Sự tình tạm thời vẫn chưa có manh mối, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên rời khỏi phòng thí nghiệm, thông báo cho mọi người tăng mạnh tuần tra, kiểm tra tất cả những nhân viên khả nghi. Cung Lê Hân tiếp nhận số liệu Kim Thượng Ngọc đưa lên, lật từng trang ra xem. Đây là số liệu của một đứa trẻ mới sinh. Mạt thế bùng nổ đã được 4 năm, đây chính là đứa nhỏ đầu tiên được sinh ra trong căn cứ, mọi người đều xem nó như con mình mà yêu thương.
“Tất cả các chỉ tiêu đều rất bình thường, như cậu đã nói, máu của nó cũng được di truyền độc tố từ cha mẹ, trời sinh đã có sự miễn dịch với thi độc.” Kim Thượng Ngọc thấy thanh niên mày hơi nhíu, môi khẽ nhếch, dễ nhận thấy được cậu rất không kiên nhẫn với đống số liệu này, vội mở miệng giải thích.
Thanh niên biếng nhác rúc vào lòng Kim Thượng Huy, lật từng trang xem số liệu, vì ngũ quan phát triển mà đôi tinh mâu quang mang lưu chuyển lộ vẻ cơ trí, ngây thơ hồn nhiên lúc trước đã bị trầm ổn nội liễm thay thế. Cậu đã trưởng thành, trở thành một người lãnh đạo đầy đủ tư cách.
Nghe thấy lời Kim Thượng Ngọc nói, cậu khép lại tư liệu, ừ một tiếng, giọng nói đã bỏ đi sự trong trẻo thời niên thiếu, trở nên trầm thấp từ tính, mang theo một loại ma lực nào đó mê hoặc lòng người. Không thể nghi ngờ, Cung Lê Hân chính là con cưng của thần, dù là trong hay ngoài đều có thể khiến người trầm luân.
Kim Thượng Ngọc cố thoát khỏi thanh âm ma mị của cậu, hảo kỳ mở miệng,”Những số liệu này giống y như lời cậu miêu tả lúc trước vậy, sau cậu lại hiểu rõ tình trạng sau khi dùng Bách Độc đan thế? Chẳng phải đó là lần đầu cậu dùng sao?”
“Coi từ tiểu thuyết.” Cung Lê Hân liếc cô một cái, thản nhiên mở miệng. Cậu dĩ nhiên biết rõ công hiệu của Bách Độc đan, đời trước, người của địa cung đều phải uống Bách Độc đan, bọn họ toàn thân có độc, ra ngoài người nào cũng tránh như tránh rắn rết, Tiêu Lâm chính là dựa vào những “độc nhân” này mà trấn áp được các võ lâm chính phái, trở thành bá chủ võ lâm.
Nhưng mà, “độc nhân” ở đó là một tồn tại như tai họa, còn ở mạt thế lại là con cưng của thần. Bọn họ không sợ độc trùng độc thảo hoành hành khắp nơi, thậm chí tang thi thấy bọn họ cũng không còn dục vọng săn bắn, vì máu đen của họ đã mất đi hương vị ngọt ngào của máu tươi, không thể khiến tang thi thèm ăn được nữa, còn cắn bọn họ, có khi tang thi còn có thể bị tiêu chảy a.
Bởi vì có thể chất bách độc bất xâm, nên thức ăn ở Ninh Thành càng ngày càng phong phú, thịt biến dị thú nguyên bản không dám ăn cũng được bày trên bàn ăn của mỗi người Ninh Thành, chỉ ngắn ngủi một năm, người người ai cũng cao lớn vạm vỡ, vóc người cường tráng. Ra ngoài, chỉ cần thấy người nào khí thế uy vũ thì chắc chắn đó là người Ninh Thành. Ninh Thành nuôi người, đây đã trở thành nhận thức chung của những người sống sót toàn C quốc. Được mọi người tôn sùng, Cung Lê Hân cũng không giấu thể chất bách độc bất xâm của mình nữa, cuối cùng cũng được nếm vị thịt xa cách đã lâu. Hiện tại mọi người đều biết, thủ lĩnh chính là một chủ nhân không thịt không vui, muốn lấy lòng thủ lĩnh, mời cậu ăn thịt là lựa chọn chính xác nhất.
