Mỗi lúc chật vật đều gặp cậu.
.
Sắp 30 tuổi, Thời Dã vẫn chưa kết hôn, thậm chí chưa có đối tượng yêu đương nghiêm túc.
Cô đi làm ở cơ quan hành chính, môi trường làm việc đơn giản vô cùng, căn bản không có cơ hội quen biết người mới.
Tất cả đồng nghiệp đều hơn cô mười mấy tuổi, kết hôn rồi ly hôn ly hôn rồi kết hôn, nhìn những người này, Thời Dã không có nổi một phần quan tâm về phương diện kia.
Cũng không phải không có những cô gái trẻ mới đến, nhưng Thời Dã nhìn những cô gái trẻ xinh tươi hoạt bát đó chẳng khác gì thấy em gái ruột của mình, luôn cảm thấy ẩn sau vẻ bề ngoài tươi sáng như mặt trời kia là kịch độc, không thể khiến não cô sinh ra phenylethylamine*.
*PEA, chất dẫn truyền thần kinh, kích thích sản sinh dopamine, norepinephrine, acetylcholine, serotonin; liên quan đến cảm xúc thình thịch khi yêu.
Những năm FA, Thời Dã từng theo đuổi người khác cũng từng được người khác theo đuổi, nhưng vẫn chưa bao giờ thật sự yêu.
Dường như ông trời chống lại cô, người cô thích và người thích cô, mãi mãi nằm trên hai đường thẳng song song.
Kết hôn đồng giới đã được hợp pháp hóa, những người bạn thân bên cạnh lần lượt cập bến với bạn đời, tiền mừng gửi từng bao, bản thân cô vẫn chưa có nơi thuộc về.
"Chị, em sắp lên đại học rồi, bao giờ chị mới cưới?" Học sinh cấp ba Thời Duyệt chỉ về nhà trong thời gian có hạn, không có cơ hội ở cùng Thời Dã, không giống như người sẽ nghĩ đến chuyện chị gái có cưới hay không.
Thời Dã: "Em quan tâm đến chuyện này làm gì? Lại có âm mưu gì?"
Chị cưới, em nhất định có thể được gặp Hứa Ấu Diên đó.
Bàn tính nhỏ trong lòng Thời Duyệt đang đập ầm trời.
Tuy rằng Hứa Ấu Diên đã kết hôn, Thời Duyệt đã thất tình mấy năm, nhưng cũng nên thở một hơi từ trong tuyệt vọng. Có thể gặp Hứa Ấu Diên một lần, có thể sống được thêm vài năm.
"Thật ra chị cũng muốn cưới." Thời Dã ngồi trên sô pha, nhìn túi dâu tây trên bàn trà, mây mù bay lơ lửng trên đầu, "Nhưng cũng phải tìm người có thể cưới chứ."
"Không phải chị thích ai rồi à?" Thời Duyệt ngồi vào ghế mát xa, vừa đấm vai vừa ôm máy tính.
Thời Dã giật mình: "Sao em biết?"
Thời Duyệt không buồn ngước mắt: "Chị thích ai rồi thì sẽ trang điểm, không cần nghĩ nhiều đã hiểu."
Thời Dã: "..."
"Thử tỏ tình đi, chưa tỏ tình sao biết không ổn."
Thời Dã lại giật mình: "Sao em biết chị thấy không ổn?"
"Trang điểm lại không ra ngoài hẹn hò, chắc chắn là người kia không hẹn chị, còn gì rõ ràng hơn không?"
"..."
Có đứa em quỷ lanh lợi là một cảm giác rất tệ.
Thời Dã ỉu xỉu ngồi về sô pha, nhìn dâu tây, nói với Thời Duyệt: "Rửa dâu cho chị."
Thời Duyệt không thèm ngước mắt: "Chị tự rửa đi."
"Em là em chị, không thể chăm sóc chị của em à?"
Thời Duyệt: "Em đâu có ăn, ai ăn người đấy rửa." Nói xong đứng dậy từ ghế mát xa, vươn vai, đi mất.
Thời Dã đưa chân đá vào mông em: "Ghế mát xa cũng là chị mua! Em đừng có dùng!"
Không đá đến mông, ngón út lại va vào mép bàn, Thời Dã đau đến nỗi không thốt thành lời, ôm ngón chân ngồi thu lu thành một cục trên sô pha.
Thời Duyệt quay đầu, chỉ vào cô cười khẩy: "Chống lại em là toi."
