Buổi nói chuyện phiếm đêm hôm đó, cuối cùng Tranh Phù quy ra kết luận, yêu là ma quỷ!
Hạ Lan Thấm yêu Triệu Hành Uy như thế, kết quả lại làm ra nhiều chuyện kinh thế hãi tục, nếu không phải là bị ma quỷ ám thân, thì cũng đã biến thành ma quỷ.
Biết rõ như thế, nhưng cô xem lại bản thân mình, nghiễm nhiên hóa thân thành thánh nữ, vẫn nghĩ cho cô nhỏ như trước đây, muốn giúp cô giữ lại được người chông yêu thương.
Cô nhìn lại chính mình, đúng là quỷ ám mà. Yêu quả nhiên là ma quỷ, khiến một người bàng quan như cô bỏ qua đau khổ của mình, đi giúp người đã hại bản thân mình thống khổ.
Vì giúp Hạ Lan Thấm, đầu của Tranh Phù như muốn nổ tung. Nhưng phiền một nỗi cho tới bây giờ cô đều chỉ cần ngồi tiếp nhận tình cảm của người khác, chưa từng theo đuổi ai bao giờ. Hiện tại đột nhiên phải giúp Hạ Lan Thấm theo đuổi tình yêu, chỉ có thể nghĩ lại những chuyện trước kia cô từng làm cho Hà Nghị cảm động mà thôi.
Tỷ như, cô từng tự nướng bánh bích quy cho Hà Nghị, khiến anh ta rất cảm động. Có một lần, anh ta còn cao hứng ôm cô xoay mấy vòng giữa đường, thu hút ánh mắt của vô số người đi qua.
Đúng! Làm thế đi!
Tranh Phù hạ quyết tâm, lập tức đi tìm Hạ Lan Thấm, lúc này chắc cô nhỏ đang ở phòng luyện đàn. Tìm được Hạ Lan Thấm, Tranh Phù nói rõ ý của cô, đề nghị Hạ Lan Thấm mang chút bánh bích quy tự làm đến cho Triệu Hành Uy.
Nhưng Hạ Lan Thấm lại không có dũng khí, cô ta sợ anh không muốn nhìn thấy mình, hơn nữa trong công ty còn có Từ Hi. Mười năm đến dưỡng thành yếu đuối, khiến cô ta chỉ biết giẫm chân tại chỗ.
“Cô à, cũng vì cô thế này, nên những tình nhân bên ngoài của dượng mới có thể bắt nạt cô đó.”
Mặc dù biết Tranh Phù nói sự thật, nhưng Hạ Lan Thấm vẫn lo lắng. Đêm qua Triệu Hành Uy mãi đến nửa đêm mới trở về, cô ta đã chờ đợi thành quen, nếu anh cả đêm không về, cô ta sẽ chờ trắng đêm.
Không cần đoán cũng biết đêm qua hắn về muộn vì nguyên nhân gì, nhưng kỳ quái nhất là anh không qua đêm ở nhà tình nhân cả đêm không về như trước đây. Nhưng nếu đêm qua anh không đi, thì không thể trở về muộn như vậy. Đặc biệt sáng nay lúc thu thập quần áo của anh, cô ta phát hiện trên áo sơ mi của anh có dấu môi son và mùi nước hoa phụ nữ.
“Tranh Phù, cháu không hiểu, có rất nhiều chuyện cháu không biết.”
Hạ Lan Thấm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể buồn bã gục đầu xuống. Cô ta không biết Triệu Hành Uy đã kể hết chuyện giữa bọn họ cho Tranh Phù, chỉ cho là Tranh Phù không biết nguyên nhân cô ta không dám đến công ty.
Tranh Phù rất muốn nói kỳ thực cô đã biết tất cả, nhưng vì không muốn kích thích cô ta, cô mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Cô à, cô không thử thì sao biết có chuyện gì xảy ra? Nếu cô cả đời giẫm chân tại chỗ, chẳng lẽ là chuẩn bị nhìn dượng bỏ cô mà đi sao?”
“Không! Không phải!”