Mỗi lần đều nhận được câu trả lời có lệ này, Kim Thượng Ngọc cũng không truy vấn nữa. Nhớ tới vấn đề dinh dưỡng của đứa trẻ kia, cô nhíu mày lo lắng nói,”Tuy thuốc dinh dưỡng đã nghiên cứu thành công, nhưng gần đây khi nghiên cứu tôi phát hiện, trong thuốc dinh dưỡng thiếu các chất thúc đẩy đầu óc trẻ sơ sinh phát triển, nếu trẻ liên tục dùng thuốc dinh dưỡng sẽ làm kìm hãm sự phát triển trí não của chúng, phải chờ tới khi trí lực chúng phát triển toàn diện rồi mới có thể cho dùng thuốc dinh dưỡng, ít nhất cũng phải tới khi chúng đủ 10 tuổi mới được. Cho nên, thuốc dinh dưỡng tuy tốt, nhưng cũng không thể hoàn toàn thay thế cho lương thực, không có đủ lương thực, chúng ta không thể nuôi dưỡng hậu đại được, phải làm sao đây?”
Vốn tưởng nghiên cứu được thuốc dinh dưỡng thì có thể cứu được toàn thế giới, nhưng sự thật chứng minh, cô vẫn quá mức ngây thơ lạc quan. Chỉ cần nghĩ tới tương lai nhân loại sẽ biến thành mấy người tiền sử đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, Kim Thượng Ngọc liền thấy đau đầu không thôi. Trở ngại sự tiến hóa của nhân loại, này hoàn toàn ngược lại với ước nguyện trở thành nhà sinh vật học và dược tề học hàng đầu ban đầu của cô nha.
Cung Lê Hân phất tay thản nhiên mở miệng,”Không cần nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng đều sẽ có biện pháp giải quyết thôi. Khi mạt thế bùng nổ chẳng phải các người cũng nghĩ mình chết chắc sao? Thực tế đã chứng minh, các ngươi chẳng những sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt. Cho nên, chỉ cần một mực cố gắng tiến lên, đừng có lo trước lo sau nữa.”
Thanh âm vững vàng lạnh nhạt của thanh niên mang theo một ma lực an ủi nhân tâm, sầu lo nơi đáy mắt Kim Thượng Ngọc nháy mắt biến mất, liên tục gật đầu mỉm cười. Cung Hương Di đứng một bên sửa lại văn kiện nghe đoạn đối thoại của hai người thì ôn nhu mở miệng,”Đừng lo lắng, chị có dự cảm, vấn đề lương thực sẽ rất nhanh được giải quyết. Tin chị đi, chị là nhà tiên tri mà.” Cô còn chớp chớp mắt vài cái phụ họa.
Kim Thượng Ngọc bị biểu tình kỳ lạ của cô làm cho bật cười, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại. Bởi đều từng trải qua một thời gian bị khủng hoảng, lại cùng là nữ nhân, dưới sự cố ý thân cận của Cung Hương Di, hai người dần trở thành bạn bè vô cùng tốt.
“Có thể nói lời dự ngôn của chị rõ ràng hơn không.” Cung Lê Hân thẳng thắn mở miệng. Cậu nhìn ra được, lời này của Cung Hương Di không phải đơn thuần chỉ là nói đùa.
“Không, còn chưa đến lúc. Nếu chị dự ngôn quá sớm, sẽ có rất nhiều chuyện xuất hiện sai lệch. Thêm một thời gian nữa đi.” Cô vẫy tay nói. Trải qua một năm sửa đổi, quan hệ của cô và Cung Lê Hân đã không còn lãnh đạm như trước nữa.