Quả thật Thời Dã có thích một người, nhưng thái độ của người kia đối với cô cũng không lạc quan.
Đôi khi Thời Dã cảm thấy cô ấy cho phép mình đến gần, đôi khi lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, phân vân hết lần này đến lần khác.
Nhưng, nếu thích thì phải chủ động tranh thủ chứ.
Trên đời này đâu có thứ gì rơi xuống từ trên trời.
Thời Dã lên tinh thần, đứng trước gương, động viên bản thân.
Thời Dã quyết định đến nơi hẹn, mặc dù không thích các bạn của Karen, nhưng cô thích Karen là đủ.
Karen là người bạn cô quen được từ một hoạt động triển lãm trong thành phố, cũng là người cô đã thích thầm ba tháng.
Chưa bày tỏ, nhưng thái độ của Thời Dã vẫn rất rõ ràng, cô tin rằng người kia cũng cảm nhận được, chỉ là hai người vẫn chưa tỏ thái độ.
Tối nay là hoạt động Karen chủ trì, KTV thâu đêm cuối tuần.
Nghe thấy hai tiếng "thâu đêm" Thời Dã đã cảm thấy tóc bạc một nhúm, cảm giác như thức một đêm mình sẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có khả năng bình thường trở lại.
Tuổi trung bình của nhóm bạn Karen cũng không nhỏ, sao vẫn có thể chơi máu như thế?
Không cần đi làm? Không sợ đột tử?
Thời Dã phân vân rất lâu, cuối cùng quyết định đi, cố gắng cố gắng, có thể chơi chứng tỏ có nhiệt tình, có nhiều bạn chứng tỏ tính cách tốt, đều là chuyện tốt.
Thời Dã đến nơi hẹn, vừa vào phòng KTV, Karen thấy cô lập tức cười rạng rỡ:
"Xem ai đến kìa! Tôi đã nói cô ấy sẽ đến mà!"
Karen kéo tay Thời Dã dẫn cô đến sô pha ngồi, dựa vào Thời Dã cứ như một người không xương, các bạn nhìn thấy đều bật cười, gõ chai rượu xuống bàn, cả phòng rôm rả.
"Đừng ầm ĩ nữa, các cậu chỉ ghen tị mà thôi." Karen kéo Thời Dã ngồi xuống cùng mình, hỏi cô có mệt không, muốn uống gì.
Thời Dã đang định nói một cốc nước bình thường là được, Karen lại lấy một chai bia đưa cho cô:
"Nhuận họng, tối nay vẫn còn thứ cho em uống đấy."
Karen cực kì xinh đẹp, biết viết nhạc hát cũng hay, trước kia cũng đã ra mắt một thời gian ngắn, song công ty quản lý không bồi dưỡng tốt, nhanh chóng flop, cô ấy bắt đầu đổi nghề lui về phía sau hậu trường.
Thời Dã biết có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, đây là chuyện dĩ nhiên, nhưng chính cô ấy cũng nói, cô ấy đều không có cảm giác gì với những người theo đuổi kia.
Thời Dã muốn kết hôn, đối tượng kết hôn có thể không phải là người giỏi nhất, nhưng nhất định phải là người có tâm hồn phù hợp với mình nhất.
"Chị cảm thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nhau." Chính Karen từng nói với Thời Dã, "Lần đầu tiên gặp em chị đã có cảm giác cửu biệt trùng phùng. Tiểu Dã, em nói xem có phải kiếp trước chúng ta là người yêu không?"
Từ bài hát này đến bài hát nọ vang lên trong phòng riêng, Thời Dã đều chưa từng nghe.
Thậm chí còn có người chạy đến trước màn hình vừa cởi áo vừa nhảy múa.
Từ đầu đến cuối Thời Dã đều vỗ tay, góp phần khuấy động bầu không khí.
Có sức sống tốt thật. Khi nào phải dẫn mấy người chị Điểu A Can đến đây xem, đây mới là tụ họp.
Ca hát nhảy múa tất nhiên không thể thiếu những trò chơi với rượu góp vui.
Karen là hố đen trò chơi một trăm phần trăm, chơi gì thua nấy, thậm chí có thể nói cô ấy căn bản không chơi một cách nghiêm túc.
Dù sao thua bị phạt rượu, Thời Dã cũng sẽ uống giúp cô ấy.