Lời nói của Tranh Phù kích thích thật mạnh đến Hạ Lan Thấm, cô ta sợ nhất là mối quan hệ hôn nhân này cũng biến mất. Những lời này của Tranh Phù vừa vặn đâm trúng điểm yếu của cô ta, cảm xúc cũng có chút không khống chế được.
Biết rõ giờ phút này cô nhỏ đang kích động, nhưng Tranh Phù cảm thấy đây mới là thời cơ tốt.
“Vậy đi tìm dượng, nói không chừng cũng là một cơ hội.”
Lời nói của Tranh Phù giống như rắn độc, đi sâu vào lòng Hạ Lan Thấm, biết rõ có thể trúng độc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị cắn. Khát vọng muốn gặp Triệu Hành Uy từ từ áp chế sự nhát gan, cô ta phải thử xem.
“Nhưng…nhưng cô không biết nấu ăn.”
Cuối cùng, Hạ Lan Thấm cũng không còn do dự nữa.
“Vậy thì có vấn đề gì, cháu sẽ giúp cô! Cô yên tâm, nhiệm vụ làm bánh quy tình yêu cứ giao cho cháu! Cô chỉ cẩn trang điểm xinh đẹp, rồi đi tìm dượng! Nhất định phải xinh đẹp hơn cái cô thư ký xấu xí kia.”
Tranh Phù lập tức từ nhảy lên khỏi ghế, chuẩn bị đi xuống lầu, lại bị Hạ Lan Thấm gọi lại.
“Tranh Phù… Nếu không, cháu đi cùng cô được không?”
Một mặt Hạ Lan Thấm sợ lúc đối mặt với Từ Hi sẽ trở về với vẻ nhát gan trước đây. Mặt khác cô ta không dám nói cho Tranh Phù, cô ta mơ hồ cảm thấy có lẽ có cô bé ở đây, Triệu Hành Uy sẽ bằng lòng gặp cô ta.
Đương nhiên, Hạ Lan Thấm đoán rằng Tranh Phù cũng không biết, cô bé tưởng rằng cô ta e ngại Từ Hi, nghĩ đến đây cũng gật đầu đáp ứng. Sau đó xuống lầu nướng bánh quy, dùng một cái hộp nhỏ khá đáng yêu để đựng bánh, cái hộp này vốn là cô tính làm điểm tâm đưa đến công ty cho Hà Nghị. Ai biết anh ta ba ngày hai bữa lại đi công tác, bận đến mức gần như không có thời gian gọi điện thoại, vừa vặn lần này được phát huy công dụng.
Tranh Phù để tất cả bánh quy vào cái hộp nhỏ, bên trên còn buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, Hạ Lan Thấm cũng trang điểm xong, hai người ngồi trên xe cùng đến công ty của Triệu Hành Uy.
Lúc này đây, cánh tay Tranh Phù đã hoàn toàn tróc vẩy, cô vốn định dùng tay phải thể hiện sự quyết đoán của mình, lại bị hai cô tiếp tân cười cung kính đến sắp rút gân mời trực tiếp lên lầu. Điều này làm Tranh Phù nhất thời mất đi lạc thú duy nhất, cảm thấy không thú vị kéo Hạ Lan Thấm bước vào thang máy mà cô tiếp tân chỉ.
Kết quả, vừa lên lầu lại được cho hay Triệu Hành Uy đang họp, nhất thời càng cảm thấy không thú vị.
Vậy thôi, loại kinh hỉ này đương nhiên phải là nữ chính đột nhiên bước vào văn phòng, rồi mới ngọt ngào nói chồng thân yêu em mang điểm tâm đến cho anh, rồi nam chủ kích động ôm lấy vai nữ chính, ngọt ngọt ngào ngào chàng chàng thiếp thiếp cho nhau ăn.
Chỉ tiếc, bây giờ diễn viên chưa tới, kịch bản ngâm nước nóng, đạo diễn không tưởng!
Đương nhiên, cẩn thận ngẫm lại, dượng của cô chắc chắn không thể làm như vậy, bởi vì ngẫm lại tình cảnh này xuất hiện trên người dượng, cô đã cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Ác… Rùng mình một cái, Tranh Phù vẫn quyết định kiểu tưởng tượng không thực tế này.
