*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Văn Lệ ngăn cản không cho cảnh sát đi vào, cảnh sát cũng không cưỡng ép đòi đi vào, cứ đứng ở cửa ra vào nói lý với bà ta: “Chúng tôi chỉ mời ông Lư Tiến Tài về đồn cảnh sát phối hợp điều tra, không hề nói ông ta là kẻ tình nghi. Nếu điều tra rõ ràng thật sự không hề liên quan đến Lư Tiến Tài, chúng tôi đương nhiên là sẽ thả người. Bà quá căng thẳng rồi đấy.” Căng thẳng như vậy lại càng có vẻ chột dạ.
Trương Văn Lệ có thể không chột dạ được sao? Mặc dù bà ta không biết tối hôm qua tại sao Lư Tiến Tài muộn như vậy mới về nhà, nhưng2đêm qua lúc về nhà, tâm trạng ông ta rất tốt, miệng còn không ngừng ngâm nga hát. Rõ ràng là ông ta vừa mới bị cướp công ty, một giây trước còn đang buồn bực, kết quả lúc quay về đã ca hát được rồi, chuyện này quá bất thường, tất có điều mờ ám. “Chẳng lẽ chuyện này quả thật chính là do Lư Tiến Tài làm, nên bây giờ bà đang bao che ông ta?” Cảnh sát lạnh lùng hỏi. Khóe miệng Trương Văn Lệ giật giật: “Đồng chí cảnh sát, sao có thể như thế được? Chồng tôi luôn tuân thủ pháp luật, chắc chắn sẽ không làm chuyện phạm pháp, chắc chắn các anh đã nhầm rồi.”
“Cho nên chúng tôi9càng phải mời Lư Tiến Tài về đồn cảnh sát để điều tra. Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến ông ta, chúng tôi cũng có thể trả lại sự trong sạch cho ông ta.” Trương Văn Lệ không có lý do để phản bác, dù thế nào, cảnh sát đã đến cửa rồi, bà ta càng ngăn cản lại càng chứng minh giấu đầu lòi đuôi, nghĩ vậy bà ta bên tránh sang một bên, để cảnh sát đi vào. Lư Tiến Tài trong phòng ngủ nghe thấy tiếng ở cửa ra vào, ông ta bực bội gào lên: “Sáng sớm ra đã ồn ào cái gì đấy?” Cảnh sát đi thẳng đến phòng ngủ, chỉ thấy Lư Tiến Tài đang ngồi6trên giường day trán, nghe thấy có người vào đây thì vô thức quát: “Rốt cuộc là ai hả? Ồn ào xong chưa đấy?”
Ông ta nhìn thấy hai người cảnh phục thì giật mình: “Cảnh sát? Sớm như vậy mà cảnh sát đã tới nhà tôi làm gì?” Lúc này đầu ông ta đau muốn nứt ra, cũng không nghĩ đến chuyện tối hôm qua đã sai mấy tên côn đồ đi giáo huấn Thẩm Quân Trạch. Cảnh sát lặp lại lời đã nói với Trương Văn Lệ một lần nữa. Ánh mắt Lư Tiến Tài lóe lên, cuối cùng đã nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Chính là bởi vì đã nhớ ra, ông ta chỉ hận không thể đập chết0mình. Đây không phải dúi bằng chứng vào tay người ta hay sao?
Mặc dù đã nhớ ra, nhưng Lư Tiến Tài không thể thừa nhận chuyện này là do ông ta làm, bèn mở miệng phủ nhận: “Đồng chí cảnh sát, tối qua tôi uống rượu ở quán bar, nhân viên quán bar có thể làm chứng. Cái vụ thuê người gây án mạng mà anh nói không hề liên quan gì đến tôi. Huống chi đối tượng còn là cháu đằng ngoại của tôi, quan hệ giữa tôi và cháu nó vẫn luôn rất tốt, tôi có lý do gì để làm thể với nó như vậy chứ? Giả thuyết này của các anh không có chút sức thuyết phục nào.”
“Nhưng thông tin chúng7tôi nhận được từ chỗ anh Thẩm Quân Trạch lại không phải như thế. Anh Thẩm Quân Trạch nói, quan hệ giữa hai người rất xấu. Mà mới ngay buổi sáng hôm qua, anh Thẩm Quân Trạch còn thay ông trở thành Chủ tịch công ty, chúng tôi có lý do để nghi ngờ ông bởi vì bất mãn với anh Thẩm Quân Trạch đoạt quyền nên đã nổi sát tâm.”
