Quân Mặc Li bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng như tiếng chuông, đánh vỡ không khí yên lặng trong đại điện.
Ánh mắt của mọi người lại chuyển từ trên người nam tử mặc áo trắng sang người Quân Mặc Li, không ít người cảm thấy hỗn loạn kinh ngạc, còn có chút hứng thú vui sướng phức tạp.
Quân Mặc Li tháo ngọc bội đỏ rực trên cổ xuống, đặt nhẹ ngọc bội trong lòng bàn tay. Ngọc bội màu đỏ lửa trong lòng bàn tay trắng nõn, xinh đẹp cực kỳ.
“Lòng của ta không ở thiên hạ, ta chỉ cần một người mà thôi.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt màu xanh lam sáng rọi, ấm áp như xuân.
“Không tin vào thần, không tin vào số mệnh, lại tin tưởng thứ tình yêu không đáng tin nhất trên thế gian này…” bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ nghiêng đi, làm cho ngọc bội đỏ rực cũng từ từ trượt ra khỏi lỏng bàn tay của hắn, rơi xuống.
Ngọc bội đỏ rực để lại trong không trung một chút lưu quang màu đỏ, xinh đẹp lại ngắn ngủi vô cùng, làm cho người ta có cảm giác cực không chân thật.
Người thanh niên mặc áo trắng thấy miếng ngọc bội săp rơi xuống đất, liền vội vàng lao tới bắt lấy nó. Miếng ngọc bội màu đỏ vừa mới tiếp xúc với tay của y, liền toả ra hào quang rực rỡ, ánh sáng đỏ tươi bao phủ lên khắp đạo điện.
Lập tức, tiếng kêu ngân nga từ ngọc bội vang lên, tiếng ca của phượng hoàng, du dương lan truyền khắp cả đại điện. Thanh âm kia mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ sạch sẽ, giống như một luồng gió mát có thể tẩy sạch mọi nhơ bẩn của phàm trần, vang lên mãi không ngừng…
Mọi người có mặt ở nơi đây đều đắm chìm trong tiếng ngân nga kia, cho đến khi nó ngừng lại, mọi người mới dần dần thanh tỉnh, những đôi mắt sáng rực sùng bái nhìn về phía người thanh niên mặc áo trắng.
“Phượng ca, đế hậu…” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc lấy lại tinh thần, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía người thanh niên kia.
Quân Dạ Hàn không trả lời Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, chỉ quay sang tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt đen như bóng đêm tràn đầy ôn nhu.
“Mội một kẻ tự đại ngu xuẩn đều phải chấp nhận cái giá phải trả cho hành động của mình, không phải sao?” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
“Trên địa lục này, kẻ yếu luôn phải phục tùng kẻ mạnh.” Quân Dạ Hàn ôn nhu trả lời hắn, thanh âm tao nhã từ tính.
Quân Mặc Li cười khẽ, hơi cúi người với Quân Dạ Hàn, lúc này đôi mắt xanh lam tuy rất bình yên, nhưng cũng giống như biển sâu vậy, bên trong cất chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Áo dài màu lam toát ra hào quang nhàn nhạt như nước, dáng người thoát tục giống như thần tiên, lại thanh thoát như trăng khuyết treo trên bầu trời, làm cho người ta cảm thấy thật xinh đẹp, nhưng cũng rất cô đơn tịch mịch.
Vốn những người trong đại điện cảm thấy diện mạo của Quân Mặc Li với người thanh niên áo trắng kia giống nhau như đúc, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút hoảng hốt, như phát hiện ra hai người cực kỳ khác nhau. Tuy rằng có khuôn mặt giống nhau, nhưng khí chất thanh nhã của người mặc áo trắng lúc này lại bị quân mặc li đè ép hoàn toàn.
“Cám ơn ngươi mấy năm nay đã giúp bản điện hạ ngăn trở nhiều kiếp nạn như vaajy, hôm nay nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi có thể tuỳ ý lựa chọn cuộc sống tiếp theo của mình.” Người thanh niên mặc áo trắng cầm chặt ngọc bội trong tay, khuôn mặt đạm nhã nâng lên chút ý cười.