Chờ cô hồi thần, lại phát hiện cô thư ký luôn kiêu ngạo đến tột đỉnh kia lại cung kính mời bọn họ vào văn phòng chủ tịch, thậm chí còn thân thiết phân phó trợ lý pha hai ly coffee lại đây.
Theo đạo lý, thái độ hiền lành bất ngờ cùng nụ cười thân thiết hẳn là làm người ta rất hài lòng, nhưng riêng Tranh Phù không cảm thấy như thế. Thái độ kiểu này cô gặp nhiều rồi, mỗi lần ba mang cô đến công ty, chỉ người trong công ty đều dùng khuôn mặt như thế nhìn mình. Đó là nụ cười dối trá nịnh nọt, khiến cô thật sự không thoải mái.
Từ sau lần Tranh Phù bị thương, Triệu Hành Uy không còn chạm vào Từ Hi nữa, trừ mỗi ngày theo thông lệ đến báo cáo công việc, còn không anh thậm chí không gọi cô ta đến phòng làm việc. Hôm qua, thậm chí anh còn bảo cô ta sắp xếp tình nhân mới cho anh, tuy cuối cùng không biết sao anh đột nhiên rời đi, nhưng tất cả những điều này đều nói rõ cô ta đã thất sủng.
Thấy vậy, Từ Hi muốn dựa vào việc lôi kéo Tranh Phù để có lại địa vị, nhưng riêng Tranh Phù vẫn kéo Hạ Lan Thấm. Vừa nhìn thấy Hạ Lan Thấm, Từ Hi không tự chủ liền bắt đầu ghen ghét. Cô ta không được anh yêu thì sao, chí ít cũng là vợ danh chính ngôn thuận, mà bản thân mình lại phải liều mạng dựa vào lấy lòng người khác để không đến nỗi mất đi địa vị bây giờ.
Vừa thấy dáng vẻ Từ Hi, Tranh Phù có thể xác định cô ta không biết quan hệ của mình và Hạ Lan Thấm, cho nên mới dùng vẻ mặt ôn hoà với cô, đối mặt Hạ Lan Thấm thì lại kiêu ngạo lên mặt.
Thấy vậy, Tranh Phù quyết định muốn hảo hảo giết giết nhuệ khí của cô ta.
Hạ Lan Thấm yêu Triệu Hành Uy như thế, kết quả lại làm ra nhiều chuyện kinh thế hãi tục, nếu không phải là bị ma quỷ ám thân, thì cũng đã biến thành ma quỷ.
Biết rõ như thế, nhưng cô xem lại bản thân mình, nghiễm nhiên hóa thân thành thánh nữ, vẫn nghĩ cho cô nhỏ như trước đây, muốn giúp cô giữ lại được người chông yêu thương.
Cô nhìn lại chính mình, đúng là quỷ ám mà. Yêu quả nhiên là ma quỷ, khiến một người bàng quan như cô bỏ qua đau khổ của mình, đi giúp người đã hại bản thân mình thống khổ.
Vì giúp Hạ Lan Thấm, đầu của Tranh Phù như muốn nổ tung. Nhưng phiền một nỗi cho tới bây giờ cô đều chỉ cần ngồi tiếp nhận tình cảm của người khác, chưa từng theo đuổi ai bao giờ. Hiện tại đột nhiên phải giúp Hạ Lan Thấm theo đuổi tình yêu, chỉ có thể nghĩ lại những chuyện trước kia cô từng làm cho Hà Nghị cảm động mà thôi.
Tỷ như, cô từng tự nướng bánh bích quy cho Hà Nghị, khiến anh ta rất cảm động. Có một lần, anh ta còn cao hứng ôm cô xoay mấy vòng giữa đường, thu hút ánh mắt của vô số người đi qua.
Đúng! Làm thế đi!
Tranh Phù hạ quyết tâm, lập tức đi tìm Hạ Lan Thấm, lúc này chắc cô nhỏ đang ở phòng luyện đàn. Tìm được Hạ Lan Thấm, Tranh Phù nói rõ ý của cô, đề nghị Hạ Lan Thấm mang chút bánh bích quy tự làm đến cho Triệu Hành Uy.
Nhưng Hạ Lan Thấm lại không có dũng khí, cô ta sợ anh không muốn nhìn thấy mình, hơn nữa trong công ty còn có Từ Hi. Mười năm đến dưỡng thành yếu đuối, khiến cô ta chỉ biết giẫm chân tại chỗ.
