Hai nữ tử trong xe ngựa nghe thế, đều sững sờ. Gương mặt Vệ Huệ âm u mờ mịt, Thẩm Mẫu Đơn thì cả người đều thả lỏng. Lúc này nàng mới phát hiện trong người đau ghê gớm. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Yến Vương đến thôi, nàng đã có thể bảo toàn được mạng sống rồi. Cho dù Yến Vương có trách nàng ăn nói lung tung, nàng cũng có thể toàn thây. Nhưng nếu rơi vào tay nữ nhân này, vậy hậu quả thật không dám tưởng tưởng.
Vẻ mặt Vệ Lang Yến có chút âm u. Vừa rồi trong chợ đêm chỉ thấy có người khiêng nàng đi, lúc đầu tưởng mình nhìn nhầm, sau đó ngay cả Trần Hoằng Văn cũng thấy nghi ngờ, hỏi hắn sao tứ cô nương Thẩm gia lại ở kinh thành, còn bị người ta khiêng đi, lại nói người đó hình như là người của Dương Thạch công chúa. Hắn vừa nghe liền đuổi theo tới đây. Quả nhiên ở một chỗ vắng vẻ nhìn thấy xe ngựa của Dương Thạch công chúa, bên cạnh còn có một đám nô tài canh chừng.
Hạ nhân bên ngoài hoảng loạn không thôi, tính cách của Dương Thạch công chúa bọn họ đều hiểu rõ. Lần này công chúa mà còn chưa hả giận, vậy lát nữa nhất định sẽ làm khó dễ bọn họ, giết bọn họ là chuyện nhỏ, chỉ sợ liên lụy tới người nhà của bọn họ. Nhưng người trước mặt này là Yến Vương, bọn họ làm sao dám cản? Vẻ mặt đưa đám nhìn Yến Vương đi tới trước xe ngựa vén rèm lên.
Vệ Lang Yến vừa nhìn đã thấy Thẩm Mẫu Đơn bị trói gô nằm trên sàn. Gương mặt của nàng chôn ở phía dưới, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt. Nhìn dáng vẻ cong lưng của nàng, hắn liền biết Dương Thạch đã ra tay đánh nàng. Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng vô cớ nảy sinh một cảm xúc xa lạ, lồng ngực dường như có chút khó chịu, có chút không rõ vì sao lại buồn bực.
Dương Thạch có chút bất an nhìn Vệ Lang Yến. Mặc dù thường ngày luôn thèm muốn nam tử như Thất hoàng thúc, nhưng đáy lòng nàng ta vẫn có chút sợ vị Thất hoàng thúc này của mình. Bây giờ nhìn vẻ mặt đừng làm phiền của hắn, trong lòng nàng ta có chút thấp thỏm, nhẹ giọng nói: “Thất… Thất hoàng thúc, sao thúc lại tới đây?”
“Dương Thạch, ngươi đang làm gì đây?” Vệ Lang Yến không nhìn Dương Thạch, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người nữ tử nằm trên sàn kia, nàng nghe thấy tiếng của mình cơ thể dường như hơi động đậy, nhưng rất nhanh liền nằm im trên sàn.
“Thất hoàng thúc, nữ tử này thật to gan, lại dám quyến rũ phò mã gia. Con mới kêu người tìm ả tới đây giáo huấn một phen.” Dương Thạch không dám nhắc tới lời nói của Thẩm Mẫu Đơn lúc nãy. Nàng ta sợ nếu đúng như lời nữ tử này nói, nàng là người của Thất hoàng thúc. Nàng ta nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thất hoàng thúc, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn nghiến răng giữ vững như cũ: “Thất hoàng thúc đây là việc nhà của Dương Thạch, thúc sẽ không nhúng tay vào chứ.”
Vệ Lang Yến cau mày nhìn nàng ta, không để ý tới nàng ta nữa, đưa tay vịn vào càng xe sải bước tiến vào trong xe ngựa, cẩn thận ôm lấy Thẩm Mẫu Đơn vào lòng. Hắn phát hiện sắc mặt nàng trắng tới dọa người, cơ thể cong lại không dám cử động. Thoắt cái sắc mặt hắn trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Thạch, lạnh giọng nói: “Ngươi đã làm gì nàng.”
