Vương phủ An Khánh tương đối mộc mạc, mà Giang vương phủ thì có vẻ náo nhiệt hơn nhiều, lúc xuống kiệu là đèn hoa vừa được thắp lên, khắp nơi trong phủ đều treo đèn lồng lớn màu đỏ, sáng như ban ngày. Xem ra vị Vương gia này là người thích náo nhiệt.
Tiệc tối không chỉ mời Bùi Vân Khoáng mà còn mời thừa tướng Tả Thực Thu, Hình bộ Lương Mãn Truân, bộ binh Chu Quang Chiếu, còn có thế tử Bùi Tự Vũ của Nhạc Bình vương lưu lại kinh thành. Nhưng có một số người, cố gắng ngồi trên chiếc ghế quyền quý của giang sơn Đại Lương, nhưng khác nhau ở chỗ, có người quyền thế là trời cao cho, còn có người có quyền thế là nhờ tranh đoạt
Lâm Giang vương Bùi Thượng Phong, tầm 30 tuổi, khôi ngô đoan chính. thế tử Nhạc Bình vương Bùi Tự Vũ và Bùi Vân Khoáng bằng tuổi nhau, dung mạo tuấn mỹ, tuấn tú lịch sự, nhưng trên vẻ mặt đoan chính dường như có chút lãnh đạm.
Chủ khách gặp mặt cũng chỉ là chào hỏi thông thường, trong lòng nghĩ gì thì ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng ai cũng tỏ ra nồng nhiệt, khách khí nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau khi chào hỏi xong ngồi xuống, Ti Điềm liền đứng sau lưng Bùi Vân Khoáng thầm lo lắng.
Bên trong chén trà nhỏ trước mặt hắn, nước trà đã được ngâm qua, giống như là trà Lục Vũ đã uống ở nhà Lương Quốc Nhân, nhưng tách trà tinh xảo quý giá hơn nhiều, vừa nhìn liền biết đây chính là gốm sứ ngự dụng của hoàng gia.
"Mang thức ăn lên đi." Lâm Giang vương phân phó hạ nhân sau lưng một câu, sau đó cười nói với mọi người: "Còn nửa tháng nữa là thọ thần (sinh nhật của người lớn tuổi) của thái hậu, không nghĩ tới năm nay An Khánh vương tới đặc biệt đến sớm."
Bùi Vân Khoáng khom người ngồi tùy ý hơn, khẽ cười nói: "Tạm thời có việc riêng, cho nên mới khởi hành sớm hơn một chút. Một năm không gặp, thấy Vương không có chút thay đổi nào, ngược lại giống như ngày càng trẻ hơn."
Lương Mãn Truân mỉm cười hùa theo, Tả Thực Thu tuy rằng cũng gật đầu cười tủm tỉm nhưng vẻ mặt lại tỏ ra thanh cao bướng bỉnh, còn nụ cười của Lương đại nhân thì hoàn toàn khác biệt, mang theo một ý vị khác.
Lâm Giang vương âm thầm đắc ý, trong ba vị Vương gia thì Nhạc Bình vương đã gần năm mươi tuổi, hở một tí là bệnh, phần lớn công việc đều do thế tử ứng phó. Bùi Vân Khoáng trẻ tuổi ít xuất hiện, không có việc gì thì không vàoThượng kinh. Chỉ có hắn đang lúc tráng niên, hơn nữa còn khoác trên người chức vị Uy Vũ đại tướng quân, thường xuyên từ Yến Châu vào kinh báo cáo công tác, trước mặt Hoàng Đế cũng có vài phần ân sủng, dường như có phần thắng lớn nhất.
Thị nữ lần lượt bưng lên đồ ăn, Lâm Giang vương nói: "Nào, mời mọi người uống trà."
Ti Điềm vội vàng bưng tách trà lên, đưa đến tầm tay Bùi Vân Khoáng, thấp giọng nói: "Vương gia mời dùng trà." Lập tức hành động, lời Tô Phiên nhắn nhủ nàng đã làm được, nàng âm thầm khâm phục Tô Phiên thông minh, không biết làm sao tỷ ấy có thể nghĩ ra được biện pháp này.
Bùi Vân Khoáng nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng trấn định như thường, liền nhẹ nhàng cười cười, đưa tay nhận chén trà. Nàng tuyệt đối không ngờ được, trước mắt bao nhiêu người như thế hắn lại có thể dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay nàng! Hơn nữa, thực sự không phải chỉ trong nháy mắt trong nháy mắt lướt qua một cái, mà là vuốt ve, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, rất rõ ràng.
Trong lòng nàng hốt hoảng, chén trà nhỏ suýt nữa rơi xuống.
