Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 65 - Phượng Bội Chi Chủ

/145


Thời gian trôi qua rất nhanh, một mùa nữa lại nháy mắt trôi qua, thế giới vốn là một màu lá vàng tung bay, giờ lại chuyển thành tuyết trắng mông lung, tạo thành một thế giới thuần trắng.

Trong tẩm điện nhã nhặn lúc này cực kỳ ấm áp.

Quân Mặc Li ngồi trên ghế, mái tóc xoã tung trải đầy mặt đất, hắn nhận lấy chiếc lược ngọc trong tay thị nữ, lạnh nhạt nói.

“Đi ra ngoài đi, chuyện này để bản điện hạ tự mình làm.”

Thị nữ cúi đầu, khom người rời khỏi tẩm điện.

Ngón tay thon dài cầm chiếc lược ngọc, cẩn thận chải chuốt mái tóc, sợi tóc màu xanh lam sáng bóng nhàn nhạt, cảm giác cực kỳ yêu dị.

Người trong gương mi mục như hoạ, ánh mắt cực kỳ thanh cao cao quý, lạnh nhạt xuất thế. Đôi môi phấn hồng hơi nhếch, hàm chứa ý cười, quả nhiên là đẹp khuynh thế.

Quân Mặc Li lấy một phần tóc búi lại trên đỉnh đầu, sau đấy dùng một cây trâm có ngọc rủ xuống cố định. Viên ngọc trên cây trâm toả ra ánh sáng nhu hoà, nhã nhặn cực kỳ.

Đứng dậy, hắn mặc chiếc áo dài màu lam vào, vạt áo mềm mại như nước, nơi tay áo cùng cổ áo cao quý thanh lịch có thêu những hoa tiết hoa lả lướt. Hắn chọn một chiếc thắt lưng mềm to bản buộc quanh eo, đai lưng cực dài buông thõng xuống dưới, chạm đất. Ngón tay trắng nõn ẩn hiện dưới tay áo dài.

Quân Mặc Li nhìn hình ảnh của mình trong gương, ngón tay chầm chậm chỉnh lại trang phục, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang đầu tư hết tất cả tâm trí vào. Ước chừng hơn nửa chén trà thời gian qua đi, Quân Mặc Li mới vừa lòng, lại nhìn ngắm hình bóng của mình trong gương một lần nữa, hắn nở nụ cười nhè nhẹ.

Hắn xoay người, chầm chậm đi về phía cửa điện. Vừa mới bước chân ra ngoài, khí lạnh cùng với tuyết đã hỗn loạn thổi tới, tuyết trắng thuần bạch từ trên trời bay xuống, làm cho cả thế giới này cũng biến thành một màu trắng tinh khiết, che lấp đi mọi dơ bẩn.

“Điện hạ…” người thị nữ mặc trang phục trắng muốt, cầm một chiếc ô màu xanh che tuyết cho hắn. Thấy Quân Mặc Li vẫn đứng im một chỗ, lại nghĩ đến yến hội sắp bắt đầu, nàng liền mở miệng nhẹ giọng gọi hắn một chút.

“Ngươi lui xuống đi, bản điện hạ tự mình đến đó được.” Quân Mặc Li cũng không quay đầu, bước chân xuống nền tuyết trắng đi về phía trước.

Nhìn bóng dáng ngày càng đi xa của Quân Mặc Li, không hiểu sao, người thị nữ lại cảm thấy trái tim mình nhói đau.

Tuyết trắng muốt, màu áo lam kéo dài trên mặt đất bị bám rất nhiều tuyết, dáng người thanh mảnh kia một mình xuất hiện trong thế giới trắng ấy. Màu xanh lam kia như dung nhập vào thiên địa, không biết là màu tuyết trắng làm nổi bật lên sự cô tịch của màu xanh lam, hay là màu xanh lam phụ trợ cho sự vô trần của tuyết trắng…



Đưa chiếc ô trong tay cho người thị nữ ở bên cạnh, Quân Mặc Li vỗ nhẹ chút tuyết trắng rơi trên người mình, sau đấy chầm chậm bước vào trong Nhật Quang điện.

