Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 68 - Chương 68

/76


Khi Thẩm Giác nói ra chữ chết, không tính chủy thủ sắc bén, có một binh khí khác cũng đồng thời ra khỏi vỏ, khiến cho nàng trong nháy mắt thay đổi phương hướng ra tay, cùng rút kiếm giằng co với người kia.

Có ta ở đây, ngươi đừng hòng hại hắn! Tiêu Mộng Trinh xuất kiếm, ánh mắt lạnh lùng.

Tứ hoàng tử, mời tránh ra. Thẩm Giác nói: Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp phụ thân, đại kế phục quốc sắp tới.

Tiêu Mộng Trinh giật mình, không tự chủ nhìn về chỗ Thẩm Xán Nhược, phục quốc. . . . . .

Thẩm Xán Nhược không thể lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, độc tố đã xâm nhập từng góc thân thể hắn. Cho dù hắn có thể hành động tự nhiên, hắn cũng sẽ không nói gì, bởi vì đây là điều mà Tiêu Mộng Trinh phải trải qua. Thân phận của hắn, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện trong đời. Thân là người từng trải, hắn biết được khó khăn trong đó, hấp dẫn lớn nhất đặt ở trước mặt ngươi, ngươi nên lấy hay bỏ. Hắn nói trong lòng: Tiêu Mộng Trinh, ngươi hãy lựa chọn rõ ràng, phải biết một chiêu sai, thua cả bàn.

Ta. . . . . . Tiêu Mộng Trinh cảm thấy đôi môi rất khô, cổ họng như bị người giữ lại. Hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, vinh dự xưa kia, cao quý xưa kia, cao cao tại thượng xưa kia, sau đó là khó khăn và xấu hổ hiện giờ, còn có khác biệt trời vực với thân phận người kia. Nếu như hắn lên chỗ ngồi đó, tất cả cũng sẽ thay đổi, tất cả thổ địa tất cả con dân trên đời này, tất cả đều thuộc về thiên tử. Khi đó, hắn có thể làm cho hy vọng xa vời trong đáy lòng không phải là một giấc mộng hoàng lương nữa, hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt người đó. Nói không chừng. . . . . . Nói không chừng người nọ cũng sẽ trở thành hoàng hậu của hắn ──

Tứ hoàng tử, ngươi nghĩ rõ chưa?

Tay Tiêu Mộng Trinh cầm kiếm phát run, kiếm tên là Lưu Tinh, lúc múa võ như sao bang ngoài vũ trụ xẹt qua, đồng thời cũng tượng trưng cho một sinh mạng mất đi.

Lúc truyền thụ kiếm thuật, Thẩm Xán Nhược lấy đi cây sáo hắn vẫn luôn cầm, đưa thanh kiếm cho hắn, tay cầm tay dạy mỗi một chiêu thức. Lời nói không nhanh không chậm, ở bên tai thoảng qua. Khi hắn làm đúng, sẽ nhận được một nụ cười dịu dàng có thể xóa bỏ tất cả sầu bi. Chính nụ cười tươi tắn đó, từng chút từng chút lấp đầy toàn bộ trống rỗng trong lòng, quét sạch toàn bộ lạnh lẽo, chỉ còn lại hi vọng, vô cùng hi vọng với tương lai.

Tay của hắn căng thẳng, lần nữa cầm kiếm, hắn hít sâu một hơi, ép buộc mình trấn tĩnh lại. Lúc ngẩng đầu lên, hắn thu kiếm vào trong vỏ, nói: Ta hiểu, cần ta làm cái gì?

Hắn không quay đầu lại, nguyên nhân là sợ. Nhưng nếu hắn làm điều đó, nhất định sẽ phát hiện, vẻ mặt và đôi mắt lấp lánh của người vẫn chăm chú nhìn hành động của hắn là vui mừng.

Bên trong Ngự Thư Phòng, Ảnh Vệ khám xét thứ bày ra trước mặt hoàng đế, Lý Giám chậm rãi đi qua, đứng ở băng ca che tấm vải trắng: “Vạch ra.

Thiếu nữ nằm ngang, thân thể đã lạnh lẽo. Khuôn mặt của nàng, giống nhau như đúc với vị khách được sủng ái mới tới trong Phượng Nghi Cung. Khắp nơi trên người đều là vết thương, tay chân gãy xương, mềm nhũn.

Ảnh Vệ nói: Nàng vẫn luôn không nhận tội.

Lý Giám nói: Người Thẩm gia há có thể là hạng người dễ dàng hàng phục? Hắn vung tay lên: “Khiêng xuống đi chôn. Hắn hơi ngừng: “Đừng để hoàng hậu biết.

58 người, 20 người tiêu diệt ngoài thành, 20 người tiêu diệt trong thành, còn có 18 kẻ diệt trong Thẩm phủ.

Lý Giám nhăn lại mày: Hành động là rất lớn, nhưng. . . . . . Ngược lại nói nhỏ: Chẳng lẽ nghĩ sai sao. . . . . . Thân hình hắn chấn động, vội kêu nhanh: Nhanh, đến Phượng Nghi Cung!

Thẩm Trọng Phương không thể nào áp toàn bộ áp mọi chuyện lên chiêu cờ hiểm Thẩm Du này cờ, nguy hiểm thực sự không phải tới từ bên ngoài cung, mà là ── trung tâm hoàng cung.

Hắn dừng bước, trên bức hoành trước cửa điện, chữ viết rồng bay phượng múa ánh lên sắc vàng. Bọn thị vệ vẫn đứng ở vị trí thường trực trước sau như một, các cung nữ trong cung nhận ý chỉ chân bước liên tục rồi chia làm đôi nghênh đón ở hai bên. Phượng Nghi Cung, vẫn tường hòa như vậy.

Chủ nhân của nó vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, trước mặt hắn bày một bàn cờ, đen trắng đã vào vị trí, tất cả chỉ chờ bắt đầu. Thời gian dần trôi qua, hắn không di chuyển quân nào. Nếu đến gần, mới có thể phát hiện kỳ hoặc trong đó. Hắn rủ tầm mắt nhìn xuống muội muội đang tựa đầu lên đầu gối mình, nàng nhắm chặt mắt, giống như nằm mơ thấy chuyện tốt đẹp, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ như thế, đến nỗi hắn muốn vươn tay vỗ về nàng. Vậy mà, hắn phát hiện thân thể không cử động được, hiểu được chuyện này, hắn nhẹ nhàng, cười khổ.

Hàn Yên bị nàng giữ chặt

/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status