"Ngươi gọi là Diệp Nhi, họ gì?" Diệp Lãng mỉm cười hỏi.
"Ta họ Trúc, Trúc Diệp Nhi!" Tiểu cô nương hồi đáp.
"Ta có thể cho ngươi phối phương, cũng có thể cung cấp tài chính cho ngươi, bất quá tài chính của ta chỉ có thể làm sinh ý lỗ vốn mà thôi, ngươi giúp ta phung phí càng nhiều càng tốt, tốt nhất là toàn bộ lỗ sạch hết đi!" Diệp Lãng cười nói.
"..." Toàn trường trầm mặc.
Không chỉ vì cách bại gia thần kỳ của Diệp Lãng mà còn vì Diệp Lãng lại duỗi tay ra giúp tiểu cô nương Diệp Nhi này, bình thường hắn luôn xa cách với người khác.
Bất quá ra vẻ Diệp Lãng cũng thích trợ giúp người, nhất là ở phương diện tiêu tiền. Nhìn thấy tiểu Diệp Nhi tội nghiệp này thì hắn duỗi tay ra giúp cũng là bình thường, hơn nữa lại có thể đạt đến mục đích bại gia, cớ sao không làm?
"Sao ta không nghĩ đến cái này nhỉ, như vậy sinh ý của Diệp Nhi không còn bị khó khăn nữa, mà ngươi lại có thể bại gia, hai bên cùng 'có lợi'!" Chân Tiểu Yên vỗ đầu mình một cái, có chút hối hận nói, nàng hối hận vì sao mình không nghĩ đến điểm này.
"..." Tiểu Diệp Nhi ngẩn người, rất nhanh sau đó hưng phấn cười: "Tốt, cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta có thể nói một ít chi tiết không?"
Chỉ cần có người nguyện ý bổ khuyết sinh ý lỗ vốn thì chẳng khác nào rót tài chính vào cho nàng, mà nàng cũng không cần đau đầu về những sinh ý này nữa.
Mà trong ba năm này nàng đã phải giảm bớt không ít loại sinh ý như vậy, những sinh ý còn lại không thể giảm đi được nữa. Nếu không phải nàng không có vốn thì nàng sẽ không phải cắt giảm.
Vì sao không giảm luôn những sinh ý lỗ vốn còn lại? Trên phương diện sinh ý lỗ vốn là điều tất nhiên, cũng là thiết yếu, bởi vì những sinh ý này trên tổng thể mang lại lợi nhuận lớn hơn những gì nó thua lỗ, mà sinh ý lỗ càng nhiều thì lợi ích nó mang lại càng nhiều. Nguồn truyện:
/803
|