Khi đi tới phòng Lâm Văn Bác, phát hiện cửa chỉ khép hờ, Cung Hương Di giật mình, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách không có người, mặt sàn bằng gỗ trơn bóng vứt đầy quần áo, giường phòng ngủ cũng lộn xộn một đoàn, đệm chăn gối đầu rớt cả xuống đất, một chút cũng không giống tính cách nề nếp sạch sẽ của Lâm Văn Bác. Cung Hương Di thấy thế mày hơi nhíu lại, đặt hộp cơm lên bàn trà trong phòng khách, xoay người dọn dẹp quần áo ném khắp nơi, sau đó vào phòng ngủ chỉnh lại giường.
Chợt một âm thanh thở dốc ồ ồ ái muội từ cánh cửa phòng tắm khép hờ truyền tới, thân thể Cung Hương Di cứng đờ, không dám tin nhìn lại nơi phát ra âm thanh. Cô chậm rãi đến gần, tiếng thở gấp cùng rên rỉ càng lúc càng rõ ràng, bất quá chỉ cách một tấm thủy tinh mờ, cô lại chậm chạp không dám đẩy ra, giống như bên trong đang giam giữ một con ác thú ăn thịt người, muốn cấp bách nuốt chửng lấy cô.
“Có người đến.” Cung Hương Di còn chưa vào phòng Lâm Văn Bác đã nghe thấy tiếng bước chân, hắn ghé vào tai Cung Lê Hân, cắn cắn vành tai cậu thấp giọng nói. Nhưng nói tới nói lui, cánh tay ôm lấy eo thanh niên của hắn lại không chút thả lỏng, đôi kim mâu hừng hực lửa tình, hận không thể đem thanh niên trong lòng đốt thành tro tẫn.
“Em biết.” Giọng nói nhuốm đầy *** của thanh niên mang theo vài phần gợi cảm, lộ ra vẻ biếng nhác cùng tùy hứng,”Là Cung Hương Di. Đã một năm rồi, chị ấy cũng nên biết quan hệ của chúng ta. Chẳng phải lúc trước anh nói đợi sau khi ổn định sẽ nói với chị ấy và tổ phụ sao? Anh hối hận?”
Đôi thủy mâu mở to của thanh niên phủ kín một tầng sương, nhìn chằm chằm vào Lâm Văn Bác, đợi hắn trả lời, hai chân thon dài trắng nõn đặt lên vòng eo tinh tráng của hắn, rõ ràng là hành động bực tức, lại bị cậu làm thành có ý khiêu khích.
Hạ thân đang dâng trào bị mông thanh niên đè ép xuống, Lâm Văn Bác thở gấp một tiếng, khẽ cười nói,”Sao có thể, bây giờ không nói cô ấy cũng biết rồi.” Dứt lời, hắn nâng hai má thanh niên lên, hạ xuống bờ môi xinh đẹp của cậu một nụ hôn triền miên.
Cánh cửa thủy tinh chậm rãi bị đẩy vào, trong chiếc bồn tắm lớn, hai nam nhân đang hôn nhau say đắm, thân thể xích lõa phủ đầy nước gắt gao ôm lấy nhau, màu đồng cổ sáng bóng, vẻ trắng nõn oánh nhuận, sự tương phản vô cùng mĩ lệ, lại khiến hai mắt Cung Hương Di đau đớn.
“Cung Lê Hân?” Nhìn thấy rõ thanh niên trong lòng Lâm Văn Bác, Cung Hương Di che miệng thì thào, trên mặt là biểu tình không thể tin.
Cung Lê Hân thay đổi góc độ hôn môi, dùng ánh mắt hồng nhạt liếc qua cô một cái, lại không hề có ý dừng lại, ngược lại còn siết chặt lấy cơ thể Lâm Văn Bác, công khai biểu thị chủ quyền của mình. Lâm Văn Bác gầm nhẹ một tiếng, tay giữ lấy gáy cậu, động tác điên cuồng xâm chiếm khoang miệng cậu càng đưa vào sâu hơn.
