Cậu đã thấy gì rồi?
.
"Hả? Ai cơ?"
"Mình, A Phù, học cùng đại học với cậu!"
"Học cùng đại học?" Thời Dã bối rối, có người này sao?
"Mình ở phòng ký túc cạnh cậu, chúng ta đã cùng đi học, còn từng ăn cơm cùng nhau."
Phòng bên cạnh? Từng ăn cơm cùng nhau? Sao có thể, nếu quan hệ thân thiết như vậy, Thời Dã nhất định sẽ nhớ rõ, đâu mất trí.
Vậy người bỗng dưng gặp phải này muốn làm gì.
Thời Dã cười với cô ấy, không nói gì thêm, định nhân cơ hội chuồn đi.
Nhưng hòn đảo này lớn như vậy, ca nô theo lịch trình hai tiếng nữa mới tới, Thời Dã đành đến bãi cát bên kia đi dạo, miễn là có thể tránh xa người kỳ lạ kia.
Mặt trời chói chang, đất nước nhiệt đới đáng ghét này cũng nóng quá đi, Thời Dã đội nắng đến đau cả đầu, quay lại nhìn phía dưới bóng cây, thấy cô gái bắt chuyện với mình vẫn ngồi đó lẫn trong một nhóm các cô các chú, bên cạnh cũng không có ai, chỉ mình cô ấy.
Khả nghi, hết sức khả nghi.
Đi du lịch một mình đã rất khả nghi, trái đất lớn như vậy, vậy mà vẫn có thể gặp được bạn cùng đại học, còn là bạn cùng lớp đại học ở phòng ký túc bên cạnh, ở một bãi biển nước ngoài? Là ai cũng không thể tin chuyện này.
Thời Dã xuống biển ngâm mình, ánh mắt xuyên qua từng cái đầu nhìn người tự xưng là A Phù kia, vừa nhìn đến, A Phù bỗng ngẩng đầu, cũng nhìn cô.
Bị bắt quả tang nhìn lén, Thời Dã trượt chân, sặc nước biển.
"Khụ khụ khụ...phì phì!" Thời Dã ho dữ dội, ho đến gần như chảy nước mắt.
Nước biển mặn quá đi mất.
"Cậu làm gì thế?" Hứa Ấu Diên bơi đến từ xa, đẩy mặt nạ lặn lên đầu, nhìn Thời Dã bằng ánh mắt kỳ quặc, "Nước mới đến bụng mà cậu cũng sặc được?"
"Bất lịch sự...với tôi là đến ngực!" Thời Dã khó chịu khắp người, hỏi Hứa Ấu Diên đã thấy gì khi lặn.
"Có chụp ảnh đó, lát nữa cho cậu xem." Hứa Ấu Diên nói, "Bơi ra xa với tôi một lát không? Ca-nô không đến sớm vậy đâu nhỉ?"
"Không đi, cậu đi một mình đi. Tôi mệt rồi."
"Cậu còn không động đậy, mệt mỏi cái gì."
"Nghìn năm là rùa vạn năm là rùa, cả đời ở một chỗ, cậu không hiểu đâu."
"Ờ, vậy bé rùa này, tôi đi bơi một vòng tiếp đây, cầm máy ảnh cho tôi." Hứa Ấu Diên đặt máy ảnh chống nước vào tay Thời Dã, bơi đi.
"Cậu nói ai đấy!" Thời Dã đạp vào mông Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên nghiêng người tránh được, chân Thời Dã đạp trúng vào mông một chú người nước ngoài.
"Ouch!" Ông chú râu ria ôm mông quay lại trừng cô, Thời Dã vội xin lỗi.
Hứa Ấu Diên đã chơi thì rất cuồng, chỉ có một mình nhưng vẫn rất hăng say, sau khi ca-nô đến, Thời Dã đợi một lúc lâu cũng không thấy cô quay lại.