“Ngài mới là Cửu điện hạ thực sự?” Lúc này Âu Lâm Tác Phỉ Đặc giật mình thốt lên.
“Đúng vậy. Bốn năm trước, bản điện hạ bị thương nặng. Quân phụ vì lo lắng ta chưa kịp phục hồi sẽ lại bị người ta hại, cho nên mới cho người khác trở thành thế thân của ta.” Thanh niên áo trắng mỉm cười giải thích, đôi mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, cực kỳ thâm tình.
Quân Dạ Hàn cũng không phủ nhận, quay sang mỉm cười nhìn Âu Lâm Tác Phỉ Đặc.
“Từ giờ khắc này, Lam Thánh Âm sẽ khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử của đế quốc Đồ Lan. Như vậy, hiệp ước giữa hai đế quốc cũng chính thức được thành lập, không biết Âu Lâm có ý kiến gì khác không?”
“Không có.” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cản bản không có gì phản đối. Trong nháy mắt, có nhiều chuyện xảy ra như vậy, y cũng có chút mơ hồ, nhưng mà ngọc bội đã nhận chủ rồi, cho dù muốn thay đổi cũng đã muộn. Nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc trước mặt, y cảm thấy có chút đau đầu. Không biết hoàng huynh của hắn thích là người nào? Nếu người mà huynh ấy thích không phải là người có tên là Lam Thánh Âm này, y mà mang hắn về, không biết hoàng huynh sẽ trừng phạt y như thế nào….
“Hiện tại ngươi đã tự do, ngươi có nguyện ước gì có thể nói ra, bản điện hạ sẽ thực hiện cho ngươi.” Lam Thánh Âm mỉm cười nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li cúi đầu, khoé miệng hơi cong lên, sợi tóc màu xanh lam trượt xuống che khuất một phần khuôn mặt.
“Nếu ta muốn chính là mạng của ngươi, ngươi có thể cho ta sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, lại cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.
“To gan!” nghe thấy lời nói của Quân Mặc Li, Lam Thanh Âm quát to lên, cảm giác vui sướng khoảnh khắc biến thành tức giận.
Quân Mặc Li liếc nhìn Lam Thánh Âm một cái, đôi mắt xanh lam tràn ra quang hoa cực kỳ mê hoặc.
Thân ảnh màu lam khoảnh khắc biến mất, dòng khí lạnh lẽo băng hàn của tràn ngập đại điện.
“Phập!”
Thanh âm vũ khí xuyên qua cơ thể vang lên, hơi thở lạnh lẽo đầy sát khí cũng trở nên bình tĩnh, dần dần tan biến, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Máu tươi phun ra, thấm ướt vạt áo, máu cũng chảy theo mũi kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng rơi tách tách, vô cùng rõ ràng không đại điện im lặng này.
“Hoá ra ngươi còn có trái tim…” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn đứng ngay trước mắt.
“Không có trái tim, vô tâm a…” Quân Dạ Hàn mỉm cười, sủng nịch nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li lại cười khẽ một chút, sau đấy dùng tay không nắm lấy thân kiếm đen đang đâm xuyên cơ thể mình kia, mạnh mẽ mà rút nó ra khỏi người.
Thân kiếm sắc bén cắt đứt hai tay của Quân Mặc Li, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Thế nhưng Quân Mặc Li giống như không hề cảm thấy đau đớn, sau khi rút kiếm ra, máu tươi cũng không ngừng được mà tuôn trào, làm cho thân áo lam đỏ sẫm, giống như những đoá hoa bỉ ngạn không ngừng nở rộ, cực kì rực rỡ kiều diễm, yêu dã, lại tuyệt vọng….
Lam Thánh Âm không ngờ Quân Mặc Li lại định đâm y, nhưng cũng không cảm thấy kinh hãi lắm. Nếu không phải Quân Dạ Hàn kịp thời ngăn lại, có lẽ người bị đâm xuyên qua đã là chính y.
Thanh kiếm lạnh như băng rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy từ cơ thể của Quân Mặc Li ra, uốn lượn trên nền đất bạch ngọc của đại điện.