Ngốc lăng nhìn hai người triền miên nhiệt tình hôn nhau, ước chừng qua vài phút, Cung Hương Di mới hồi phục tinh thần lại, thất hồn lạc phách rời đi.
“Cô ta đi rồi, hai người còn tính làm đến khi nào đây? Ra ăn cơm.” Tống Hạo Nhiên từ chỗ Tôn Điềm Điềm mang phần ăn tối nay về, vừa lúc gặp phải Cung Hương Di bước đi như du hồn. Đặt đồ ăn lên bàn, hắn bước tới phòng tắm, bất đắc dĩ nhắc nhở hai người đang chìm đắm mê say.
“Lập tức ra đây.” Lưu luyến buông cánh môi ướt át đỏ thẫm của thanh niên ra, Lâm Văn Bác khàn khàn đáp.
Hai người ăn mặc chỉnh tề bước ra, Tống Hạo Nhiên đã bới xong cơm, ngồi bên bàn cơm chờ bọn họ.
“Xem ra, hai chúng ta phải đi học nấu cơm thôi, không thì mỗi ngày đều phải phiền Điềm Điềm, lâu ngày cũng ngượng a.” Lâm Văn Bác gắp một khối thịt cự mãng biến dị kho bỏ vào bát Cung Lê Hân.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Tống Hạo Nhiên múc một chén canh chuột đồng biến dị cho thanh niên, gật đầu nói. Những loại thịt biến dị thú cực độc trong mắt người bên ngoài ở Ninh Thành lại là thức ăn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cung Lê Hân vùi đầu ăn cơm, không đáp lại. Cậu chỉ có ăn là nhiệt tình, không có chút thiên phú nấu nướng, phòng bếp bị cậu đốt trọi chính là chứng minh tốt nhất.
Nhìn thanh niên vừa lên bàn ăn liền đặc biệt chuyên tâm, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên đều mỉm cười, lại lần lượt gắp thêm cho cậu vài đũa thức ăn, lúc này mới ăn phần mình.
“Cung Hương Di có thể sẽ vạch trần việc này với tổ phụ và Cung thúc, cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý.” Ăn mấy miếng, Tống Hạo Nhiên không yên lòng nhắc nhở.
“Tôi biết. Cơm nước xong sẽ lập tức tới thẳng thắn với tổ phụ và Cung thúc.” Biểu tình Lâm Văn Bác vẫn không đổi, thản nhiên mở miệng.
“Chúc cậu may mắn!” Tống Hạo Nhiên vỗ vỗ vai hắn.
“Cậu nói sai rồi, phải là chúc chúng ta may mắn mới đúng!” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, bình tĩnh nói lại.
Tống Hạo Nhiên nghẹn họng, vùi đầu ăn cơm.
…………………………………………………………
Cung hương cũng không như Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nghĩ, chạy đi tìm Cung phụ và Lâm lão gia tử đòi làm chủ. Cô thất tha thất thểu đi loanh quanh trong tòa nhà, rồi thất hồn lạc phách trở về phòng.
“Cô sao thế? Ai khi dễ cô?” Thấy sắc mặt trắng bệch cùng hốc mắt ửng đỏ của nữ nhân, Liêu Phàm vẫn luôn chờ cô về cùng ăn tối vội vàng bước tới đỡ, trầm giọng hỏi. Hắn do dự một lúc, gắt gao ôm lấy cô vào lòng, đôi mắt nâu thẫm chứa đầy hung quang. Đến tột cùng là ai đã biến cô ấy thành bộ dáng này? Lâm Văn Bác?
Một người khi đang cố tự kiềm chế, một khi có người an ủi, bi thương ẩn sâu trong lòng sẽ như bị mở công tắc mà trào ra như lũ, đổ ào ào xuống. Cung Hương Di trở tay ôm lấy eo Liêu Phàm, khớp hàm cắn chặt phát ra tiếng nức nở.
