vậy mới cố ý đến thăm, nói là thỉnh giáo chứ thực ra là chào từ biệt.
Bùi Vân Khoáng suy nghĩ một chút, nói: "Bổn vương phái người đưa ngươi đưa đến Tín Châu, ngươi và Ti phu nhân tạm thời ở Quế Phức Viện tại tây thành, đợi trị cho Ti phu nhân hết bệnh rồi, việc này cũng lắng xuống thì ngươi lại quay về Thượng kinh được không?"
Lương Quốc Nhân vội vàng nói cám ơn: "Tất cả nhờ Vương gia an bài." Được Như vậy thì còn gì bằng. Hắn ước gì Bùi Vân Khoáng đưa hắn đi ngay bây giờ ấy chứ. Hắn có thể đường hoàng rời khỏi đây, cho dù sau này Lương Mãn Truân bình an vô sự, hắn cũng có lý do chính đáng.
Sau bữa cơm chiều, Tô Phiên tìm đến mẹ con Ti Điềm, nói đến sự sắp xếp của Bùi Vân Khoáng qua một lần. Chuyện phát sinh đột ngột, Ti Điềm không hề hỏi nguyên do, chỉ cần có thể trị hết bệnh mẫu thân, đi đâu cũng không quan trọng.
"Tô tỷ, tỷ cũng quay về Tín Châu với chúng ta sao?"
"Tạm thời ta chưa đi được, Vương gia muốn đợi qua thọ thần của thái hậu mới có thể đi, đến lúc đó ta và Vương gia cùng quay về."
"Vậy khi nào muội quay về núi Lan Chu?"
"Đợi ta gửi thư đến thư tín châu rồi hãy nói."
Buổi chiều hôm sau, Lương Quốc Nhân mang theo hành lý đơn giản vào Vương Phủ cùng lên đường với mẹ con Ti Điềm.
Bùi Vân Khoáng sắp xếp xe ngựa, còn cố ý phái sáu tên hộ vệ hộ tống ba người.
Tịch Nhiễm thành tâm cảm tạ nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng: "Ti phu nhân, lần trước ta đã nói rồi, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến. Trên đường đi cẩn thận, không cần phải gấp gáp."
Vừa dứt lời, hắn nghiêng người cười cười với Ti Điềm: "Ta không dài dòng đó chứ?"
Có lẽ là bởi vì hắn hơi hơi híp mắt cười ngọt ngào mang theo mùi vị ngây ngô pha lẫn vẻ vô lại làm nàng cảm thấy thân thiết. Một nụ cười ngay khoảnh khắc này đã kéo hắn đến gần nàng hơn, gần đến nỗi dường như không có chênh lệch về tuổi tác , không có bần hàn hay giàu sang phú quý. Cái dáng vẻ tùy ý, cẩu thả, thờ ơ kia của hắn đã khắc sâu vào lòng nàng.
Nàng thấy mình nhìn hoài như thế không thích hợp, vội vàng lên xe ngựa buông rèm. Một góc áo của hắn lóe lên trong tầm mắt, lại bị rèm xe hạ xuống che khuất, không còn nhìn thấy gì nữa. Nàng hơi có chút buồn bã không thể nào lí giải được.
Xe ngựa đã đi xa, Tô Phiên nhàn nhạt hỏi: "Vương gia cảm thấy lần trước nàng đi theo tới Lâm Giang vương phủ làm việc có trầm ổn không?"
Hắn nghĩ đến đêm hôm đó, khóe môi nhếch lên: "Cũng được, không có lúng túng. Xem ra một chiêu dự thi kia của Thiệu môn chủ hẳn là có tính toán trước."
Tô Phiên cười nói: "Tiện nghi cho Thương Vũ, chiếm được tiện nghi của vài tiểu cô nương."
Môi của hắn trầm xuống dưới.
Tô Phiên nói: "Không biết lần này Lương Mãn Truân có bị giáng cấp hay không."
