Dịch: Hoàng Hi Bình
Nét mặt Yến Tử căng thẳng, nhìn hành lý bị cháy đen thui trên tấm lưng của Thiết Kiên, đợi đến khi tinh thần hồi phục, nàng nhếch môi dưới, nhẹ nhàng vuốt vuốt Giới Chỉ màu trắng bạc đeo trên ngón trỏ tay trái.
Chỉ thấy tay của nàng tỏa sáng quang mang, một thanh trường kiếm trắng như tuyết đã xuất hiện trong tay nàng.
"Thiết Kiên sư đệ, đã lâu không gặp, thân thủ của đệ mạnh lên nhiều rồi đấy." Đúng lúc này, một thanh âm lười biếng từ sâu trong rừng truyền tới.
Ngay sau đó, 3 đạo nhân ảnh dần dần hiện rõ từ trong bóng tối của khu rừng.
Nhờ ánh trăng, Thiết Kiên thấy rõ tướng mạo của ba người, sầm mặt xuống, lộ vẻ phẫn nộ.
Chỉ thấy kẻ cầm đầu khoảng chừng 30 tuổi, dáng người mập mạp, gương mặt tròn trịa, mặc trên người một chiếc áo ngắn màu đỏ đậm, bên hông đeo một thanh cổ kiếm màu vàng dài khoảng ba thước, mặt mày tươi vui, mới nhìn khiến người ta nảy sinh cảm giác gần gũi.
Còn ở bên trái, có một thằng gầy nhom trạc tuổi Tiểu Toán Bàn, mỏ nhọn tai khỉ, bộ dáng cực xấu. Sau lưng mang theo một thanh thiết phủ* màu đen thật lớn cao gần bằng gã, một đôi mắt như tên trộm quay tròn không ngừng, không kiêng nể gì cả đánh giá Yến Tử ở sau lưng Thiết Kiên.
*thiết phủ: búa sắt
Ở bên còn lại của người thanh niên mặt tròn, có một kẻ bịt mặt mặc y phục dạ hành màu đen, trên người không mang bất kỳ binh khí gì, nhưng trên mười ngón lại có tia sáng màu tìm âm u chớp động, nhìn ra hẳn là thích khách thiên về cận thân chém giết.
"Hồ Vi sư huynh, sao lại là ngươi?" Ánh mắt của Thiết Kiên hoàn toàn xem nhẹ hai người kia, chỉ nhìn về phía người thanh niên mặt tròn kia, nghiến chặt răng, từ giữa hàm răng nặn ra mấy chữ.
"Hết cách, sư phụ chỉ có mấy đồ đệ, dẫu sao đệ cũng không hy vọng người tới là Tiểu Tiểu sư muội chứ? Vì vậy chỉ có thể là Đại sư huynh ta đích thân xuất mã." Thanh niên có khuôn mặt tròn thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói.
"Ta cũng đã thành ra như thế này... lão vẫn không chịu buông tha ta sao?" Giữa hai đầu lông mày của Thiết Kiên hiện lên một tia sát khí, thanh âm lạnh lùng nói.
"Sư phụ lão... Ài, việc đã đến nước này, nói nữa có ích gì. Huống hồ với tính cách của đệ, cho dù sư phụ giờ có thu tay lại, ngày sau đệ cũng tuyệt không bỏ qua, không phải sao?" Hồ Vi vờ cười gượng hỏi.
"Đại sư huynh, tài nghệ luyện kiếm của Thiết Kiên ta, có hơn phân nửa là do ngươi dạy dỗ, tính ra ngươi mới thực sự là người khai sáng và dẫn lối cho con đường luyện kiếm của ta. Nếu như có thể, ta không muốn ra tay với ngươi." Sắc mặt của Thiết Kiên tối sầm, sau một lúc lâu thở dài một hơi nói.
"Không đánh cũng được, đệ theo ta trở về gặp sư phụ. Ta bảo đảm sẽ xin tha cho đệ, giữ lại cho đệ một mạng." Vẻ mặt của Hồ Vi không hề thay đổi nói.