Lư Tiến Tài sầm mặt: “Đồng chí cảnh sát, tôi tôn trọng công việc của các anh, nhưng các anh không thể tùy tiện vu oan cho tôi được, giữa tôi và cháu trai quả thật có hiểu lầm, đúng là bởi vì nó đã đoạt quyền của tôi nên đã khiến tôi bất mãn, nhưng vẫn chưa đến mức thâm thù đại hận, tôi không có lý do gì để làm như thế.” “Có lý do hay không không phải do ông quyết định, bây giờ mời ông đi cùng chúng để phối hợp điều tra.”
“Được, tôi có thể đi cùng các anh, nhưng nếu mọi chuyện được xác thực không liên quan đến tôi, tôi hy vọng các anh có thể trịnh trọng xin lỗi tôi. Vì dù sao các anh làm như thể cũng tạo thành tổn thất nhất định đối với danh dự của tôi.”
Lần này cảnh sát từ chối cho ý kiến. Trương Văn Lệ lo lắng nhìn Lư Tiến Tài, ông ta khẽ lắc đầu, ra hiệu bà ta đừng lo lắng: “Tôi cùng bọn họ đến đồn cảnh sát một chuyến, sẽ quay lại nhanh thôi, không có chuyện gì đâu, bà không cần lo lắng, chăm sóc con trai cho tốt là được rồi.”
Trương Văn Lệ gật đầu nhìn theo cảnh sát dẫn Lư Tiến Tài đi.
Lư Tiến Tài đến đồn cảnh sát mới phát hiện ra Thẩm Quân Trạch và Thẩm Thanh Lan cũng ở đây. Ánh mắt ông ta lập tức trở nên âm u. Ông ta lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Trạch, không ngờ mạng thằng nhãi này dai thật, vẫn còn nhảy nhót được. Ông ta còn tưởng rằng nó đã nửa chết nửa sống, bị thương nặng rồi cơ đấy.
Hiểu được thâm ý trong ánh mắt Lư Tiến Tài, Thẩm Quân Trạch càng khẳng định chuyện tối hôm qua chính là do ông ta làm. Vẻ mặt cậu ta như cười như không nhìn Lư Tiến Tài bằng ánh mắt “tôi còn sống, khiến ông thất vọng rồi”.
Ông bác này của cậu ta quả nhiên không hổ là chúa tể độc ác, không ngờ lại không thể chờ được mà muốn lấy mạng của cậu ta ngay như vậy. Rốt cuộc Lư Tiến Tài hận cậu ta đến nhường nào mà ngay ngày hôm đó đã không kiềm chế được đã ra tay rồi. Thẩm Quân Trạch thầm suy đoán. Nhưng cậu ta không ngờ được Lư Tiến Tài lại bị rượu làm đầu óc lú lẫn mà kích động ra tay.
“Đồng chí cảnh sát, anh nói tôi dính líu đến vụ thuê giết người, nhưng mà cháu trai tôi vẫn lành lặn ngồi ở đây, gọi là thuê giết người có phải hơi quá rồi không?” Lư Tiến Tài ngồi lên ghế, nói với vẻ lạnh tanh.
Cảnh sát mặt không biểu cảm: “Phanh xe của cậu Thẩm Quân Trạch đây bị người ta động tay động chân. Theo kết quả lấy được từ camera giám sát thì do một người đàn ông làm. Chúng tôi đã dựa theo camera giám sát để tìm người đàn ông này, đối phương cũng thừa nhận chính ông đã sai khiến anh ta làm chuyện này, ông giải thích thế nào đây?” Nếu không phải đã nắm được bằng chứng, cảnh sát cũng sẽ không sáng sớm đã tới nhà bắt người.
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này không có bất cứ liên quan nào đến tôi. Tôi vô tội, không thể chỉ bởi vì một người tùy tiện đứng ra nói là tôi làm là đã bắt tôi được. Tối qua tôi uống rượu ở quán bar xong thì về thẳng nhà đi ngủ rồi, chuyện này anh có thể đến quán bar để kiểm tra, cũng có thể hỏi vợ tôi, bọn họ có thể làm chứng cho tôi.” Lư Tiến Tài vẫn còn già mồm.
Con ngõ mà hôm qua ông ta đi qua không có camera, cho nên ông ta mới nói năng hùng hồn như vậy mà không sợ cảnh sát đi điều tra, kể cả có điều tra ra thì ông ta vẫn có thể nói ông ta chỉ đi ngang qua đó. Hơn nữa, hôm qua ông ta đưa cho những tên côn đồ đó tiền mặt, không có bất kỳ biến lại giao dịch nào có thể làm bằng chứng, chỉ cần ông ta phủ nhận đến cùng thì cho dù cảnh sát có bắt ông ta cũng vẫn không có cách nào.