"Hắn có giáng cấp hay không cũng không ảnh hưởng gì, ta cũng không nghĩ một lần hành động có thể lật đổ hắn. Chỉ cần làm cho chuyện này có liên quan tới Lâm Giang vương phủ. Tả Thực Thu lòng dạ nhỏ mọn, chờ hắn điều tra được đánh tráo hãm hại Lương Mãn Truân chính là người của Lâm Giang vương phủ, chắc chắn là không dễ chịu. Hắn nhất định cho rằng Lâm Giang vương ngoài mặt thì lôi kéo hắn, sau lưng lại tính toán người của hắn."
"Tả tướng có phải là người của hắn hay không?"
"Không đâu. Lâm Giang vương là người rất cố chấp, nhất định không khoan dung cho tả tướng trong triều một tay che trời. Cho nên, tả tướng nhất định sẽ chọn người yếu sức hơn hắn, để hắn có thể duy trì cục diện độc tôn trong triều như bây giờ. Theo ta thấy, Nhạc Bình vương là lựa chọn đầu tiên của hắn."
"Vương gia vì sao không cho rằng hắn sẽ chọn người?"
Hắn chắp tay lạnh lùng cười cười: "Không người nào có tư cách tới chọn bổn vương, chỉ có bổn vương đi chọn hắn." Hắn bình thản ôn nhã, khoan thai như nhàn vân, giờ phút này như gió cuốn bay cao chót vót, như mây trên núi, làm người khác phải kính nể hắn, phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Hắn xoay người đi lên bậc thang, bước chân nhanh nhẹn trầm ổn.
Nàng im lặng nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, so với ba năm trước đây, hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng có chút đau lòng, oán trách nói: "Nương, Tô tỷ không có nói cho người biết con đi Lâm Giang vương phủ sao? Sao người không ngủ sớm một chút?"
"Con còn chưa trở về, nương làm sao ngủ được chứ. Vương gia có rất nhiều thị nữ và hộ vệ, sao con phải đi cùng?"
Nàng không cách nào nói rõ lí do với mẫu thân. Hộ vệ không thể nào đưa vào trong yến tiệc được, mà thị nữ, nếu trên đường xuất hiện người hành thích, hiển nhiên Tô Phiên với người trong phủ lo lắng, vì vậy liền chọn nàng. Bởi vậy có thể thấy được hắn cũng rất tín nhiệm nàng, mà nàng cũng thích sự tín nhiệm này, nhưng sự tín nhiệm này lại dẫn đến một ít việc "Ngoài ý muốn", làm cho trái tim nàng nhao nhao đập loạn, giống như từng mảnh bông liễu(hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)đang quấy rầy trước mắt.
"Tiệc tối mời những ai vậy con?" Tịch Nhiễm thuận miệng hỏi một câu.
"Nhạc Bình vương thế tử, tả tướng gia, còn có hai vị đại nhân."
Tịch Nhiễm đột nhiên biến sắc, vội hỏi: "Vị tả tướng gia kia có hỏi thăm gì con không?"
Hắn làm sao lại đi hỏi thăm một thị nữ? Nàng ngạc nhiên trước câu hỏi kì lạ của mẫu thân, đáp: "Không có."
Tịch Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, do dự một chút mới nói: "Sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn. Ngộ nhỡ hắn có hỏi con, con đừng bao giờ nhắc tới tên ta và phụ thân con nha."
Ti Điềm vô cùng tò mò: "Vì sao?"
Tịch Nhiễm có chút lúng túng, do dự một hồi mới nói: "Bởi vì năm ấy ta đã từng có hôn ước với hắn, sau này ta gặp phụ thân con, liền đi theo phụ thân con đến Tín Châu."
