Editor: Linh Vũ
Âu Dương? Vận Nhi chen lách giữa đoàn người, đi tới trước mặt Âu Dương, thấy cô ấy đã say đến mức mơ màng.
A? Vận Nhi, chị đến nhanh vậy sao? Nào, tới đây, chúng ta cùng khiêu vũ đi! Cả người Âu Dương lắc lư, nhìn cứ như lúc nào cũng có thể ngã xuống, hai người đàn ông bên cạnh lập tức ôm lấy cô ấy, Vận Nhi lại đẩy hai người kia ra, có chút khó nhọc đỡ lấy cô ấy.
Xung quanh đều là tiếng ồn, tiếng thét chói tai, tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng vang lên trên sân khấu.
Đại Duy, Mike, chúng ta tiếp tục nhảy! Âu Dương mơ mơ màng màng vung tay lên, thân thể đã bị Vận Nhi kéo ra ngoài lại không chịu hợp tác, ra sức hét to với hai người đàn ông kia.
Em gái à, cùng chơi nào! Nghe được lời mời của Âu Dương, hai người đàn ông kia lập tức tiến lên chặn đường đi của Vận Nhi, xung quanh quá ồn, thậm chí Vận Nhi còn chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì. Ngọn đèn trên sân khấu chiếu thẳng vào khiến cô chói mắt, Vận Nhi nổi giận đùng đùng đẩy hai người đàn ông trước mặt: Tránh ra!
Vận Nhi, hình như em nhìn thấy anh cả của chị, ha ha... Bị Vận Nhi kéo xuống khỏi sân khấu, Âu Dương nấc lên một cái, người đầy hơi rượu, trước mắt lại xuất hiện ảo giác, Vận Nhi cũng cảm thấy không đáng giá thay cô ấy.
Âu Dương, có phải em lại gặp anh cả của chị rồi không? Hai năm trước cô đã biết rõ Âu Dương thích anh cả mình, thế nhưng Tô Thượng Đông tính tình lạnh nhạt, chỉ sợ nếu Âu Dương thật sự ở cạnh anh thì sẽ phải chịu thiệt thòi.
Loại đàn ông giống như anh, hoặc là không thèm để ý, hoặc là đã yêu thì sẽ dành cả đời để yêu.
Vận Nhi cực kỳ mâu thuẫn, không biết nên khuyên Âu Dương kiên trì hay là nên khuyên cô ấy hãy buông tay.
Yêu một người không nên yêu chính là điều khổ sở nhất, giống như lúc trước cô nhìn thấy Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ cũng đã cực kỳ tức giận. Có lẽ lúc đó cô đã yêu anh rồi, chỉ là bản thân không nhận ra mà thôi.
Cái núi băng Tô Thượng Đông kia đúng là làm em tức chết mất, Vận Nhi à, hình như em thật sự yêu anh ấy rồi...
Âu Dương mơ mơ màng màng nói xong, dựa cả đầu lên người Vận Nhi. Hôm nay cô đưa đoàn du khách đến sân bay thì vô tình nhìn thấy anh, vốn là muốn đi đến hỏi thăm vết thương của anh một chút, nào ngờ anh lại thờ ơ không thèm mở miệng câu nào, lại còn coi cô như người dưng qua đường. Trong lòng
Âu Dương? Vận Nhi chen lách giữa đoàn người, đi tới trước mặt Âu Dương, thấy cô ấy đã say đến mức mơ màng.
A? Vận Nhi, chị đến nhanh vậy sao? Nào, tới đây, chúng ta cùng khiêu vũ đi! Cả người Âu Dương lắc lư, nhìn cứ như lúc nào cũng có thể ngã xuống, hai người đàn ông bên cạnh lập tức ôm lấy cô ấy, Vận Nhi lại đẩy hai người kia ra, có chút khó nhọc đỡ lấy cô ấy.
Xung quanh đều là tiếng ồn, tiếng thét chói tai, tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng vang lên trên sân khấu.
Đại Duy, Mike, chúng ta tiếp tục nhảy! Âu Dương mơ mơ màng màng vung tay lên, thân thể đã bị Vận Nhi kéo ra ngoài lại không chịu hợp tác, ra sức hét to với hai người đàn ông kia.
Em gái à, cùng chơi nào! Nghe được lời mời của Âu Dương, hai người đàn ông kia lập tức tiến lên chặn đường đi của Vận Nhi, xung quanh quá ồn, thậm chí Vận Nhi còn chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì. Ngọn đèn trên sân khấu chiếu thẳng vào khiến cô chói mắt, Vận Nhi nổi giận đùng đùng đẩy hai người đàn ông trước mặt: Tránh ra!
Vận Nhi, hình như em nhìn thấy anh cả của chị, ha ha... Bị Vận Nhi kéo xuống khỏi sân khấu, Âu Dương nấc lên một cái, người đầy hơi rượu, trước mắt lại xuất hiện ảo giác, Vận Nhi cũng cảm thấy không đáng giá thay cô ấy.
Âu Dương, có phải em lại gặp anh cả của chị rồi không? Hai năm trước cô đã biết rõ Âu Dương thích anh cả mình, thế nhưng Tô Thượng Đông tính tình lạnh nhạt, chỉ sợ nếu Âu Dương thật sự ở cạnh anh thì sẽ phải chịu thiệt thòi.
Loại đàn ông giống như anh, hoặc là không thèm để ý, hoặc là đã yêu thì sẽ dành cả đời để yêu.
Vận Nhi cực kỳ mâu thuẫn, không biết nên khuyên Âu Dương kiên trì hay là nên khuyên cô ấy hãy buông tay.
Yêu một người không nên yêu chính là điều khổ sở nhất, giống như lúc trước cô nhìn thấy Âu Thừa Duẫn và Tô Ân Huệ cũng đã cực kỳ tức giận. Có lẽ lúc đó cô đã yêu anh rồi, chỉ là bản thân không nhận ra mà thôi.
Cái núi băng Tô Thượng Đông kia đúng là làm em tức chết mất, Vận Nhi à, hình như em thật sự yêu anh ấy rồi...
Âu Dương mơ mơ màng màng nói xong, dựa cả đầu lên người Vận Nhi. Hôm nay cô đưa đoàn du khách đến sân bay thì vô tình nhìn thấy anh, vốn là muốn đi đến hỏi thăm vết thương của anh một chút, nào ngờ anh lại thờ ơ không thèm mở miệng câu nào, lại còn coi cô như người dưng qua đường. Trong lòng
/260
|