Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trước khi thị vệ và cung nữ trở lại, Thẩm Xán Nhược liên tục dặn dò, Thẩm Giác đáp phải vang dội, quay đầu lại, một tiếng đại ca mới ra một nửa lại đụng phải Hàn Yên nhẫn nhịn đau đớn ôm tay. Nàng nói, chỉ là người ta hưng phấn quá, sau đó nghiêng đầu lắc tay Thẩm Xán Nhược làm nũng. Hàn Yên nhìn vẻ mặt vừa cưng chiều vừa cười khổ của chủ tử một cái, ôm bả vai lui ra.
Rất hậu lấy. Nàng phân phó cung nữ túc trực một tiếng, nàng hy vọng là mình quá đa tâm, nhưng không yên tâm là đại biểu cho cái gì. Vì chủ tử, nàng không thể thư giãn chút nào, cho dù chỉ là suy nghĩ không chính xác, nàng cũng phải đặt ở trong lòng.
Cung nữ ứng thuận vâng, sau khi nàng xoay người, ngẩng mặt lên, không có biểu cảm giống như con tò he.
Gió rét, sắc trời nhàn nhạt, tắt rất nhanh.
Thẩm Giác ríu ra ríu rít nói, nàng rất vui vẻ, hiểu rõ bí mật trước đó càng vui vẻ hơn, nàng nói, tỷ tỷ và ca ca khác nhau, đều là nữ tử, trong lòng nàng sẽ tự ti mặc cảm, còn đại ca, chỉ có niềm kiêu hãnh, muốn tuyên cáo với mọi người niềm kiêu hãnh đó.
Tiếng ong đập cánh rất nhỏ, trong tiếng cười sang sảng của thiếu nữ, vẫn truyền tới lỗ tai của hắn rất rõ. Đúng lúc bánh ngọt tinh xảo của Ngự Thiện Phòng đưa đến, Thẩm Giác trợn to hai mắt quên mất khép cái miệng vừa rồi còn nói chuyện lại. Thẩm Xán Nhược cười dịu dàng, nói Giác nhi cứ tha hồ ăn trước, ta phê sổ con xong sẽ tới chỗ muội. Tiểu nha đầu kia cũng chẳng chú ý lời của hắn.
Tin tức Thương Ưng Bảo truyền đến rất ngắn, bởi vì dùng cách này nên không thể viết quá nhiều chữ, nhưng đã đầy đủ, tối thiểu, đối với hắn là như thế.
Hắn đứng yên bất động, đoan trang như tích, đầu ngón tay trong ống tay áo từ từ khum lại vào lòng bàn tay. Chung quanh, gió trở nên bén nhọn, đánh lênn mặt rất rát. Không có ai đến gần một bước, không có gan này.
Hoàng thượng giá lâm ──
Sau khi bãi triều hồi cung, lúc Lý Giám đỡ hoàng hậu khom người hạ bái dậy thì nghe được đối phương truyền âm về tin tức. Hắn càng nghe vẻ mặt càng nặng nề: “Chuyện xảy ra khi nào?
Hẳn là vào thành sớm hơn cả Giác nhi. Nhưng mà, vẫn không thể tra ra nơi đối phương ở. Thẩm Xán Nhược đi theo bên cạnh, tiến vào trong phòng, bên ngoài tiếng Thẩm Giác chơi đùa nhỏ dần, cung nữ dâng trà thơm lên, rồi sau đó tỏ ý rời đi.
Lý Giám nâng chung trà lên, lại để xuống: “Đã lục soát cả kinh thành rồi sao?