Hết ly này đến ly khác, ban đầu Karen đưa ly cho Thời Dã còn có thể quay đầu nhìn cô một cái, rồi dần dần cũng không quay lại nữa, thua liền đưa ly về phía sau, hò hét đòi chơi thêm một ván, chắc chắn sẽ lật ngược.
Thời Dã không biết uống rượu cũng không thích uống rượu, nhưng ly rượu Karen đưa đến, cô nhất định phải uống hết.
Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như thế.
Trong nội tâm có một giọng nói cổ vũ cô: Đây là cơ hội tốt, nơi này có nhiều người như vậy, đâu thấy Karen cho ai uống rượu thay mình, đúng không?
Nhưng lại có một giọng nói ngấm ngầm gắt lên: Mày bị ngu à?
Uống đến ly thứ tám, cô thật sự không cố nổi, dùng chút sức lực cuối cùng nói với Karen mình phải ra ngoài một lát.
Không đợi Karen trả lời, Thời Dã đã chạy như điên ra ngoài.
"Karen, xem cậu tạo nghiệp kìa."
Sau khi Thời Dã đi khỏi, nhân viên phục vụ lại đưa thêm một loạt bia và một khay rượu mạnh, khi lần lượt đặt rượu lên bàn, một người bạn của Karen cười hì hì nói:
"Không ngờ Karen của chúng ta giỏi như thế, không chỉ làm các ông chủ của chúng ta chết mê chết mệt không thôi, ngay cả nữ cũng không tha."
"Gì mà không tha, cậu chẳng biết nói gì cả." Karen uống hớp nước thấm giọng, "Cũng đâu phải tôi chủ động, sao có thể trách tôi?"
"Cậu cái đồ vô lương tâm chết giẫm, cô gái kia uống giúp cậu nhiều như thế, sắp nôn luôn rồi."
Karen "hầy" một tiếng, cực kì bất đắc dĩ: "Rượu cũng không rẻ."
"Vậy cũng là cậu gọi người ta đến chơi đấy chứ."
"Đúng đấy, mấy lần chơi gần đây đều gọi người kia. Sao thế, cậu thật sự muốn chuyển sang chơi bê đê?"
Karen suýt phun ra: "Xin cậu đấy, chỉ là bạn bè chơi với nhau mà thôi. Tôi còn muốn kết hôn."
"Bây giờ đồng giới cũng có thể kết hôn rồi, cậu và người kia cũng có thể kết hôn mà. Chỉ là cuộc sống sau khi kết hôn sẽ hơi khổ thôi."
"Rốt cuộc gái với gái làm ăn như thế nào?"
Có người làm động tác tay, cả nhóm phá lên cười.
Karen "chậc" một tiếng: "Xin các cậu đấy, đừng buồn nôn như vậy được không. Tôi cũng không đồng tính, nhưng trước khi kết hôn mà không chơi vui một chút, đến khi xuống mồ chôn tình yêu muốn chơi cũng chẳng chơi được. Các cậu cứ nghĩ thử xem, phụ nữ mềm lòng lại dễ kiểm soát, thật, rất dễ."
Cô ấy giơ ngón cái, nháy mắt với mọi người.
Nhân viên phục vụ đứng trước mặt cô ấy đột nhiên nghiêng tới trước, "ui da" một tiếng, cả khay rượu trên tay đổ lên đầu Karen.
Rượu mạnh đổ xuống, Karen hét lên.
"Xin lỗi xin lỗi, rượu nặng quá nên tôi không cầm chắc." Nhân viên phục vụ rút chiếc khăn dùng để lau bàn ở thắt lưng, nhiệt tình lau mặt Karen, "Để tôi lau giúp cô."
Karen hoàn toàn không ngờ nhân viên phục vụ kia vừa không biết điều vừa điên rồ như thế, lớp trang điểm dày công làm suốt một tiếng bị lau sạch trong vòng năm giây.
Karen hét lên đẩy cô ấy ra, các bạn cũng tiến lên lôi kéo, quát mắng bắt nhân viên gọi quản lý đến.
......
Thời Dã nôn vào bồn cầu trong phòng vệ sinh một lúc lâu, không nôn ra được gì, mặt tái xanh.
Cô thề, về sau còn uống rượu nữa thì cô chính là đồ đần.
Lại cố gắng thêm hồi lâu, vẫn chưa thể nôn ra, quên đi quên đi, cuộc sống chính là khó khăn như vậy...Thời Dã chống tường từ từ đi ra ngoài.
