*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Quân Trạch bật cười, dạo gần đây cậu ta quả thật là thần kinh quá nhạy cảm. Đi vào tiệm mì, Thẩm Quân Trạch gọi một bát mì thịt băm kèm rau rất bình thường, đây là đã từng là món trước đây cậu ta tuyệt đối không ăn.
Từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, nào có chuyện cậu ta sẽ ăn thứ đồ ăn như thế, những trải nghiệm mấy năm nay đã cho cậu ta biết thế nào là cuộc sống của người bình thường. Thời điểm nghèo túng nhất, cậu ta đã từng chỉ có thể ăn loại mì tôm rẻ nhất suốt một tuần liền. Bây giờ, mặc dù cậu ta đã dựa vào năng lực của mình mà giành lại2được đời sống vật chất sung túc, nhưng có những thói quen đã thay đổi.
Ăn mì xong, Thẩm Quân Trạch thỏa mãn sờ bụng, sau khi kết thúc công việc được đánh chén bát mì nóng hổi chắc chắn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ra khỏi tiệm mì, cậu ta đi về phía xe của mình. “Chị, sao muộn như vậy rồi còn gọi điện cho em?” Trên đường, Thẩm Quân Trạch nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan. “Ngày mai tới nhà chị một chuyến, đưa cho em một món đồ.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng. “Vâng, vậy chín giờ sáng mai em đến.” Thẩm Quân Trạch nói không chút do dự, hoàn toàn không cần hỏi món đồ Thẩm Thanh Lan định9đưa cho anh là gì, có quan trọng không. “Em vẫn đang ở ngoài đường à?” Thẩm Thanh Lan loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe ô tô truyền đến từ điện thoại di động. “Đúng vậy, em vừa mới rời khỏi công ty để đi ăn khuya, đang định về nhà đây.”
“Đi đường lái xe cẩn thận.” Thẩm Thanh Lan căn dặn.
Thẩm Quân Trạch đáp vâng, nhìn thoáng qua xung quanh, chợt phát hiện bên trái có một chiếc xe tải đang lao đến. Cậu ta giật mình, vô thức đạp phanh, nhưng lại phát hiện phanh xe không ăn. Mặt cậu ta biển sắc, trán toát mồ hôi lạnh. Thấy hai chiếc xe sắp va chạm, cậu ta đánh mạnh tay lái, bẻ ngoặt6hướng đầu xe, tạt đầu một chiếc xe tải.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp thở phào thì đã phải trợn trừng mắt. Lúc này, cậu ta nhận ra xe mình đang phóng về phía một gốc cây cổ thụ ven đường. Không đợi cậu ta kịp làm gì, chiếc xe đã “tiếp xúc thân mật” với gốc cổ thụ, phát ra một tiếng “rầm” vang dội. Túi khí lập tức bung ra, Thẩm Quân Trạch và mạnh về phía trước.
Nếu không phải túi khí kịp thời bung ra để cản lại, chỉ sợ bây giờ cậu ta đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Qua điện thoại, Thẩm Thanh Lan đương nhiên nghe thấy tiếng ồn ở đầu dây bên kia: “Quân Trạch, xảy ra chuyện gì0vậy?”
Thẩm Quân Trạch lắc đầu, trước mắt cậu ta đã hơi tối lại: “Chị, không có chuyện gì đâu, chỉ đụng xe vào ven đường thôi, có người động vào xe của em, phanh xe không ăn.”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Thẩm Thanh Lan bật dậy khỏi giường. “Ở trên cầu vượt Tây Hoàn, may mà em không sao, chị đừng lo.” “Em chắc chắn em không sao chứ?”
“Không sao.” Mặc dù nói như vậy, nhưng chân cậu ta vẫn đang bị kẹt trên ghế lái. “Bây giờ em đừng nhúc nhích, chị sẽ lập tức gọi 120, chị đến bệnh viện tìm em.”
“Chị, không cần đâu, chị gọi 120 cho em là được rồi, em tự đến bệnh viện.” “Đừng có nhiều lời.” Thẩm7Thanh Lan lạnh lùng nói, ngay sau đó cầm điện thoại riêng ở bên cạnh gọi 120. Đến khi Thẩm Thanh Lan chạy tới bệnh viện, Thẩm Quân Trạch đã được băng bó xong xuôi rồi, ngoài trán bị đụng nên hơi sưng đỏ ra thì trên cánh tay và đùi cũng bị trầy xước nặng nhẹ khác nhau, may mà không nghiêm trọng lắm. Thẩm Quân Trạch ngồi trong hành lang bệnh viện chờ Thẩm Thanh Lan, vừa thấy có chạy đến liền vội vã đứng lên.
