“Điều khiến dượng ghét cô cháu không phải vì cô ấy bỏ thuốc, mà là có nguyên nhân khác.”
Triệu Hành Uy từ từ ngồi trở lại ghế dựa, lại một lần nữa dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Tranh Phù từ từ ngừng khóc, nhìn người đàn ông có vẻ như chuẩn bị nói ra chân tướng, cô cũng ngồi trở lại ghế đợi anh nói tiếp.
“Sản nghiệp đá quý của Triệu thị đã có trăm năm lịch sử, nhưng ngành giải trí và ăn uống lại mới khởi bước. Năm đó tổng bộ Triệu thị vừa tổ chức tiệc tối ở trên biển, cha cháu của xí nghiệp Hạ gia liền đến đó chờ đợi. Vì có thể vào Thượng Hải liền có nơi sống yên ổn, mà Hạ gia lôi kéo Triệu thị bằng một cuộc hôn nhân chính trị.”
Triệu Hành Uy kể lại chuyện của mười năm trước, năm đó người định ra hôn ước với Hạ Lan Thấm không phải là anh, mà là em trai cùng cha khác mẹ Triệu Minh Võ.
Lúc trước tộc trưởng hai bên cũng rất đồng ý với cửa hôn nhân này, dù là Triệu gia hay Hạ gia, đều trăm lợi mà không có một hại. Tộc trưởng hai bên xác định ngày gặp mặt cho hai người kia, vừa vặn Triệu Hành Uy từ Mỹ trở về gấp, nên bị kéo cùng.
Ai biết Hạ Lan Thấm không chú ý tới Triệu Minh Võ, mà lại nhất kiến chung tình với Triệu Hành Uy. Cô ta cũng biết Hồ Địa Hưng và Triệu Hành Uy là bạn tốt, cố ý tìm cơ hội tiếp theo Hồ Địa Hưng để tiếp cận Triệu Hành Uy.
Nhưng riêng Triệu Hành Uy không hề có hứng thú với cô ta, mà rất tán thành hôn sự Triệu Minh Võ và cô ta. Thấy tộc trưởng hai nhà đã quyết định ngày đính hôn, mà Triệu Hành Uy lại hờ hững với mình, Hạ Lan Thấm quyết tâm phóng tay một lần.
Tại tiệc đính hôn ngày đó, Triệu Hành Uy bị ép uống rất nhiều rượu, Hạ Lan Thấm nhân cơ hội hạ thuốc trong rượu của anh, khiến hai người xảy ra quan hệ. Ngày hôm sau Triệu Hành Uy tỉnh lại phát hiện người nằm bên cạnh chính là Hạ Lan Thấm, không lâu sau thấy tộc trưởng hai nhà phá cửa xông vào lập tức hiểu hết tất cả.
Hạ gia không nghĩ tới Hạ Lan Thấm sẽ làm ra chuyện hổ thẹn không biết chuyện như thế, trong cơn tức giận tộc trưởng Hạ gia gần như tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hạ Lan Thấm. Tất nhiên Triệu Minh Võ cũng không có khả năng đính hôn cùng Hạ Lan Thấm nưac, tình cảnh Triệu gia cũng không phải không xấu hổ. Con gái làm chuyện như vậy, Hạ gia tự giác xin lỗi Triệu gia, vẫn nguyện ý trợ giúp Triệu gia như trước, điều này làm cha mẹ Triệu Hành Uy rất cảm kích.
Cho nên khi Hạ Lan Thấm bảo có con với Triệu Hành Uy, suy xét đến địa vị hai nhà Triệu Hạ, không thể không đồng ý cho Hạ Lan Thấm kết hôn với Triệu Hành Uy. Triệu Hành Uy cực lực phản đối chuyện này, nhưng đối mặt với lời cầu xin của cha mẹ, và cả Hạ Lan Thấm lấy cái chết uy hiếp, nhìn đứa bé trong bụng cô ta, cuối cùng anh mới nhân ngượng đồng ý.
Nhưng tất cả những điều này cũng không chấm dứt, sau khi kết hôn Triệu Hành Uy mới biết Hạ Lan Thấm không hề có thai, cô ta mua chuộc bác sĩ để tạo giấy khám thai giả. Sau khi Hạ gia biết được việc này, chính thức đoạn tuyệt quan hệ cùng Hạ Lan Thấm.