Không biết có phải vì vừa sặc nước, Thời Dã cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên, bụng cũng đau dữ dội, có linh cảm đáng sợ cho biết trên dưới đều sắp vỡ đê cùng lúc.
"Cô gái, cô không sao chứ." Lái ca-nô là người đồng hương, không thể không hỏi thăm khi thấy sắc mặt Thời Dã trắng như giấy.
Thời Dã đang định nói "không sao", chợt một áp lực dâng lên cổ họng, cô che miệng nhanh chóng chạy vội đến phòng vệ sinh, nôn mửa dữ dội.
Trong lúc nôn lại bị tiêu chảy cấp, không thể nhịn nổi một giây.
Linh cảm trước đó quả nhiên chính xác, thượng thổ hạ tả cùng một lúc, Thời Dã cảm thấy mình sắp qua đời ngay tại chỗ.
Đầu óc không thể nghĩ được gì, cơ thể của cô điên cuồng bài tiết những chất có hại ra ngoài.
Ý thức trôi đến nơi nào không hay, trong lúc mê man, cô cảm thấy có người đưa giấy đưa nước, lau miệng cho mình...
Thời Dã vô thức cho rằng là Hứa Ấu Diên, khi cô chật vật tỉnh táo lại, có sức ngẩng đầu, mới phát hiện mình đang ngồi trên bồn cầu trong buồng vệ sinh, cánh cửa trước mắt cũng chưa kịp khóa, vừa hay nhìn thấy Hứa Ấu Diên mặc đồ bơi vẫn nhỏ nước chạy đến.
"Sao thế này? Tôi nghe anh lái ca-nô nói cậu không khỏe." Hứa Ấu Diên hoảng sợ trước dáng vẻ rũ rượi của Thời Dã, khuỵu gối xuống trước mặt cô hỏi, "Có đứng lên được không?"
Thời Dã nhìn đăm đăm, cảm giác cơn sóng lớn trong cơ thể vừa đi qua, cả người bị quét sạch sành sanh, đến cả linh hồn nhỏ bé cũng không còn, đừng nói là chân.
"Cậu...đỡ tôi cái."
Hứa Ấu Diên lập tức lại gần đỡ cô.
Khi chuẩn bị đứng dậy, Thời Dã chợt giật mình —
Có phải lúc nãy mình bị đi ngoài? Đã mặc quần chưa? Chưa mặc quần mà bị kéo lên thì xấu hổ lắm đúng không?
"Đợi đã..." Thời Dã thoáng nhìn xuống, vãi, vẫn mặc quần, càng chết, làm việc mà không cởi quần, về sau còn làm người thế nào đây?
"Cậu sao thế, không đựng dậy nổi à? Hay là tôi cõng cậu nhé?"
Thời Dã lắc đầu: "Cho tôi một phút."
Cho tôi một phút, chấp nhận một bản thân mất kiểm soát.
Thời Dã thầm tự mắng mình mấy lần, cuối cùng phát hiện quần bơi sạch sẽ, không có một vết bẩn nào.
Nghĩa là cô đã cởi quần?
Nhưng cô hoàn toàn không có ký ức lau mông rồi mặc lại quần bơi mà.
Quỷ quái...
Thời Dã tái mặt, trong đầu có hàng ngàn thứ đang giao chiến, hàng đống ý suy nghĩ ùn ùn xuất hiện.
Đầu óc rất linh hoạt, nhưng cơ thể lại rã rời, hoàn toàn phải nhờ Hứa Ấu Diên đỡ đi.
Ở khách sạn nằm hai ngày uống rất nhiều thuốc, tiếp tục đi ngoài nôn mửa, cho đến buổi sáng ngày thứ ba, Thời Dã mới cảm thấy đỡ hơn.
Hai ngày đó Hứa Ấu Diên đi chơi khắp nơi một mình, lướt sóng, lặn biển, ăn hải sản, còn kết bạn.
"Cậu ở đâu thế?" Thời Dã dậy tắm rửa rồi lại nằm mềm oặt xuống giường, gọi cho Hứa Ấu Diên, "Tôi sắp chết đói rồi, chị Điểu, mang đồ ăn về cho tôi với."