Lâm Giang vương nhìn thoáng qua Ti Điềm, cười nói với Bùi Vân Khoáng: "Quả nhiên là tuổi trẻ Phong Lưu, nửa bước cũng thấy lưu luyến, ha ha."
Trong bữa tiệc mọi người cười rộ lên. Hắn lại không hề cảm thấy lúng túng, ngược lại vui vẻ ấm áp nhìn nàng một cái, ý tứ giống như là thản nhiên ngầm thừa nhận.
Nàng xấu hổ tim đập loạn, ước gì có thể rời khỏi bàn tiệc này ngay lập tức. Trong bữa tiệc chỉ có Bùi Vân Khoáng và thế tử Nhạc Bình vương dẫn theo thị nữ tùy thân. Mà hai vị thị nữ của Bùi Tự Vũ đứng ở đằng xa hơn không nói, mặt mày câu nệ, lễ độ cung kính. Không giống như nàng, không chỉ đứng gần Bùi Vân Khoáng, mà động tác dâng trà vừa rồi, người ngoài không biết nội tình đứng ở bên ngoài xem cứ tưởng là thân mật lắm. Khi hắn nhận tách trà cũng là lúc hắn cố ý làm ra hành động kia, mười phần mập mờ, làm cho người khác tự tưởng tượng.
Nàng không rõ trước mặt mọi người hắn làm thế là có ý gì, chuyện phát sinh hết sức đột ngột làm nàng lúng túng xấu hổ đỏ cả mặt, đầu óc rỗng tuếch không suy nghĩ được cái gì nữa, sau khi nàng đỏ mặt lại thầm nghĩ, dù sao nhiệm vụ hôm nay của nàng cũng đã hoàn thành, thật sự không muốn để cho người ta hiểu lầm.
Đồ ăn dâng lên đủ rồi, rượu Khai Liễu Phong lập tức được rót vào trong chén sừng tê giác. Thỉnh thoảng, một vị mỹ nhân đi lên phạt rượu. Bầu không khí giữa yến hội thoải mái hơn, rượu cũng cạn nhanh hơn.
Mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp, hết sức ân cần với hai vị Vương gia trẻ tuổi. Bùi Vân Khoáng ứng đối tự nhiên, mà vẻ mặt Bùi Tự Vũ chính trực, khuôn mặt đoan chính nghiêm túc.
Dường như uống thôi uống chưa đã , Lâm Giang vương ra hiệu cho hạ nhân gọi ca vũ đến ca múa giúp vui.
Trong thính đường rộng lớn, ánh nến tỏa ánh sáng ra bốn phía, tiếng nhạc nổi lên, một đội vũ cơ nhanh nhẹn đi vào. Dẫn đầu là một vị mỹ nhân, dáng người cao gầy thướt tha, vũ điệu nhẹ nhàng, mềm mại không xương, vòng eo mảnh khảnh giống như cành liễu mềm mại đung đưa trong gió xuân, lướt nhẹ qua làm ngứa ngáy lòng người, chỉ muốn vươn tay ra kéo mỹ nhân ôm vào lòng yêu thương.
Cảm xúc Ti Điềm đã bình phục lại, không nhịn được nhìn thoáng qua Bùi Vân Khoáng. Thấy hắn xem vô cùng say mê, đôi mắt phát sáng như ánh bình minh.
Nàng bĩu môi, tốt xấu gì cũng đang ở trong nhà người ta làm khách, lại dám nhìn thẳng vũ cơ nhà người ta như vậy, không thấy ngại sao? Chẳng lẽ không sợ cái danh háo sắc rơi xuống đầu mình à?
Lâm Giang vương nghiêng người, cười ha hả nói với Bùi Vân Khoáng: "Cô gái này là Tào đại nhân tặng đó, thê tử của ta đen mặt hết nửa tháng rồi, không thể dung nạp nàng được nữa. Thôi thì ta thuận nước giong thuyền, tặng nàng cho ngươi được không?"
Hắn làm như từ đẹp trong mộng tỉnh lại, "A" một tiếng, thu hồi ánh mắt lưu luyến từ trên người cô gái kia lại, sau đó làm ra vẻ lười biếng dời ánh mắt qua người Ti Điềm.
Nàng giật mình, hắn nhìn nàng làm cái gì?
Bỗng nhiên cánh tay dài của hắn vươn ra, kéo nàng vào lòng. Nàng chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm ngang eo, đặt nàng trên đầu gối mình. Nàng vừa thẹn vừa vội, trái tim giống như dây đàn đang lúc cao trào thì bị rút ra đột ngột, thấp thỏm không yên. Nàng bối rối sợ hãi đang muốn giãy giụa, lại cảm giác được cánh tay hắn đặt trên lưng nàng xiết chặt lại, dường như có thâm ý khác.