Hai chữ "Bỏ trốn", bà xấu hổ không dám nói ra trước mặt nữ nhi, bà cũng không phải là người dâm loạn, năm ấy bà và Ti Khải thật lòng yêu nhau, nhưng Tịch gia ngại mặt mũi không thể huỷ bỏ hôn ước với Tả gia, cho nên bất đắc dĩ mới đi theo hắn rời khỏi Lạc Dương đến Tín Châu. Về sau Ti Khải buôn bán ở Kinh Thành, bà dẫn theo nhi nữ đến Kinh Thành ở một năm, cho nên nên bà mới biết năm đóTả Thực Thu đã được tấn phong thừa tướng. Vì ngăn ngừa sau này gặp lại nhau, bà và Ti Khải đành phải từ bỏ công việc buôn bán ở kinh thành quay trở về Tín Châu. Không nghĩ tới có một ngày con gái cũng gặp hắn. Tuy rằng bà cũng hiểu được cơ hội hắn hỏi thăm con gái bà là điều không thể, nhưng bà vẫn không yên lòng đành phải dặn dò một tiếng.
Ti Điềm sửng sốt, nàng không nghĩ tới, mẫu thân và Tả Thực Thu lại là cố nhân. Nàng ngây ngốc mở miệng nói: "Nương, nếu người gả cho hắn, hôm nay là cáo Mệnh phu nhân rồi."
Tịch Nhiễm lắc đầu: "Ta không hối hận khi gả cho phụ thân con. Tả Thực Thu kia lòng dạ nhỏ mọn, năm ấy nhà hắn tan hoang, ngoại tổ phụ con vốn có lòng tốt giúp đỡ ngân lượng cho hắn, hắn lại không cảm kích, nói nhà của nương xem thường hắn, cho bạc ít quá. Cho nên sau này nương với phụ thân con đến Tín Châu, ngoại tổ phụ con cũng không có truy cứu."
Ti Điềm cười ha hả nói: "Nương, năm đó lá gan người cũng lớn đó chứ."
Mặt Tịch Nhiễm đỏ lên, nói: "Là phụ thân con gan lớn, phụ thân con bắt cóc ta mà."
Nàng cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của mẫu thân thật sự quá đẹp, nhắc đến người yêu trong lòng, vẻ mặt xấu hổ của người thiếu nữ vô cùng động lòng người, cho dù năm tháng bần hàn, khi nhớ lại cũng cảm thấy ấm áp.
Nằm dài trên giường cả buổi vẫn không ngủ được, từng hình ảnh ở Lâm Giang vương phủ không ngừng vụt qua đầu nàng, làm nàng không ngừng suy nghĩ. Bên hông, trên tay dường như cũng bị hắn chạm qua rồi, xúc cảm ôn nhuận dừng lại ở một khắc này, giống như dư vị sau khi nếm qua ba chén trà nhỏ, ngọt nhẹ như làn gió trong lành.
Mấy ngày kế tiếp, Lương Quốc Nhân cứ đúng giờ Thìn là qua phủ trị bệnh cho Tịch Nhiễm, khí sắc Tịch Nhiễm mới tốt lên một chút. Ti Điềm thấy vậy trong lòng rất vui vẻ, vì vậy càng ngày càng cảm kích Bùi Vân Khoáng.
Hắn dường như bề bộn nhiều việc, cả ngày không thấy mặt, nhưng vẫn phân phó quản gia Hoàn tử đi hốt thuốc tốt nhất, còn cố ý sai người đưa yến huyết tới cho mẫu thân nàng tẩm bổ.
Nàng biết yến huyết rất đắt tiền, cầm ở trên tay nhưng trong lòng lại nặng trịch. Đứng ở dưới hành lang gấp khúc, nàng vừa buồn vừa lo. Cái gì hắn cũng không thiếu, nàng lấy cái gì đi tạ ơn hắn đây?
Từng suy nghĩ thay nhau luân chuyển qua đầu nàng, rất nhiều suy nghĩ bị nàng bác bỏ, nàng chỉ có thể thản nhiên thở dài, vẫn còn nhiều thời gian mà.
Hôm nay, qua giờ thìn rồi mà Lương Quốc Nhân còn chậm chạp chưa tới, ăn cơm trưa xong cũng không thấy bóng dáng của hắn. Nàng có chút sốt ruột, muốn đi hỏi Tô Phiên ở cách vách một chút, dẫn mẫu thân đi Lương phủ hay là tiếp tục chờ đợi?