"Rốt cuộc cậu cũng thèm ăn rồi à? Muốn ăn gì?"
"Cơm! Thịt!"
"Được, tôi mang cho cậu. Không chỉ mang đồ ăn cho cậu, còn dẫn ân nhân cứu mạng của cậu về."
"Ân nhân cứu mạng?" Thời Dã khó hiểu, "Là sao?"
Bên bể bơi, đồ uống lạnh, những chú chim non không sợ người.
Nhà hàng ngoài trời của khách sạn cũng không nóng, điều hòa phả xuống từ phía trên cùng với đồ uống lạnh, có một cảm giác hai lớp lửa băng sảng khoái trên hòn đảo nhiệt đới.
Thời Dã không thể ngờ rằng "ân nhân cứu mạng" Hứa Ấu Diên dẫn về chính là người kỳ quặc tiếp cận cô trên đảo.
"Nói ân nhân cứu mạng hơi quá." A Phù bưng một quả dừa ướp lạnh, uống hăng say, "Chỉ là giúp cô Thời xử lý chút việc mà thôi."
"Xử lý chút việc?" Thời Dã thấy mông cứng lại, nước dừa nghẹn trong cổ, suýt nữa sặc chết toi.
Người tự xưng là bạn đại học kiêm bạn ở phòng ký túc bên cạnh của Thời Dã không khỏi nhìn xuống, bị Thời Dã cầm dĩa chặn lại.
"Cậu đã thấy gì rồi?" Thời Dã cầm dĩa chỉ vào A Phù, chất vấn.
Dáng vẻ dữ dằn khiến A Phù không dám ho he, cảm thấy chỉ cần mình nói sai một dấu chấm câu cũng sẽ bị chọc mù ngay tại chỗ.
"Mình...không thấy gì cả." A Phù mở mắt nói điêu.
"Không thấy gì?! Lừa quỷ à!"
"Mình...thấy hết."
Thời Dã càng muốn giết người, thậm chí đã cầm dao lên.
"Vậy mình đã nhìn thấy hay không nhìn thấy?" A Phù bối rối toàn tập, không biết trả lời như thế nào.
A Phù đã thấy, không chỉ thấy, mà còn xử lý tất cả hậu quả.
Lúc đó nhìn thấy Thời Dã chạy lảo đảo đến phòng vệ sinh, cô liền vào theo vì sợ cô ấy gặp chuyện không may.
May là cô vào theo, nếu không lần đầu tiên nôn ra Thời Dã đã cắm luôn đầu vào bồn cầu.
Sau đó Thời Dã nôn mửa và đi ngoài, A Phù đều hầu hạ từ đầu đến cuối.
Thời Dã bị viêm dạ dày cấp hành đến quay cuồng, hoàn toàn không nhận ra có người chăm sóc mình, đợi đến khi cô đỡ hơn phần nào, thuyền của A Phù cũng đến, phải đi.
"Cậu ở một mình được chứ?" Trước khi đi A Phù còn hỏi, "Bạn của cậu đi đâu rồi?"
Thời Dã vẫn nửa mê nửa tỉnh, lắc đầu.
"Cậu ở một mình được không?"
Thời Dã mắt nhắm mắt mở, lại lắc đầu một cách đáng thương.
A Phù mềm lòng trước dáng vẻ đáng thương của Thời Dã, hết cách, đành ở lại.
Vì sợ Thời Dã xấu hổ, đợi đến lúc Hứa Ấu Diên vội vã tìm tới, A Phù mới lặng lẽ đi, mua vé tàu một tiếng sau, định làm như chuyện này không xảy ra.
Sự việc được huấn luyện viên lặn của Hứa Ấu Diên nhìn thấy từ đầu đến cuối, các cô gặp lại ở bãi biển ngoài khách sạn, khi được Hứa Ấu Diên kéo lại muốn mời ăn một bữa để tỏ lòng cảm ơn, A Phù cũng không định nói gì quá chi tiết.
