Ngay cả giữa đêm tối, Âu Thừa Duẫn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy chờ mong của Vận Nhi, anh có chút chột dạ, bởi vì anh không có dũng khí nói ra sự thật với cô, anh sợ cô sẽ vì vậy mà rời khỏi anh.
Đừng nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi! Âu Thừa Duẫn buông hai cánh tay đang giữ chặt lấy người cô ra, đặt lên trán cô một nụ hôn, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đến lúc quay lại thì anh nằm đưa lưng về phía Vận Nhi, cô nghĩ, anh mệt lắm sao?
Kể từ sau khi quay lại, đây là đêm đầu tiên anh không ôm cô ngủ, Vận Nhi thế mà lại mất ngủ!
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại thì Âu Thừa Duẫn đã đi rồi, cô cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường định gọi cho anh, vừa mở điện thoại ra lại thấy trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: Anh yêu em!
Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Vận Nhi cười rạng rỡ, sương mù trong lòng cũng tan sạch, cô mặc quần áo xong xuôi thì lập tức đi xem Âu Dương. Hôm qua Âu Dương uống quá nhiều rượu, hôm nay tỉnh dậy vẫn thấy trong đầu đang loạn cào cào.
Vận Nhi thấy sắc mặt cô ấy đã tốt hơn nhiều thì đề nghị cô ấy cùng ra ngoài giải sầu. Mỗi lần hai người đi cùng nhau đều cảm thấy rất vui vẻ.
Âu Dương biết Vận Nhi là cố ý muốn đưa cô ấy đi chơi, chỉ là cô ấy không có tâm tình, lấy cớ là hôm nay công ty phải tiếp đón một đoàn du khách lớn, để Vận Nhi ở nhà, còn mình thì đi làm.
Vận Nhi nhớ ra Vu Nặc sắp kết hôn, chắc chắn là cũng đang hết sức bận rộn, cô cũng muốn gặp Tâm Nhi, vì vậy quyết định gọi điện thoại cho Vu Nặc, vừa hay Vu Nặc cũng đang muốn tìm cô mà không được, lúc này Vận Nhi mới nhớ ra số điện thoại hiện giờ của cô chỉ có một mình Âu Thừa Duẫn biết.
Chắc chắn là anh cố ý, không muốn để cô liên hệ với người khác. Nhà tư bản độc ác này, ham muốn chiếm hữu sao lại mạnh như vậy chứ!
Lúc Vận Nhi tới nhà hàng tây đã hẹn với Vu Nặc thì đã là giữa trưa, Vu Nặc ôm Tâm Nhi, cô bé vừa nhìn thấy cô thì lập tức vẫy vẫy tay, Vận Nhi đi vào trong, ôm lấy Tâm Nhi hôn một cái.
Chị Nặc Nặc, chị đúng là càng ngày càng đẹp! Vận Nhi phát hiện ra da dẻ Vu Nặc trở nên trắng trẻo, nét mặt cũng rạng ngời, xem ra chuyện kết hôn khiến cô ấy thay đổi rất nhiều, có lẽ đối với phụ nữ, hạnh phúc chính là như vậy.
Nhìn Vu Nặc mang theo tâm trạng vui vẻ của cô dâu chuẩn bị xuất giá, Vận Nhi lại có chút hâm mộ. Lúc trước cô kết hôn với Âu Thừa Duẫn hết sức đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào, càng không nói đến việc hồi hộp hay mong đợi.
Đâu có đâu, chẳng qua là nhờ trang điểm thôi! Vu Nặc cười ảm đạm, dường như trong nụ cười có chút gượng gạo, Vận Nhi nhìn ra cảm xúc của cô ấy không được tốt, ôm Tâm Nhi đặt
Đừng nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi! Âu Thừa Duẫn buông hai cánh tay đang giữ chặt lấy người cô ra, đặt lên trán cô một nụ hôn, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đến lúc quay lại thì anh nằm đưa lưng về phía Vận Nhi, cô nghĩ, anh mệt lắm sao?
Kể từ sau khi quay lại, đây là đêm đầu tiên anh không ôm cô ngủ, Vận Nhi thế mà lại mất ngủ!
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại thì Âu Thừa Duẫn đã đi rồi, cô cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường định gọi cho anh, vừa mở điện thoại ra lại thấy trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: Anh yêu em!
Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Vận Nhi cười rạng rỡ, sương mù trong lòng cũng tan sạch, cô mặc quần áo xong xuôi thì lập tức đi xem Âu Dương. Hôm qua Âu Dương uống quá nhiều rượu, hôm nay tỉnh dậy vẫn thấy trong đầu đang loạn cào cào.
Vận Nhi thấy sắc mặt cô ấy đã tốt hơn nhiều thì đề nghị cô ấy cùng ra ngoài giải sầu. Mỗi lần hai người đi cùng nhau đều cảm thấy rất vui vẻ.
Âu Dương biết Vận Nhi là cố ý muốn đưa cô ấy đi chơi, chỉ là cô ấy không có tâm tình, lấy cớ là hôm nay công ty phải tiếp đón một đoàn du khách lớn, để Vận Nhi ở nhà, còn mình thì đi làm.
Vận Nhi nhớ ra Vu Nặc sắp kết hôn, chắc chắn là cũng đang hết sức bận rộn, cô cũng muốn gặp Tâm Nhi, vì vậy quyết định gọi điện thoại cho Vu Nặc, vừa hay Vu Nặc cũng đang muốn tìm cô mà không được, lúc này Vận Nhi mới nhớ ra số điện thoại hiện giờ của cô chỉ có một mình Âu Thừa Duẫn biết.
Chắc chắn là anh cố ý, không muốn để cô liên hệ với người khác. Nhà tư bản độc ác này, ham muốn chiếm hữu sao lại mạnh như vậy chứ!
Lúc Vận Nhi tới nhà hàng tây đã hẹn với Vu Nặc thì đã là giữa trưa, Vu Nặc ôm Tâm Nhi, cô bé vừa nhìn thấy cô thì lập tức vẫy vẫy tay, Vận Nhi đi vào trong, ôm lấy Tâm Nhi hôn một cái.
Chị Nặc Nặc, chị đúng là càng ngày càng đẹp! Vận Nhi phát hiện ra da dẻ Vu Nặc trở nên trắng trẻo, nét mặt cũng rạng ngời, xem ra chuyện kết hôn khiến cô ấy thay đổi rất nhiều, có lẽ đối với phụ nữ, hạnh phúc chính là như vậy.
Nhìn Vu Nặc mang theo tâm trạng vui vẻ của cô dâu chuẩn bị xuất giá, Vận Nhi lại có chút hâm mộ. Lúc trước cô kết hôn với Âu Thừa Duẫn hết sức đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào, càng không nói đến việc hồi hộp hay mong đợi.
Đâu có đâu, chẳng qua là nhờ trang điểm thôi! Vu Nặc cười ảm đạm, dường như trong nụ cười có chút gượng gạo, Vận Nhi nhìn ra cảm xúc của cô ấy không được tốt, ôm Tâm Nhi đặt
/260
|