Nàng kềm chế sự ngượng ngùng hoảng hốt, toàn thân căng thẳng cứng ngắc, khuôn mặt như thiêu đốt. Khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, một mùi hương thanh đạm dễ ngửi lẫn trong mùi rượu, như có như không quanh quẩn ở chóp mũi nàng. Khoảng cách quá gần, ánh mắt của nàng không biết đặt ở chỗ nào, rủ tầm mắt xuống, rơi vào trong tầm mắt nàng chính là bàn tay hắn đặt ở bên hông nàng, bàn tay trắng nõn thon dài lại ẩn chứa sức mạnh vô biên, cánh tay ôm chặt lấy nàng.
Hắn cười ha hả nói: "Đa tạ ý tốt của vương gia, hôm nay ta thích kiểu trẻ trung ngây ngô. Nhưng nhìn lứa tuổi dậy thì như thế này làm ta cảm giác mình đã già rồi."
Lâm Giang vương "Phì" cười một tiếng: "Tiểu tử ngươi mà già, chẳng phải muốn bổn vương tự xưng là lão phu sao?"
Mấy nam nhân ngồi cùng bàn cũng cười rộ lên, chỉ có nàng xấu hổ muốn chết.
Ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn nàng, nàng giống như một bé thỏ nhỏ đang hoảng sợ run run trong lòng ngực hắn, hắn buồn cười, nới lỏng cánh tay thả nàng ra.
Nàng lập tức lui về phía sau một bước dài, buồn bực vì không thể lập tức quay trở về. Nàng đã đáp ứng Tô Phiên thử trà giúp hắn, thật không nghĩ đến còn xuất hiện một màn như vậy, nàng vô lực và sợ hãi khi bị cuốn vào bên trong mạch nước ngầm cuồn cuộn này, không thể nào đoán trước được tầng tầng lớp lớp sự việc"Ngoài ý muốn" sẽ xảy ra, nàng bị hắn làm cho rối loạn cả lên, không biết kế tiếp còn có việc gì "Ngoài ý muốn" nữa hay không, nàng vừa thẹn vừa vội, chỉ mong sao được chạy trốn đến nơi an toàn.
Thế nhưng hắn lại không buông tha cho nàng, chỉ lên bàn tôm trước mặt, quay đầu nói: "Tới đây."
Nàng nghĩ đến thân phận của mình hôm nay đến đây dự tiệc cùng hắn, đành phải đi lên phía trước, giúp hắn lột tôm.
Lột tôm xong nàng còn không được phép đặt vào trong mâm, bởi vì hắn ra hiệu nàng phải đút vào trong miệng hắn.
Tim của nàng đập loạn lên, đầu ngón tay không tự chủ được run run, lại không thể làm gì, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, khi đưa tôm đến miệng hắn, nàng còn vuốt môi của hắn. vừa kinh ngạc vừa bối rối cộng thêm xấu hổ, con tôm kia thiếu chút nữa rớt xuống đùi hắn.
Trong lòng hắn vô cùng tức cười; lại giả bộ như không phát hiện sự ngượng ngùng và lúng túng của nàng.
Nàng cảm thấy sắc mặt của mình và cái trứng tôm ửng đỏ kia rất hợp nhau.
May mà Phật Tổ phù hộ, hắn chỉ ăn có ba con.
Hiện giờ lòng của nàng như đang treo lơ lửng trên cao, có thể nói cùng với ngày gặp nạn ở sườn núi Hổ Chủy chẳng phân biệt được cao thấp.
Thật vất vả chịu đựng đến khi chấm dứt tiệc tối.
Lúc Bùi Vân Khoáng đứng dậy, cơ thể hắn lảo đảo một cái, nàng lại không thể không tiến lên đỡ hắn. Nhưng mà sau khi đi được mấy bước, nàng lại không xác định được rốt cuộc hắn có uống nhiều quá không, bởi vì một cánh tay hắn tuy khoác lên vai nàng, nhưng không có dùng sức, nàng có thể cảm nhận được một loại cảm giác lúc gần lúc xa.
Ngồi vào trong xe ngựa, nàng mới cảm giác như trút được gánh nặng, nàng không nghĩ tới đêm nay lại "Vất vả" như vậy.
Hắn tựa người vào nệm trắng, cũng không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay say rượu nên buồn ngủ?
Đã xảy ra quá nhiều chuyện "Ngoài ý muốn", nàng xấu hổ không dám nhìn hắn, núp ở một góc trong thùng xe, tim vẫn đập dồn dập như cũ.