“Không sao chứ?” Thẩm Quân Trạch khẽ lắc đầu: “Không sao hết, chỉ bị trầy xước một chút thôi, qua mấy ngày là lại ổn ấy mà.” Thẩm Thanh Lan quan sát cậu ta, thấy cậu ta quả thật không có gì đáng ngại thì trong lòng mới thoáng yên tâm: “Cảnh sát tới chưa?”
Thẩm Quân Trạch nói: “Cảnh sát vừa đi rồi, ghi chép xong là đi luôn. Chị, chuyện này nhất định không phải ngoài ý muốn.” Xe của cậu ta vừa mới đi bảo dưỡng mấy ngày trước, phanh xe chắc chắn không có vấn đề. Hơn nữa, lúc cậu ta rời khỏi công ty, phanh xe vẫn còn ổn. Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Trạch không khỏi nhớ tới bóng người mà cậu ta trông thấy ở trước tiệm mì, trong lòng đã có suy đoán. “Không sao là được rồi. Chuyện này cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.” Thẩm Thanh Lan an ủi cậu ta.
“Chị, em nghi ngờ là do Lư Tiến Tài làm.” Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày: “Có bằng chứng không?”
Thẩm Quân Trạch khẽ lắc đầu: “Không. Nhưng lúc em rời khỏi công ty, phanh xe vẫn còn ổn. Trong thời gian đó, em chỉ ăn một bát mì, quay lại thì phanh xe đã không ăn nữa. Mà trước đó em vào tiệm mì, em phát hiện có người theo dõi em, chẳng qua là lúc đó em còn tưởng mình bị ảo giác.” Bây giờ nghĩ lại, linh cảm của cậu ta rất đúng.
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan nghiêm trọng: “Chị biết rồi, chị sẽ điều tra rõ ràng chuyện này giúp em. Còn đi lại được không?” Thẩm Quân Trạch gật đầu. “Vậy để chị đưa em về trước đã.” “Chị, muộn như vậy rồi mà còn bắt chị vất vả đi lại, xin lỗi.”
“Việc cỏn con ấy mà. Em không sao là tốt rồi. Nhưng mà chuyện này nếu quả thật do Lư Tiền Tài làm thì cũng chưa chắc là không phải chuyện tốt đâu.” Thẩm Thanh Lan nói.
Thẩm Quân Trạch lập tức hiểu ý cô: “Chị, ý chị là?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch trở nên trầm tư. Nếu như chuyện này thật sự do Lư Tiến Tài làm thì đây quả là một cơ hội tốt ngàn năm mới có. Đây gọi là gì ấy nhỉ? Đang ngủ gật thì có người đưa gối đến.
Sau khi Thẩm Thanh Lan đưa Thẩm Quân Trạch về nhà thì trở về ngay.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Trạch cùng xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát. Cảnh sát đã điều tra xe của Thẩm Quân Trạch, phanh xe quả thật bị cắt nên mới không ăn, cộng thêm manh mối Thẩm Quân Trạch cung cấp, bọn họ nhanh chóng tập trung nghi vấn vào Lư Tiến Tài.
Về động cơ gây án, Lư Tiến Tài quả thật rất có khả năng.
Lúc cảnh sát tới tìm, Lư Tiến Tài vẫn còn chưa tỉnh rượu. Rạng sáng hôm nay ông ta mới đến nhà. Ông ta day day cái trán như sắp nổ tung, vẻ mặt bực bội nói với Trương Văn Lệ: “Đi xem xem là ai mà mới sáng sớm đã đến như thế.”
Trương Văn Lệ gật đầu: “Được, ông cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi đi xem xem.” Bà ta mở cửa, nhìn thấy cảnh sát đang đứng ngoài cửa thì hơi kinh ngạc: “Đồng chí cảnh sát, các anh tìm ai?”
“Lư Tiến Tài ở đây phải không?” Cảnh sát hỏi.
Trương Văn Lệ gật đầu: “Vâng.” Trong lòng bà ta chợt dâng lên dự cảm không lành.