Chuyện này tuy bị hai nhà đè lại, nhưng Triệu Hành Uy lại không chạm vào Hạ Lan Thấm một lần nào nữa. Cha mẹ Triệu gia biết mình ép con lớn kết hôn nên sau này càng không dám nhiều lời.
Cũng đúng lúc này, Hạ Lan Thấm mới phát hiện vì sử dụng loại thuốc kia quá liều nên không thể mang thai được nữa, điều này cũng làm cho địa vị của cô ta càng thêm hèn mọn.
Tranh Phù lẳng lặng nghe bí mật không ai biết đến, mãi lâu sau cũng không thể nói nên lời.
Đột nhiên, cô thật sự không biết ai mới là người đáng thương. Cô nhỏ khao khát có được tình yêu là đúng nhưng lại dùng phương thức sai lầm để chiếm đoạt? Hay là bởi vì sai lầm của cô nhỏ mà làm dượng bị trói buộc trong hôn nhân?
Cuối cùng cô cũng rõ cô nhỏ cố chấp tới mức nào, thử nghĩ để có được người đàn ông mình yêu mà làm tất cả mọi chuyện, bằng mọi cách ép anh kết hôn, cuối cùng lại chẳng có được gì, chỉ đổi được sự chán ghét của mọi người. Nếu như là cô, cô cũng sẽ điên cuồng. Huống chi còn có người chịu được mười năm tịch mịch, chịu được chồng đi tìm người mới không ngừng.
Trách không được cô nhỏ lại cầu xin cô đẻ giùm, thậm chí không tiếc đưa cô lên giường dượng. Bởi vì, cô nhỏ quá cố chấp, cho là có đứa nhỏ thì có thể trói chặt người đàn ông mình yêu.
Cô gập hai chân lại, để đầu chôn sâu vào giữa hai đầu gối.
Nàng không thể bình luận ai đúng ai sai về âm mưu trong cuộc hôn nhân này, chỉ có thể nói bản thân cô là người vô tội nhất.
“Nếu năm đó cô nhỏ không dùng thuốc, cũng không phát sinh quan hệ với dượng, dượng có kết hôn với cô không?”
Lặng yên hồi lâu, Tranh Phù ngẩng đầu nhìn những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.
“Sẽ không.”
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, lúc trước cũng chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ. Nhiều năm qua tuy rằng anh luôn vô tình, chỉ coi phụ nữ nhân như công cụ tiết dục, cũng không phải không tin tình yêu. Chính là vì anh vẫn chưa gặp được người thực sự khiến anh rung động và nguyện ý trả giá cho hôn nhân. Nếu không gặp chuyện năm đó, nhất định anh sẽ không kết hôn.
“Nhìn xem, kỳ thực cô nhỏ vẫn không có được điều cô ấy muốn. Ít nhất, cô ấy có được cuộc hôn nhân, nhưng người đàn ông cô yêu lại cực kì chán ghét cô.”
Tranh Phù nhún nhún vai, thật sự nhìn ra được tất cả.
So với nỗi đau của cô, thì dù là cô nhỏ hay dượng, đều đau hơn cô một ngàn vạn lần. Cô nhỏ cố chấp tự mình đưa cô lên giường dượng, vẫn phải chấp nhận sự hành hạ của đạo đức và tình cảm. Mà dượng bị ép tiếp nhận, cũng phải thừa nhận luân lý cùng sự hành hạ của hôn nhân.
Tranh Phù thu hồi ánh mắt nhìn về phía Triệu Hành Uy, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Có lẽ là bởi vì lời nói cô khiến anh không vui, cũng có lẽ là bởi vì cô đã đâm trúng cuộc hôn nhân mà anh muốn xóa bỏ.
“Nếu chán ghét như vậy, vì sao không ly hôn? Chán ghét, nhưng vẫn gắn bó với cuộc hôn nhân này, không phải quá kỳ quái sao?”
Đây cũng là lí do tại sao cô luôn cố hết sức tác hợp cho hai người họ, bởi vì cô cho rằng, có lẽ dượng cũng không phải không có tình cảm với cô nhỏ, bằng không sao có thế duy trì cuộc hôn nhân này đến mười năm. Đặc biệt khi đã biết chân tướng, nhận định này của cô càng có độ tin cậy.
Ai ngờ, Triệu Hành Uy nghe xong chỉ cười lạnh.