“Ta thua…” Quân Mặc Li không hề nhìn Quân Dạ Hàn lấy một cái, xoay người đi về hướng cửa điện, thân mình lung lay, nhưng bước chân lại cực kỳ kiên định, không hề tạm ngừng.
Vết máu kéo dài theo bước chân của Quân Mặc Li, chói mắt cực kỳ…
Mọi người trong đại điện im lặng nhìn bóng dáng của Quân Mặc Li dần dần biến mất, không gian yên tĩnh đến mức làm cho người ta thấy khó thở.
Quân Dạ Hàn lại cười khẽ một chút, tiếng cười không chứa chút cảm tình nào, lạnh lùng, u tĩnh.
—
Những bông tuyết nhở rơi từ trên không trung xuống, làm ướt vạt áo của Quân Mặc Li, thân thể hắn lạnh lẽo, giống như đã chết lặng, mất đi tri giác, cũng giống như trái tim của hắn lúc này.
Miệng vết thương trước ngực đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, cũng giống như trái tim đã từng vướng mắc vào thứ tình cảm lưu luyến trên thế gian kia, vì quá đau đớn mà chết lặng.
Quân Dạ Hàn, ngươi từng nói sẽ đưa cho Quân Mặc Li cả đại lục này.
Nhưng mà Mặc Li chưa bao giờ cần đại lục này… ta chỉ cần một mình ngươi…
Quân Dạ Hàn, ngươi nói từ này về sau, hai chúng ta sẽ cùng nhau sở hữu thiên hạ này.
Nhưng mà Mặc Li lại chỉ cần một trái tim, chỉ nguyện có được trái tim của một người…
Quân Dạ Hàn, ngươi từng nói, phải đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho Mặc Li.
Quân Dạ Hàn, ngươi nói ngươi muốn Mặc Li phải là chính mình.
Quân Dạ Hàn, ngươi nói, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…
Quân Dạ Hàn…
Quân Dạ Hàn…
Ngươi đã nói nhiều như vậy…
Lại chưa bao giờ nói câu “ta yêu ngươi”….
Quân Dạ Hàn, hôm nay ngươi đâm Mặc Li một kiếm, chính là đã cắt đứt mọi tình cảm của Mặc Li, cắt đứt tình yêu của Mặc Li…
Quân Mặc Li là kẻ yếu, hơn nữa lại không chịu đi đối mặt với sự thật, cho nên…
Ta thua….
Khúc nhạc kết thúc, người cũng phân tán, chung quy chỉ là một giấc mộng, một hồi trò chơi mà thôi…
Ngươi rõ ràng là người đạo diễn tất cả, nhưng chính ngươi lại là người nhập diễn trước, tự mình đắm chìm vào tình, cuối cùng lại tự cắt đứt tình yêu của chính ngươi…
Trên ngã tư đường lạnh lẽo không một bóng người, chỉ có một thanh niên mặc áo lam chậm rãi bước đi. Bông tuyết lạnh lẽo phủ xuống đầy người hắn, giống như muốn làm cho hắn đông thành băng.
Trên cánh tay của hắn, có chút ánh sáng nhạt hiện lên, vòng tay tinh mỹ dần dẫn tiêu tán, không để lại chút dấu vết nào…
—
Mùa đông năm Di Á 10036, Cửu hoàng tử của đế quốc Đồ Lan gả sang đế quốc Tác Phỉ Đặc, hai đế quốc cũng ký kết hiệp ước trăm năm.
Mùa xuân năm Di Á 10037, trên biển sâu Kình Hải đột nhiên xuất hiện một đế quốc mới trên biển, tên là Lưu Li, giàu có cực kỳ, hơn nữa còn không ngừng thu phục những quốc gia xung quanh, dần dần cùng sánh ngang với hai đế quốc Đồ Lan và Tác Phỉ Đặc. Trong lịch sử gọi đế quốc này là ‘Đế vương trên biển’.
Năm Di Á 10038, ba đại gia tộc lánh đời hiện thế. Cũng trong năm ấy, chiến tranh giữa các quốc gia bắt đầu, khói lửa bốc lên không ngừng….