“Tại sao lại thế? Sao Văn Bác lại ở cùng một chỗ với Cung Lê Hân? Không phải thế!” Cô nức nở nói, thanh âm tràn ngập mờ mịt.
Do cách gần, nên Liêu Phàm nghe rất rõ lời cô nói, trong lòng dâng lên một trận đau lòng cùng mừng thầm, làm hắn rối rắm không thôi. “Đừng khóc.” Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô, cứng ngắc mở miệng,”Chẳng phải cô và anh ta đã sớm chia tay sao? Hắn ở cùng ai không liên quan tới cô, cô nên buông tay mới đúng.”
Bất quá, bị em trai ruột của mình đào góc tường, khó trách cô ấy bị đả kích như thế. Nghĩ đến lúc trước từng gặp qua một lần, thiếu niên siêu phàm thoát tục, Liêu Phàm không thể không thừa nhận, bằng mị lực của cậu ta, bắt được một nam nhân trầm mê vì mình cũng không phải việc khó.
“Tôi không bỏ được. Cung Lê Hân cái gì cũng có, tại sao còn đoạt lấy Văn Bác của tôi chứ? Nó với Hạo Nhiên mới là một đôi! Ba nam nhân cùng một chỗ là cái quái gì chứ?” Cung Hương Di lắc đầu phản bác, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
“Cô thật sự quá đơn thuần!” Liêu Phàm cười nhạo nói,”Giờ đã là mạt thế, loại quan hệ kết giao như vậy rất bình thường. Bọn họ yêu cùng một người đó là tự do của bọn họ, Lâm Văn Bác từ lâu đã không còn là của cô, cô mau tỉnh lại đi. Trên thế giới này có rất nhiều nam nhân tốt, không kém hơn hắn ta!” (huynh đang tự nói mình seo (¬‿¬) )
“Nhưng ai tôi cũng không muốn, chỉ cần anh ấy thôi!” Cung Hương Di đẩy Liêu Phàm ra, tê liệt ngồi bệt bên bàn ăn, quát lên.
Liêu Phàm nghe vậy, tim đau đớn như bị kim châm, tức giận mở miệng,”Cô muốn thì anh ta sẽ là của cô sao? Đừng có nằm mơ nữa! Cô không thể khống chế quyết định của hắn ta, càng không thể khống chế Cung Lê Hân. Bây giờ cô lấy gì so với Cung Lê Hân? Cậu ta muốn thực lực có thực lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, nghe nói tính cách cũng rất tốt, hai người đặt cạnh nhau, Lâm Văn Bác dù nhắm mắt cũng biết chọn ai. Không được nghĩ nữa, lại đây ăn cơm, thức ăn nguội cả rồi!”
Hắn vừa nói vừa đặt chén cơm vào tay Cung Hương Di, lại cường ngạnh nhét đũa vào tay còn lại của cô.
Cung Hương Di nghĩ kỹ lời hắn vừa nói, chua xót nở nụ cười, hai dòng nước mắt cuối cùng cũng từ hốc mắt ửng đỏ chảy xuống. Đúng a, cô lấy gì đi so với Cung Lê Hân? Đứng cạnh Cung Lê Hân, dù là ai cũng sẽ tự biết xấu hổ đi? Tuy tim đau như cắt, nhưng cô lại không hề có ý niệm trả thù trong đầu, trải qua nhiều năm ở chung như vậy, cô đã sớm nhìn rõ, Cung Lê Hân với cô mà nói như một ngọn núi cao, cô chỉ có thể ngước nhìn lên, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Nghĩ đến đây, cô quệt đi nước mắt, tay lấy ra mấy chai Whisky hiệu Johnnie Walker trong không gian. Đây là cô lúc trước cố ý thu thập cho Lâm Văn Bác, Lâm Văn Bác không thích uống rượu, lại duy độc không thể cự tuyệt hương vị tinh tế đậm đà của Johnnie Walker. Nhưng sau mạt thế, mấy thứ này một chút Lâm Văn Bác cũng không dùng. Giờ để cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô muốn uống cạn chúng!
