Thẩm Mẫu Đơn chợt nhớ tới chuyện của Bảo Thu, giờ Nguyên Trạch Khánh đã là phò mã của Dương Thạch. Nếu Bảo Thu bị Dương Thạch bắt gặp, nhất định là không có kết cục tốt đẹp. Nàng cuống quýt nói với Thẩm Hoán: “A Hoán, lúc chúng ta chia tay với Bảo Thu, muội ấy có đưa địa chỉ nhà cô cô của muội ấy cho chúng ta? Đệ mau về mang địa chỉ ấy tới đây. Tỷ kẹp ở dưới đáy giường đó.”
Thẩm Hoán có chút khó hiểu: “Tỷ, bây giờ tìm cái đó qua đây làm gì?”
Thẩm Mẫu Đơn nói: “Đệ có nhớ chuyện tỷ vừa mới kể cho đệ không? Bảo Thu đến An Dương là để tìm Nguyên Trạch Khánh hỏi rõ ràng. Giờ tên Nguyên Trạch Khánh kia là phò mã của Dương Thạch công chúa. Cô công chúa này tính đa nghi rất nặng, tâm tư lại vô cùng ác độc. Nếu để nàng ta bắt gặp Bảo Thu thì muội ấy làm gì có kết cục tốt đẹp? Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng báo cho Bảo Thu, để muội ấy đừng đi tìm Nguyên Trạch Khánh nữa.”
Nghe nàng vừa nói như thế, sắc mặt Thẩm Hoán cũng thay đổi, lập tức đứng lên: “Tỷ, giờ đệ lập tức quay về lấy. Vậy Tư Cúc ở lại đây chăm sóc cho tỷ.” Đệ ấy vốn muốn tỷ tỷ cùng về với mình, nhưng bây giờ tỷ tỷ không thể động đậy, chỉ có thể ở lại vương phủ thôi. Thẩm Hoán cũng không phải không thích Yến Vương, mà cảm thấy tỷ tỷ nói rất có lý, tiếp xúc với các quý tộc này bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, ai biết được rốt cuộc Yến Vương là người như thế nào chứ.
Rất nhanh, Thẩm Hoán đã tìm được địa chỉ, kêu Phùng thúc chạy xe ngựa tới chỗ trên địa chỉ, nhưng được người ta cho biết hộ gia đình kia đã dọn đi khỏi An Dương từ lâu, cũng không nghe nói tới cái gì Bảo Thu cô nương. Thẩm Hoán đành phải bất đắc dĩ quay về Yến vương phủ, nói cho Thẩm Mẫu Đơn biết chuyện này. Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, cũng không biết phải làm gì bây giờ. Bảo Thu cũng không biết chỗ ở của bọn họ. An Dương lớn như vậy, dân số mấy chục vạn, muốn tìm một người thật sự quá khó.
Nàng thở dài: “Thôi nghĩ cách khác vậy.” Hiện giờ nàng cũng không tiện cầu xin Yến Vương giúp đỡ. Mà coi như Yến Vương đồng ý giúp đỡ thì cũng không dễ tìm, ở đây chỗ cho thuê phòng hay khách điếm gì đó cũng không ghi lại tên. Bây giờ chỉ mong Bảo Thu không tìm ra Nguyên Trạch Khánh là được, nàng nghĩ An Dương lớn như vậy có thể chạm mặt cũng không dễ.
Thẩm Hoán và Tư Cúc ở cùng với nàng. Buổi trưa hai người cũng ngại ở lại Yến vương phủ dùng cơm, nên vội vàng muốn đi. Tiểu nha hoàn tên Cưu Lan kia cười tủm tỉm đi vào: “Cô nương, buổi trưa điện hạ sẽ không tới dùng bữa, nói nếu người nhà cô nương tới thì giữ họ lại dùng bữa cùng cô nương.”
Đương nhiên hai người ở lại rồi, Cưu Lan và Thái Liên dọn một bàn thức ăn tới đây rất nhanh. Tư Cúc hầu hạ Thẩm Mẫu Đơn ăn xong chút cơm, rồi bản thân mới bắt đầu ăn. Ăn cơm trưa xong, Thẩm Mẫu Đơn có chút mệt, ngủ trưa một hồi, lúc mở mắt ra đã không thấy Thẩm Hoán và Tư Cúc trong phòng nữa. Cưu Lan nói hai người đã về trước rồi, ngày mai lại qua đây thăm nàng.
Thẩm Mẫu Đơn đành chịu, ở trong Yến vương phủ thật sự có chút không được tự nhiên, bây giờ lại không dám lộn xộn. Ăn uống linh tinh gì cũng cần có người chăm sóc, đừng nói tới bao nhiêu khó xử. Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa truyền đến tiếng của hạ nhân: “Điện hạ về rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn về phía cửa phòng. Cửa phòng két một tiếng rồi bị đẩy ra, một luồng khí lạnh lùa vào làm cho Thẩm Mẫu Đơn rụt vai. Nhìn một cái, Vệ Lang Yến đang khoác áo khoác lông chồn đen đi vào, trên tay cầm một hộp gấm hình vuông. Toàn thân lạnh lẽo, không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy lúc hắn nhìn mình thì nét mặt dịu dàng mấy phần.
Vệ Lang Yến đi tới đầu giường, thấy sắc mặt nàng vẫn còn chút tái nhợt, dặn dò Cưu Lan ở bên cạnh: “Đi kêu nhà bếp ninh một chút huyết yến tới đây.”
Thẩm Mẫu Đơn hoảng sợ. Huyết yến ở thời đại này là thực phẩm vô cùng quý giá, nhà quý tộc bình thường cũng ăn không được, chỉ có một ít ở trong cung, chỉ sợ rằng đây là ở trong cung ban thưởng xuống, nàng vội nói: “Điện hạ, không cần đâu.”