Loạn thế bắt đầu….
(Quyển II hoàn)
Ánh mắt của mọi người lại chuyển từ trên người nam tử mặc áo trắng sang người Quân Mặc Li, không ít người cảm thấy hỗn loạn kinh ngạc, còn có chút hứng thú vui sướng phức tạp.
Quân Mặc Li tháo ngọc bội đỏ rực trên cổ xuống, đặt nhẹ ngọc bội trong lòng bàn tay. Ngọc bội màu đỏ lửa trong lòng bàn tay trắng nõn, xinh đẹp cực kỳ.
“Lòng của ta không ở thiên hạ, ta chỉ cần một người mà thôi.” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt màu xanh lam sáng rọi, ấm áp như xuân.
“Không tin vào thần, không tin vào số mệnh, lại tin tưởng thứ tình yêu không đáng tin nhất trên thế gian này…” bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ nghiêng đi, làm cho ngọc bội đỏ rực cũng từ từ trượt ra khỏi lỏng bàn tay của hắn, rơi xuống.
Ngọc bội đỏ rực để lại trong không trung một chút lưu quang màu đỏ, xinh đẹp lại ngắn ngủi vô cùng, làm cho người ta có cảm giác cực không chân thật.
Người thanh niên mặc áo trắng thấy miếng ngọc bội săp rơi xuống đất, liền vội vàng lao tới bắt lấy nó. Miếng ngọc bội màu đỏ vừa mới tiếp xúc với tay của y, liền toả ra hào quang rực rỡ, ánh sáng đỏ tươi bao phủ lên khắp đạo điện.
Lập tức, tiếng kêu ngân nga từ ngọc bội vang lên, tiếng ca của phượng hoàng, du dương lan truyền khắp cả đại điện. Thanh âm kia mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ sạch sẽ, giống như một luồng gió mát có thể tẩy sạch mọi nhơ bẩn của phàm trần, vang lên mãi không ngừng…
Mọi người có mặt ở nơi đây đều đắm chìm trong tiếng ngân nga kia, cho đến khi nó ngừng lại, mọi người mới dần dần thanh tỉnh, những đôi mắt sáng rực sùng bái nhìn về phía người thanh niên mặc áo trắng.
“Phượng ca, đế hậu…” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc lấy lại tinh thần, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía người thanh niên kia.
Quân Dạ Hàn không trả lời Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, chỉ quay sang tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt đen như bóng đêm tràn đầy ôn nhu.
“Mội một kẻ tự đại ngu xuẩn đều phải chấp nhận cái giá phải trả cho hành động của mình, không phải sao?” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
“Trên địa lục này, kẻ yếu luôn phải phục tùng kẻ mạnh.” Quân Dạ Hàn ôn nhu trả lời hắn, thanh âm tao nhã từ tính.
Quân Mặc Li cười khẽ, hơi cúi người với Quân Dạ Hàn, lúc này đôi mắt xanh lam tuy rất bình yên, nhưng cũng giống như biển sâu vậy, bên trong cất chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Áo dài màu lam toát ra hào quang nhàn nhạt như nước, dáng người thoát tục giống như thần tiên, lại thanh thoát như trăng khuyết treo trên bầu trời, làm cho người ta cảm thấy thật xinh đẹp, nhưng cũng rất cô đơn tịch mịch.
Vốn những người trong đại điện cảm thấy diện mạo của Quân Mặc Li với người thanh niên áo trắng kia giống nhau như đúc, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút hoảng hốt, như phát hiện ra hai người cực kỳ khác nhau. Tuy rằng có khuôn mặt giống nhau, nhưng khí chất thanh nhã của người mặc áo trắng lúc này lại bị quân mặc li đè ép hoàn toàn.
“Cám ơn ngươi mấy năm nay đã giúp bản điện hạ ngăn trở nhiều kiếp nạn như vaajy, hôm nay nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi có thể tuỳ ý lựa chọn cuộc sống tiếp theo của mình.” Người thanh niên mặc áo trắng cầm chặt ngọc bội trong tay, khuôn mặt đạm nhã nâng lên chút ý cười.