Tên đầu sỏ lưu manh đã bị bắt, vừa trông thấy Lư Tiền Tài đã lập tức chỉ vào ông ta: “Là ông ta, chính là ông ta, chính là người đàn ông này, chính ông ta đã sai khiến bọn tôi, thuê bọn tôi đi dạy bảo tên đó.” Thằng đó là chỉ Thẩm Quân Trạch. Mặt Lư Tiến Tài hơi biến sắc: “Cậu đừng ngậm máu phun người. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không quen cậu.” “Đồng chí cảnh sát, tôi biết ông ta, tối qua ông ta uống đến say khướt, đưa cho chúng tôi mười nghìn tệ, nói là tiền cọc, chỉ cần chúng tôi dạy bảo thằng nhóc đang ngồi trên ghế kia thì ông ta sẽ đưa bốn mươi nghìn còn lại cho chúng tôi. Chuyện này mấy anh em khác của tôi cũng nhìn thấy, bọn họ có thể làm chứng cho tôi, lời tôi nói đều là thật, không hề có chút giả dối nào.” Từ lúc bị bắt thì tên đầu sỏ lưu manh đã biết mình chọc phải người không thể chọc vào, lúc nhìn thấy Thẩm Quân Trạch liền hiểu ra tất cả, khai hết sạch sành sanh chuyện tối qua cho cảnh sát, không hề giấu giếm bất cứ chuyện gì, thậm chí ngay cả số tiền Lư Tiến Tài đưa cho hắn ta tối qua cũng lấy ra.
“Mười nghìn tệ này chính là do ông ta đưa cho tôi, tất cả đều ở đây, tôi chưa tiêu một đồng nào hết.” Tên đầu sỏ nói. Hắn ta vốn định hôm nay sau khi lấy được số tiền còn lại sẽ chia đều cho các anh em, ai ngờ lại bị bắt về đồn, nhưng mà trong lòng hắn ta cũng cảm thấy may mắn vì chưa động vào số tiền này.
Trương Văn Lệ ngăn cản không cho cảnh sát đi vào, cảnh sát cũng không cưỡng ép đòi đi vào, cứ đứng ở cửa ra vào nói lý với bà ta: “Chúng tôi chỉ mời ông Lư Tiến Tài về đồn cảnh sát phối hợp điều tra, không hề nói ông ta là kẻ tình nghi. Nếu điều tra rõ ràng thật sự không hề liên quan đến Lư Tiến Tài, chúng tôi đương nhiên là sẽ thả người. Bà quá căng thẳng rồi đấy.” Căng thẳng như vậy lại càng có vẻ chột dạ.
Trương Văn Lệ có thể không chột dạ được sao? Mặc dù bà ta không biết tối hôm qua tại sao Lư Tiến Tài muộn như vậy mới về nhà, nhưng2đêm qua lúc về nhà, tâm trạng ông ta rất tốt, miệng còn không ngừng ngâm nga hát. Rõ ràng là ông ta vừa mới bị cướp công ty, một giây trước còn đang buồn bực, kết quả lúc quay về đã ca hát được rồi, chuyện này quá bất thường, tất có điều mờ ám. “Chẳng lẽ chuyện này quả thật chính là do Lư Tiến Tài làm, nên bây giờ bà đang bao che ông ta?” Cảnh sát lạnh lùng hỏi. Khóe miệng Trương Văn Lệ giật giật: “Đồng chí cảnh sát, sao có thể như thế được? Chồng tôi luôn tuân thủ pháp luật, chắc chắn sẽ không làm chuyện phạm pháp, chắc chắn các anh đã nhầm rồi.”
“Cho nên chúng tôi9càng phải mời Lư Tiến Tài về đồn cảnh sát để điều tra. Nếu chuyện này thật sự không liên quan đến ông ta, chúng tôi cũng có thể trả lại sự trong sạch cho ông ta.” Trương Văn Lệ không có lý do để phản bác, dù thế nào, cảnh sát đã đến cửa rồi, bà ta càng ngăn cản lại càng chứng minh giấu đầu lòi đuôi, nghĩ vậy bà ta bên tránh sang một bên, để cảnh sát đi vào. Lư Tiến Tài trong phòng ngủ nghe thấy tiếng ở cửa ra vào, ông ta bực bội gào lên: “Sáng sớm ra đã ồn ào cái gì đấy?” Cảnh sát đi thẳng đến phòng ngủ, chỉ thấy Lư Tiến Tài đang ngồi6trên giường day trán, nghe thấy có người vào đây thì vô thức quát: “Rốt cuộc là ai hả? Ồn ào xong chưa đấy?”