“Ân.” Cung Lê Hân liếc cô một cái, không tiếp tục truy vấn, vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy đang nhắm mắt lim dim, cười nói,”Đi thôi, đi xem tiểu gia hỏa nào.” (vừa phát hiện, hình như gần đây tiểu Huy chợp mắt hơi bị nhiều =]]]]])
Kim Thượng Huy lập tức mở mắt, nhắm mắt theo đuôi đi sau cậu. Hai mắt Kim Thượng Ngọc cùng Cung Hương Di sáng lên, lập tức bỏ xuống văn kiện trong tay chạy về phía phòng sơ sinh. (thật ra phải ghi là nhà trẻ, mà ta thấy mới sinh có 1 đứa, còn là trẻ sơ sinh nữa nên đổi thành phòng sơ sinh luôn cho hợp :3 )
Đi ra từ phòng sơ sinh, Cung Hương Di tạm biệt Kim Thượng Ngọc, chậm rãi đi về phía phòng mình, nụ cười thoải mái trên mặt liền biến thành ngưng trọng.
Người của căn cứ đã biến khách sạn cao cấp 5 sao thành ký túc xá, phòng ở quét tước sạch sẽ, căn phòng vốn tráng lệ một lần nữa sáng sủa rực rỡ, điều kiện cư trú có thể nói là xa xỉ nhất, thoải mái nhất toàn C quốc. Nếu cuộc sống trong Ninh Thành bị bên ngoài biết được, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sống sót đố kỵ tới nổi điên.
Mở cửa phòng ra lại cẩn thận khóa trái lại, Cung Hương Di nhanh chóng đi vào phòng, nhìn qua nam nhân đang nằm trên giường lật xem một quyển tiểu thuyết cũ, đi thẳng vào vấn đề,”Người tối qua xâm nhập vào phòng thí nghiệm là anh đúng không?”
Nam nhân ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã, rõ ràng chính là Liêu Phàm đã giúp đỡ Cung Hương Di một lần ở Liêu Thành. Đương nhiên, với hắn, hắn chỉ mới gặp Cung Hương Di một lần mà thôi, nên khi ra nhiệm vụ gặp nạn, sau khi được Cung Hương Di cứu, hắn từng có một đoạn thời gian rất khẩn trương đề phòng, cho đến khi phát hiện Cung Hương Di là thật lòng đối tốt với hắn, thì mới an tâm lưu lại, cũng thuận tiện tra xét tâm tư khác của Ninh Thành.
Nhưng trong lòng Cung Hương Di, tình nghĩa của cô và Liêu Phàm không chỉ là một lần gặp mặt đơn giản như vậy. Nam nhân này thật lòng luyến mộ [lưu luyến ái mộ] cô, thậm chí còn vì bảo hộ cô mà trả giá bằng chính tính mạng mình. Cho nên, khi thấy nam nhân nằm trong rừng núi hấp hối đã không chút do dự đưa hắn về, để hắn mặc một cái áo liền mũ, giả làm bộ dáng Kim Thượng Huy suốt đêm mang về Ninh Thành. Cô vì nam nhân này mà phản bội cả người nhà và đồng bọn mình, nhưng hắn đã báo đáp cô thế nào?
Nghĩ đến đây, đáy mắt nhìn chằm chằm Liêu Phàm của cô liền dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh.
Thấy thủy quang trong mắt Cung Hương Di, Liêu Phàm tính thẳng thắn thừa nhận tim chợt co rút, sau đó buồn bực nói,”Tống sư trưởng đã cứu cha mẹ tôi, để bọn họ có thể sống qua ngày an ổn ở mạt thế, mạng của tôi đã sớm bán cho hắn ta, thực xin lỗi.”
“Được, tôi biết rồi. Nếu anh đã có sức ra ngoài, vậy thì thương tích cũng ổn rồi, ổn rồi thì mau đi đi.” Cung Hương Di ngửa đầu, cố thu nước mắt về, thanh âm lạnh lùng.
“Đợi khi tối khuya tôi sẽ đi.” Liêu Phàm gật đầu, liếc cô một cái, ngữ khí cầu xin,”Tôi muốn ăn cơm cô làm, có được không?”