“Ngài mới là Cửu điện hạ thực sự?” Lúc này Âu Lâm Tác Phỉ Đặc giật mình thốt lên.
“Đúng vậy. Bốn năm trước, bản điện hạ bị thương nặng. Quân phụ vì lo lắng ta chưa kịp phục hồi sẽ lại bị người ta hại, cho nên mới cho người khác trở thành thế thân của ta.” Thanh niên áo trắng mỉm cười giải thích, đôi mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, cực kỳ thâm tình.
Quân Dạ Hàn cũng không phủ nhận, quay sang mỉm cười nhìn Âu Lâm Tác Phỉ Đặc.
“Từ giờ khắc này, Lam Thánh Âm sẽ khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử của đế quốc Đồ Lan. Như vậy, hiệp ước giữa hai đế quốc cũng chính thức được thành lập, không biết Âu Lâm có ý kiến gì khác không?”
“Không có.” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cản bản không có gì phản đối. Trong nháy mắt, có nhiều chuyện xảy ra như vậy, y cũng có chút mơ hồ, nhưng mà ngọc bội đã nhận chủ rồi, cho dù muốn thay đổi cũng đã muộn. Nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc trước mặt, y cảm thấy có chút đau đầu. Không biết hoàng huynh của hắn thích là người nào? Nếu người mà huynh ấy thích không phải là người có tên là Lam Thánh Âm này, y mà mang hắn về, không biết hoàng huynh sẽ trừng phạt y như thế nào….
“Hiện tại ngươi đã tự do, ngươi có nguyện ước gì có thể nói ra, bản điện hạ sẽ thực hiện cho ngươi.” Lam Thánh Âm mỉm cười nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li cúi đầu, khoé miệng hơi cong lên, sợi tóc màu xanh lam trượt xuống che khuất một phần khuôn mặt.
“Nếu ta muốn chính là mạng của ngươi, ngươi có thể cho ta sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, lại cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.
“To gan!” nghe thấy lời nói của Quân Mặc Li, Lam Thanh Âm quát to lên, cảm giác vui sướng khoảnh khắc biến thành tức giận.
Quân Mặc Li liếc nhìn Lam Thánh Âm một cái, đôi mắt xanh lam tràn ra quang hoa cực kỳ mê hoặc.
Thân ảnh màu lam khoảnh khắc biến mất, dòng khí lạnh lẽo băng hàn của tràn ngập đại điện.
“Phập!”
Thanh âm vũ khí xuyên qua cơ thể vang lên, hơi thở lạnh lẽo đầy sát khí cũng trở nên bình tĩnh, dần dần tan biến, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Máu tươi phun ra, thấm ướt vạt áo, máu cũng chảy theo mũi kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng rơi tách tách, vô cùng rõ ràng không đại điện im lặng này.
“Hoá ra ngươi còn có trái tim…” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn đứng ngay trước mắt.
“Không có trái tim, vô tâm a…” Quân Dạ Hàn mỉm cười, sủng nịch nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li lại cười khẽ một chút, sau đấy dùng tay không nắm lấy thân kiếm đen đang đâm xuyên cơ thể mình kia, mạnh mẽ mà rút nó ra khỏi người.
Thân kiếm sắc bén cắt đứt hai tay của Quân Mặc Li, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Thế nhưng Quân Mặc Li giống như không hề cảm thấy đau đớn, sau khi rút kiếm ra, máu tươi cũng không ngừng được mà tuôn trào, làm cho thân áo lam đỏ sẫm, giống như những đoá hoa bỉ ngạn không ngừng nở rộ, cực kì rực rỡ kiều diễm, yêu dã, lại tuyệt vọng….
Lam Thánh Âm không ngờ Quân Mặc Li lại định đâm y, nhưng cũng không cảm thấy kinh hãi lắm. Nếu không phải Quân Dạ Hàn kịp thời ngăn lại, có lẽ người bị đâm xuyên qua đã là chính y.
Thanh kiếm lạnh như băng rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy từ cơ thể của Quân Mặc Li ra, uốn lượn trên nền đất bạch ngọc của đại điện.