“Cô à, cũng vì cô thế này, nên những tình nhân bên ngoài của dượng mới có thể bắt nạt cô đó.”
Mặc dù biết Tranh Phù nói sự thật, nhưng Hạ Lan Thấm vẫn lo lắng. Đêm qua Triệu Hành Uy mãi đến nửa đêm mới trở về, cô ta đã chờ đợi thành quen, nếu anh cả đêm không về, cô ta sẽ chờ trắng đêm.
Không cần đoán cũng biết đêm qua hắn về muộn vì nguyên nhân gì, nhưng kỳ quái nhất là anh không qua đêm ở nhà tình nhân cả đêm không về như trước đây. Nhưng nếu đêm qua anh không đi, thì không thể trở về muộn như vậy. Đặc biệt sáng nay lúc thu thập quần áo của anh, cô ta phát hiện trên áo sơ mi của anh có dấu môi son và mùi nước hoa phụ nữ.
“Tranh Phù, cháu không hiểu, có rất nhiều chuyện cháu không biết.”
Hạ Lan Thấm muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể buồn bã gục đầu xuống. Cô ta không biết Triệu Hành Uy đã kể hết chuyện giữa bọn họ cho Tranh Phù, chỉ cho là Tranh Phù không biết nguyên nhân cô ta không dám đến công ty.
Tranh Phù rất muốn nói kỳ thực cô đã biết tất cả, nhưng vì không muốn kích thích cô ta, cô mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Cô à, cô không thử thì sao biết có chuyện gì xảy ra? Nếu cô cả đời giẫm chân tại chỗ, chẳng lẽ là chuẩn bị nhìn dượng bỏ cô mà đi sao?”
“Không! Không phải!”
Lời nói của Tranh Phù kích thích thật mạnh đến Hạ Lan Thấm, cô ta sợ nhất là mối quan hệ hôn nhân này cũng biến mất. Những lời này của Tranh Phù vừa vặn đâm trúng điểm yếu của cô ta, cảm xúc cũng có chút không khống chế được.
Biết rõ giờ phút này cô nhỏ đang kích động, nhưng Tranh Phù cảm thấy đây mới là thời cơ tốt.
“Vậy đi tìm dượng, nói không chừng cũng là một cơ hội.”
Lời nói của Tranh Phù giống như rắn độc, đi sâu vào lòng Hạ Lan Thấm, biết rõ có thể trúng độc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị cắn. Khát vọng muốn gặp Triệu Hành Uy từ từ áp chế sự nhát gan, cô ta phải thử xem.
“Nhưng…nhưng cô không biết nấu ăn.”
Cuối cùng, Hạ Lan Thấm cũng không còn do dự nữa.
“Vậy thì có vấn đề gì, cháu sẽ giúp cô! Cô yên tâm, nhiệm vụ làm bánh quy tình yêu cứ giao cho cháu! Cô chỉ cẩn trang điểm xinh đẹp, rồi đi tìm dượng! Nhất định phải xinh đẹp hơn cái cô thư ký xấu xí kia.”
Tranh Phù lập tức từ nhảy lên khỏi ghế, chuẩn bị đi xuống lầu, lại bị Hạ Lan Thấm gọi lại.
“Tranh Phù… Nếu không, cháu đi cùng cô được không?”
Một mặt Hạ Lan Thấm sợ lúc đối mặt với Từ Hi sẽ trở về với vẻ nhát gan trước đây. Mặt khác cô ta không dám nói cho Tranh Phù, cô ta mơ hồ cảm thấy có lẽ có cô bé ở đây, Triệu Hành Uy sẽ bằng lòng gặp cô ta.
Đương nhiên, Hạ Lan Thấm đoán rằng Tranh Phù cũng không biết, cô bé tưởng rằng cô ta e ngại Từ Hi, nghĩ đến đây cũng gật đầu đáp ứng. Sau đó xuống lầu nướng bánh quy, dùng một cái hộp nhỏ khá đáng yêu để đựng bánh, cái hộp này vốn là cô tính làm điểm tâm đưa đến công ty cho Hà Nghị. Ai biết anh ta ba ngày hai bữa lại đi công tác, bận đến mức gần như không có thời gian gọi điện thoại, vừa vặn lần này được phát huy công dụng.