Thẩm Quân Trạch bật cười, dạo gần đây cậu ta quả thật là thần kinh quá nhạy cảm. Đi vào tiệm mì, Thẩm Quân Trạch gọi một bát mì thịt băm kèm rau rất bình thường, đây là đã từng là món trước đây cậu ta tuyệt đối không ăn.
Từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, nào có chuyện cậu ta sẽ ăn thứ đồ ăn như thế, những trải nghiệm mấy năm nay đã cho cậu ta biết thế nào là cuộc sống của người bình thường. Thời điểm nghèo túng nhất, cậu ta đã từng chỉ có thể ăn loại mì tôm rẻ nhất suốt một tuần liền. Bây giờ, mặc dù cậu ta đã dựa vào năng lực của mình mà giành lại2được đời sống vật chất sung túc, nhưng có những thói quen đã thay đổi.
Ăn mì xong, Thẩm Quân Trạch thỏa mãn sờ bụng, sau khi kết thúc công việc được đánh chén bát mì nóng hổi chắc chắn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ra khỏi tiệm mì, cậu ta đi về phía xe của mình. “Chị, sao muộn như vậy rồi còn gọi điện cho em?” Trên đường, Thẩm Quân Trạch nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan. “Ngày mai tới nhà chị một chuyến, đưa cho em một món đồ.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng. “Vâng, vậy chín giờ sáng mai em đến.” Thẩm Quân Trạch nói không chút do dự, hoàn toàn không cần hỏi món đồ Thẩm Thanh Lan định9đưa cho anh là gì, có quan trọng không. “Em vẫn đang ở ngoài đường à?” Thẩm Thanh Lan loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe ô tô truyền đến từ điện thoại di động. “Đúng vậy, em vừa mới rời khỏi công ty để đi ăn khuya, đang định về nhà đây.”
“Đi đường lái xe cẩn thận.” Thẩm Thanh Lan căn dặn.
Thẩm Quân Trạch đáp vâng, nhìn thoáng qua xung quanh, chợt phát hiện bên trái có một chiếc xe tải đang lao đến. Cậu ta giật mình, vô thức đạp phanh, nhưng lại phát hiện phanh xe không ăn. Mặt cậu ta biển sắc, trán toát mồ hôi lạnh. Thấy hai chiếc xe sắp va chạm, cậu ta đánh mạnh tay lái, bẻ ngoặt6hướng đầu xe, tạt đầu một chiếc xe tải.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp thở phào thì đã phải trợn trừng mắt. Lúc này, cậu ta nhận ra xe mình đang phóng về phía một gốc cây cổ thụ ven đường. Không đợi cậu ta kịp làm gì, chiếc xe đã “tiếp xúc thân mật” với gốc cổ thụ, phát ra một tiếng “rầm” vang dội. Túi khí lập tức bung ra, Thẩm Quân Trạch và mạnh về phía trước.
Nếu không phải túi khí kịp thời bung ra để cản lại, chỉ sợ bây giờ cậu ta đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Qua điện thoại, Thẩm Thanh Lan đương nhiên nghe thấy tiếng ồn ở đầu dây bên kia: “Quân Trạch, xảy ra chuyện gì0vậy?”
Thẩm Quân Trạch lắc đầu, trước mắt cậu ta đã hơi tối lại: “Chị, không có chuyện gì đâu, chỉ đụng xe vào ven đường thôi, có người động vào xe của em, phanh xe không ăn.”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Thẩm Thanh Lan bật dậy khỏi giường. “Ở trên cầu vượt Tây Hoàn, may mà em không sao, chị đừng lo.” “Em chắc chắn em không sao chứ?”
“Không sao.” Mặc dù nói như vậy, nhưng chân cậu ta vẫn đang bị kẹt trên ghế lái. “Bây giờ em đừng nhúc nhích, chị sẽ lập tức gọi 120, chị đến bệnh viện tìm em.”
“Chị, không cần đâu, chị gọi 120 cho em là được rồi, em tự đến bệnh viện.” “Đừng có nhiều lời.” Thẩm7Thanh Lan lạnh lùng nói, ngay sau đó cầm điện thoại riêng ở bên cạnh gọi 120. Đến khi Thẩm Thanh Lan chạy tới bệnh viện, Thẩm Quân Trạch đã được băng bó xong xuôi rồi, ngoài trán bị đụng nên hơi sưng đỏ ra thì trên cánh tay và đùi cũng bị trầy xước nặng nhẹ khác nhau, may mà không nghiêm trọng lắm. Thẩm Quân Trạch ngồi trong hành lang bệnh viện chờ Thẩm Thanh Lan, vừa thấy có chạy đến liền vội vã đứng lên.