Ảnh Vệ đã bí mật lục soát ba lần, phủ viện và ngoại trách của các vương công quý tộc đại thần cũng không bỏ sót cái nào. Nhân số của đối phương không nhiều lắm, nhưng nói về bản lĩnh thì là trình độ hạng nhất. Ảnh Vệ chỉ có tám người có khinh công miễn cưỡng đuổi theo được,
Trước khi thị vệ và cung nữ trở lại, Thẩm Xán Nhược liên tục dặn dò, Thẩm Giác đáp phải vang dội, quay đầu lại, một tiếng đại ca mới ra một nửa lại đụng phải Hàn Yên nhẫn nhịn đau đớn ôm tay. Nàng nói, chỉ là người ta hưng phấn quá, sau đó nghiêng đầu lắc tay Thẩm Xán Nhược làm nũng. Hàn Yên nhìn vẻ mặt vừa cưng chiều vừa cười khổ của chủ tử một cái, ôm bả vai lui ra.
Rất hậu lấy. Nàng phân phó cung nữ túc trực một tiếng, nàng hy vọng là mình quá đa tâm, nhưng không yên tâm là đại biểu cho cái gì. Vì chủ tử, nàng không thể thư giãn chút nào, cho dù chỉ là suy nghĩ không chính xác, nàng cũng phải đặt ở trong lòng.
Cung nữ ứng thuận vâng, sau khi nàng xoay người, ngẩng mặt lên, không có biểu cảm giống như con tò he.
Gió rét, sắc trời nhàn nhạt, tắt rất nhanh.
Thẩm Giác ríu ra ríu rít nói, nàng rất vui vẻ, hiểu rõ bí mật trước đó càng vui vẻ hơn, nàng nói, tỷ tỷ và ca ca khác nhau, đều là nữ tử, trong lòng nàng sẽ tự ti mặc cảm, còn đại ca, chỉ có niềm kiêu hãnh, muốn tuyên cáo với mọi người niềm kiêu hãnh đó.
Tiếng ong đập cánh rất nhỏ, trong tiếng cười sang sảng của thiếu nữ, vẫn truyền tới lỗ tai của hắn rất rõ. Đúng lúc bánh ngọt tinh xảo của Ngự Thiện Phòng đưa đến, Thẩm Giác trợn to hai mắt quên mất khép cái miệng vừa rồi còn nói chuyện lại. Thẩm Xán Nhược cười dịu dàng, nói Giác nhi cứ tha hồ ăn trước, ta phê sổ con xong sẽ tới chỗ muội. Tiểu nha đầu kia cũng chẳng chú ý lời của hắn.
Tin tức Thương Ưng Bảo truyền đến rất ngắn, bởi vì dùng cách này nên không thể viết quá nhiều chữ, nhưng đã đầy đủ, tối thiểu, đối với hắn là như thế.
Hắn đứng yên bất động, đoan trang như tích, đầu ngón tay trong ống tay áo từ từ khum lại vào lòng bàn tay. Chung quanh, gió trở nên bén nhọn, đánh lênn mặt rất rát. Không có ai đến gần một bước, không có gan này.
Hoàng thượng giá lâm ──
Sau khi bãi triều hồi cung, lúc Lý Giám đỡ hoàng hậu khom người hạ bái dậy thì nghe được đối phương truyền âm về tin tức. Hắn càng nghe vẻ mặt càng nặng nề: “Chuyện xảy ra khi nào?
Hẳn là vào thành sớm hơn cả Giác nhi. Nhưng mà, vẫn không thể tra ra nơi đối phương ở. Thẩm Xán Nhược đi theo bên cạnh, tiến vào trong phòng, bên ngoài tiếng Thẩm Giác chơi đùa nhỏ dần, cung nữ dâng trà thơm lên, rồi sau đó tỏ ý rời đi.
Lý Giám nâng chung trà lên, lại để xuống: “Đã lục soát cả kinh thành rồi sao?
Ảnh Vệ đã bí mật lục soát ba lần, phủ viện và ngoại trách của các vương công quý tộc đại thần cũng không bỏ sót cái nào. Nhân số của đối phương không nhiều lắm, nhưng nói về bản lĩnh thì là trình độ hạng nhất. Ảnh Vệ chỉ có tám người có khinh công miễn cưỡng đuổi theo được,
/76
|