Đột nhiên, hắn mở to mắt nở nụ cười: "Vừa rồi hù muội sợ rồi phải không?"
Vừa rồi là nói đến chuyện ngồi trên đầu gối của hắn hay một màn kia? Nàng xấu hổ không dám trả lời, đỏ mặt cúi đầu không nói.
Hắn thở dài: "Nếu không phải bắt muội làm bia đỡ đạn, ta phải nuôi dưỡng nữ nhân đó ở trong phủ, qua một năm, nào là ăn mặc chi dùng, không biết tốn của ta bao nhiêu bạc nữa."
Hắn lại than nghèo nữa rồi! Nàng vừa tức cười vừa tức giận, không thể tin hắn được.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, dường như biết lời muốn nói trong lòng nàng, bực tức nói: " Muội đó, muội còn chê cười ta sao. Ta đã không thích mà còn còn muốn ta nuôi nàng ta, ta không phải người coi tiền như rác đâu."
Nàng nhịn cười nhìn hắn, ngài có tiền như vậy, nuôi thêm một người thì có ảnh hưởng gì đâu?
Hắn tiếp tục lải nhải: "Ta quanh năm không ở kinh thành, nếu lại rước thêm một cành hồng hạnh xuất tường đến. Ta thật sự là thua thiệt lớn."
Là thua thiệt lớn. Nàng mím môi, cũng không nhịn được nữa, "PHỐC" cười ra tiếng.
Hắn bất mãn liếc nàng một cái, coi như chỉ trích nàng không biết thông cảm cho hắn.
Ngọn đèn trong xe ngựa nhập nhòe, khuôn mặt hắn so với ngày thường ấm áp tuấn mỹ hơn nhiều, vẻ mặt hắn mệt mỏi, uể oải chán chường, giống như người bằng hữu có thể thổ lộ tình cảm, suýt nữa thì bị người khác cho là kẻ coi tiền như rác, vì vậy trong lòng nàng mềm nhũn, kìm lòng không được nói:
"Ngài không thích nàng, vậy ngài còn nhìn nàng chằm chằm làm gì." Nói xong, nàng lại điểm lúng túng, giọng điệu này sao lại giống oán trách ghen tuông vậy? Nàng có chút xấu hổ, trong lòng hối hận lẽ ra mình không nên nói như vậy.
Hắn nhếch miệng không thừa nhận: "vậy sao, nhìn một cái là thích sao? Vậy ta nhìn muội cả buổi, vậy là ta thích muội rồi?"
Lời này sao mà! Lồng ngực nàng nhảy rộn lên, không thể phản bác cũng không thể thừa nhận, chỉ có thể im lặng. Chỉ là, lỗ tai chậm rãi nóng lên, may mắn trong xe chỉ có một ngọn đèn, cho dù xấu hổ cũng không nhìn thấy, nàng tự an ủi mình như thế.
Trở lại Vương Phủ, đêm đã khuya.
Ti Điềm tới trước phòng Tô Phiên, tỷ ấy đang đợi tin tức của nàng.
Tô Phiên nhìn thấy nàng vào nhà, đôi mắt sáng ngời, vội vàng vẫy tay kêu nàng ngồi trước mặt mình, mời nàng thuật lại câu chuyện.
Ti Điềm nói đến lúc Lâm Giang vương đưa tặng mỹ nhân, mặt nàng đỏ lên chỉ nói Bùi Vân Khoáng lấy mình ra làm bia đỡ đạn, nhưng không nói rõ hắn "Ngăn cản" như thế nào.
Tô Phiên dường như đối với việc này không có hứng thú, cười cười: "đủ thủ đoạn." Rồi sau đó lại hỏi: "Trong thức ăn có tôm không?"
"Có một bàn, còn để ở trước mặt Vương gia."
" Vương gia có ăn không?"
"Ăn." Trên mặt nàng lại đỏ lên, không thể nào nói rõ là hắn "Ăn" bằng cách nào.
Tô Phiên thở phào một hơi, trầm ngâm một lát, rồi sau đó ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt rơi vào đóa hoa đào trên mặt nàng. khuôn mặt xinh đẹp và hoa đào cũng xinh đẹp, như hỗ trợ cho nhau càng thêm rực rỡ.
Thanh thuần và quyến rũ, trai tài giái sắc không chê vào đâu được, làm cho người ta kinh diễm.
Nàng hâm than thở: "Tuổi trẻ thật tốt, cài hoa thôi mà cũng đẹp như thế. Nếu ta mà cài lên, không biết có bao nhiêu tục khí nữa."