Nếu không phải Thời Dã tự nói, cô đương nhiên sẽ hoàn toàn làm như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Thời Dã về A Phù, mặc dù không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt.
A Phù đều nói thật, hai người học cùng đại học, ở cùng một tòa nhà, thậm chí ngay cả giường ngủ cũng chỉ cách nhau một bức tường.
Thời Dã ra ra vào vào tòa nhà đó hàng ngày suốt bốn năm đại học, quen biết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ có ấn tượng về A Phù kia.
Thể chất trong suốt của A Phù là một nguyên nhân, Thời Dã không nhạy cảm với vẻ bề ngoài của người khác cũng liên quan đến chuyện này.
Thời Dã từng nhầm A Phù với một bạn nữ cùng phòng với A Phù, cho rằng hai người là một, vì thế dù các cô đã từng đi ăn cùng nhau với quan hệ bạn của bạn, A Phù vẫn không bước vào trong tâm trí của Thời Dã.
Sáu năm sau, khi quyết định kết hôn, hai người nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ trên đảo, cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Hai người đã được số phận định sẵn là bạn đời của nhau, ở bên nhau đến già.
......
Chuyến đi đảo lần đó Hứa Ấu Diên bị Tiểu An bỏ bom, nên gọi Thời Dã đến tạm, cả hành trình đều là Hứa Ấu Diên chi tiền, ở phòng biệt thự trong khách sạn năm sao.
Ngoài hai ngày Thời Dã bị bệnh, còn lại đều vui chơi rất thoải mái.
Trong biệt thự có bể bơi, có spa chuyên phục vụ tại phòng, nhà hàng chất lượng cao, và một công viên nước trong khuôn viên khách sạn.
Thời Dã ở đây chơi vui vẻ, khi đi mua đồ lưu niệm chuẩn bị về nước, hai cô gặp A Phù đi ra từ con ngõ bên kia đường.
"Hey." Hứa Ấu Diên chào hỏi, "Đã ăn chưa?"
A Phù: "Vẫn chưa."
"Đi ăn cùng nhau chứ?"
A Phù liếc qua Thời Dã đang nhìn mình chằm chằm, cười cười: "Không cần không cần, tôi đến con phố phía trước mua gì đó là được."
Thời Dã nhìn con phố cô ấy chỉ, dẫn đến khu vực bình dân ngoài tổ hợp khách sạn.
Ngoại trừ khu phức hợp khách sạn lộng lẫy bên bờ biển, những nơi khác trên hòn đảo này đều khá lạc hậu, không đảm bảo vệ sinh, nhưng giá cả lại rẻ.
Nơi A Phù vừa đi ra, cũng là một khu nhà nghỉ giá rẻ.
"Đi đây."
Không đợi Hứa Ấu Diên nói tiếp, A Phù nhanh chóng rời đi.
Hứa Ấu Diên và Thời Dã đều hiểu, cũng không gọi cô ấy lại.
Sau khi về nước Thời Dã cũng quên mất người kia.
Mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ đến trận thượng thổ hạ tả đáng sợ đó, cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu vì rất có thể đã bị người lạ nhìn thấy bộ phận riêng tư nhất, song vẻ ngoài hết sức bình thường của A Phù cũng phai mờ trong trí nhớ của Thời Dã.
Điều thúc đẩy mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước, là lần gặp lại sau đó nửa năm.
- -------
Bình luận của một bạn đọc trên Tấn Giang:
Chị Điểu: "Tôi đã thay tã cho bạn gái tôi →_→"
A Phù: "Tôi đã lau mông cho bạn gái tôi →_→"
Thời Duyệt và Thời Dã:"......"
Ha ha ha ha ha ha ha rốt cuộc hai chị em Thời đã tồn tại kiểu gì (/▽╲)
— Tác giả: Ha ha ha ha ha quỷ sứ.
.