“Tới, bồi tôi uống rượu!” Cô đặt đống chai hết lên trên bàn, kéo tay Liêu Phàm.
“Có thể, nhưng ăn cơm trước đã.” Liêu Phàm thở dài, gắp một đống đồ ăn vào chén cô.
Cung Hương Di cười bi thương, đẩy chén cơm đi, mở nắp chai trực tiếp để lên miệng uống. Liêu Phàm bất đắc dĩ, một phen đoạt lại chai rượu, tìm đến hai cái chén cùng uống với cô.
Qua nửa giờ, Cung Hương Di đã uống say như chết, xụi lơ tại chỗ, Liêu Phàm ôm lấy người đầu óc mơ màng vào lòng, đưa vào phòng ngủ.
“Anh có phải trách tôi không thể làm chuyện đó với anh không? Tôi có thể! Tận mắt thấy Ma Chí Hoành bị giết, tôi đã không còn gì để sợ rồi! Không tin anh cứ thử đi!” Giữ lại Liêu Phàm đang tính rời đi, Cung Hương Di mắt say lờ đờ mê mang lầm bầm, đôi chân thon dài bướng bỉnh quấn lên lưng hắn.
Liêu Phàm cũng đã say, nhìn mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc* dưới thân, thân thể vốn khô nóng lại càng nóng, cúi đầu áp lên môi mỹ nhân, không để lời nói vô thức của cô làm tâm hắn đau thêm. Một nam một nữ cứ thế lăn thành một đoàn, luật động kịch liệt trên giường, tiếng rên rỉ thở gấp vang khắp phòng đều bị tiếng dông tố mưa bão ngoài cửa sổ nhấn chìm. (* : miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp )
Nửa đêm, trời vẫn mưa tầm tã không có vẻ sẽ dừng lại, Liêu Phàm nghe từng đợt sấm sét bên ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ say trên khuỷu tay mình, mặt mang biểu tình chua xót. Lại một tiếng sấm đinh tai nhức óc truyền tới, Liêu Phàm vội che tai Cung Hương Di, siết chặt cô vào lòng.
Qua vài phút, tiếng sấm ngừng lại, hắn lưu luyến không rời buông tay, cẩn thận rút tay ra, nằm trên giường ngây ngốc nhìn Cung Hương Di một lúc lâu, lúc này mới mặc quần áo vào yên lặng rời đi.
Hắn là thổ hệ dị năng giả cấp bốn trung giai, không thể lên trời, xuống đất lại hoàn toàn không là vấn đề, dung nhập vào tường, tránh đi vài cảnh vệ tuần tra, hắn thuận lợi xuống lầu 1, điểm nhẹ mũi chân như cá gặp nước lặn xuống mặt sàn làm từ đá cẩm thạch, từ dưới đất ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Lặn bên dưới một khoảng thật xa, vì dưới đất đầy rễ kim cương đằng, tuy đã chết héo, sẽ không quấn người, cũng mất đi tính bền, nhưng muốn phá dây leo đi ra bên ngoài là một chuyện cực kỳ hao phí thể lực. Huống chi bên ngoài khắp nơi đều là kim cương đằng sống, rễ cây dưới đất cũng không ăn chay, dù Liêu Phàm thực lực cao cũng không cách nào ra khỏi thành, còn cần phải tìm khu đằng tề lúc trước Cung Hương Di phun cho hắn khi đưa hắn về đây. Nhưng tìm khắp phòng Cung Hương Di cũng không thấy, Liêu Phàm lúc này mới giật mình ý thức được, chúng chắc chắn nằm trong không gian của cô. Như thế, chỉ có thể xuống tay với cảnh vệ tuần tra ban đêm.
Nghĩ đến đây, Liêu Phàm bắt đầu ẩn mình dưới mặt đất, cẩn thận nghe động tĩnh truyền đến, tìm kiếm đối tượng thích hợp để ra tay.