Cung Hương Di nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Được rồi, cứ xem như cô đã trả xong nợ kiếp trước đi, từ nay về sau sẽ xem như người xa lạ, hai bên không liên quan đến nhau nữa.
Nghĩ đến đây, cô đi vào phòng bếp, lấy gạo, rau dưa cùng một ít thịt heo từ không gian ra, xắn tay áo bắt đầu làm cơm.
Tuy ở khách sạn, nhưng các phòng cao cấp đều có đầy đủ phòng bếp, đồ dùng nhà bếp, bếp gas cũng có thể dùng, sống lang thang lang bạt ba bốn năm, sau khi chỉnh lý Ninh Thành yên ổn, mọi người mỗi khi đến giờ ăn tối đều thích chạy về nhà, lấy phần ăn mình mua bán được ra chậm rãi hưởng thụ, hoặc làm một bữa cơm phong phú, mời ba năm hảo hữu tụ lại ăn, ngày ngày trôi qua vô cùng an nhàn. Ninh Thành là thành thị phồn hoa rời xa nơi mạt thế khốc liệt bên ngoài, là một nơi thiên đường quên đi hết thảy tai họa. Ngửi thấy mùi thơm thức ăn lan tỏa trong không khí, Liêu Phàm nghiêng người tựa lên cửa phòng bếp, đôi mắt sâu thẳm lộ ra một tia quyến luyến.
Hắn sợ mình nếu còn ở lại sẽ luyến tiếc rời khỏi thành thị yên ổn bình thản này, cũng luyến tiếc rời khỏi nữ nhân ôn nhu thiện lương trước mắt.
“Các cô ăn thịt thú biến dị không sợ trúng độc sao?” Như nghĩ đến điều gì, hắn thu lại quyến luyến trong mắt, hiếu kỳ hỏi.
“Ai ăn thịt thú biến dị? Đây là thịt heo, lúc trước mạt thế tôi đã lưu trữ.” Động tác Cung Hương Di cứng đờ, ra vẻ bình tĩnh trả lời.
“Tôi không phải nói cái đó.” Liêu Phàm vẫy tay, nhìn chằm chằm bóng dáng Cung Hương Di nói,”Tôi thấy ban công phòng kế bên treo thi thể một con chó biến dị, da đã bị lột ra, thịt rửa sạch sẽ, không phải để ăn thì làm gì? Hơn nữa, mỗi khi tới giờ cơm, trong tòa nhà này đều tràn ngập mùi thịt, nếu là thịt heo, thì số lượng thịt các cô tích trữ cũng quá kinh người a.”
“Anh đang muốn dò xét cái gì?” Cung Hương Di hung hăng xắt một miếng thịt heo, xoay người nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận,”Sự khoan dung của tôi cũng có giới hạn, anh cơm nước xong thì đi mau đi, nếu không, tôi sẽ giao anh ra!” Cô có chút hối hận vì đã mang Liêu Phàm về.
“Được được được, tôi không hỏi nữa.” Liêu Phàm cúi đầu nhận sai, sờ mũi đi về phòng khách. Ngồi trên sofa trong phòng khách, đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một đạo ám mang.
“Ăn cơm.” Bày ra vài món ăn gia đình lên bàn, Cung Hương Di trầm mặt nói.
“Cô lại muốn đi đưa cơm cho anh ta?” Thấy Cung Hương Di cầm trong tay một hộp cơm, Liêu Phàm nhíu mày, trầm giọng mở miệng,”Chẳng phải lần nào cô đi cũng đều còn nguyên mang về sao? Anh ta không cảm kích thì thôi, cô còn đi làm gì nữa?”
“Không cần anh quản.” Cung Hương Di thản nhiên mở miệng, lập tức bước tới cửa phòng. Một năm này, Văn Bác không hề ở cùng một chỗ với Tào Á Nam như cô tưởng, quan hệ hai người ngược lại không hề thân mật như đời trước, Văn Bác cũng không có đặc biệt đối đãi với cô gái nào, điểm này làm cô trong cơn tuyệt vọng như thấy được một tia hy vọng. Chỉ cần kiên trì, cô tin một ngày mình có thể đả động được Văn Bác.