"Hả? Ai cơ?"
"Mình, A Phù, học cùng đại học với cậu!"
"Học cùng đại học?" Thời Dã bối rối, có người này sao?
"Mình ở phòng ký túc cạnh cậu, chúng ta đã cùng đi học, còn từng ăn cơm cùng nhau."
Phòng bên cạnh? Từng ăn cơm cùng nhau? Sao có thể, nếu quan hệ thân thiết như vậy, Thời Dã nhất định sẽ nhớ rõ, đâu mất trí.
Vậy người bỗng dưng gặp phải này muốn làm gì.
Thời Dã cười với cô ấy, không nói gì thêm, định nhân cơ hội chuồn đi.
Nhưng hòn đảo này lớn như vậy, ca nô theo lịch trình hai tiếng nữa mới tới, Thời Dã đành đến bãi cát bên kia đi dạo, miễn là có thể tránh xa người kỳ lạ kia.
Mặt trời chói chang, đất nước nhiệt đới đáng ghét này cũng nóng quá đi, Thời Dã đội nắng đến đau cả đầu, quay lại nhìn phía dưới bóng cây, thấy cô gái bắt chuyện với mình vẫn ngồi đó lẫn trong một nhóm các cô các chú, bên cạnh cũng không có ai, chỉ mình cô ấy.
Khả nghi, hết sức khả nghi.
Đi du lịch một mình đã rất khả nghi, trái đất lớn như vậy, vậy mà vẫn có thể gặp được bạn cùng đại học, còn là bạn cùng lớp đại học ở phòng ký túc bên cạnh, ở một bãi biển nước ngoài? Là ai cũng không thể tin chuyện này.
Thời Dã xuống biển ngâm mình, ánh mắt xuyên qua từng cái đầu nhìn người tự xưng là A Phù kia, vừa nhìn đến, A Phù bỗng ngẩng đầu, cũng nhìn cô.
Bị bắt quả tang nhìn lén, Thời Dã trượt chân, sặc nước biển.
"Khụ khụ khụ...phì phì!" Thời Dã ho dữ dội, ho đến gần như chảy nước mắt.
Nước biển mặn quá đi mất.
"Cậu làm gì thế?" Hứa Ấu Diên bơi đến từ xa, đẩy mặt nạ lặn lên đầu, nhìn Thời Dã bằng ánh mắt kỳ quặc, "Nước mới đến bụng mà cậu cũng sặc được?"
"Bất lịch sự...với tôi là đến ngực!" Thời Dã khó chịu khắp người, hỏi Hứa Ấu Diên đã thấy gì khi lặn.
"Có chụp ảnh đó, lát nữa cho cậu xem." Hứa Ấu Diên nói, "Bơi ra xa với tôi một lát không? Ca-nô không đến sớm vậy đâu nhỉ?"
"Không đi, cậu đi một mình đi. Tôi mệt rồi."
"Cậu còn không động đậy, mệt mỏi cái gì."
"Nghìn năm là rùa vạn năm là rùa, cả đời ở một chỗ, cậu không hiểu đâu."
"Ờ, vậy bé rùa này, tôi đi bơi một vòng tiếp đây, cầm máy ảnh cho tôi." Hứa Ấu Diên đặt máy ảnh chống nước vào tay Thời Dã, bơi đi.
"Cậu nói ai đấy!" Thời Dã đạp vào mông Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên nghiêng người tránh được, chân Thời Dã đạp trúng vào mông một chú người nước ngoài.
"Ouch!" Ông chú râu ria ôm mông quay lại trừng cô, Thời Dã vội xin lỗi.
Hứa Ấu Diên đã chơi thì rất cuồng, chỉ có một mình nhưng vẫn rất hăng say, sau khi ca-nô đến, Thời Dã đợi một lúc lâu cũng không thấy cô quay lại.
Không biết có phải vì vừa sặc nước, Thời Dã cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên, bụng cũng đau dữ dội, có linh cảm đáng sợ cho biết trên dưới đều sắp vỡ đê cùng lúc.