***************************************
Trong phòng khách không có người, mặt sàn bằng gỗ trơn bóng vứt đầy quần áo, giường phòng ngủ cũng lộn xộn một đoàn, đệm chăn gối đầu rớt cả xuống đất, một chút cũng không giống tính cách nề nếp sạch sẽ của Lâm Văn Bác. Cung Hương Di thấy thế mày hơi nhíu lại, đặt hộp cơm lên bàn trà trong phòng khách, xoay người dọn dẹp quần áo ném khắp nơi, sau đó vào phòng ngủ chỉnh lại giường.
Chợt một âm thanh thở dốc ồ ồ ái muội từ cánh cửa phòng tắm khép hờ truyền tới, thân thể Cung Hương Di cứng đờ, không dám tin nhìn lại nơi phát ra âm thanh. Cô chậm rãi đến gần, tiếng thở gấp cùng rên rỉ càng lúc càng rõ ràng, bất quá chỉ cách một tấm thủy tinh mờ, cô lại chậm chạp không dám đẩy ra, giống như bên trong đang giam giữ một con ác thú ăn thịt người, muốn cấp bách nuốt chửng lấy cô.
“Có người đến.” Cung Hương Di còn chưa vào phòng Lâm Văn Bác đã nghe thấy tiếng bước chân, hắn ghé vào tai Cung Lê Hân, cắn cắn vành tai cậu thấp giọng nói. Nhưng nói tới nói lui, cánh tay ôm lấy eo thanh niên của hắn lại không chút thả lỏng, đôi kim mâu hừng hực lửa tình, hận không thể đem thanh niên trong lòng đốt thành tro tẫn.
“Em biết.” Giọng nói nhuốm đầy *** của thanh niên mang theo vài phần gợi cảm, lộ ra vẻ biếng nhác cùng tùy hứng,”Là Cung Hương Di. Đã một năm rồi, chị ấy cũng nên biết quan hệ của chúng ta. Chẳng phải lúc trước anh nói đợi sau khi ổn định sẽ nói với chị ấy và tổ phụ sao? Anh hối hận?”
Đôi thủy mâu mở to của thanh niên phủ kín một tầng sương, nhìn chằm chằm vào Lâm Văn Bác, đợi hắn trả lời, hai chân thon dài trắng nõn đặt lên vòng eo tinh tráng của hắn, rõ ràng là hành động bực tức, lại bị cậu làm thành có ý khiêu khích.
Hạ thân đang dâng trào bị mông thanh niên đè ép xuống, Lâm Văn Bác thở gấp một tiếng, khẽ cười nói,”Sao có thể, bây giờ không nói cô ấy cũng biết rồi.” Dứt lời, hắn nâng hai má thanh niên lên, hạ xuống bờ môi xinh đẹp của cậu một nụ hôn triền miên.
Cánh cửa thủy tinh chậm rãi bị đẩy vào, trong chiếc bồn tắm lớn, hai nam nhân đang hôn nhau say đắm, thân thể xích lõa phủ đầy nước gắt gao ôm lấy nhau, màu đồng cổ sáng bóng, vẻ trắng nõn oánh nhuận, sự tương phản vô cùng mĩ lệ, lại khiến hai mắt Cung Hương Di đau đớn.
“Cung Lê Hân?” Nhìn thấy rõ thanh niên trong lòng Lâm Văn Bác, Cung Hương Di che miệng thì thào, trên mặt là biểu tình không thể tin.
Cung Lê Hân thay đổi góc độ hôn môi, dùng ánh mắt hồng nhạt liếc qua cô một cái, lại không hề có ý dừng lại, ngược lại còn siết chặt lấy cơ thể Lâm Văn Bác, công khai biểu thị chủ quyền của mình. Lâm Văn Bác gầm nhẹ một tiếng, tay giữ lấy gáy cậu, động tác điên cuồng xâm chiếm khoang miệng cậu càng đưa vào sâu hơn.