Nhìn nữ nhân biến mất sau cánh cửa, Liêu Phàm vỗ mạnh lên bàn, đôi mắt nâu thẫm lóe lên một tia bất minh.
*********************************************
“Tất cả các chỉ tiêu đều rất bình thường, như cậu đã nói, máu của nó cũng được di truyền độc tố từ cha mẹ, trời sinh đã có sự miễn dịch với thi độc.” Kim Thượng Ngọc thấy thanh niên mày hơi nhíu, môi khẽ nhếch, dễ nhận thấy được cậu rất không kiên nhẫn với đống số liệu này, vội mở miệng giải thích.
Thanh niên biếng nhác rúc vào lòng Kim Thượng Huy, lật từng trang xem số liệu, vì ngũ quan phát triển mà đôi tinh mâu quang mang lưu chuyển lộ vẻ cơ trí, ngây thơ hồn nhiên lúc trước đã bị trầm ổn nội liễm thay thế. Cậu đã trưởng thành, trở thành một người lãnh đạo đầy đủ tư cách.
Nghe thấy lời Kim Thượng Ngọc nói, cậu khép lại tư liệu, ừ một tiếng, giọng nói đã bỏ đi sự trong trẻo thời niên thiếu, trở nên trầm thấp từ tính, mang theo một loại ma lực nào đó mê hoặc lòng người. Không thể nghi ngờ, Cung Lê Hân chính là con cưng của thần, dù là trong hay ngoài đều có thể khiến người trầm luân.
Kim Thượng Ngọc cố thoát khỏi thanh âm ma mị của cậu, hảo kỳ mở miệng,”Những số liệu này giống y như lời cậu miêu tả lúc trước vậy, sau cậu lại hiểu rõ tình trạng sau khi dùng Bách Độc đan thế? Chẳng phải đó là lần đầu cậu dùng sao?”
“Coi từ tiểu thuyết.” Cung Lê Hân liếc cô một cái, thản nhiên mở miệng. Cậu dĩ nhiên biết rõ công hiệu của Bách Độc đan, đời trước, người của địa cung đều phải uống Bách Độc đan, bọn họ toàn thân có độc, ra ngoài người nào cũng tránh như tránh rắn rết, Tiêu Lâm chính là dựa vào những “độc nhân” này mà trấn áp được các võ lâm chính phái, trở thành bá chủ võ lâm.
Nhưng mà, “độc nhân” ở đó là một tồn tại như tai họa, còn ở mạt thế lại là con cưng của thần. Bọn họ không sợ độc trùng độc thảo hoành hành khắp nơi, thậm chí tang thi thấy bọn họ cũng không còn dục vọng săn bắn, vì máu đen của họ đã mất đi hương vị ngọt ngào của máu tươi, không thể khiến tang thi thèm ăn được nữa, còn cắn bọn họ, có khi tang thi còn có thể bị tiêu chảy a.
Bởi vì có thể chất bách độc bất xâm, nên thức ăn ở Ninh Thành càng ngày càng phong phú, thịt biến dị thú nguyên bản không dám ăn cũng được bày trên bàn ăn của mỗi người Ninh Thành, chỉ ngắn ngủi một năm, người người ai cũng cao lớn vạm vỡ, vóc người cường tráng. Ra ngoài, chỉ cần thấy người nào khí thế uy vũ thì chắc chắn đó là người Ninh Thành. Ninh Thành nuôi người, đây đã trở thành nhận thức chung của những người sống sót toàn C quốc. Được mọi người tôn sùng, Cung Lê Hân cũng không giấu thể chất bách độc bất xâm của mình nữa, cuối cùng cũng được nếm vị thịt xa cách đã lâu. Hiện tại mọi người đều biết, thủ lĩnh chính là một chủ nhân không thịt không vui, muốn lấy lòng thủ lĩnh, mời cậu ăn thịt là lựa chọn chính xác nhất.