Cưu Lan dĩ nhiên chỉ nghe lời Yến Vương, dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hai người cũng không nói lời nào. Vệ Lang Yến cúi đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn đang có chút lo lắng không yên, lại nhớ tới
Thẩm Hoán có chút khó hiểu: “Tỷ, bây giờ tìm cái đó qua đây làm gì?”
Thẩm Mẫu Đơn nói: “Đệ có nhớ chuyện tỷ vừa mới kể cho đệ không? Bảo Thu đến An Dương là để tìm Nguyên Trạch Khánh hỏi rõ ràng. Giờ tên Nguyên Trạch Khánh kia là phò mã của Dương Thạch công chúa. Cô công chúa này tính đa nghi rất nặng, tâm tư lại vô cùng ác độc. Nếu để nàng ta bắt gặp Bảo Thu thì muội ấy làm gì có kết cục tốt đẹp? Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng báo cho Bảo Thu, để muội ấy đừng đi tìm Nguyên Trạch Khánh nữa.”
Nghe nàng vừa nói như thế, sắc mặt Thẩm Hoán cũng thay đổi, lập tức đứng lên: “Tỷ, giờ đệ lập tức quay về lấy. Vậy Tư Cúc ở lại đây chăm sóc cho tỷ.” Đệ ấy vốn muốn tỷ tỷ cùng về với mình, nhưng bây giờ tỷ tỷ không thể động đậy, chỉ có thể ở lại vương phủ thôi. Thẩm Hoán cũng không phải không thích Yến Vương, mà cảm thấy tỷ tỷ nói rất có lý, tiếp xúc với các quý tộc này bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, ai biết được rốt cuộc Yến Vương là người như thế nào chứ.
Rất nhanh, Thẩm Hoán đã tìm được địa chỉ, kêu Phùng thúc chạy xe ngựa tới chỗ trên địa chỉ, nhưng được người ta cho biết hộ gia đình kia đã dọn đi khỏi An Dương từ lâu, cũng không nghe nói tới cái gì Bảo Thu cô nương. Thẩm Hoán đành phải bất đắc dĩ quay về Yến vương phủ, nói cho Thẩm Mẫu Đơn biết chuyện này. Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, cũng không biết phải làm gì bây giờ. Bảo Thu cũng không biết chỗ ở của bọn họ. An Dương lớn như vậy, dân số mấy chục vạn, muốn tìm một người thật sự quá khó.
Nàng thở dài: “Thôi nghĩ cách khác vậy.” Hiện giờ nàng cũng không tiện cầu xin Yến Vương giúp đỡ. Mà coi như Yến Vương đồng ý giúp đỡ thì cũng không dễ tìm, ở đây chỗ cho thuê phòng hay khách điếm gì đó cũng không ghi lại tên. Bây giờ chỉ mong Bảo Thu không tìm ra Nguyên Trạch Khánh là được, nàng nghĩ An Dương lớn như vậy có thể chạm mặt cũng không dễ.
Thẩm Hoán và Tư Cúc ở cùng với nàng. Buổi trưa hai người cũng ngại ở lại Yến vương phủ dùng cơm, nên vội vàng muốn đi. Tiểu nha hoàn tên Cưu Lan kia cười tủm tỉm đi vào: “Cô nương, buổi trưa điện hạ sẽ không tới dùng bữa, nói nếu người nhà cô nương tới thì giữ họ lại dùng bữa cùng cô nương.”
Đương nhiên hai người ở lại rồi, Cưu Lan và Thái Liên dọn một bàn thức ăn tới đây rất nhanh. Tư Cúc hầu hạ Thẩm Mẫu Đơn ăn xong chút cơm, rồi bản thân mới bắt đầu ăn. Ăn cơm trưa xong, Thẩm Mẫu Đơn có chút mệt, ngủ trưa một hồi, lúc mở mắt ra đã không thấy Thẩm Hoán và Tư Cúc trong phòng nữa. Cưu Lan nói hai người đã về trước rồi, ngày mai lại qua đây thăm nàng.
Thẩm Mẫu Đơn đành chịu, ở trong Yến vương phủ thật sự có chút không được tự nhiên, bây giờ lại không dám lộn xộn. Ăn uống linh tinh gì cũng cần có người chăm sóc, đừng nói tới bao nhiêu khó xử. Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa truyền đến tiếng của hạ nhân: “Điện hạ về rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn về phía cửa phòng. Cửa phòng két một tiếng rồi bị đẩy ra, một luồng khí lạnh lùa vào làm cho Thẩm Mẫu Đơn rụt vai. Nhìn một cái, Vệ Lang Yến đang khoác áo khoác lông chồn đen đi vào, trên tay cầm một hộp gấm hình vuông. Toàn thân lạnh lẽo, không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy lúc hắn nhìn mình thì nét mặt dịu dàng mấy phần.
Vệ Lang Yến đi tới đầu giường, thấy sắc mặt nàng vẫn còn chút tái nhợt, dặn dò Cưu Lan ở bên cạnh: “Đi kêu nhà bếp ninh một chút huyết yến tới đây.”
Thẩm Mẫu Đơn hoảng sợ. Huyết yến ở thời đại này là thực phẩm vô cùng quý giá, nhà quý tộc bình thường cũng ăn không được, chỉ có một ít ở trong cung, chỉ sợ rằng đây là ở trong cung ban thưởng xuống, nàng vội nói: “Điện hạ, không cần đâu.”
Cưu Lan dĩ nhiên chỉ nghe lời Yến Vương, dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hai người cũng không nói lời nào. Vệ Lang Yến cúi đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn đang có chút lo lắng không yên, lại nhớ tới
/143
|