Ngốc lăng nhìn hai người triền miên nhiệt tình hôn nhau, ước chừng qua vài phút, Cung Hương Di mới hồi phục tinh thần lại, thất hồn lạc phách rời đi.
“Cô ta đi rồi, hai người còn tính làm đến khi nào đây? Ra ăn cơm.” Tống Hạo Nhiên từ chỗ Tôn Điềm Điềm mang phần ăn tối nay về, vừa lúc gặp phải Cung Hương Di bước đi như du hồn. Đặt đồ ăn lên bàn, hắn bước tới phòng tắm, bất đắc dĩ nhắc nhở hai người đang chìm đắm mê say.
“Lập tức ra đây.” Lưu luyến buông cánh môi ướt át đỏ thẫm của thanh niên ra, Lâm Văn Bác khàn khàn đáp.
Hai người ăn mặc chỉnh tề bước ra, Tống Hạo Nhiên đã bới xong cơm, ngồi bên bàn cơm chờ bọn họ.
“Xem ra, hai chúng ta phải đi học nấu cơm thôi, không thì mỗi ngày đều phải phiền Điềm Điềm, lâu ngày cũng ngượng a.” Lâm Văn Bác gắp một khối thịt cự mãng biến dị kho bỏ vào bát Cung Lê Hân.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Tống Hạo Nhiên múc một chén canh chuột đồng biến dị cho thanh niên, gật đầu nói. Những loại thịt biến dị thú cực độc trong mắt người bên ngoài ở Ninh Thành lại là thức ăn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cung Lê Hân vùi đầu ăn cơm, không đáp lại. Cậu chỉ có ăn là nhiệt tình, không có chút thiên phú nấu nướng, phòng bếp bị cậu đốt trọi chính là chứng minh tốt nhất.
Nhìn thanh niên vừa lên bàn ăn liền đặc biệt chuyên tâm, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên đều mỉm cười, lại lần lượt gắp thêm cho cậu vài đũa thức ăn, lúc này mới ăn phần mình.
“Cung Hương Di có thể sẽ vạch trần việc này với tổ phụ và Cung thúc, cậu nên chuẩn bị tốt tâm lý.” Ăn mấy miếng, Tống Hạo Nhiên không yên lòng nhắc nhở.
“Tôi biết. Cơm nước xong sẽ lập tức tới thẳng thắn với tổ phụ và Cung thúc.” Biểu tình Lâm Văn Bác vẫn không đổi, thản nhiên mở miệng.
“Chúc cậu may mắn!” Tống Hạo Nhiên vỗ vỗ vai hắn.
“Cậu nói sai rồi, phải là chúc chúng ta may mắn mới đúng!” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, bình tĩnh nói lại.
Tống Hạo Nhiên nghẹn họng, vùi đầu ăn cơm.
…………………………………………………………
Cung hương cũng không như Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nghĩ, chạy đi tìm Cung phụ và Lâm lão gia tử đòi làm chủ. Cô thất tha thất thểu đi loanh quanh trong tòa nhà, rồi thất hồn lạc phách trở về phòng.
“Cô sao thế? Ai khi dễ cô?” Thấy sắc mặt trắng bệch cùng hốc mắt ửng đỏ của nữ nhân, Liêu Phàm vẫn luôn chờ cô về cùng ăn tối vội vàng bước tới đỡ, trầm giọng hỏi. Hắn do dự một lúc, gắt gao ôm lấy cô vào lòng, đôi mắt nâu thẫm chứa đầy hung quang. Đến tột cùng là ai đã biến cô ấy thành bộ dáng này? Lâm Văn Bác?
Một người khi đang cố tự kiềm chế, một khi có người an ủi, bi thương ẩn sâu trong lòng sẽ như bị mở công tắc mà trào ra như lũ, đổ ào ào xuống. Cung Hương Di trở tay ôm lấy eo Liêu Phàm, khớp hàm cắn chặt phát ra tiếng nức nở.