"Cô gái, cô không sao chứ." Lái ca-nô là người đồng hương, không thể không hỏi thăm khi thấy sắc mặt Thời Dã trắng như giấy.
Thời Dã đang định nói "không sao", chợt một áp lực dâng lên cổ họng, cô che miệng nhanh chóng chạy vội đến phòng vệ sinh, nôn mửa dữ dội.
Trong lúc nôn lại bị tiêu chảy cấp, không thể nhịn nổi một giây.
Linh cảm trước đó quả nhiên chính xác, thượng thổ hạ tả cùng một lúc, Thời Dã cảm thấy mình sắp qua đời ngay tại chỗ.
Đầu óc không thể nghĩ được gì, cơ thể của cô điên cuồng bài tiết những chất có hại ra ngoài.
Ý thức trôi đến nơi nào không hay, trong lúc mê man, cô cảm thấy có người đưa giấy đưa nước, lau miệng cho mình...
Thời Dã vô thức cho rằng là Hứa Ấu Diên, khi cô chật vật tỉnh táo lại, có sức ngẩng đầu, mới phát hiện mình đang ngồi trên bồn cầu trong buồng vệ sinh, cánh cửa trước mắt cũng chưa kịp khóa, vừa hay nhìn thấy Hứa Ấu Diên mặc đồ bơi vẫn nhỏ nước chạy đến.
"Sao thế này? Tôi nghe anh lái ca-nô nói cậu không khỏe." Hứa Ấu Diên hoảng sợ trước dáng vẻ rũ rượi của Thời Dã, khuỵu gối xuống trước mặt cô hỏi, "Có đứng lên được không?"
Thời Dã nhìn đăm đăm, cảm giác cơn sóng lớn trong cơ thể vừa đi qua, cả người bị quét sạch sành sanh, đến cả linh hồn nhỏ bé cũng không còn, đừng nói là chân.
"Cậu...đỡ tôi cái."
Hứa Ấu Diên lập tức lại gần đỡ cô.
Khi chuẩn bị đứng dậy, Thời Dã chợt giật mình —
Có phải lúc nãy mình bị đi ngoài? Đã mặc quần chưa? Chưa mặc quần mà bị kéo lên thì xấu hổ lắm đúng không?
"Đợi đã..." Thời Dã thoáng nhìn xuống, vãi, vẫn mặc quần, càng chết, làm việc mà không cởi quần, về sau còn làm người thế nào đây?
"Cậu sao thế, không đựng dậy nổi à? Hay là tôi cõng cậu nhé?"
Thời Dã lắc đầu: "Cho tôi một phút."
Cho tôi một phút, chấp nhận một bản thân mất kiểm soát.
Thời Dã thầm tự mắng mình mấy lần, cuối cùng phát hiện quần bơi sạch sẽ, không có một vết bẩn nào.
Nghĩa là cô đã cởi quần?
Nhưng cô hoàn toàn không có ký ức lau mông rồi mặc lại quần bơi mà.
Quỷ quái...
Thời Dã tái mặt, trong đầu có hàng ngàn thứ đang giao chiến, hàng đống ý suy nghĩ ùn ùn xuất hiện.
Đầu óc rất linh hoạt, nhưng cơ thể lại rã rời, hoàn toàn phải nhờ Hứa Ấu Diên đỡ đi.
Ở khách sạn nằm hai ngày uống rất nhiều thuốc, tiếp tục đi ngoài nôn mửa, cho đến buổi sáng ngày thứ ba, Thời Dã mới cảm thấy đỡ hơn.
Hai ngày đó Hứa Ấu Diên đi chơi khắp nơi một mình, lướt sóng, lặn biển, ăn hải sản, còn kết bạn.
"Cậu ở đâu thế?" Thời Dã dậy tắm rửa rồi lại nằm mềm oặt xuống giường, gọi cho Hứa Ấu Diên, "Tôi sắp chết đói rồi, chị Điểu, mang đồ ăn về cho tôi với."