“Ta thua…” Quân Mặc Li không hề nhìn Quân Dạ Hàn lấy một cái, xoay người đi về hướng cửa điện, thân mình lung lay, nhưng bước chân lại cực kỳ kiên định, không hề tạm ngừng.
Vết máu kéo dài theo bước chân của Quân Mặc Li, chói mắt cực kỳ…
Mọi người trong đại điện im lặng nhìn bóng dáng của Quân Mặc Li dần dần biến mất, không gian yên tĩnh đến mức làm cho người ta thấy khó thở.
Quân Dạ Hàn lại cười khẽ một chút, tiếng cười không chứa chút cảm tình nào, lạnh lùng, u tĩnh.
—
Những bông tuyết nhở rơi từ trên không trung xuống, làm ướt vạt áo của Quân Mặc Li, thân thể hắn lạnh lẽo, giống như đã chết lặng, mất đi tri giác, cũng giống như trái tim của hắn lúc này.
Miệng vết thương trước ngực đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, cũng giống như trái tim đã từng vướng mắc vào thứ tình cảm lưu luyến trên thế gian kia, vì quá đau đớn mà chết lặng.
Quân Dạ Hàn, ngươi từng nói sẽ đưa cho Quân Mặc Li cả đại lục này.
Nhưng mà Mặc Li chưa bao giờ cần đại lục này… ta chỉ cần một mình ngươi…
Quân Dạ Hàn, ngươi nói từ này về sau, hai chúng ta sẽ cùng nhau sở hữu thiên hạ này.
Nhưng mà Mặc Li lại chỉ cần một trái tim, chỉ nguyện có được trái tim của một người…
Quân Dạ Hàn, ngươi từng nói, phải đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho Mặc Li.
Quân Dạ Hàn, ngươi nói ngươi muốn Mặc Li phải là chính mình.
Quân Dạ Hàn, ngươi nói, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…
Quân Dạ Hàn…
Quân Dạ Hàn…
Ngươi đã nói nhiều như vậy…
Lại chưa bao giờ nói câu “ta yêu ngươi”….
Quân Dạ Hàn, hôm nay ngươi đâm Mặc Li một kiếm, chính là đã cắt đứt mọi tình cảm của Mặc Li, cắt đứt tình yêu của Mặc Li…
Quân Mặc Li là kẻ yếu, hơn nữa lại không chịu đi đối mặt với sự thật, cho nên…
Ta thua….
Khúc nhạc kết thúc, người cũng phân tán, chung quy chỉ là một giấc mộng, một hồi trò chơi mà thôi…
Ngươi rõ ràng là người đạo diễn tất cả, nhưng chính ngươi lại là người nhập diễn trước, tự mình đắm chìm vào tình, cuối cùng lại tự cắt đứt tình yêu của chính ngươi…
Trên ngã tư đường lạnh lẽo không một bóng người, chỉ có một thanh niên mặc áo lam chậm rãi bước đi. Bông tuyết lạnh lẽo phủ xuống đầy người hắn, giống như muốn làm cho hắn đông thành băng.
Trên cánh tay của hắn, có chút ánh sáng nhạt hiện lên, vòng tay tinh mỹ dần dẫn tiêu tán, không để lại chút dấu vết nào…
—
Mùa đông năm Di Á 10036, Cửu hoàng tử của đế quốc Đồ Lan gả sang đế quốc Tác Phỉ Đặc, hai đế quốc cũng ký kết hiệp ước trăm năm.
Mùa xuân năm Di Á 10037, trên biển sâu Kình Hải đột nhiên xuất hiện một đế quốc mới trên biển, tên là Lưu Li, giàu có cực kỳ, hơn nữa còn không ngừng thu phục những quốc gia xung quanh, dần dần cùng sánh ngang với hai đế quốc Đồ Lan và Tác Phỉ Đặc. Trong lịch sử gọi đế quốc này là ‘Đế vương trên biển’.
Năm Di Á 10038, ba đại gia tộc lánh đời hiện thế. Cũng trong năm ấy, chiến tranh giữa các quốc gia bắt đầu, khói lửa bốc lên không ngừng….
Loạn thế bắt đầu….
(Quyển II hoàn)
/145
|