“Tại sao lại thế? Sao Văn Bác lại ở cùng một chỗ với Cung Lê Hân? Không phải thế!” Cô nức nở nói, thanh âm tràn ngập mờ mịt.
Do cách gần, nên Liêu Phàm nghe rất rõ lời cô nói, trong lòng dâng lên một trận đau lòng cùng mừng thầm, làm hắn rối rắm không thôi. “Đừng khóc.” Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô, cứng ngắc mở miệng,”Chẳng phải cô và anh ta đã sớm chia tay sao? Hắn ở cùng ai không liên quan tới cô, cô nên buông tay mới đúng.”
Bất quá, bị em trai ruột của mình đào góc tường, khó trách cô ấy bị đả kích như thế. Nghĩ đến lúc trước từng gặp qua một lần, thiếu niên siêu phàm thoát tục, Liêu Phàm không thể không thừa nhận, bằng mị lực của cậu ta, bắt được một nam nhân trầm mê vì mình cũng không phải việc khó.
“Tôi không bỏ được. Cung Lê Hân cái gì cũng có, tại sao còn đoạt lấy Văn Bác của tôi chứ? Nó với Hạo Nhiên mới là một đôi! Ba nam nhân cùng một chỗ là cái quái gì chứ?” Cung Hương Di lắc đầu phản bác, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
“Cô thật sự quá đơn thuần!” Liêu Phàm cười nhạo nói,”Giờ đã là mạt thế, loại quan hệ kết giao như vậy rất bình thường. Bọn họ yêu cùng một người đó là tự do của bọn họ, Lâm Văn Bác từ lâu đã không còn là của cô, cô mau tỉnh lại đi. Trên thế giới này có rất nhiều nam nhân tốt, không kém hơn hắn ta!” (huynh đang tự nói mình seo (¬‿¬) )
“Nhưng ai tôi cũng không muốn, chỉ cần anh ấy thôi!” Cung Hương Di đẩy Liêu Phàm ra, tê liệt ngồi bệt bên bàn ăn, quát lên.
Liêu Phàm nghe vậy, tim đau đớn như bị kim châm, tức giận mở miệng,”Cô muốn thì anh ta sẽ là của cô sao? Đừng có nằm mơ nữa! Cô không thể khống chế quyết định của hắn ta, càng không thể khống chế Cung Lê Hân. Bây giờ cô lấy gì so với Cung Lê Hân? Cậu ta muốn thực lực có thực lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, nghe nói tính cách cũng rất tốt, hai người đặt cạnh nhau, Lâm Văn Bác dù nhắm mắt cũng biết chọn ai. Không được nghĩ nữa, lại đây ăn cơm, thức ăn nguội cả rồi!”
Hắn vừa nói vừa đặt chén cơm vào tay Cung Hương Di, lại cường ngạnh nhét đũa vào tay còn lại của cô.
Cung Hương Di nghĩ kỹ lời hắn vừa nói, chua xót nở nụ cười, hai dòng nước mắt cuối cùng cũng từ hốc mắt ửng đỏ chảy xuống. Đúng a, cô lấy gì đi so với Cung Lê Hân? Đứng cạnh Cung Lê Hân, dù là ai cũng sẽ tự biết xấu hổ đi? Tuy tim đau như cắt, nhưng cô lại không hề có ý niệm trả thù trong đầu, trải qua nhiều năm ở chung như vậy, cô đã sớm nhìn rõ, Cung Lê Hân với cô mà nói như một ngọn núi cao, cô chỉ có thể ngước nhìn lên, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Nghĩ đến đây, cô quệt đi nước mắt, tay lấy ra mấy chai Whisky hiệu Johnnie Walker trong không gian. Đây là cô lúc trước cố ý thu thập cho Lâm Văn Bác, Lâm Văn Bác không thích uống rượu, lại duy độc không thể cự tuyệt hương vị tinh tế đậm đà của Johnnie Walker. Nhưng sau mạt thế, mấy thứ này một chút Lâm Văn Bác cũng không dùng. Giờ để cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô muốn uống cạn chúng!