Gian phòng Tô Phiên có người canh giữ, thị nữ Oánh nhi của nàng đứng ở cửa ra vào. Chẳng lẽ là đang nghỉ trưa nên không cho người quấy rầy? Ti Điềm quay người trở về, đợi nửa canh giờ nữa quay lại. Đột nhiên, nàng nghe thấy bên cạnh cửa mở.
"Vương gia đã đáp ứng chuyện của ta, hy vọng chớ quên."
"Muốn ta viết chữ cam đoan không?" giọng nói Bùi Vân Khoáng trang nghiêm vang lên.
Trong lòng Ti Điềm hoảng hốt, chỉ nghe thấy Tô Phiên buồn bã nói: "Ta đã chờ quá lâu, lo nghĩ cho Vương gia cũng quá nhiều, có lẽ cũng đã quên nàng ấy rồi."
Bùi Vân Khoáng không có trả lời liền, một lát sau mới nói: "Ta không có quên nàng ấy."
Vừa nói xong, hắn bước xuống hành lang gấp khúc, đi dọc theo con đường đá trong vườn, Ti Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mới trông thấy hắn vội vàng liếc mắt một cái, khuôn mặt hắn khôi ngô nhưng quá nghiêm túc lạnh lùng, cứ như là được ngâm trong băng tuyết Hàn Ngọc vậy.
Nàng trong miệng hắn, rốt cuộc là "Nàng", hay là "Hắn"? vậy mà nàng rất muốn biết.
Nàng đợi một hồi mới đi ra ngoài, cửa phòng Tô Phiên đã mở, tỷ ấy ghé trước vào cái bàn phía trước, nửa ngồi nửa quỳ trên giường, do khom người nên làm lộ ra một đường cong uyển chuyển, vô cùng động lòng người.
"Tô tỷ, hôm nay Lương đại phu không tới sao, nếu không muội ta mang mẫu thân đi tới nhà hắn nhé?"
Tô Phiên dường như không ngoài ý muốn, nói: "Hôm nay hắn có chút chuyện, đoán chừng buổi chiều nhất định sẽ đến."
Vẻ mặt của tỷ ấy rất khẳng định cho nên Ti Điềm rất yên tâm.
"Tô tỷ, chân của tỷ đỡ chưa?"
Tô Phiên liếc mu bàn chân, cười nói: "Đỡ rồi. Một hộp cao kim ngọc hai mười lượng bạc mà ta dùng như dầu mỡ heo, dù sao cũng không phải mua bằng tiền của ta, cho nên ta không đau lòng đâu."
Ti Điềm nở nụ cười: "Lời này cũng đừng để Vương gia nghe thấy, ngày hôm qua hắn vẫn còn than nghèo đó?"
Tô Phiên vui vẻ: "Hắn mà cũng than nghèo? Những năm gần đây hắn đã khai thác hai quặng sắt ở núi Lan Chu, trong các vị Vương gia thì hắn thuộc loại giàu có đó."
"Vậy sao đêm qua Lâm Giang vương tặng hắn một mỹ nhân, hắn nói một năm sẽ tiêu tốn của hắn không biết bao nhiêu là bạc, mà hắn không phải là người coi tiền như rác, cho nên mới không chịu nhận."
Tô Phiên bật cười: "Nha đầu ngốc, hắn nói vậy mà muội cũng tin, thật ra là hắn sợ người khác cài cơ sở ngầm vào."
Ti Điềm sửng sốt một chút liền hiểu được, thì ra đó là mỹ nhân kế. Thì ra hắn tương kế tựu kế, nàng cảm thấy có chút vui vẻ.
Quả nhiên, buổi chiều Lương Quốc Nhân đến. Nhưng người hắn tìm là Bùi Vân Khoáng.
"Vương gia, hôm nay tiểu nhân nghe nói Lương đại nhân xảy ra chuyện, là thật sao?"
"Hôm nay Bổn vương không có đi ra ngoài, Lương đại nhân đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Vân Khoáng không để ý đáp lại, hiển nhiên đối với chuyện của Lương Mãn Truân không có hứng thú.