Tranh Phù để tất cả bánh quy vào cái hộp nhỏ, bên trên còn buộc một cái nơ bướm xinh đẹp, Hạ Lan Thấm cũng trang điểm xong, hai người ngồi trên xe cùng đến công ty của Triệu Hành Uy.
Lúc này đây, cánh tay Tranh Phù đã hoàn toàn tróc vẩy, cô vốn định dùng tay phải thể hiện sự quyết đoán của mình, lại bị hai cô tiếp tân cười cung kính đến sắp rút gân mời trực tiếp lên lầu. Điều này làm Tranh Phù nhất thời mất đi lạc thú duy nhất, cảm thấy không thú vị kéo Hạ Lan Thấm bước vào thang máy mà cô tiếp tân chỉ.
Kết quả, vừa lên lầu lại được cho hay Triệu Hành Uy đang họp, nhất thời càng cảm thấy không thú vị.
Vậy thôi, loại kinh hỉ này đương nhiên phải là nữ chính đột nhiên bước vào văn phòng, rồi mới ngọt ngào nói chồng thân yêu em mang điểm tâm đến cho anh, rồi nam chủ kích động ôm lấy vai nữ chính, ngọt ngọt ngào ngào chàng chàng thiếp thiếp cho nhau ăn.
Chỉ tiếc, bây giờ diễn viên chưa tới, kịch bản ngâm nước nóng, đạo diễn không tưởng!
Đương nhiên, cẩn thận ngẫm lại, dượng của cô chắc chắn không thể làm như vậy, bởi vì ngẫm lại tình cảnh này xuất hiện trên người dượng, cô đã cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Ác… Rùng mình một cái, Tranh Phù vẫn quyết định kiểu tưởng tượng không thực tế này.
Chờ cô hồi thần, lại phát hiện cô thư ký luôn kiêu ngạo đến tột đỉnh kia lại cung kính mời bọn họ vào văn phòng chủ tịch, thậm chí còn thân thiết phân phó trợ lý pha hai ly coffee lại đây.
Theo đạo lý, thái độ hiền lành bất ngờ cùng nụ cười thân thiết hẳn là làm người ta rất hài lòng, nhưng riêng Tranh Phù không cảm thấy như thế. Thái độ kiểu này cô gặp nhiều rồi, mỗi lần ba mang cô đến công ty, chỉ người trong công ty đều dùng khuôn mặt như thế nhìn mình. Đó là nụ cười dối trá nịnh nọt, khiến cô thật sự không thoải mái.
Từ sau lần Tranh Phù bị thương, Triệu Hành Uy không còn chạm vào Từ Hi nữa, trừ mỗi ngày theo thông lệ đến báo cáo công việc, còn không anh thậm chí không gọi cô ta đến phòng làm việc. Hôm qua, thậm chí anh còn bảo cô ta sắp xếp tình nhân mới cho anh, tuy cuối cùng không biết sao anh đột nhiên rời đi, nhưng tất cả những điều này đều nói rõ cô ta đã thất sủng.
Thấy vậy, Từ Hi muốn dựa vào việc lôi kéo Tranh Phù để có lại địa vị, nhưng riêng Tranh Phù vẫn kéo Hạ Lan Thấm. Vừa nhìn thấy Hạ Lan Thấm, Từ Hi không tự chủ liền bắt đầu ghen ghét. Cô ta không được anh yêu thì sao, chí ít cũng là vợ danh chính ngôn thuận, mà bản thân mình lại phải liều mạng dựa vào lấy lòng người khác để không đến nỗi mất đi địa vị bây giờ.
Vừa thấy dáng vẻ Từ Hi, Tranh Phù có thể xác định cô ta không biết quan hệ của mình và Hạ Lan Thấm, cho nên mới dùng vẻ mặt ôn hoà với cô, đối mặt Hạ Lan Thấm thì lại kiêu ngạo lên mặt.
Thấy vậy, Tranh Phù quyết định muốn hảo hảo giết giết nhuệ khí của cô ta.
/86
|