Ti Điềm giật mình, nghĩ đến cảnh hắn ngoái đầu nhìn nàng cười, và một câu thơ kia."Thật là xinh đẹp", hắn nói hoa hay là nói nàng? Nàng vội vàng dằn cái ý nghĩ này lại, trong lòng lại có chút bối rối.
Tiệc tối không chỉ mời Bùi Vân Khoáng mà còn mời thừa tướng Tả Thực Thu, Hình bộ Lương Mãn Truân, bộ binh Chu Quang Chiếu, còn có thế tử Bùi Tự Vũ của Nhạc Bình vương lưu lại kinh thành. Nhưng có một số người, cố gắng ngồi trên chiếc ghế quyền quý của giang sơn Đại Lương, nhưng khác nhau ở chỗ, có người quyền thế là trời cao cho, còn có người có quyền thế là nhờ tranh đoạt
Lâm Giang vương Bùi Thượng Phong, tầm 30 tuổi, khôi ngô đoan chính. thế tử Nhạc Bình vương Bùi Tự Vũ và Bùi Vân Khoáng bằng tuổi nhau, dung mạo tuấn mỹ, tuấn tú lịch sự, nhưng trên vẻ mặt đoan chính dường như có chút lãnh đạm.
Chủ khách gặp mặt cũng chỉ là chào hỏi thông thường, trong lòng nghĩ gì thì ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng ai cũng tỏ ra nồng nhiệt, khách khí nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau khi chào hỏi xong ngồi xuống, Ti Điềm liền đứng sau lưng Bùi Vân Khoáng thầm lo lắng.
Bên trong chén trà nhỏ trước mặt hắn, nước trà đã được ngâm qua, giống như là trà Lục Vũ đã uống ở nhà Lương Quốc Nhân, nhưng tách trà tinh xảo quý giá hơn nhiều, vừa nhìn liền biết đây chính là gốm sứ ngự dụng của hoàng gia.
"Mang thức ăn lên đi." Lâm Giang vương phân phó hạ nhân sau lưng một câu, sau đó cười nói với mọi người: "Còn nửa tháng nữa là thọ thần (sinh nhật của người lớn tuổi) của thái hậu, không nghĩ tới năm nay An Khánh vương tới đặc biệt đến sớm."
Bùi Vân Khoáng khom người ngồi tùy ý hơn, khẽ cười nói: "Tạm thời có việc riêng, cho nên mới khởi hành sớm hơn một chút. Một năm không gặp, thấy Vương không có chút thay đổi nào, ngược lại giống như ngày càng trẻ hơn."
Lương Mãn Truân mỉm cười hùa theo, Tả Thực Thu tuy rằng cũng gật đầu cười tủm tỉm nhưng vẻ mặt lại tỏ ra thanh cao bướng bỉnh, còn nụ cười của Lương đại nhân thì hoàn toàn khác biệt, mang theo một ý vị khác.
Lâm Giang vương âm thầm đắc ý, trong ba vị Vương gia thì Nhạc Bình vương đã gần năm mươi tuổi, hở một tí là bệnh, phần lớn công việc đều do thế tử ứng phó. Bùi Vân Khoáng trẻ tuổi ít xuất hiện, không có việc gì thì không vàoThượng kinh. Chỉ có hắn đang lúc tráng niên, hơn nữa còn khoác trên người chức vị Uy Vũ đại tướng quân, thường xuyên từ Yến Châu vào kinh báo cáo công tác, trước mặt Hoàng Đế cũng có vài phần ân sủng, dường như có phần thắng lớn nhất.
Thị nữ lần lượt bưng lên đồ ăn, Lâm Giang vương nói: "Nào, mời mọi người uống trà."
Ti Điềm vội vàng bưng tách trà lên, đưa đến tầm tay Bùi Vân Khoáng, thấp giọng nói: "Vương gia mời dùng trà." Lập tức hành động, lời Tô Phiên nhắn nhủ nàng đã làm được, nàng âm thầm khâm phục Tô Phiên thông minh, không biết làm sao tỷ ấy có thể nghĩ ra được biện pháp này.
Bùi Vân Khoáng nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng trấn định như thường, liền nhẹ nhàng cười cười, đưa tay nhận chén trà. Nàng tuyệt đối không ngờ được, trước mắt bao nhiêu người như thế hắn lại có thể dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay nàng! Hơn nữa, thực sự không phải chỉ trong nháy mắt trong nháy mắt lướt qua một cái, mà là vuốt ve, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, rất rõ ràng.
Trong lòng nàng hốt hoảng, chén trà nhỏ suýt nữa rơi xuống.
Lâm Giang vương nhìn thoáng qua Ti Điềm, cười nói với Bùi Vân Khoáng: "Quả nhiên là tuổi trẻ Phong Lưu, nửa bước cũng thấy lưu luyến, ha ha."