"Nghe nói hắn hoà độc dược trong hương trầm hắn tặng cho thái hậu, khi thái hậu đang niệm kinh thì bị ngất."
Lông mày Bùi Vân Khoáng nhíu lại, hoảng; sợ nói: "Hắn thật to gan, có chuyện này nữa sao?" hắn Khiếp sợ như vậy cho thấy hắn cũng vừa mới biết chuyện đây thôi.
Lương Quốc Nhân thấp giọng nói: "Tiểu nhân nghe chuyện này hồi trưa, nghe nói Lương đại nhân cũng không thừa nhận, có lẽ là có người hãm hại."
Lông mày Bùi Vân Khoáng giãn ra, gật đầu nói: "Cũng có khả năng, thọ thần của Thái hậu, tất cả mọi người đều nghĩ cách hiếu kính, Lương đại nhân tặng hương, thật ra cũng là ý kiến hay, người nào không biết thái hậu lễ Phật."
Lương Quốc Nhân lo sợ nói: "Vương gia, tiểu nhân, khụ khụ, năm ngoái tiểu nhân nhận hắn làm nghĩa huynh, tiểu nhân lại là đại phu, không biết, không biết có thể đã bị hoài nghi liên quan đến chuyện này hay không."
Bùi Vân Khoáng nhăn đầu lông mày, ngạc nhiên nói: "Ngươi vì sao phải nhận hắn làm nghĩa huynh?"
Lương Quốc Nhân có chút lúng túng, thấp giọng nói: "Tiểu nhân tuy được Hoàng Thượng ban ân họ Lương, nhưng ở kinh thành không có chỗ dựa, trong khi Lương đại nhân trước mặt thánh ân rất được sủng, cho nên tiểu nhân đã nghĩ dù gì hắn cũng ở kinh thành, có gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này."
Bùi Vân Khoáng suy nghĩ một chút nói: "Tội danh này của hắn cũng không nhẹ, cho dù có tả tướng làm chỗ dựa, nhất thời cũng khó thoát khỏi liên quan. Ta thấy Lương Đại Phu vẫn nên rời xa kinh thành một chút cho an toàn."
Lương Quốc Nhân liền vội vàng gật đầu đồng ý, lại nói: "Thế bệnh của Ti phu nhân thì sao?" thật ra hắn đến đây chỉ để hỏi thăm việc này, tất nhiên hắn đã hạ quyết tâm trước hết phải rời kinh tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng lại sợ ra đi mà không chào từ biệt thì đắc tội Bùi Vân Khoáng, vì vậy mới cố ý đến thăm, nói là thỉnh giáo chứ thực ra là chào từ biệt.
Bùi Vân Khoáng suy nghĩ một chút, nói: "Bổn vương phái người đưa ngươi đưa đến Tín Châu, ngươi và Ti phu nhân tạm thời ở Quế Phức Viện tại tây thành, đợi trị cho Ti phu nhân hết bệnh rồi, việc này cũng lắng xuống thì ngươi lại quay về Thượng kinh được không?"
Lương Quốc Nhân vội vàng nói cám ơn: "Tất cả nhờ Vương gia an bài." Được Như vậy thì còn gì bằng. Hắn ước gì Bùi Vân Khoáng đưa hắn đi ngay bây giờ ấy chứ. Hắn có thể đường hoàng rời khỏi đây, cho dù sau này Lương Mãn Truân bình an vô sự, hắn cũng có lý do chính đáng.
Sau bữa cơm chiều, Tô Phiên tìm đến mẹ con Ti Điềm, nói đến sự sắp xếp của Bùi Vân Khoáng qua một lần. Chuyện phát sinh đột ngột, Ti Điềm không hề hỏi nguyên do, chỉ cần có thể trị hết bệnh mẫu thân, đi đâu cũng không quan trọng.
"Tô tỷ, tỷ cũng quay về Tín Châu với chúng ta sao?"
"Tạm thời ta chưa đi được, Vương gia muốn đợi qua thọ thần của thái hậu mới có thể đi, đến lúc đó ta và Vương gia cùng quay về."