Mở cửa buồng, cô nhìn thấy một người đứng trước bồn rửa tay, không rửa tay cũng không trang điểm, mặc đồng phục nhân viên KTV, đang nhìn mình.
Lần này Thời Dã nhớ, người kia tên là A Phù.
Khi nhìn thấy A Phù, cảm nhận đầu tiên của Thời Dã là hoa cúc thắt lại.
"Cậu vẫn ổn chứ?" A Phù nói, "Mình thấy cậu ở trong rất lâu."
Thời Dã xua tay ý nói không sao, đang định lên tiếng, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, cô lập tức nôn vào bồn rửa.
Trời mẹ, vẫn không nôn ra.
"Cậu có ổn không?" A Phù rút khăn giấy cho cô, vuốt lưng giúp cô, "Không biết uống rượu thì đừng uống, mau về nhà ngủ đi."
Thời Dã thật sự khó chịu vô cùng, đầu óc rối bời, yếu ớt gật đầu, đáng thương nói:
"Tôi muốn về nhà..."
A Phù: "Nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về."
Thời Dã lấy điện thoại, bấm rất lâu mới trúng ứng dụng gọi xe, trong ứng dụng có địa chỉ nhà.
A Phù gọi xe giúp cô, đỡ cô đi thẳng xuống dưới, lên xe cùng cô.
Trước khi lên xe A Phù còn đặc biệt đưa túi ni lông cho Thời Dã: "Nếu cậu muốn nôn thì nôn vào túi, đừng nôn ra xe người ta."
Thời Dã nói trước khi mê man: "Gì thế này...mỗi lúc chật vật đều gặp cậu."
"Mình còn phải nói gì." A Phù thở dài, "Sao mình lại đen đủi vậy."
Thời Dã ngủ một giấc chập chờn rồi tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào vai A Phù.
"Dậy rồi à?" A Phù hỏi, "Đỡ hơn không?"
Thời Dã xanh mặt lắc đầu, nhận ra đầu nặng ngàn cân, không dậy nổi.
"Đến nhà cậu rồi, cậu tự lên được không?"
Thời Dã lại lắc đầu.
A Phù gần như chịu thua, kéo khóa áo lên hết cỡ, mở cửa xe: "Đi thôi, mình đưa cậu lên."
Trong lúc lên tầng Thời Dã mới tỉnh lại một chút, hỏi A Phù: "Sao cậu lại ở đó?"
"Làm thêm, bán thời gian."
"Làm thêm?"
"Ừ, ngày làm hành chính tối làm bán thời gian."
"Cậu có bận quá không..."
"Dân IT thuê ngoài bọn mình khỏe lắm." A Phù cười.
Thời Dã cảm thấy mình thật sự uống quá nhiều, vậy mà lại cảm thấy A Phù kia cười lên hơi hơi đáng yêu.
A Phù tự cười, cười xong buồn bã nói: "Còn không phải là vì nghèo."
Về đến nhà, Thời Dã kề mặt vào khóa cửa rất lâu, khóa cửa liên tục hiển thị không đúng.
"Thứ đồ rởm này, lại hỏng!" Thời Dã đang định gõ cửa, cửa mở ra.
Thời Duyệt mở.
Thời Duyệt và A Phù chạm mặt, nét mặt A Phù trở nên cứng đờ, Thời Duyệt đảo mắt quanh A Phù và Thời Dã, sau đó lập tức trả lời:
"Đừng nghĩ linh tinh, em là em chị ấy, em ruột."
"À..." A Phù cười ngượng nghịu, "Không giống nhau."
"Em cũng không muốn có bà chị thế này." Thời Dã ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn nhận Thời Dã, "Hôi chết mất, uống nhiều thế."
Thời Dã líu lưỡi: "Có ai nói vậy với chị gái như em không..."
A Phù cẩn thận đưa Thời Dã vào nhà, chắc chắn Thời Duyệt đã đỡ vững mới nói: "Cho cậu ấy uống ít sữa tươi rồi ngủ, có thể giải rượu."
Thời Duyệt: "Em có thuốc giải rượu."
A Phù: "À...vậy, chị đi đây."
"Bye."
Thời Duyệt đóng cửa, Thời Dã ngồi trên sô pha uống nước ấm tỉnh táo lại.
"Khi nào hai chị cưới?" Thời Duyệt hỏi.
"Ặc khụ khụ khụ khụ khụ." Thời Dã suýt sặc chết toi, "Em bị thần kinh à!"
.