Bên trong, hương rượu cùng với phấn thơm tràn ngập không khí, ngay giữa chính điện, mười vị vũ công mặc trang phục lả lướt đang không ngừng nhảy múa theo điệu nhạc du dương, vũ bước nhẹ nhàng, giống như những con bướm xinh đẹp đang xuyên qua những bụi hoa rực rỡ, mùi thơm ngát bay lên.

Quân Mặc Li đi vào dãy bàn ghế bên trái, có rất nhiều người khi nhìn thấy hắn đều tò mò kinh diễm.

Hắn đi thẳng đến vị trí gần ngai vàng nhất rồi ngồi xuống, còn liếc mắt nhìn người đang ngồi ở trên cao, ôn nhu mỉm cười nhìn hắn kia.

Nhìn thấy Quân Mặc Li, ngón tay thon dài của Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chén cửu long ngọc đỉnh của mình, đôi mắt thâm thuý giống như một đáy vực sâu.

“Âu Lâm Tác Phỉ Đặc bái kiến thánh quân, thánh quân vạn phúc!” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cung kính đứng ngay chính giữa đại điện, cúi đầu bái kiến.

“Không cần đa lễ.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn người kia, cực kỳ ôn nhu.

“Nhờ ơn của thánh quân, đã kết thúc ba tháng như trong hợp ước, Âu Lâm phụng mệnh của nhị hoàng huynh, mang sính lễ đến đón đế hậu tương lai của đế quốc Tác Phỉ Đặc quy quốc, nguyện thánh quân phê chuẩn!” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cúi đầu nói xong, người hầu ở đằng sau cũng nhanh chóng mang những khay sính để đỏ rực thêu chỉ vàng lên.

Thu Lâm bước ra tiếp nhận sính lễ, cũng dâng lên cho Quân Dạ Hàn xem xét.

Quân Dạ Hàn nhẹ đẩy khay sính lễ ra, mỉm cười nhìn Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, thanh âm dịu dàng ấm áp lại vang vọng khắp cả đại điện.

“Trẫm tin tưởng đế quốc Tác Phỉ Đặc, trẫm giao hoàng nhân cho quý quốc, nguyện con ta sẽ nhận được sự bảo vệ và yêu mến của quý quốc.”

“Nhất định sẽ không phụ sự uỷ thác của thánh quân!” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc mỉm cười, đôi mắt khẽ chuyển đến hướng Quân Mặc Li, thần sắc vui vẻ.

“Vậy thỉnh điện hạ nhận miếng ngọc bội này.” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cầm lấy một chiếc hộp ngọc phát ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ, đưa đến trước mặt Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li nhìn thẳng về phía Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, ánh mắt không có chút dao động nào.

“Là ngọc bội cẩm tú sao?” Thanh âm khinh linh vang lên.

“Đúng vậy, vì đã ký hợp ước, cho nên miếng ngọc bội phượng hoàng dành cho đế hậu này chính là của điện hạ,” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc mỉm cười giải thích, vẻ mặt tuấn lãng hàm chứa chút chờ mong.

Quân Mặc Li gật đầu, sau đấy nhận lấy hộp ngọc. Nhưng khi hắn vừa chạm vào hộp ngọc, thì tay lại dừng lại một chút.

Thấy Quân Mặc Li cuối cùng cũng nhận chiếc hộp ngọc kia, Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nhẹ nhàng thở ra một chút, rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ mà nhị hoàng huynh giao cho. Y còn sợ Quân Mặc Li sẽ không chịu nhận miếng ngọc bội này, nhị hoàng huynh nhất định sẽ không buông thay cho y.

“Cửu điện hạ, ngài có thể đeo nó lên luôn, nhưng thế hợp ước giữa đế quốc Tác Phỉ Đặc và đế quốc Đồ Lan sẽ chính thức được thực hiện.” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cười vui vẻ nhìn Quân Mặc Li.

Nghe được lời mà Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nói, Quân Mặc Li cũng không mở hộp ngay, mà ngẩng đầu nhìn người đang ngồi phía trên cao kia, đôi mắt xanh lam cực kỳ bình tĩnh.

Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn lại Quân Mặc Li, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ mỉm cười gật đầu.

Quân Mặc Li lúc này mới nở nụ cười, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ngọc kia ra.