“Không sao chứ?” Thẩm Quân Trạch khẽ lắc đầu: “Không sao hết, chỉ bị trầy xước một chút thôi, qua mấy ngày là lại ổn ấy mà.” Thẩm Thanh Lan quan sát cậu ta, thấy cậu ta quả thật không có gì đáng ngại thì trong lòng mới thoáng yên tâm: “Cảnh sát tới chưa?”
Thẩm Quân Trạch nói: “Cảnh sát vừa đi rồi, ghi chép xong là đi luôn. Chị, chuyện này nhất định không phải ngoài ý muốn.” Xe của cậu ta vừa mới đi bảo dưỡng mấy ngày trước, phanh xe chắc chắn không có vấn đề. Hơn nữa, lúc cậu ta rời khỏi công ty, phanh xe vẫn còn ổn. Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Trạch không khỏi nhớ tới bóng người mà cậu ta trông thấy ở trước tiệm mì, trong lòng đã có suy đoán. “Không sao là được rồi. Chuyện này cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.” Thẩm Thanh Lan an ủi cậu ta.
“Chị, em nghi ngờ là do Lư Tiến Tài làm.” Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày: “Có bằng chứng không?”
Thẩm Quân Trạch khẽ lắc đầu: “Không. Nhưng lúc em rời khỏi công ty, phanh xe vẫn còn ổn. Trong thời gian đó, em chỉ ăn một bát mì, quay lại thì phanh xe đã không ăn nữa. Mà trước đó em vào tiệm mì, em phát hiện có người theo dõi em, chẳng qua là lúc đó em còn tưởng mình bị ảo giác.” Bây giờ nghĩ lại, linh cảm của cậu ta rất đúng.
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan nghiêm trọng: “Chị biết rồi, chị sẽ điều tra rõ ràng chuyện này giúp em. Còn đi lại được không?” Thẩm Quân Trạch gật đầu. “Vậy để chị đưa em về trước đã.” “Chị, muộn như vậy rồi mà còn bắt chị vất vả đi lại, xin lỗi.”
“Việc cỏn con ấy mà. Em không sao là tốt rồi. Nhưng mà chuyện này nếu quả thật do Lư Tiền Tài làm thì cũng chưa chắc là không phải chuyện tốt đâu.” Thẩm Thanh Lan nói.
Thẩm Quân Trạch lập tức hiểu ý cô: “Chị, ý chị là?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch trở nên trầm tư. Nếu như chuyện này thật sự do Lư Tiến Tài làm thì đây quả là một cơ hội tốt ngàn năm mới có. Đây gọi là gì ấy nhỉ? Đang ngủ gật thì có người đưa gối đến.
Sau khi Thẩm Thanh Lan đưa Thẩm Quân Trạch về nhà thì trở về ngay.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Trạch cùng xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát. Cảnh sát đã điều tra xe của Thẩm Quân Trạch, phanh xe quả thật bị cắt nên mới không ăn, cộng thêm manh mối Thẩm Quân Trạch cung cấp, bọn họ nhanh chóng tập trung nghi vấn vào Lư Tiến Tài.
Về động cơ gây án, Lư Tiến Tài quả thật rất có khả năng.
Lúc cảnh sát tới tìm, Lư Tiến Tài vẫn còn chưa tỉnh rượu. Rạng sáng hôm nay ông ta mới đến nhà. Ông ta day day cái trán như sắp nổ tung, vẻ mặt bực bội nói với Trương Văn Lệ: “Đi xem xem là ai mà mới sáng sớm đã đến như thế.”
Trương Văn Lệ gật đầu: “Được, ông cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi đi xem xem.” Bà ta mở cửa, nhìn thấy cảnh sát đang đứng ngoài cửa thì hơi kinh ngạc: “Đồng chí cảnh sát, các anh tìm ai?”
“Lư Tiến Tài ở đây phải không?” Cảnh sát hỏi.
Trương Văn Lệ gật đầu: “Vâng.” Trong lòng bà ta chợt dâng lên dự cảm không lành.
/880
|