Sắp 30 tuổi, Thời Dã vẫn chưa kết hôn, thậm chí chưa có đối tượng yêu đương nghiêm túc.
Cô đi làm ở cơ quan hành chính, môi trường làm việc đơn giản vô cùng, căn bản không có cơ hội quen biết người mới.
Tất cả đồng nghiệp đều hơn cô mười mấy tuổi, kết hôn rồi ly hôn ly hôn rồi kết hôn, nhìn những người này, Thời Dã không có nổi một phần quan tâm về phương diện kia.
Cũng không phải không có những cô gái trẻ mới đến, nhưng Thời Dã nhìn những cô gái trẻ xinh tươi hoạt bát đó chẳng khác gì thấy em gái ruột của mình, luôn cảm thấy ẩn sau vẻ bề ngoài tươi sáng như mặt trời kia là kịch độc, không thể khiến não cô sinh ra phenylethylamine*.
*PEA, chất dẫn truyền thần kinh, kích thích sản sinh dopamine, norepinephrine, acetylcholine, serotonin; liên quan đến cảm xúc thình thịch khi yêu.
Những năm FA, Thời Dã từng theo đuổi người khác cũng từng được người khác theo đuổi, nhưng vẫn chưa bao giờ thật sự yêu.
Dường như ông trời chống lại cô, người cô thích và người thích cô, mãi mãi nằm trên hai đường thẳng song song.
Kết hôn đồng giới đã được hợp pháp hóa, những người bạn thân bên cạnh lần lượt cập bến với bạn đời, tiền mừng gửi từng bao, bản thân cô vẫn chưa có nơi thuộc về.
"Chị, em sắp lên đại học rồi, bao giờ chị mới cưới?" Học sinh cấp ba Thời Duyệt chỉ về nhà trong thời gian có hạn, không có cơ hội ở cùng Thời Dã, không giống như người sẽ nghĩ đến chuyện chị gái có cưới hay không.
Thời Dã: "Em quan tâm đến chuyện này làm gì? Lại có âm mưu gì?"
Chị cưới, em nhất định có thể được gặp Hứa Ấu Diên đó.
Bàn tính nhỏ trong lòng Thời Duyệt đang đập ầm trời.
Tuy rằng Hứa Ấu Diên đã kết hôn, Thời Duyệt đã thất tình mấy năm, nhưng cũng nên thở một hơi từ trong tuyệt vọng. Có thể gặp Hứa Ấu Diên một lần, có thể sống được thêm vài năm.
"Thật ra chị cũng muốn cưới." Thời Dã ngồi trên sô pha, nhìn túi dâu tây trên bàn trà, mây mù bay lơ lửng trên đầu, "Nhưng cũng phải tìm người có thể cưới chứ."
"Không phải chị thích ai rồi à?" Thời Duyệt ngồi vào ghế mát xa, vừa đấm vai vừa ôm máy tính.
Thời Dã giật mình: "Sao em biết?"
Thời Duyệt không buồn ngước mắt: "Chị thích ai rồi thì sẽ trang điểm, không cần nghĩ nhiều đã hiểu."
Thời Dã: "..."
"Thử tỏ tình đi, chưa tỏ tình sao biết không ổn."
Thời Dã lại giật mình: "Sao em biết chị thấy không ổn?"
"Trang điểm lại không ra ngoài hẹn hò, chắc chắn là người kia không hẹn chị, còn gì rõ ràng hơn không?"
"..."
Có đứa em quỷ lanh lợi là một cảm giác rất tệ.
Thời Dã ỉu xỉu ngồi về sô pha, nhìn dâu tây, nói với Thời Duyệt: "Rửa dâu cho chị."
Thời Duyệt không thèm ngước mắt: "Chị tự rửa đi."
"Em là em chị, không thể chăm sóc chị của em à?"
Thời Duyệt: "Em đâu có ăn, ai ăn người đấy rửa." Nói xong đứng dậy từ ghế mát xa, vươn vai, đi mất.
Thời Dã đưa chân đá vào mông em: "Ghế mát xa cũng là chị mua! Em đừng có dùng!"
Không đá đến mông, ngón út lại va vào mép bàn, Thời Dã đau đến nỗi không thốt thành lời, ôm ngón chân ngồi thu lu thành một cục trên sô pha.
Thời Duyệt quay đầu, chỉ vào cô cười khẩy: "Chống lại em là toi."