Ánh sáng màu đỏ huyễn lệ truyền từ bên trong hộp ra, hào quang màu đỏ sáng chói chiếu vào trên khuôn mặt trắng nõn của Quân Mặc Li, cực kỳ diễm lệ.

Quân Mặc Li cầm mảnh ngọc bội kia từ trong hộp ra, nhưng vẫn chưa đeo lên người.

“Nghe nói nếu đế hậu thực sự đeo miếng ngọc bội này, sẽ có tiếng phượng kêu vang lên đúng không?” Quân Mặc Li nhẹ giọng hỏi, ngữ khí lạnh nhạt, lãnh đạm.

“Đúng vậy, điện hạ là đế hậu của Tác Phỉ Đặc, từ giây phút ngài ký hiệp ước, đã được miếng ngọc bội này thừa nhận, cho nên khi ngài đeo miếng ngọc bội lên, sẽ xuất hiện lưu quang trên bầu trời, hơn nữa phượng hoàng cũng sẽ reo vang báo tin cho thiên hạ.” Âu Lâm Tác Phỉ Đặc cực kì chờ mong nhìn về phía Quân Mặc Li.

Người xung quanh nghe thấy y nói vậy, cũng cực kỳ chờ mong nhìn Quân Mặc Li. Dù sao cảnh tượng như vậy cũng là trăm ngàn năm khó gặp, càng huống chi là được nhìn thấy gần như vậy.

Quân Mặc Li cảm nhận được ánh mắt nhiệt liệt của người xung quanh, lại cúi đầu nhìn xuống miếng ngọc bội bên dưới.

Quân Mặc Li cầm miếng ngọc bội chậm dãi đeo vào cổ, những người xung quanh nhìn động tác của hắn, cảm thấy cực kỳ kích động. Sau khi thấy hắn đã đeo ngọc bội vào cổ, mọi người nhìn không chớp mắt vào miếng ngọc kia. Nhưng mà một lúc sau, vẫn không thấy có chút gì khác thường, không có ánh sáng chói loà, cũng không có tiếng phượng ca…

Âu Lâm Tác Phỉ Đặc nhìn ngọc bội một lúc lâu, thần sắc kích động dần dần chuyển sang kinh ngạc, cho đến cuói cùng lại chính là kích động, phẫn nộ.

“Thánh quân, chuyện này là sao?” lúc này y cũng đã bất chấp cả lễ nghĩ, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ tức giận, trợn mắt chất vấn Quân Dạ Hàn.

Cả đại điện cũng trở nên im lặng, tiếng đàn cùng với nhảy múa đã ngừng lại, cả đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi.

Quân Dạ Hàn nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Âu Lâm Tác Phỉ Đặc, trong ánh mắt tràn đầy xin lỗi.

“Là do trẫm sơ ý, không biết Âu Lâm sẽ trình ngọc bội lên vào lúc này, cho nên mới nhất thời chưa kịp công bố.” Quân Dạ Hàn đứng dậy, tao nhã đi xuống dưới đế tọa.

Thấy Quân Dạ Hàn càng ngày càng tiến đến gần mình, ý cười trong mắt Quân Mặc Li càng ngày càng gia tăng, cũng từ từ đứng dậy, áo dài màu xanh lam trải dài trên mặt đất.

“Hoàng nhân của trẫm, ngươi có thể xuất hiện rồi…” thanh âm ôn nhu vang vọng của Quân Mặc Li truyền ra khắp cả đại điện im lặng.

“Hoàng nhân đã quay lại, thưa quân phụ.” Thanh âm lạnh lùng lại mang theo một chút hoà ý vang lên, đại môn bị đẩy ra, một thanh niên áo trắng xuất hiện, chầm chậm bước vào bên trong đại điện.

Quân Mặc Li quay đầu nhìn về phía đại môn, mà tất cả những người trong đại điện cũng như vậy. Khi nhìn rõ người đang bước vào kia, mọi người đều kinh ngạc không thôi, sau đấy mới giật mình hiểu ra.

“Quân phụ…” người thanh niên mặc áo trắng đi đến trước người Quân Dạ Hàn, hơi cúi người, khuôn mặt thanh nhã của y tràn đầy ý cười.

/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status