“Kết thúc cuộc hôn nhân này, có lẽ sẽ có một cuộc hôn nhân khác. Chẳng bằng cứ duy trì như thế, đợi cho đến khi dượng gặp được người thực sự muốn kết hôn thì sẽ chấm dứt.”
Có lẽ là bóng đêm quá mê người, Triệu Hành Uy không tự chủ nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tranh Phù kinh hãi, không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, cô không dám anh lại có suy nghĩ như thế.
“Cô nhỏ theo dượng mười năm, cô ấy vì dượng mà bỏ ra mười năm thanh xuân.”
Dượng lại chỉ coi cô nhỏ như công cụ trốn tránh hôn nhân, thậm chí cô nhỏ của cô sẽ gặp phải kết cục bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ.
Nghe vậy, Triệu Hành Uy cười lạnh hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tranh Phù, khiến cô cảm giác mình hơi run lên.
“Đây là sự trừng phạt giành cho cô ta.”
Anh kết hôn, không có nghĩa là anh sẽ thừa nhận cuộc hôn nhân này. Anh không ly hôn, không có nghĩa là chấp nhận Hạ Lan Thấm. Chung quy một ngày, cô ta sẽ phải trả giá đắt vì sai lầm năm đó.
Tranh Phù hít một ngụm khí lạnh, giờ phút này cô mới cảm giác đươck ý nghĩ ban đầu của mình ngây thơ đến nhường nào.
Cô tưởng rằng, cô nhỏ và dượng vẫn còn đường vãn hồi.
Đột nhiên, cô lại cảm thấy không cách nào trách cứ người đàn ông này. Cẩn thận ngẫm lại, nếu như là bản thân mình gặp loại chuyện này, cuối cùng bước vào cuộc hôn nhân này, khả năng cô cũng sẽ làm như vậy, thậm chí còn trà thù mạnh mẽ hơn.
Thay đổi vị trí mà suy xét, trên lí trí cô không cách nào trách cứ dượng. Nhưng trên phương diện tình cảm, cô lại hi vọng dượng có thể từ từ thay đổi tình cảm với cô nhỏ.
Haiz, ngẫm lại như thế, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút giống thánh mẫu.
Cô nhỏ đối xử với cô như thế, cô vẫn có thể nghĩ giúp, cô vẫn là Hạ Tranh Phù nha! Từ lúc nào cô lại thành người lấy ơn báo oán thế này?
Triệu Hành Uy từ từ ngồi trở lại ghế dựa, lại một lần nữa dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Tranh Phù từ từ ngừng khóc, nhìn người đàn ông có vẻ như chuẩn bị nói ra chân tướng, cô cũng ngồi trở lại ghế đợi anh nói tiếp.
“Sản nghiệp đá quý của Triệu thị đã có trăm năm lịch sử, nhưng ngành giải trí và ăn uống lại mới khởi bước. Năm đó tổng bộ Triệu thị vừa tổ chức tiệc tối ở trên biển, cha cháu của xí nghiệp Hạ gia liền đến đó chờ đợi. Vì có thể vào Thượng Hải liền có nơi sống yên ổn, mà Hạ gia lôi kéo Triệu thị bằng một cuộc hôn nhân chính trị.”
Triệu Hành Uy kể lại chuyện của mười năm trước, năm đó người định ra hôn ước với Hạ Lan Thấm không phải là anh, mà là em trai cùng cha khác mẹ Triệu Minh Võ.
Lúc trước tộc trưởng hai bên cũng rất đồng ý với cửa hôn nhân này, dù là Triệu gia hay Hạ gia, đều trăm lợi mà không có một hại. Tộc trưởng hai bên xác định ngày gặp mặt cho hai người kia, vừa vặn Triệu Hành Uy từ Mỹ trở về gấp, nên bị kéo cùng.
Ai biết Hạ Lan Thấm không chú ý tới Triệu Minh Võ, mà lại nhất kiến chung tình với Triệu Hành Uy. Cô ta cũng biết Hồ Địa Hưng và Triệu Hành Uy là bạn tốt, cố ý tìm cơ hội tiếp theo Hồ Địa Hưng để tiếp cận Triệu Hành Uy.
Nhưng riêng Triệu Hành Uy không hề có hứng thú với cô ta, mà rất tán thành hôn sự Triệu Minh Võ và cô ta. Thấy tộc trưởng hai nhà đã quyết định ngày đính hôn, mà Triệu Hành Uy lại hờ hững với mình, Hạ Lan Thấm quyết tâm phóng tay một lần.