"Rốt cuộc cậu cũng thèm ăn rồi à? Muốn ăn gì?"
"Cơm! Thịt!"
"Được, tôi mang cho cậu. Không chỉ mang đồ ăn cho cậu, còn dẫn ân nhân cứu mạng của cậu về."
"Ân nhân cứu mạng?" Thời Dã khó hiểu, "Là sao?"
Bên bể bơi, đồ uống lạnh, những chú chim non không sợ người.
Nhà hàng ngoài trời của khách sạn cũng không nóng, điều hòa phả xuống từ phía trên cùng với đồ uống lạnh, có một cảm giác hai lớp lửa băng sảng khoái trên hòn đảo nhiệt đới.
Thời Dã không thể ngờ rằng "ân nhân cứu mạng" Hứa Ấu Diên dẫn về chính là người kỳ quặc tiếp cận cô trên đảo.
"Nói ân nhân cứu mạng hơi quá." A Phù bưng một quả dừa ướp lạnh, uống hăng say, "Chỉ là giúp cô Thời xử lý chút việc mà thôi."
"Xử lý chút việc?" Thời Dã thấy mông cứng lại, nước dừa nghẹn trong cổ, suýt nữa sặc chết toi.
Người tự xưng là bạn đại học kiêm bạn ở phòng ký túc bên cạnh của Thời Dã không khỏi nhìn xuống, bị Thời Dã cầm dĩa chặn lại.
"Cậu đã thấy gì rồi?" Thời Dã cầm dĩa chỉ vào A Phù, chất vấn.
Dáng vẻ dữ dằn khiến A Phù không dám ho he, cảm thấy chỉ cần mình nói sai một dấu chấm câu cũng sẽ bị chọc mù ngay tại chỗ.
"Mình...không thấy gì cả." A Phù mở mắt nói điêu.
"Không thấy gì?! Lừa quỷ à!"
"Mình...thấy hết."
Thời Dã càng muốn giết người, thậm chí đã cầm dao lên.
"Vậy mình đã nhìn thấy hay không nhìn thấy?" A Phù bối rối toàn tập, không biết trả lời như thế nào.
A Phù đã thấy, không chỉ thấy, mà còn xử lý tất cả hậu quả.
Lúc đó nhìn thấy Thời Dã chạy lảo đảo đến phòng vệ sinh, cô liền vào theo vì sợ cô ấy gặp chuyện không may.
May là cô vào theo, nếu không lần đầu tiên nôn ra Thời Dã đã cắm luôn đầu vào bồn cầu.
Sau đó Thời Dã nôn mửa và đi ngoài, A Phù đều hầu hạ từ đầu đến cuối.
Thời Dã bị viêm dạ dày cấp hành đến quay cuồng, hoàn toàn không nhận ra có người chăm sóc mình, đợi đến khi cô đỡ hơn phần nào, thuyền của A Phù cũng đến, phải đi.
"Cậu ở một mình được chứ?" Trước khi đi A Phù còn hỏi, "Bạn của cậu đi đâu rồi?"
Thời Dã vẫn nửa mê nửa tỉnh, lắc đầu.
"Cậu ở một mình được không?"
Thời Dã mắt nhắm mắt mở, lại lắc đầu một cách đáng thương.
A Phù mềm lòng trước dáng vẻ đáng thương của Thời Dã, hết cách, đành ở lại.
Vì sợ Thời Dã xấu hổ, đợi đến lúc Hứa Ấu Diên vội vã tìm tới, A Phù mới lặng lẽ đi, mua vé tàu một tiếng sau, định làm như chuyện này không xảy ra.
Sự việc được huấn luyện viên lặn của Hứa Ấu Diên nhìn thấy từ đầu đến cuối, các cô gặp lại ở bãi biển ngoài khách sạn, khi được Hứa Ấu Diên kéo lại muốn mời ăn một bữa để tỏ lòng cảm ơn, A Phù cũng không định nói gì quá chi tiết.