“Tới, bồi tôi uống rượu!” Cô đặt đống chai hết lên trên bàn, kéo tay Liêu Phàm.
“Có thể, nhưng ăn cơm trước đã.” Liêu Phàm thở dài, gắp một đống đồ ăn vào chén cô.
Cung Hương Di cười bi thương, đẩy chén cơm đi, mở nắp chai trực tiếp để lên miệng uống. Liêu Phàm bất đắc dĩ, một phen đoạt lại chai rượu, tìm đến hai cái chén cùng uống với cô.
Qua nửa giờ, Cung Hương Di đã uống say như chết, xụi lơ tại chỗ, Liêu Phàm ôm lấy người đầu óc mơ màng vào lòng, đưa vào phòng ngủ.
“Anh có phải trách tôi không thể làm chuyện đó với anh không? Tôi có thể! Tận mắt thấy Ma Chí Hoành bị giết, tôi đã không còn gì để sợ rồi! Không tin anh cứ thử đi!” Giữ lại Liêu Phàm đang tính rời đi, Cung Hương Di mắt say lờ đờ mê mang lầm bầm, đôi chân thon dài bướng bỉnh quấn lên lưng hắn.
Liêu Phàm cũng đã say, nhìn mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc* dưới thân, thân thể vốn khô nóng lại càng nóng, cúi đầu áp lên môi mỹ nhân, không để lời nói vô thức của cô làm tâm hắn đau thêm. Một nam một nữ cứ thế lăn thành một đoàn, luật động kịch liệt trên giường, tiếng rên rỉ thở gấp vang khắp phòng đều bị tiếng dông tố mưa bão ngoài cửa sổ nhấn chìm. (* : miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp )
Nửa đêm, trời vẫn mưa tầm tã không có vẻ sẽ dừng lại, Liêu Phàm nghe từng đợt sấm sét bên ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ say trên khuỷu tay mình, mặt mang biểu tình chua xót. Lại một tiếng sấm đinh tai nhức óc truyền tới, Liêu Phàm vội che tai Cung Hương Di, siết chặt cô vào lòng.
Qua vài phút, tiếng sấm ngừng lại, hắn lưu luyến không rời buông tay, cẩn thận rút tay ra, nằm trên giường ngây ngốc nhìn Cung Hương Di một lúc lâu, lúc này mới mặc quần áo vào yên lặng rời đi.
Hắn là thổ hệ dị năng giả cấp bốn trung giai, không thể lên trời, xuống đất lại hoàn toàn không là vấn đề, dung nhập vào tường, tránh đi vài cảnh vệ tuần tra, hắn thuận lợi xuống lầu 1, điểm nhẹ mũi chân như cá gặp nước lặn xuống mặt sàn làm từ đá cẩm thạch, từ dưới đất ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Lặn bên dưới một khoảng thật xa, vì dưới đất đầy rễ kim cương đằng, tuy đã chết héo, sẽ không quấn người, cũng mất đi tính bền, nhưng muốn phá dây leo đi ra bên ngoài là một chuyện cực kỳ hao phí thể lực. Huống chi bên ngoài khắp nơi đều là kim cương đằng sống, rễ cây dưới đất cũng không ăn chay, dù Liêu Phàm thực lực cao cũng không cách nào ra khỏi thành, còn cần phải tìm khu đằng tề lúc trước Cung Hương Di phun cho hắn khi đưa hắn về đây. Nhưng tìm khắp phòng Cung Hương Di cũng không thấy, Liêu Phàm lúc này mới giật mình ý thức được, chúng chắc chắn nằm trong không gian của cô. Như thế, chỉ có thể xuống tay với cảnh vệ tuần tra ban đêm.
Nghĩ đến đây, Liêu Phàm bắt đầu ẩn mình dưới mặt đất, cẩn thận nghe động tĩnh truyền đến, tìm kiếm đối tượng thích hợp để ra tay.
***************************************
/171
|