Mỗi lần đều nhận được câu trả lời có lệ này, Kim Thượng Ngọc cũng không truy vấn nữa. Nhớ tới vấn đề dinh dưỡng của đứa trẻ kia, cô nhíu mày lo lắng nói,”Tuy thuốc dinh dưỡng đã nghiên cứu thành công, nhưng gần đây khi nghiên cứu tôi phát hiện, trong thuốc dinh dưỡng thiếu các chất thúc đẩy đầu óc trẻ sơ sinh phát triển, nếu trẻ liên tục dùng thuốc dinh dưỡng sẽ làm kìm hãm sự phát triển trí não của chúng, phải chờ tới khi trí lực chúng phát triển toàn diện rồi mới có thể cho dùng thuốc dinh dưỡng, ít nhất cũng phải tới khi chúng đủ 10 tuổi mới được. Cho nên, thuốc dinh dưỡng tuy tốt, nhưng cũng không thể hoàn toàn thay thế cho lương thực, không có đủ lương thực, chúng ta không thể nuôi dưỡng hậu đại được, phải làm sao đây?”
Vốn tưởng nghiên cứu được thuốc dinh dưỡng thì có thể cứu được toàn thế giới, nhưng sự thật chứng minh, cô vẫn quá mức ngây thơ lạc quan. Chỉ cần nghĩ tới tương lai nhân loại sẽ biến thành mấy người tiền sử đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, Kim Thượng Ngọc liền thấy đau đầu không thôi. Trở ngại sự tiến hóa của nhân loại, này hoàn toàn ngược lại với ước nguyện trở thành nhà sinh vật học và dược tề học hàng đầu ban đầu của cô nha.
Cung Lê Hân phất tay thản nhiên mở miệng,”Không cần nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng đều sẽ có biện pháp giải quyết thôi. Khi mạt thế bùng nổ chẳng phải các người cũng nghĩ mình chết chắc sao? Thực tế đã chứng minh, các ngươi chẳng những sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt. Cho nên, chỉ cần một mực cố gắng tiến lên, đừng có lo trước lo sau nữa.”
Thanh âm vững vàng lạnh nhạt của thanh niên mang theo một ma lực an ủi nhân tâm, sầu lo nơi đáy mắt Kim Thượng Ngọc nháy mắt biến mất, liên tục gật đầu mỉm cười. Cung Hương Di đứng một bên sửa lại văn kiện nghe đoạn đối thoại của hai người thì ôn nhu mở miệng,”Đừng lo lắng, chị có dự cảm, vấn đề lương thực sẽ rất nhanh được giải quyết. Tin chị đi, chị là nhà tiên tri mà.” Cô còn chớp chớp mắt vài cái phụ họa.
Kim Thượng Ngọc bị biểu tình kỳ lạ của cô làm cho bật cười, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại. Bởi đều từng trải qua một thời gian bị khủng hoảng, lại cùng là nữ nhân, dưới sự cố ý thân cận của Cung Hương Di, hai người dần trở thành bạn bè vô cùng tốt.
“Có thể nói lời dự ngôn của chị rõ ràng hơn không.” Cung Lê Hân thẳng thắn mở miệng. Cậu nhìn ra được, lời này của Cung Hương Di không phải đơn thuần chỉ là nói đùa.
“Không, còn chưa đến lúc. Nếu chị dự ngôn quá sớm, sẽ có rất nhiều chuyện xuất hiện sai lệch. Thêm một thời gian nữa đi.” Cô vẫy tay nói. Trải qua một năm sửa đổi, quan hệ của cô và Cung Lê Hân đã không còn lãnh đạm như trước nữa.