"Vậy khi nào muội quay về núi Lan Chu?"
"Đợi ta gửi thư đến thư tín châu rồi hãy nói."
Buổi chiều hôm sau, Lương Quốc Nhân mang theo hành lý đơn giản vào Vương Phủ cùng lên đường với mẹ con Ti Điềm.
Bùi Vân Khoáng sắp xếp xe ngựa, còn cố ý phái sáu tên hộ vệ hộ tống ba người.
Tịch Nhiễm thành tâm cảm tạ nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng: "Ti phu nhân, lần trước ta đã nói rồi, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến. Trên đường đi cẩn thận, không cần phải gấp gáp."
Vừa dứt lời, hắn nghiêng người cười cười với Ti Điềm: "Ta không dài dòng đó chứ?"
Có lẽ là bởi vì hắn hơi hơi híp mắt cười ngọt ngào mang theo mùi vị ngây ngô pha lẫn vẻ vô lại làm nàng cảm thấy thân thiết. Một nụ cười ngay khoảnh khắc này đã kéo hắn đến gần nàng hơn, gần đến nỗi dường như không có chênh lệch về tuổi tác , không có bần hàn hay giàu sang phú quý. Cái dáng vẻ tùy ý, cẩu thả, thờ ơ kia của hắn đã khắc sâu vào lòng nàng.
Nàng thấy mình nhìn hoài như thế không thích hợp, vội vàng lên xe ngựa buông rèm. Một góc áo của hắn lóe lên trong tầm mắt, lại bị rèm xe hạ xuống che khuất, không còn nhìn thấy gì nữa. Nàng hơi có chút buồn bã không thể nào lí giải được.
Xe ngựa đã đi xa, Tô Phiên nhàn nhạt hỏi: "Vương gia cảm thấy lần trước nàng đi theo tới Lâm Giang vương phủ làm việc có trầm ổn không?"
Hắn nghĩ đến đêm hôm đó, khóe môi nhếch lên: "Cũng được, không có lúng túng. Xem ra một chiêu dự thi kia của Thiệu môn chủ hẳn là có tính toán trước."
Tô Phiên cười nói: "Tiện nghi cho Thương Vũ, chiếm được tiện nghi của vài tiểu cô nương."
Môi của hắn trầm xuống dưới.
Tô Phiên nói: "Không biết lần này Lương Mãn Truân có bị giáng cấp hay không."
"Hắn có giáng cấp hay không cũng không ảnh hưởng gì, ta cũng không nghĩ một lần hành động có thể lật đổ hắn. Chỉ cần làm cho chuyện này có liên quan tới Lâm Giang vương phủ. Tả Thực Thu lòng dạ nhỏ mọn, chờ hắn điều tra được đánh tráo hãm hại Lương Mãn Truân chính là người của Lâm Giang vương phủ, chắc chắn là không dễ chịu. Hắn nhất định cho rằng Lâm Giang vương ngoài mặt thì lôi kéo hắn, sau lưng lại tính toán người của hắn."
"Tả tướng có phải là người của hắn hay không?"
"Không đâu. Lâm Giang vương là người rất cố chấp, nhất định không khoan dung cho tả tướng trong triều một tay che trời. Cho nên, tả tướng nhất định sẽ chọn người yếu sức hơn hắn, để hắn có thể duy trì cục diện độc tôn trong triều như bây giờ. Theo ta thấy, Nhạc Bình vương là lựa chọn đầu tiên của hắn."
"Vương gia vì sao không cho rằng hắn sẽ chọn người?"
Hắn chắp tay lạnh lùng cười cười: "Không người nào có tư cách tới chọn bổn vương, chỉ có bổn vương đi chọn hắn." Hắn bình thản ôn nhã, khoan thai như nhàn vân, giờ phút này như gió cuốn bay cao chót vót, như mây trên núi, làm người khác phải kính nể hắn, phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Hắn xoay người đi lên bậc thang, bước chân nhanh nhẹn trầm ổn.
Nàng im lặng nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, so với ba năm trước đây, hắn đã hoàn toàn thay đổi.
/56
|