Cho dù Bạch Vũ Mộng nghi hoặc nhưng túi hương hắn đưa tới thật sự là hợp ý của nàng, về phần miếng ngọc bội thì cứ để đó sau này rồi nói sau.
Mấy người khác đều nhìn nhau, không thể tin được Bạch Vũ Mộng lại dễ dàng nhận đồ của người khác như vậy, nàng không hoài nghi chút nào sao?
Vài ngày tiếp theo, tất cả đều gió êm sóng lặng, đến một ngày Y Cần lại trở lại, điều này đã khiến lòng nghi ngờ của Bạch Vũ Mộng tăng cao.
Y Cần không biết phải mở miệng thế nào nên luôn im lặng đứng ở bên cạnh, Bạch Vũ Mộng đợi một hồi thấy nàng còn không mở miệng thì hỏi: Y Cần, ngươi có chuyện gì không?
Y Cần mím môi, trong mắt đầy sự đấu tranh, rối rắm một hồi rốt cục vẫn không sợ chết nhắm hai mắt lại, mở miệng: Phu nhân, nô tì cũng có chuyện muốn hỏi xin người một thứ nhưng xin người đừng hỏi vì sao, được không?
Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại, sao hôm nay Y Cần lại là lạ, rõ ràng lúc nãy đến rất sốt ruột, nhưng bây giờ lại chậm chạp không chịu nói.
Vậy ngươi nói trước xem ngươi muốn xin ta cái gì! Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng, dù sao Y Cần đã từng chăm sóc nàng rất lâu.
Y Cần lại do dự một chút rồi rốt cục vẫn mở miệng: Nô tì muốn một chén máu trong tim của phu nhân. Nói xong Y Cần liền áy náy cúi đầu.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn nàng, đồng thời cũng đề phòng, dù sao yêu cầu này quá quái dị, ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng không thể không ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Y Cần.
Y Cần chịu không nổi những ánh mắt này nên liền quỳ xuống, khẩn cầu nhìn Bạch Vũ Mộng: Xin phu nhân cho nô tì một chén máu trong tim đi, cho dù muốn nô tì lập tức chết thì cũng không thành vấn đề.
Y Cần, ngươi đột nhiên đến đây là vì muốn một chén máu trong tim ta, ta không thể không suy nghĩ lý do vì sao. Bạch Vũ Mộng híp mắt nhìn chằm chằm Y Cần.
Phu nhân, xin người đừng hỏi nô tì vì sao, nô tì thật sự không thể nói. Y Cần không ngừng lắc đầu, ánh mắt bất lực nhưng lại vẫn rất kiên định.
Y Cần, ta nghĩ ngươi không phải không biết, hiện tại ta đang
Mấy người khác đều nhìn nhau, không thể tin được Bạch Vũ Mộng lại dễ dàng nhận đồ của người khác như vậy, nàng không hoài nghi chút nào sao?
Vài ngày tiếp theo, tất cả đều gió êm sóng lặng, đến một ngày Y Cần lại trở lại, điều này đã khiến lòng nghi ngờ của Bạch Vũ Mộng tăng cao.
Y Cần không biết phải mở miệng thế nào nên luôn im lặng đứng ở bên cạnh, Bạch Vũ Mộng đợi một hồi thấy nàng còn không mở miệng thì hỏi: Y Cần, ngươi có chuyện gì không?
Y Cần mím môi, trong mắt đầy sự đấu tranh, rối rắm một hồi rốt cục vẫn không sợ chết nhắm hai mắt lại, mở miệng: Phu nhân, nô tì cũng có chuyện muốn hỏi xin người một thứ nhưng xin người đừng hỏi vì sao, được không?
Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại, sao hôm nay Y Cần lại là lạ, rõ ràng lúc nãy đến rất sốt ruột, nhưng bây giờ lại chậm chạp không chịu nói.
Vậy ngươi nói trước xem ngươi muốn xin ta cái gì! Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng, dù sao Y Cần đã từng chăm sóc nàng rất lâu.
Y Cần lại do dự một chút rồi rốt cục vẫn mở miệng: Nô tì muốn một chén máu trong tim của phu nhân. Nói xong Y Cần liền áy náy cúi đầu.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn nàng, đồng thời cũng đề phòng, dù sao yêu cầu này quá quái dị, ngay cả Bạch Vũ Mộng cũng không thể không ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Y Cần.
Y Cần chịu không nổi những ánh mắt này nên liền quỳ xuống, khẩn cầu nhìn Bạch Vũ Mộng: Xin phu nhân cho nô tì một chén máu trong tim đi, cho dù muốn nô tì lập tức chết thì cũng không thành vấn đề.
Y Cần, ngươi đột nhiên đến đây là vì muốn một chén máu trong tim ta, ta không thể không suy nghĩ lý do vì sao. Bạch Vũ Mộng híp mắt nhìn chằm chằm Y Cần.
Phu nhân, xin người đừng hỏi nô tì vì sao, nô tì thật sự không thể nói. Y Cần không ngừng lắc đầu, ánh mắt bất lực nhưng lại vẫn rất kiên định.
Y Cần, ta nghĩ ngươi không phải không biết, hiện tại ta đang
/205
|