Quả thật Thời Dã có thích một người, nhưng thái độ của người kia đối với cô cũng không lạc quan.
Đôi khi Thời Dã cảm thấy cô ấy cho phép mình đến gần, đôi khi lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, phân vân hết lần này đến lần khác.
Nhưng, nếu thích thì phải chủ động tranh thủ chứ.
Trên đời này đâu có thứ gì rơi xuống từ trên trời.
Thời Dã lên tinh thần, đứng trước gương, động viên bản thân.
Thời Dã quyết định đến nơi hẹn, mặc dù không thích các bạn của Karen, nhưng cô thích Karen là đủ.
Karen là người bạn cô quen được từ một hoạt động triển lãm trong thành phố, cũng là người cô đã thích thầm ba tháng.
Chưa bày tỏ, nhưng thái độ của Thời Dã vẫn rất rõ ràng, cô tin rằng người kia cũng cảm nhận được, chỉ là hai người vẫn chưa tỏ thái độ.
Tối nay là hoạt động Karen chủ trì, KTV thâu đêm cuối tuần.
Nghe thấy hai tiếng "thâu đêm" Thời Dã đã cảm thấy tóc bạc một nhúm, cảm giác như thức một đêm mình sẽ phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có khả năng bình thường trở lại.
Tuổi trung bình của nhóm bạn Karen cũng không nhỏ, sao vẫn có thể chơi máu như thế?
Không cần đi làm? Không sợ đột tử?
Thời Dã phân vân rất lâu, cuối cùng quyết định đi, cố gắng cố gắng, có thể chơi chứng tỏ có nhiệt tình, có nhiều bạn chứng tỏ tính cách tốt, đều là chuyện tốt.
Thời Dã đến nơi hẹn, vừa vào phòng KTV, Karen thấy cô lập tức cười rạng rỡ:
"Xem ai đến kìa! Tôi đã nói cô ấy sẽ đến mà!"
Karen kéo tay Thời Dã dẫn cô đến sô pha ngồi, dựa vào Thời Dã cứ như một người không xương, các bạn nhìn thấy đều bật cười, gõ chai rượu xuống bàn, cả phòng rôm rả.
"Đừng ầm ĩ nữa, các cậu chỉ ghen tị mà thôi." Karen kéo Thời Dã ngồi xuống cùng mình, hỏi cô có mệt không, muốn uống gì.
Thời Dã đang định nói một cốc nước bình thường là được, Karen lại lấy một chai bia đưa cho cô:
"Nhuận họng, tối nay vẫn còn thứ cho em uống đấy."
Karen cực kì xinh đẹp, biết viết nhạc hát cũng hay, trước kia cũng đã ra mắt một thời gian ngắn, song công ty quản lý không bồi dưỡng tốt, nhanh chóng flop, cô ấy bắt đầu đổi nghề lui về phía sau hậu trường.
Thời Dã biết có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, đây là chuyện dĩ nhiên, nhưng chính cô ấy cũng nói, cô ấy đều không có cảm giác gì với những người theo đuổi kia.
Thời Dã muốn kết hôn, đối tượng kết hôn có thể không phải là người giỏi nhất, nhưng nhất định phải là người có tâm hồn phù hợp với mình nhất.
"Chị cảm thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nhau." Chính Karen từng nói với Thời Dã, "Lần đầu tiên gặp em chị đã có cảm giác cửu biệt trùng phùng. Tiểu Dã, em nói xem có phải kiếp trước chúng ta là người yêu không?"
Từ bài hát này đến bài hát nọ vang lên trong phòng riêng, Thời Dã đều chưa từng nghe.
Thậm chí còn có người chạy đến trước màn hình vừa cởi áo vừa nhảy múa.
Từ đầu đến cuối Thời Dã đều vỗ tay, góp phần khuấy động bầu không khí.
Có sức sống tốt thật. Khi nào phải dẫn mấy người chị Điểu A Can đến đây xem, đây mới là tụ họp.
Ca hát nhảy múa tất nhiên không thể thiếu những trò chơi với rượu góp vui.
Karen là hố đen trò chơi một trăm phần trăm, chơi gì thua nấy, thậm chí có thể nói cô ấy căn bản không chơi một cách nghiêm túc.
Dù sao thua bị phạt rượu, Thời Dã cũng sẽ uống giúp cô ấy.