Trong bữa tiệc mọi người cười rộ lên. Hắn lại không hề cảm thấy lúng túng, ngược lại vui vẻ ấm áp nhìn nàng một cái, ý tứ giống như là thản nhiên ngầm thừa nhận.
Nàng xấu hổ tim đập loạn, ước gì có thể rời khỏi bàn tiệc này ngay lập tức. Trong bữa tiệc chỉ có Bùi Vân Khoáng và thế tử Nhạc Bình vương dẫn theo thị nữ tùy thân. Mà hai vị thị nữ của Bùi Tự Vũ đứng ở đằng xa hơn không nói, mặt mày câu nệ, lễ độ cung kính. Không giống như nàng, không chỉ đứng gần Bùi Vân Khoáng, mà động tác dâng trà vừa rồi, người ngoài không biết nội tình đứng ở bên ngoài xem cứ tưởng là thân mật lắm. Khi hắn nhận tách trà cũng là lúc hắn cố ý làm ra hành động kia, mười phần mập mờ, làm cho người khác tự tưởng tượng.
Nàng không rõ trước mặt mọi người hắn làm thế là có ý gì, chuyện phát sinh hết sức đột ngột làm nàng lúng túng xấu hổ đỏ cả mặt, đầu óc rỗng tuếch không suy nghĩ được cái gì nữa, sau khi nàng đỏ mặt lại thầm nghĩ, dù sao nhiệm vụ hôm nay của nàng cũng đã hoàn thành, thật sự không muốn để cho người ta hiểu lầm.
Đồ ăn dâng lên đủ rồi, rượu Khai Liễu Phong lập tức được rót vào trong chén sừng tê giác. Thỉnh thoảng, một vị mỹ nhân đi lên phạt rượu. Bầu không khí giữa yến hội thoải mái hơn, rượu cũng cạn nhanh hơn.
Mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp, hết sức ân cần với hai vị Vương gia trẻ tuổi. Bùi Vân Khoáng ứng đối tự nhiên, mà vẻ mặt Bùi Tự Vũ chính trực, khuôn mặt đoan chính nghiêm túc.
Dường như uống thôi uống chưa đã , Lâm Giang vương ra hiệu cho hạ nhân gọi ca vũ đến ca múa giúp vui.
Trong thính đường rộng lớn, ánh nến tỏa ánh sáng ra bốn phía, tiếng nhạc nổi lên, một đội vũ cơ nhanh nhẹn đi vào. Dẫn đầu là một vị mỹ nhân, dáng người cao gầy thướt tha, vũ điệu nhẹ nhàng, mềm mại không xương, vòng eo mảnh khảnh giống như cành liễu mềm mại đung đưa trong gió xuân, lướt nhẹ qua làm ngứa ngáy lòng người, chỉ muốn vươn tay ra kéo mỹ nhân ôm vào lòng yêu thương.
Cảm xúc Ti Điềm đã bình phục lại, không nhịn được nhìn thoáng qua Bùi Vân Khoáng. Thấy hắn xem vô cùng say mê, đôi mắt phát sáng như ánh bình minh.
Nàng bĩu môi, tốt xấu gì cũng đang ở trong nhà người ta làm khách, lại dám nhìn thẳng vũ cơ nhà người ta như vậy, không thấy ngại sao? Chẳng lẽ không sợ cái danh háo sắc rơi xuống đầu mình à?
Lâm Giang vương nghiêng người, cười ha hả nói với Bùi Vân Khoáng: "Cô gái này là Tào đại nhân tặng đó, thê tử của ta đen mặt hết nửa tháng rồi, không thể dung nạp nàng được nữa. Thôi thì ta thuận nước giong thuyền, tặng nàng cho ngươi được không?"
Hắn làm như từ đẹp trong mộng tỉnh lại, "A" một tiếng, thu hồi ánh mắt lưu luyến từ trên người cô gái kia lại, sau đó làm ra vẻ lười biếng dời ánh mắt qua người Ti Điềm.
Nàng giật mình, hắn nhìn nàng làm cái gì?
Bỗng nhiên cánh tay dài của hắn vươn ra, kéo nàng vào lòng. Nàng chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm ngang eo, đặt nàng trên đầu gối mình. Nàng vừa thẹn vừa vội, trái tim giống như dây đàn đang lúc cao trào thì bị rút ra đột ngột, thấp thỏm không yên. Nàng bối rối sợ hãi đang muốn giãy giụa, lại cảm giác được cánh tay hắn đặt trên lưng nàng xiết chặt lại, dường như có thâm ý khác.