Nếu không phải Thời Dã tự nói, cô đương nhiên sẽ hoàn toàn làm như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Thời Dã về A Phù, mặc dù không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt.
A Phù đều nói thật, hai người học cùng đại học, ở cùng một tòa nhà, thậm chí ngay cả giường ngủ cũng chỉ cách nhau một bức tường.
Thời Dã ra ra vào vào tòa nhà đó hàng ngày suốt bốn năm đại học, quen biết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ có ấn tượng về A Phù kia.
Thể chất trong suốt của A Phù là một nguyên nhân, Thời Dã không nhạy cảm với vẻ bề ngoài của người khác cũng liên quan đến chuyện này.
Thời Dã từng nhầm A Phù với một bạn nữ cùng phòng với A Phù, cho rằng hai người là một, vì thế dù các cô đã từng đi ăn cùng nhau với quan hệ bạn của bạn, A Phù vẫn không bước vào trong tâm trí của Thời Dã.
Sáu năm sau, khi quyết định kết hôn, hai người nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ trên đảo, cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Hai người đã được số phận định sẵn là bạn đời của nhau, ở bên nhau đến già.
......
Chuyến đi đảo lần đó Hứa Ấu Diên bị Tiểu An bỏ bom, nên gọi Thời Dã đến tạm, cả hành trình đều là Hứa Ấu Diên chi tiền, ở phòng biệt thự trong khách sạn năm sao.
Ngoài hai ngày Thời Dã bị bệnh, còn lại đều vui chơi rất thoải mái.
Trong biệt thự có bể bơi, có spa chuyên phục vụ tại phòng, nhà hàng chất lượng cao, và một công viên nước trong khuôn viên khách sạn.
Thời Dã ở đây chơi vui vẻ, khi đi mua đồ lưu niệm chuẩn bị về nước, hai cô gặp A Phù đi ra từ con ngõ bên kia đường.
"Hey." Hứa Ấu Diên chào hỏi, "Đã ăn chưa?"
A Phù: "Vẫn chưa."
"Đi ăn cùng nhau chứ?"
A Phù liếc qua Thời Dã đang nhìn mình chằm chằm, cười cười: "Không cần không cần, tôi đến con phố phía trước mua gì đó là được."
Thời Dã nhìn con phố cô ấy chỉ, dẫn đến khu vực bình dân ngoài tổ hợp khách sạn.
Ngoại trừ khu phức hợp khách sạn lộng lẫy bên bờ biển, những nơi khác trên hòn đảo này đều khá lạc hậu, không đảm bảo vệ sinh, nhưng giá cả lại rẻ.
Nơi A Phù vừa đi ra, cũng là một khu nhà nghỉ giá rẻ.
"Đi đây."
Không đợi Hứa Ấu Diên nói tiếp, A Phù nhanh chóng rời đi.
Hứa Ấu Diên và Thời Dã đều hiểu, cũng không gọi cô ấy lại.
Sau khi về nước Thời Dã cũng quên mất người kia.
Mặc dù thỉnh thoảng sẽ nhớ đến trận thượng thổ hạ tả đáng sợ đó, cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu vì rất có thể đã bị người lạ nhìn thấy bộ phận riêng tư nhất, song vẻ ngoài hết sức bình thường của A Phù cũng phai mờ trong trí nhớ của Thời Dã.
Điều thúc đẩy mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước, là lần gặp lại sau đó nửa năm.
- -------
Bình luận của một bạn đọc trên Tấn Giang:
Chị Điểu: "Tôi đã thay tã cho bạn gái tôi →_→"
A Phù: "Tôi đã lau mông cho bạn gái tôi →_→"
Thời Duyệt và Thời Dã:"......"
Ha ha ha ha ha ha ha rốt cuộc hai chị em Thời đã tồn tại kiểu gì (/▽╲)
— Tác giả: Ha ha ha ha ha quỷ sứ.
/177
|