Hết ly này đến ly khác, ban đầu Karen đưa ly cho Thời Dã còn có thể quay đầu nhìn cô một cái, rồi dần dần cũng không quay lại nữa, thua liền đưa ly về phía sau, hò hét đòi chơi thêm một ván, chắc chắn sẽ lật ngược.
Thời Dã không biết uống rượu cũng không thích uống rượu, nhưng ly rượu Karen đưa đến, cô nhất định phải uống hết.
Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như thế.
Trong nội tâm có một giọng nói cổ vũ cô: Đây là cơ hội tốt, nơi này có nhiều người như vậy, đâu thấy Karen cho ai uống rượu thay mình, đúng không?
Nhưng lại có một giọng nói ngấm ngầm gắt lên: Mày bị ngu à?
Uống đến ly thứ tám, cô thật sự không cố nổi, dùng chút sức lực cuối cùng nói với Karen mình phải ra ngoài một lát.
Không đợi Karen trả lời, Thời Dã đã chạy như điên ra ngoài.
"Karen, xem cậu tạo nghiệp kìa."
Sau khi Thời Dã đi khỏi, nhân viên phục vụ lại đưa thêm một loạt bia và một khay rượu mạnh, khi lần lượt đặt rượu lên bàn, một người bạn của Karen cười hì hì nói:
"Không ngờ Karen của chúng ta giỏi như thế, không chỉ làm các ông chủ của chúng ta chết mê chết mệt không thôi, ngay cả nữ cũng không tha."
"Gì mà không tha, cậu chẳng biết nói gì cả." Karen uống hớp nước thấm giọng, "Cũng đâu phải tôi chủ động, sao có thể trách tôi?"
"Cậu cái đồ vô lương tâm chết giẫm, cô gái kia uống giúp cậu nhiều như thế, sắp nôn luôn rồi."
Karen "hầy" một tiếng, cực kì bất đắc dĩ: "Rượu cũng không rẻ."
"Vậy cũng là cậu gọi người ta đến chơi đấy chứ."
"Đúng đấy, mấy lần chơi gần đây đều gọi người kia. Sao thế, cậu thật sự muốn chuyển sang chơi bê đê?"
Karen suýt phun ra: "Xin cậu đấy, chỉ là bạn bè chơi với nhau mà thôi. Tôi còn muốn kết hôn."
"Bây giờ đồng giới cũng có thể kết hôn rồi, cậu và người kia cũng có thể kết hôn mà. Chỉ là cuộc sống sau khi kết hôn sẽ hơi khổ thôi."
"Rốt cuộc gái với gái làm ăn như thế nào?"
Có người làm động tác tay, cả nhóm phá lên cười.
Karen "chậc" một tiếng: "Xin các cậu đấy, đừng buồn nôn như vậy được không. Tôi cũng không đồng tính, nhưng trước khi kết hôn mà không chơi vui một chút, đến khi xuống mồ chôn tình yêu muốn chơi cũng chẳng chơi được. Các cậu cứ nghĩ thử xem, phụ nữ mềm lòng lại dễ kiểm soát, thật, rất dễ."
Cô ấy giơ ngón cái, nháy mắt với mọi người.
Nhân viên phục vụ đứng trước mặt cô ấy đột nhiên nghiêng tới trước, "ui da" một tiếng, cả khay rượu trên tay đổ lên đầu Karen.
Rượu mạnh đổ xuống, Karen hét lên.
"Xin lỗi xin lỗi, rượu nặng quá nên tôi không cầm chắc." Nhân viên phục vụ rút chiếc khăn dùng để lau bàn ở thắt lưng, nhiệt tình lau mặt Karen, "Để tôi lau giúp cô."
Karen hoàn toàn không ngờ nhân viên phục vụ kia vừa không biết điều vừa điên rồ như thế, lớp trang điểm dày công làm suốt một tiếng bị lau sạch trong vòng năm giây.
Karen hét lên đẩy cô ấy ra, các bạn cũng tiến lên lôi kéo, quát mắng bắt nhân viên gọi quản lý đến.
......
Thời Dã nôn vào bồn cầu trong phòng vệ sinh một lúc lâu, không nôn ra được gì, mặt tái xanh.
Cô thề, về sau còn uống rượu nữa thì cô chính là đồ đần.
Lại cố gắng thêm hồi lâu, vẫn chưa thể nôn ra, quên đi quên đi, cuộc sống chính là khó khăn như vậy...Thời Dã chống tường từ từ đi ra ngoài.