Dương Thạch sững sờ nhìn tình huống trước mắt, Thất hoàng thúc mà nàng ta sùng bái lại quan tâm nữ nhân này như thế. Chẳng lẽ nàng thật sự là người của Thất hoàng thúc? Nhìn nữ tử trong lòng Thất hoàng thúc, nàng ta hận tới mức thiếu chút nữa cắn nát răng bạc, căm hận nói: “Con có thể làm gì, ả quyến rũ phò mã, con đương nhiên phải giáo huấn ả một phen.” Nàng ta thật sự tức giận, không ngậm miệng được tiếp tục nói: “Sao chứ, Thất hoàng thúc đang làm gì đây? Chẳng lẽ ả tiện nhân quấn quýt bên phò mã cũng từng qua lại với Thất hoàng thúc? Thất hoàng thúc, vừa nãy ả nói ả là người của thúc. Thất hoàng thúc, nữ nhân dâm đãng như vậy đâu xứng với thúc, thúc đừng bị ả lừa.”
Vệ Lang Yến quả thật không thể nhịn được nữa, ý định muốn giết nàng ta hắn cũng có rồi, nhưng lại kiềm chế bản thân không có bất kỳ động tác nào. Hắn nhìn Dương Thạch gằn từng chữ: “Nàng là người của ta. từ đầu đến cuối cũng chỉ là người của bổn vương! Dương Thạch, nếu ngươi còn dám vũ nhục nàng, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi!” Dứt lời, không hề nhìn lấy Dương Thạch, ôm Thẩm Mẫu Đơn nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, lập tức có thị vệ vây xung quanh, hắn vội vàng phân phó: “Mau vào cung mời nữ y tới phủ.”
Bên kia cũng đã có một chiếc xe ngựa chạy tới, Vệ Lang Yến ôm lấy Thẩm Mẫu Đơn cả đầu mồ hôi lạnh lên xe ngựa, chỉ để lại Dương Thạch đang ngây ra như phỗng ở trên chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa chạy một mạch về phía Yến Vương phủ, Vệ Lang Yến nhìn Thẩm Mẫu Đơn nằm trong lòng sắc mặt ngày càng dọa người, sự lo lắng trong lòng ngày càng lớn. Trần Hoằng Văn ngồi một bên cũng không tiện nói gì, chỉ lo lắng nhìn nữ tử trong lòng Vệ Lang Yến.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy bụng dưới đau tới mức thở không nổi, sau lưng và đầu cũng đau rát. Lúc nãy quả thật Dương Thạch đã dùng hết toàn lực đá nàng, lúc nãy còn chưa có cảm giác nhưng hiện tại đau đến nỗi nàng không dám cử động. Những lời đó của Yến Vương và Dương Thạch nàng đều nghe thấy, cũng chấn động vì câu nói của Yến Vương nói nàng từ đầu tới cuối đều là người của hắn, lại cảm thấy chắc là Yến Vương dùng câu nói đó để cảnh cáo Dương Thạch không được bắt nạt nàng nên mới nói như vậy, nếu không thì ám chỉ nàng đã làm những chuyện cũng coi như là thuộc hạ của hắn.
Bây giờ được Yến Vương ôm trong lòng ngồi trên xe ngựa, nàng cũng biết, muốn nói lời cảm ơn thì ngay cả khí lực cũng không có. Nàng đau khắp người chỉ mong có người làm nàng ngất đi. Nàng gắng sức mở mắt, nhìn vào đôi môi mím chặt của Yến Vương. Nàng gắng gượng nở nụ cười, muốn nói lời cảm kích.
Còn chưa mở miệng, Vệ Lang Yến đã cúi đầu nhìn vào đôi mắt hơi mở của nàng, nói: “Trước tiên đừng nói lời cảm kích gì cả, nghỉ ngơi cho tốt, có lời gì thì đợi thân thể khỏe lại rồi nói.”
Thẩm Mẫu Đơn khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, nhịn đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh đi vào trong phủ của Yến Vương. Thẩm Mẫu Đơn trong lúc mơ màng, nghe rất nhiều người hầu kêu điện hạ thiên tuế, cũng có tiếng người hít thở sâu, giống như gặp chuyện gì đó rất đáng sợ.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm giác được mình bị Yến Vương ôm vào trong phủ rồi đi một hồi lâu mới tiến vào một căn phòng, được đặt nhẹ nhàng lên trên tấm chăn lụa. Qua một hồi lâu, dường như nàng nghe thấy giọng nói khe khẽ mềm mại: “Thất hoàng thúc, đây không phải là tỷ tỷ Thẩm gia lần trước đã cứu An Nhi sao?”
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, tiểu thế tử lại lo lắng hỏi: “Thất hoàng thúc, tỷ tỷ Thẩm gia bị sao vậy?”
Vệ Lang Yến cũng không giấu giếm nói: “Bị đường tỷ Dương Thạch của con đánh đó.”
Tiểu thế tử đối với vị đường tỷ Dương Thạch này của mình cũng chỉ thoáng nghe qua, không nhịn được cau đôi mày nhỏ không nói gì nữa, chỉ là nhiều lần nhìn về phía
/143
|