Ông ta nhìn thấy hai người cảnh phục thì giật mình: “Cảnh sát? Sớm như vậy mà cảnh sát đã tới nhà tôi làm gì?” Lúc này đầu ông ta đau muốn nứt ra, cũng không nghĩ đến chuyện tối hôm qua đã sai mấy tên côn đồ đi giáo huấn Thẩm Quân Trạch. Cảnh sát lặp lại lời đã nói với Trương Văn Lệ một lần nữa. Ánh mắt Lư Tiến Tài lóe lên, cuối cùng đã nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Chính là bởi vì đã nhớ ra, ông ta chỉ hận không thể đập chết0mình. Đây không phải dúi bằng chứng vào tay người ta hay sao?
Mặc dù đã nhớ ra, nhưng Lư Tiến Tài không thể thừa nhận chuyện này là do ông ta làm, bèn mở miệng phủ nhận: “Đồng chí cảnh sát, tối qua tôi uống rượu ở quán bar, nhân viên quán bar có thể làm chứng. Cái vụ thuê người gây án mạng mà anh nói không hề liên quan gì đến tôi. Huống chi đối tượng còn là cháu đằng ngoại của tôi, quan hệ giữa tôi và cháu nó vẫn luôn rất tốt, tôi có lý do gì để làm thể với nó như vậy chứ? Giả thuyết này của các anh không có chút sức thuyết phục nào.”
“Nhưng thông tin chúng7tôi nhận được từ chỗ anh Thẩm Quân Trạch lại không phải như thế. Anh Thẩm Quân Trạch nói, quan hệ giữa hai người rất xấu. Mà mới ngay buổi sáng hôm qua, anh Thẩm Quân Trạch còn thay ông trở thành Chủ tịch công ty, chúng tôi có lý do để nghi ngờ ông bởi vì bất mãn với anh Thẩm Quân Trạch đoạt quyền nên đã nổi sát tâm.”
Lư Tiến Tài sầm mặt: “Đồng chí cảnh sát, tôi tôn trọng công việc của các anh, nhưng các anh không thể tùy tiện vu oan cho tôi được, giữa tôi và cháu trai quả thật có hiểu lầm, đúng là bởi vì nó đã đoạt quyền của tôi nên đã khiến tôi bất mãn, nhưng vẫn chưa đến mức thâm thù đại hận, tôi không có lý do gì để làm như thế.” “Có lý do hay không không phải do ông quyết định, bây giờ mời ông đi cùng chúng để phối hợp điều tra.”
“Được, tôi có thể đi cùng các anh, nhưng nếu mọi chuyện được xác thực không liên quan đến tôi, tôi hy vọng các anh có thể trịnh trọng xin lỗi tôi. Vì dù sao các anh làm như thể cũng tạo thành tổn thất nhất định đối với danh dự của tôi.”
Lần này cảnh sát từ chối cho ý kiến. Trương Văn Lệ lo lắng nhìn Lư Tiến Tài, ông ta khẽ lắc đầu, ra hiệu bà ta đừng lo lắng: “Tôi cùng bọn họ đến đồn cảnh sát một chuyến, sẽ quay lại nhanh thôi, không có chuyện gì đâu, bà không cần lo lắng, chăm sóc con trai cho tốt là được rồi.”
Trương Văn Lệ gật đầu nhìn theo cảnh sát dẫn Lư Tiến Tài đi.
Lư Tiến Tài đến đồn cảnh sát mới phát hiện ra Thẩm Quân Trạch và Thẩm Thanh Lan cũng ở đây. Ánh mắt ông ta lập tức trở nên âm u. Ông ta lạnh lùng nhìn Thẩm Quân Trạch, không ngờ mạng thằng nhãi này dai thật, vẫn còn nhảy nhót được. Ông ta còn tưởng rằng nó đã nửa chết nửa sống, bị thương nặng rồi cơ đấy.
Hiểu được thâm ý trong ánh mắt Lư Tiến Tài, Thẩm Quân Trạch càng khẳng định chuyện tối hôm qua chính là do ông ta làm. Vẻ mặt cậu ta như cười như không nhìn Lư Tiến Tài bằng ánh mắt “tôi còn sống, khiến ông thất vọng rồi”.