Mở cửa buồng, cô nhìn thấy một người đứng trước bồn rửa tay, không rửa tay cũng không trang điểm, mặc đồng phục nhân viên KTV, đang nhìn mình.
Lần này Thời Dã nhớ, người kia tên là A Phù.
Khi nhìn thấy A Phù, cảm nhận đầu tiên của Thời Dã là hoa cúc thắt lại.
"Cậu vẫn ổn chứ?" A Phù nói, "Mình thấy cậu ở trong rất lâu."
Thời Dã xua tay ý nói không sao, đang định lên tiếng, cảm giác buồn nôn lại dâng lên, cô lập tức nôn vào bồn rửa.
Trời mẹ, vẫn không nôn ra.
"Cậu có ổn không?" A Phù rút khăn giấy cho cô, vuốt lưng giúp cô, "Không biết uống rượu thì đừng uống, mau về nhà ngủ đi."
Thời Dã thật sự khó chịu vô cùng, đầu óc rối bời, yếu ớt gật đầu, đáng thương nói:
"Tôi muốn về nhà..."
A Phù: "Nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về."
Thời Dã lấy điện thoại, bấm rất lâu mới trúng ứng dụng gọi xe, trong ứng dụng có địa chỉ nhà.
A Phù gọi xe giúp cô, đỡ cô đi thẳng xuống dưới, lên xe cùng cô.
Trước khi lên xe A Phù còn đặc biệt đưa túi ni lông cho Thời Dã: "Nếu cậu muốn nôn thì nôn vào túi, đừng nôn ra xe người ta."
Thời Dã nói trước khi mê man: "Gì thế này...mỗi lúc chật vật đều gặp cậu."
"Mình còn phải nói gì." A Phù thở dài, "Sao mình lại đen đủi vậy."
Thời Dã ngủ một giấc chập chờn rồi tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào vai A Phù.
"Dậy rồi à?" A Phù hỏi, "Đỡ hơn không?"
Thời Dã xanh mặt lắc đầu, nhận ra đầu nặng ngàn cân, không dậy nổi.
"Đến nhà cậu rồi, cậu tự lên được không?"
Thời Dã lại lắc đầu.
A Phù gần như chịu thua, kéo khóa áo lên hết cỡ, mở cửa xe: "Đi thôi, mình đưa cậu lên."
Trong lúc lên tầng Thời Dã mới tỉnh lại một chút, hỏi A Phù: "Sao cậu lại ở đó?"
"Làm thêm, bán thời gian."
"Làm thêm?"
"Ừ, ngày làm hành chính tối làm bán thời gian."
"Cậu có bận quá không..."
"Dân IT thuê ngoài bọn mình khỏe lắm." A Phù cười.
Thời Dã cảm thấy mình thật sự uống quá nhiều, vậy mà lại cảm thấy A Phù kia cười lên hơi hơi đáng yêu.
A Phù tự cười, cười xong buồn bã nói: "Còn không phải là vì nghèo."
Về đến nhà, Thời Dã kề mặt vào khóa cửa rất lâu, khóa cửa liên tục hiển thị không đúng.
"Thứ đồ rởm này, lại hỏng!" Thời Dã đang định gõ cửa, cửa mở ra.
Thời Duyệt mở.
Thời Duyệt và A Phù chạm mặt, nét mặt A Phù trở nên cứng đờ, Thời Duyệt đảo mắt quanh A Phù và Thời Dã, sau đó lập tức trả lời:
"Đừng nghĩ linh tinh, em là em chị ấy, em ruột."
"À..." A Phù cười ngượng nghịu, "Không giống nhau."
"Em cũng không muốn có bà chị thế này." Thời Dã ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn nhận Thời Dã, "Hôi chết mất, uống nhiều thế."
Thời Dã líu lưỡi: "Có ai nói vậy với chị gái như em không..."
A Phù cẩn thận đưa Thời Dã vào nhà, chắc chắn Thời Duyệt đã đỡ vững mới nói: "Cho cậu ấy uống ít sữa tươi rồi ngủ, có thể giải rượu."
Thời Duyệt: "Em có thuốc giải rượu."
A Phù: "À...vậy, chị đi đây."
"Bye."
Thời Duyệt đóng cửa, Thời Dã ngồi trên sô pha uống nước ấm tỉnh táo lại.
"Khi nào hai chị cưới?" Thời Duyệt hỏi.
"Ặc khụ khụ khụ khụ khụ." Thời Dã suýt sặc chết toi, "Em bị thần kinh à!"
/177
|