Tại tiệc đính hôn ngày đó, Triệu Hành Uy bị ép uống rất nhiều rượu, Hạ Lan Thấm nhân cơ hội hạ thuốc trong rượu của anh, khiến hai người xảy ra quan hệ. Ngày hôm sau Triệu Hành Uy tỉnh lại phát hiện người nằm bên cạnh chính là Hạ Lan Thấm, không lâu sau thấy tộc trưởng hai nhà phá cửa xông vào lập tức hiểu hết tất cả.
Hạ gia không nghĩ tới Hạ Lan Thấm sẽ làm ra chuyện hổ thẹn không biết chuyện như thế, trong cơn tức giận tộc trưởng Hạ gia gần như tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Hạ Lan Thấm. Tất nhiên Triệu Minh Võ cũng không có khả năng đính hôn cùng Hạ Lan Thấm nưac, tình cảnh Triệu gia cũng không phải không xấu hổ. Con gái làm chuyện như vậy, Hạ gia tự giác xin lỗi Triệu gia, vẫn nguyện ý trợ giúp Triệu gia như trước, điều này làm cha mẹ Triệu Hành Uy rất cảm kích.
Cho nên khi Hạ Lan Thấm bảo có con với Triệu Hành Uy, suy xét đến địa vị hai nhà Triệu Hạ, không thể không đồng ý cho Hạ Lan Thấm kết hôn với Triệu Hành Uy. Triệu Hành Uy cực lực phản đối chuyện này, nhưng đối mặt với lời cầu xin của cha mẹ, và cả Hạ Lan Thấm lấy cái chết uy hiếp, nhìn đứa bé trong bụng cô ta, cuối cùng anh mới nhân ngượng đồng ý.
Nhưng tất cả những điều này cũng không chấm dứt, sau khi kết hôn Triệu Hành Uy mới biết Hạ Lan Thấm không hề có thai, cô ta mua chuộc bác sĩ để tạo giấy khám thai giả. Sau khi Hạ gia biết được việc này, chính thức đoạn tuyệt quan hệ cùng Hạ Lan Thấm.
Chuyện này tuy bị hai nhà đè lại, nhưng Triệu Hành Uy lại không chạm vào Hạ Lan Thấm một lần nào nữa. Cha mẹ Triệu gia biết mình ép con lớn kết hôn nên sau này càng không dám nhiều lời.
Cũng đúng lúc này, Hạ Lan Thấm mới phát hiện vì sử dụng loại thuốc kia quá liều nên không thể mang thai được nữa, điều này cũng làm cho địa vị của cô ta càng thêm hèn mọn.
Tranh Phù lẳng lặng nghe bí mật không ai biết đến, mãi lâu sau cũng không thể nói nên lời.
Đột nhiên, cô thật sự không biết ai mới là người đáng thương. Cô nhỏ khao khát có được tình yêu là đúng nhưng lại dùng phương thức sai lầm để chiếm đoạt? Hay là bởi vì sai lầm của cô nhỏ mà làm dượng bị trói buộc trong hôn nhân?
Cuối cùng cô cũng rõ cô nhỏ cố chấp tới mức nào, thử nghĩ để có được người đàn ông mình yêu mà làm tất cả mọi chuyện, bằng mọi cách ép anh kết hôn, cuối cùng lại chẳng có được gì, chỉ đổi được sự chán ghét của mọi người. Nếu như là cô, cô cũng sẽ điên cuồng. Huống chi còn có người chịu được mười năm tịch mịch, chịu được chồng đi tìm người mới không ngừng.
Trách không được cô nhỏ lại cầu xin cô đẻ giùm, thậm chí không tiếc đưa cô lên giường dượng. Bởi vì, cô nhỏ quá cố chấp, cho là có đứa nhỏ thì có thể trói chặt người đàn ông mình yêu.
Cô gập hai chân lại, để đầu chôn sâu vào giữa hai đầu gối.
Nàng không thể bình luận ai đúng ai sai về âm mưu trong cuộc hôn nhân này, chỉ có thể nói bản thân cô là người vô tội nhất.
“Nếu năm đó cô nhỏ không dùng thuốc, cũng không phát sinh quan hệ với dượng, dượng có kết hôn với cô không?”
Lặng yên hồi lâu, Tranh Phù ngẩng đầu nhìn những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.
“Sẽ không.”