Nàng kềm chế sự ngượng ngùng hoảng hốt, toàn thân căng thẳng cứng ngắc, khuôn mặt như thiêu đốt. Khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, một mùi hương thanh đạm dễ ngửi lẫn trong mùi rượu, như có như không quanh quẩn ở chóp mũi nàng. Khoảng cách quá gần, ánh mắt của nàng không biết đặt ở chỗ nào, rủ tầm mắt xuống, rơi vào trong tầm mắt nàng chính là bàn tay hắn đặt ở bên hông nàng, bàn tay trắng nõn thon dài lại ẩn chứa sức mạnh vô biên, cánh tay ôm chặt lấy nàng.
Hắn cười ha hả nói: "Đa tạ ý tốt của vương gia, hôm nay ta thích kiểu trẻ trung ngây ngô. Nhưng nhìn lứa tuổi dậy thì như thế này làm ta cảm giác mình đã già rồi."
Lâm Giang vương "Phì" cười một tiếng: "Tiểu tử ngươi mà già, chẳng phải muốn bổn vương tự xưng là lão phu sao?"
Mấy nam nhân ngồi cùng bàn cũng cười rộ lên, chỉ có nàng xấu hổ muốn chết.
Ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn nàng, nàng giống như một bé thỏ nhỏ đang hoảng sợ run run trong lòng ngực hắn, hắn buồn cười, nới lỏng cánh tay thả nàng ra.
Nàng lập tức lui về phía sau một bước dài, buồn bực vì không thể lập tức quay trở về. Nàng đã đáp ứng Tô Phiên thử trà giúp hắn, thật không nghĩ đến còn xuất hiện một màn như vậy, nàng vô lực và sợ hãi khi bị cuốn vào bên trong mạch nước ngầm cuồn cuộn này, không thể nào đoán trước được tầng tầng lớp lớp sự việc"Ngoài ý muốn" sẽ xảy ra, nàng bị hắn làm cho rối loạn cả lên, không biết kế tiếp còn có việc gì "Ngoài ý muốn" nữa hay không, nàng vừa thẹn vừa vội, chỉ mong sao được chạy trốn đến nơi an toàn.
Thế nhưng hắn lại không buông tha cho nàng, chỉ lên bàn tôm trước mặt, quay đầu nói: "Tới đây."
Nàng nghĩ đến thân phận của mình hôm nay đến đây dự tiệc cùng hắn, đành phải đi lên phía trước, giúp hắn lột tôm.
Lột tôm xong nàng còn không được phép đặt vào trong mâm, bởi vì hắn ra hiệu nàng phải đút vào trong miệng hắn.
Tim của nàng đập loạn lên, đầu ngón tay không tự chủ được run run, lại không thể làm gì, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, khi đưa tôm đến miệng hắn, nàng còn vuốt môi của hắn. vừa kinh ngạc vừa bối rối cộng thêm xấu hổ, con tôm kia thiếu chút nữa rớt xuống đùi hắn.
Trong lòng hắn vô cùng tức cười; lại giả bộ như không phát hiện sự ngượng ngùng và lúng túng của nàng.
Nàng cảm thấy sắc mặt của mình và cái trứng tôm ửng đỏ kia rất hợp nhau.
May mà Phật Tổ phù hộ, hắn chỉ ăn có ba con.
Hiện giờ lòng của nàng như đang treo lơ lửng trên cao, có thể nói cùng với ngày gặp nạn ở sườn núi Hổ Chủy chẳng phân biệt được cao thấp.
Thật vất vả chịu đựng đến khi chấm dứt tiệc tối.
Lúc Bùi Vân Khoáng đứng dậy, cơ thể hắn lảo đảo một cái, nàng lại không thể không tiến lên đỡ hắn. Nhưng mà sau khi đi được mấy bước, nàng lại không xác định được rốt cuộc hắn có uống nhiều quá không, bởi vì một cánh tay hắn tuy khoác lên vai nàng, nhưng không có dùng sức, nàng có thể cảm nhận được một loại cảm giác lúc gần lúc xa.
Ngồi vào trong xe ngựa, nàng mới cảm giác như trút được gánh nặng, nàng không nghĩ tới đêm nay lại "Vất vả" như vậy.
Hắn tựa người vào nệm trắng, cũng không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay say rượu nên buồn ngủ?
Đã xảy ra quá nhiều chuyện "Ngoài ý muốn", nàng xấu hổ không dám nhìn hắn, núp ở một góc trong thùng xe, tim vẫn đập dồn dập như cũ.
Đột nhiên, hắn mở to mắt nở nụ cười: "Vừa rồi hù muội sợ rồi phải không?"