Ông bác này của cậu ta quả nhiên không hổ là chúa tể độc ác, không ngờ lại không thể chờ được mà muốn lấy mạng của cậu ta ngay như vậy. Rốt cuộc Lư Tiến Tài hận cậu ta đến nhường nào mà ngay ngày hôm đó đã không kiềm chế được đã ra tay rồi. Thẩm Quân Trạch thầm suy đoán. Nhưng cậu ta không ngờ được Lư Tiến Tài lại bị rượu làm đầu óc lú lẫn mà kích động ra tay.
“Đồng chí cảnh sát, anh nói tôi dính líu đến vụ thuê giết người, nhưng mà cháu trai tôi vẫn lành lặn ngồi ở đây, gọi là thuê giết người có phải hơi quá rồi không?” Lư Tiến Tài ngồi lên ghế, nói với vẻ lạnh tanh.
Cảnh sát mặt không biểu cảm: “Phanh xe của cậu Thẩm Quân Trạch đây bị người ta động tay động chân. Theo kết quả lấy được từ camera giám sát thì do một người đàn ông làm. Chúng tôi đã dựa theo camera giám sát để tìm người đàn ông này, đối phương cũng thừa nhận chính ông đã sai khiến anh ta làm chuyện này, ông giải thích thế nào đây?” Nếu không phải đã nắm được bằng chứng, cảnh sát cũng sẽ không sáng sớm đã tới nhà bắt người.
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này không có bất cứ liên quan nào đến tôi. Tôi vô tội, không thể chỉ bởi vì một người tùy tiện đứng ra nói là tôi làm là đã bắt tôi được. Tối qua tôi uống rượu ở quán bar xong thì về thẳng nhà đi ngủ rồi, chuyện này anh có thể đến quán bar để kiểm tra, cũng có thể hỏi vợ tôi, bọn họ có thể làm chứng cho tôi.” Lư Tiến Tài vẫn còn già mồm.
Con ngõ mà hôm qua ông ta đi qua không có camera, cho nên ông ta mới nói năng hùng hồn như vậy mà không sợ cảnh sát đi điều tra, kể cả có điều tra ra thì ông ta vẫn có thể nói ông ta chỉ đi ngang qua đó. Hơn nữa, hôm qua ông ta đưa cho những tên côn đồ đó tiền mặt, không có bất kỳ biến lại giao dịch nào có thể làm bằng chứng, chỉ cần ông ta phủ nhận đến cùng thì cho dù cảnh sát có bắt ông ta cũng vẫn không có cách nào.
Tên đầu sỏ lưu manh đã bị bắt, vừa trông thấy Lư Tiền Tài đã lập tức chỉ vào ông ta: “Là ông ta, chính là ông ta, chính là người đàn ông này, chính ông ta đã sai khiến bọn tôi, thuê bọn tôi đi dạy bảo tên đó.” Thằng đó là chỉ Thẩm Quân Trạch. Mặt Lư Tiến Tài hơi biến sắc: “Cậu đừng ngậm máu phun người. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không quen cậu.” “Đồng chí cảnh sát, tôi biết ông ta, tối qua ông ta uống đến say khướt, đưa cho chúng tôi mười nghìn tệ, nói là tiền cọc, chỉ cần chúng tôi dạy bảo thằng nhóc đang ngồi trên ghế kia thì ông ta sẽ đưa bốn mươi nghìn còn lại cho chúng tôi. Chuyện này mấy anh em khác của tôi cũng nhìn thấy, bọn họ có thể làm chứng cho tôi, lời tôi nói đều là thật, không hề có chút giả dối nào.” Từ lúc bị bắt thì tên đầu sỏ lưu manh đã biết mình chọc phải người không thể chọc vào, lúc nhìn thấy Thẩm Quân Trạch liền hiểu ra tất cả, khai hết sạch sành sanh chuyện tối qua cho cảnh sát, không hề giấu giếm bất cứ chuyện gì, thậm chí ngay cả số tiền Lư Tiến Tài đưa cho hắn ta tối qua cũng lấy ra.
“Mười nghìn tệ này chính là do ông ta đưa cho tôi, tất cả đều ở đây, tôi chưa tiêu một đồng nào hết.” Tên đầu sỏ nói. Hắn ta vốn định hôm nay sau khi lấy được số tiền còn lại sẽ chia đều cho các anh em, ai ngờ lại bị bắt về đồn, nhưng mà trong lòng hắn ta cũng cảm thấy may mắn vì chưa động vào số tiền này.
/880
|