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, lúc trước cũng chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ. Nhiều năm qua tuy rằng anh luôn vô tình, chỉ coi phụ nữ nhân như công cụ tiết dục, cũng không phải không tin tình yêu. Chính là vì anh vẫn chưa gặp được người thực sự khiến anh rung động và nguyện ý trả giá cho hôn nhân. Nếu không gặp chuyện năm đó, nhất định anh sẽ không kết hôn.
“Nhìn xem, kỳ thực cô nhỏ vẫn không có được điều cô ấy muốn. Ít nhất, cô ấy có được cuộc hôn nhân, nhưng người đàn ông cô yêu lại cực kì chán ghét cô.”
Tranh Phù nhún nhún vai, thật sự nhìn ra được tất cả.
So với nỗi đau của cô, thì dù là cô nhỏ hay dượng, đều đau hơn cô một ngàn vạn lần. Cô nhỏ cố chấp tự mình đưa cô lên giường dượng, vẫn phải chấp nhận sự hành hạ của đạo đức và tình cảm. Mà dượng bị ép tiếp nhận, cũng phải thừa nhận luân lý cùng sự hành hạ của hôn nhân.
Tranh Phù thu hồi ánh mắt nhìn về phía Triệu Hành Uy, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Có lẽ là bởi vì lời nói cô khiến anh không vui, cũng có lẽ là bởi vì cô đã đâm trúng cuộc hôn nhân mà anh muốn xóa bỏ.
“Nếu chán ghét như vậy, vì sao không ly hôn? Chán ghét, nhưng vẫn gắn bó với cuộc hôn nhân này, không phải quá kỳ quái sao?”
Đây cũng là lí do tại sao cô luôn cố hết sức tác hợp cho hai người họ, bởi vì cô cho rằng, có lẽ dượng cũng không phải không có tình cảm với cô nhỏ, bằng không sao có thế duy trì cuộc hôn nhân này đến mười năm. Đặc biệt khi đã biết chân tướng, nhận định này của cô càng có độ tin cậy.
Ai ngờ, Triệu Hành Uy nghe xong chỉ cười lạnh.
“Kết thúc cuộc hôn nhân này, có lẽ sẽ có một cuộc hôn nhân khác. Chẳng bằng cứ duy trì như thế, đợi cho đến khi dượng gặp được người thực sự muốn kết hôn thì sẽ chấm dứt.”
Có lẽ là bóng đêm quá mê người, Triệu Hành Uy không tự chủ nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tranh Phù kinh hãi, không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, cô không dám anh lại có suy nghĩ như thế.
“Cô nhỏ theo dượng mười năm, cô ấy vì dượng mà bỏ ra mười năm thanh xuân.”
Dượng lại chỉ coi cô nhỏ như công cụ trốn tránh hôn nhân, thậm chí cô nhỏ của cô sẽ gặp phải kết cục bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ.
Nghe vậy, Triệu Hành Uy cười lạnh hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tranh Phù, khiến cô cảm giác mình hơi run lên.
“Đây là sự trừng phạt giành cho cô ta.”
Anh kết hôn, không có nghĩa là anh sẽ thừa nhận cuộc hôn nhân này. Anh không ly hôn, không có nghĩa là chấp nhận Hạ Lan Thấm. Chung quy một ngày, cô ta sẽ phải trả giá đắt vì sai lầm năm đó.
Tranh Phù hít một ngụm khí lạnh, giờ phút này cô mới cảm giác đươck ý nghĩ ban đầu của mình ngây thơ đến nhường nào.
Cô tưởng rằng, cô nhỏ và dượng vẫn còn đường vãn hồi.
Đột nhiên, cô lại cảm thấy không cách nào trách cứ người đàn ông này. Cẩn thận ngẫm lại, nếu như là bản thân mình gặp loại chuyện này, cuối cùng bước vào cuộc hôn nhân này, khả năng cô cũng sẽ làm như vậy, thậm chí còn trà thù mạnh mẽ hơn.
Thay đổi vị trí mà suy xét, trên lí trí cô không cách nào trách cứ dượng. Nhưng trên phương diện tình cảm, cô lại hi vọng dượng có thể từ từ thay đổi tình cảm với cô nhỏ.
Haiz, ngẫm lại như thế, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút giống thánh mẫu.
Cô nhỏ đối xử với cô như thế, cô vẫn có thể nghĩ giúp, cô vẫn là Hạ Tranh Phù nha! Từ lúc nào cô lại thành người lấy ơn báo oán thế này?
/86
|