Trời chưa sáng, Thẩm Xán Nhược nằm mơ thấy mẫu thân mặt mũi buồn bã thê lương, chịu đựng đau khổ gọi hắn, nhưng dù làm sao đi nữa, hắn cũng không đến gần được, cuối cùng giật mình tỉnh lại, hắn nắm chặt vạt áo trước ngực, liếc mắt nhìn người bên cạnh đang ngủ say, khoác áo bước xuống giường.
Hắn và Lý Giám ở tạm Vĩnh Khang Vương phủ trước kia, ba ngày sau sẽ lập tức cử hành lễ đăng cơ, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn.
Thẩm Trọng Phương vẫn mang danh hiệu thừa tướng, trong tay ông ta nắm giữ hai mươi vạn binh lính đã đầu hàng và năm vạn Ngự lâm quân, Lý Giám không thể động đến ông ta. Mà ông ta cũng không có hành động khác lạ nào.
Thẩm Xán Nhược đứng trong đình, trong bóng đêm, cành lá trong bồn hoa rung rinh, đẹp đẽ động lòng người, không khỏi nhỏ giọng ngâm vài lời:
Thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa canh hảo,
Tri dữ thùy đồng?”
Hắn đem không câu phục ngâm mấy lần, âm thanh mơ hồ nghẹn ngào khó phân biệt.
(*) Bài thơ “Lãng đào sa” của Âu Dương Tu thời Bắc Tống Trung Quốc
Bả tửu chúc đông phong,
Thả cộng thung dung.
Thuỳ dương tử mạch Lạc thành đông,
Tổng thị đương thời huề thủ xứ,
Du biến phương tùng.
Tụ tán khổ thông thông,
Thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa cánh hảo,
Tri dữ thuỳ đồng.
Dịch nghĩa:
Nâng ly rượu chúc gió xuân,
Cùng nhau ung dung.
Dương liễu trên bờ tía phía đông thành Lạc Dương,
Tất cả cảnh vật đều là cảnh nơi năm xưa từng nắm tay,
Dạo khắp chốn tươi tốt.
Nỗi khổ gặp gỡ, chia ly thật gấp gáp,
Mối hận này vô cùng.
Năm nay hoa hồng hơn năm ngoái,
Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa,
Nhưng biết sẽ cùng ai. (*)
Xán Nhược Lý Giám cũng mặc áo đi ra, tay hắn cầm trường bào khoác thêm cho Thẩm Xán Nhược.
Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu, thả lỏng, để tránh hắn nhìn ra cái gì. Huynh đi ngủ trước đi, cũng mệt cả ngày rồi rồi. Ta không sao, chỉ là nằm mơ thấy mẫu thân, nghĩ đến chút chuyện cũ mà thôi.
Lý Giám không đi: Xán Nhược, có phải ngươi có chuyện lừa ta hay không?
Không có, là ngươi suy nghĩ nhiều quá. . . . . .
Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa, nhưng biết cùng ai ngắm hoa? Lý Giám lặp lại mấy từ hắn vừa ngâm, hỏi Chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi ta hay sao?
Ta. . . . . . Hắn biết Lý Giám hiểu lầm, quyết định thuận theo nói, Lý huynh thành hoàng đế, là đã thực hiện được tâm nguyện ngày xưa, tâm nguyện đã xong cũng là lúc Xán Nhược phải đi.
Đi? Đi đâu? Lý Giám nắm chặt hai cánh tay của hắn Ngươi không cùng ta cùng hưởng giang sơn sao?
Lý huynh, huynh sẽ có tam cung lục viện, sẽ có hoàng hậu của mình, ta. . . . . . Cũng có chuyện mình muốn làm. . . . . .
Vậy ta không cần bọn họ, ta chỉ muốn ngươi, Xán Nhược, ở lại làm hoàng hậu của ta!
Lý huynh, huynh điên rồi? Ta là đàn ông, sao có thể làm hoàng hậu? Thẩm Xán Nhược kinh ngạc nói.
Ai nói đàn ông thì không thể làm hoàng hậu? Ai dám phản đối ta lập tức chém hắn! Lý Giám quắc mắt nhìn trừng trừng, nói rất dứt khoát.
Không thể! Lý huynh chẳng lẽ quên mất tiền triều hoang dâm vô độ, lạm sát kẻ vô tội khiến tiếng kêu than vang khắp muôn nơi? Thẩm Xán Nhược nói: Còn nếu lấy đàn ông làm hoàng hậu, về tình về lý đều không đúng, nếu huynh làm như thế, chắc chắn sẽ mang đến con sóng lớn, dao động nền tảng lập quốc đấy.
Vẻ mặt Lý Giám đau khổ, nói: Vậy ngươi muốn ta như thế nào? Ta vốn tưởng rằng chiến tranh chấm dứt là được cùng ngươi nắm tay nhau đến già, vậy mà lúc này ngươi lại muốn rời đi...ta mất ngươi, sống không bằng chết.
Thẩm Xán Nhược nói: Lý huynh, tình cảm của huynh, Xán Nhược xin nhận. Giang sơn vừa ổn định, rất nhiều việc cần phải làm. Nếu huynh lấy đàn ông làm hoàng hậu, trên làm dưới theo, nam phong phát triển, sẽ gây khó khăn trong việc tăng nhân khẩu, khôi phục nguyên khí sau chiến tranh. Trong đó nếu có hạng người gian tà làm chuyện thương thiên hại lý, với nước với nhà chính là gieo họa.
Lý Giám nhìn hắn, Vậy là ngươi không thể không đi sao?
Tính của Xán Nhược Lý huynh đã biết, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu mang tiếng là tên sủng nịnh thần, ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp tổ tiên thần linh nữa. Thẩm Xán Nhược thầm nghĩ, nếu lúc này ta thực sự rời đi, lại mời phụ thân rời đi kịp thời, có lẽ cũng không cần làm chuyện có lỗi với Lý huynh. Chủ ý đã quyết định, trên mặt hắn hiện ra bộ dáng kiên quyết.
Lý Giám
/76
|