“Ân.” Cung Lê Hân liếc cô một cái, không tiếp tục truy vấn, vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy đang nhắm mắt lim dim, cười nói,”Đi thôi, đi xem tiểu gia hỏa nào.” (vừa phát hiện, hình như gần đây tiểu Huy chợp mắt hơi bị nhiều =]]]]])
Kim Thượng Huy lập tức mở mắt, nhắm mắt theo đuôi đi sau cậu. Hai mắt Kim Thượng Ngọc cùng Cung Hương Di sáng lên, lập tức bỏ xuống văn kiện trong tay chạy về phía phòng sơ sinh. (thật ra phải ghi là nhà trẻ, mà ta thấy mới sinh có 1 đứa, còn là trẻ sơ sinh nữa nên đổi thành phòng sơ sinh luôn cho hợp :3 )
Đi ra từ phòng sơ sinh, Cung Hương Di tạm biệt Kim Thượng Ngọc, chậm rãi đi về phía phòng mình, nụ cười thoải mái trên mặt liền biến thành ngưng trọng.
Người của căn cứ đã biến khách sạn cao cấp 5 sao thành ký túc xá, phòng ở quét tước sạch sẽ, căn phòng vốn tráng lệ một lần nữa sáng sủa rực rỡ, điều kiện cư trú có thể nói là xa xỉ nhất, thoải mái nhất toàn C quốc. Nếu cuộc sống trong Ninh Thành bị bên ngoài biết được, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sống sót đố kỵ tới nổi điên.
Mở cửa phòng ra lại cẩn thận khóa trái lại, Cung Hương Di nhanh chóng đi vào phòng, nhìn qua nam nhân đang nằm trên giường lật xem một quyển tiểu thuyết cũ, đi thẳng vào vấn đề,”Người tối qua xâm nhập vào phòng thí nghiệm là anh đúng không?”
Nam nhân ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nho nhã, rõ ràng chính là Liêu Phàm đã giúp đỡ Cung Hương Di một lần ở Liêu Thành. Đương nhiên, với hắn, hắn chỉ mới gặp Cung Hương Di một lần mà thôi, nên khi ra nhiệm vụ gặp nạn, sau khi được Cung Hương Di cứu, hắn từng có một đoạn thời gian rất khẩn trương đề phòng, cho đến khi phát hiện Cung Hương Di là thật lòng đối tốt với hắn, thì mới an tâm lưu lại, cũng thuận tiện tra xét tâm tư khác của Ninh Thành.
Nhưng trong lòng Cung Hương Di, tình nghĩa của cô và Liêu Phàm không chỉ là một lần gặp mặt đơn giản như vậy. Nam nhân này thật lòng luyến mộ [lưu luyến ái mộ] cô, thậm chí còn vì bảo hộ cô mà trả giá bằng chính tính mạng mình. Cho nên, khi thấy nam nhân nằm trong rừng núi hấp hối đã không chút do dự đưa hắn về, để hắn mặc một cái áo liền mũ, giả làm bộ dáng Kim Thượng Huy suốt đêm mang về Ninh Thành. Cô vì nam nhân này mà phản bội cả người nhà và đồng bọn mình, nhưng hắn đã báo đáp cô thế nào?
Nghĩ đến đây, đáy mắt nhìn chằm chằm Liêu Phàm của cô liền dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh.
Thấy thủy quang trong mắt Cung Hương Di, Liêu Phàm tính thẳng thắn thừa nhận tim chợt co rút, sau đó buồn bực nói,”Tống sư trưởng đã cứu cha mẹ tôi, để bọn họ có thể sống qua ngày an ổn ở mạt thế, mạng của tôi đã sớm bán cho hắn ta, thực xin lỗi.”
“Được, tôi biết rồi. Nếu anh đã có sức ra ngoài, vậy thì thương tích cũng ổn rồi, ổn rồi thì mau đi đi.” Cung Hương Di ngửa đầu, cố thu nước mắt về, thanh âm lạnh lùng.
“Đợi khi tối khuya tôi sẽ đi.” Liêu Phàm gật đầu, liếc cô một cái, ngữ khí cầu xin,”Tôi muốn ăn cơm cô làm, có được không?”
Cung Hương Di nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Được rồi, cứ xem như cô đã trả xong nợ kiếp trước đi, từ nay về sau sẽ xem như người xa lạ, hai bên không liên quan đến nhau nữa.
Nghĩ đến đây, cô đi vào phòng bếp, lấy gạo, rau dưa cùng một ít thịt heo từ không gian ra, xắn tay áo bắt đầu làm cơm.