Vừa rồi là nói đến chuyện ngồi trên đầu gối của hắn hay một màn kia? Nàng xấu hổ không dám trả lời, đỏ mặt cúi đầu không nói.
Hắn thở dài: "Nếu không phải bắt muội làm bia đỡ đạn, ta phải nuôi dưỡng nữ nhân đó ở trong phủ, qua một năm, nào là ăn mặc chi dùng, không biết tốn của ta bao nhiêu bạc nữa."
Hắn lại than nghèo nữa rồi! Nàng vừa tức cười vừa tức giận, không thể tin hắn được.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, dường như biết lời muốn nói trong lòng nàng, bực tức nói: " Muội đó, muội còn chê cười ta sao. Ta đã không thích mà còn còn muốn ta nuôi nàng ta, ta không phải người coi tiền như rác đâu."
Nàng nhịn cười nhìn hắn, ngài có tiền như vậy, nuôi thêm một người thì có ảnh hưởng gì đâu?
Hắn tiếp tục lải nhải: "Ta quanh năm không ở kinh thành, nếu lại rước thêm một cành hồng hạnh xuất tường đến. Ta thật sự là thua thiệt lớn."
Là thua thiệt lớn. Nàng mím môi, cũng không nhịn được nữa, "PHỐC" cười ra tiếng.
Hắn bất mãn liếc nàng một cái, coi như chỉ trích nàng không biết thông cảm cho hắn.
Ngọn đèn trong xe ngựa nhập nhòe, khuôn mặt hắn so với ngày thường ấm áp tuấn mỹ hơn nhiều, vẻ mặt hắn mệt mỏi, uể oải chán chường, giống như người bằng hữu có thể thổ lộ tình cảm, suýt nữa thì bị người khác cho là kẻ coi tiền như rác, vì vậy trong lòng nàng mềm nhũn, kìm lòng không được nói:
"Ngài không thích nàng, vậy ngài còn nhìn nàng chằm chằm làm gì." Nói xong, nàng lại điểm lúng túng, giọng điệu này sao lại giống oán trách ghen tuông vậy? Nàng có chút xấu hổ, trong lòng hối hận lẽ ra mình không nên nói như vậy.
Hắn nhếch miệng không thừa nhận: "vậy sao, nhìn một cái là thích sao? Vậy ta nhìn muội cả buổi, vậy là ta thích muội rồi?"
Lời này sao mà! Lồng ngực nàng nhảy rộn lên, không thể phản bác cũng không thể thừa nhận, chỉ có thể im lặng. Chỉ là, lỗ tai chậm rãi nóng lên, may mắn trong xe chỉ có một ngọn đèn, cho dù xấu hổ cũng không nhìn thấy, nàng tự an ủi mình như thế.
Trở lại Vương Phủ, đêm đã khuya.
Ti Điềm tới trước phòng Tô Phiên, tỷ ấy đang đợi tin tức của nàng.
Tô Phiên nhìn thấy nàng vào nhà, đôi mắt sáng ngời, vội vàng vẫy tay kêu nàng ngồi trước mặt mình, mời nàng thuật lại câu chuyện.
Ti Điềm nói đến lúc Lâm Giang vương đưa tặng mỹ nhân, mặt nàng đỏ lên chỉ nói Bùi Vân Khoáng lấy mình ra làm bia đỡ đạn, nhưng không nói rõ hắn "Ngăn cản" như thế nào.
Tô Phiên dường như đối với việc này không có hứng thú, cười cười: "đủ thủ đoạn." Rồi sau đó lại hỏi: "Trong thức ăn có tôm không?"
"Có một bàn, còn để ở trước mặt Vương gia."
" Vương gia có ăn không?"
"Ăn." Trên mặt nàng lại đỏ lên, không thể nào nói rõ là hắn "Ăn" bằng cách nào.
Tô Phiên thở phào một hơi, trầm ngâm một lát, rồi sau đó ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt rơi vào đóa hoa đào trên mặt nàng. khuôn mặt xinh đẹp và hoa đào cũng xinh đẹp, như hỗ trợ cho nhau càng thêm rực rỡ.
Thanh thuần và quyến rũ, trai tài giái sắc không chê vào đâu được, làm cho người ta kinh diễm.
Nàng hâm than thở: "Tuổi trẻ thật tốt, cài hoa thôi mà cũng đẹp như thế. Nếu ta mà cài lên, không biết có bao nhiêu tục khí nữa."
Ti Điềm giật mình, nghĩ đến cảnh hắn ngoái đầu nhìn nàng cười, và một câu thơ kia."Thật là xinh đẹp", hắn nói hoa hay là nói nàng? Nàng vội vàng dằn cái ý nghĩ này lại, trong lòng lại có chút bối rối.
/56
|