Tuy ở khách sạn, nhưng các phòng cao cấp đều có đầy đủ phòng bếp, đồ dùng nhà bếp, bếp gas cũng có thể dùng, sống lang thang lang bạt ba bốn năm, sau khi chỉnh lý Ninh Thành yên ổn, mọi người mỗi khi đến giờ ăn tối đều thích chạy về nhà, lấy phần ăn mình mua bán được ra chậm rãi hưởng thụ, hoặc làm một bữa cơm phong phú, mời ba năm hảo hữu tụ lại ăn, ngày ngày trôi qua vô cùng an nhàn. Ninh Thành là thành thị phồn hoa rời xa nơi mạt thế khốc liệt bên ngoài, là một nơi thiên đường quên đi hết thảy tai họa. Ngửi thấy mùi thơm thức ăn lan tỏa trong không khí, Liêu Phàm nghiêng người tựa lên cửa phòng bếp, đôi mắt sâu thẳm lộ ra một tia quyến luyến.
Hắn sợ mình nếu còn ở lại sẽ luyến tiếc rời khỏi thành thị yên ổn bình thản này, cũng luyến tiếc rời khỏi nữ nhân ôn nhu thiện lương trước mắt.
“Các cô ăn thịt thú biến dị không sợ trúng độc sao?” Như nghĩ đến điều gì, hắn thu lại quyến luyến trong mắt, hiếu kỳ hỏi.
“Ai ăn thịt thú biến dị? Đây là thịt heo, lúc trước mạt thế tôi đã lưu trữ.” Động tác Cung Hương Di cứng đờ, ra vẻ bình tĩnh trả lời.
“Tôi không phải nói cái đó.” Liêu Phàm vẫy tay, nhìn chằm chằm bóng dáng Cung Hương Di nói,”Tôi thấy ban công phòng kế bên treo thi thể một con chó biến dị, da đã bị lột ra, thịt rửa sạch sẽ, không phải để ăn thì làm gì? Hơn nữa, mỗi khi tới giờ cơm, trong tòa nhà này đều tràn ngập mùi thịt, nếu là thịt heo, thì số lượng thịt các cô tích trữ cũng quá kinh người a.”
“Anh đang muốn dò xét cái gì?” Cung Hương Di hung hăng xắt một miếng thịt heo, xoay người nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận,”Sự khoan dung của tôi cũng có giới hạn, anh cơm nước xong thì đi mau đi, nếu không, tôi sẽ giao anh ra!” Cô có chút hối hận vì đã mang Liêu Phàm về.
“Được được được, tôi không hỏi nữa.” Liêu Phàm cúi đầu nhận sai, sờ mũi đi về phòng khách. Ngồi trên sofa trong phòng khách, đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một đạo ám mang.
“Ăn cơm.” Bày ra vài món ăn gia đình lên bàn, Cung Hương Di trầm mặt nói.
“Cô lại muốn đi đưa cơm cho anh ta?” Thấy Cung Hương Di cầm trong tay một hộp cơm, Liêu Phàm nhíu mày, trầm giọng mở miệng,”Chẳng phải lần nào cô đi cũng đều còn nguyên mang về sao? Anh ta không cảm kích thì thôi, cô còn đi làm gì nữa?”
“Không cần anh quản.” Cung Hương Di thản nhiên mở miệng, lập tức bước tới cửa phòng. Một năm này, Văn Bác không hề ở cùng một chỗ với Tào Á Nam như cô tưởng, quan hệ hai người ngược lại không hề thân mật như đời trước, Văn Bác cũng không có đặc biệt đối đãi với cô gái nào, điểm này làm cô trong cơn tuyệt vọng như thấy được một tia hy vọng. Chỉ cần kiên trì, cô tin một ngày mình có thể đả động được Văn Bác.
Nhìn nữ nhân biến mất sau cánh cửa, Liêu Phàm vỗ mạnh lên bàn, đôi mắt nâu thẫm lóe lên một tia bất minh.
*********************************************
/171
|