Thiết Kiên thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hướng đối phương ôm quyền, sau đó cổ tay run lên, trường kiếm trên phát ra một tiếng kêu rõ ràng, trên thân kiếm sáng lên quang mang 3 màu: đỏ nhạt, trắng, xanh.
Hồ Vi thấy thế, cũng chậm rãi rút thanh màu vàng cổ kiếm từ bên hông, kiếm chuyển hướng, chĩa về phía Thiết Kiên.
"Hắc hắc, hai người các ngươi đối phó tiểu tử này, tiểu cô nương kia, ta thu." Gã thanh niên xấu xí, vuốt ve hắn thanh Cự Phủ màu đen, hắc hắc một tiếng nói.
"Thạch Thiên, chớ vì thói dâm dê mà mạng cũng không cần, tiểu cô nương kia xem ra cũng không phả là quả hồng mềm." Nam tử che mặt nhắc nhở, thanh âm có chút khàn khàn.
"Ta thích khó khăn đấy, hoa hồng không có gai, sao chống nổi mấy lần giày vò?" Ánh mắt của Thạch Thiên không rời Yến Tử, cười tà nói.
"Đường Hối, đừng quên chuyện ta đã dặn dò." Hồ Vi đột nhiên mở miệng, nói khẽ với nam tử che mặt.
Người sau im lặng khẽ gật đầu, lui bước hướng về phía sau, thân ảnh từ từ biến mất trong bóng tối.
Đôi mắt của Thiết Kiên không hề chớp nhìn về phía ba kẻ ở cách đó không xa, hạ giọng nói với Yến Tử:
"Mục tiêu chính của chúng là ta, lát nữa đánh nhau, ít nhất sẽ có hai tên đối phó ta. Ta sẽ thử kìm chân tên còn lại, đến lúc đó nàng hãy thừa cơ trốn về thành."
Sau khi hắn nói xong, mãi không thấy Yến Tử trả lời, liền thoáng nghiêng người dùng khóe mắt nhìn lại, chỉ thấy nàng thuận tay vân vê hai tờ phù lục màu xanh, vỗ về phía bắp chân của mình.
Chỉ thấy quang mang lóe lên trên phù lục, có hai tia sáng màu xanh từ trong toát ra, giống như hai ngọn cỏ, quấn lấy mắt cá chân của cô ấy.
"Khinh Linh phù..." Thiết Kiên thấy vậy, có chút kinh ngạc.
Khinh Linh phù là một loại phù lục có thể tăng tốc độ di chuyển của tu sĩ, dù phẩm chất không cao, lại hết sức thực dụng. Nhưng cần thời gian kích phát nhất định, nên chỉ có thể dùng trước khi giao chiến với người khác. để phát huy được tác dụng tối đa.
Yến Tử hiểu rõ điểm này, cho thấy đây không phải lần đầu tiên sử dụng.
Đúng lúc này, giữa núi rừng chợt tới một chuỗi tiếng ầm ầm, từ dưới đất bốc lên một quang mang màu vàng.
Chỉ thấy ánh sáng màu vàng trào lên, như là Linh xà đang bay, lao về phía dưới chân của Thiết Kiên, bất cứ nơi nào nó đi qua, mặt đất nứt ra, đất rơi xuống, xẻ ra một khe nứt ngoằn ngoèo sâu đến mấy trượng.
Ánh mắt của Thiết Kiên ngưng lại, trường kiếm trong tay run lên quét ngang trước người.
Chỉ thấy bạch quang trên trường kiếm 3 màu lóe sáng, một đạo hàn khí dày đặc quét ngang ra, trên mặt đất vạch một vết kiếm thật sâu, từng sợi hàn khí thẩm thấu xuống vết kiếm, đóng băng mặt đất dưới chân thành một đống đất vô cùng cứng rắn.
Khe nứt màu vàng đâm vào mảnh đất bị đóng băng, vẫn lao tới phía trước mấy trượng mới chịu biến mất, ngừng lại.
Ở đầu khác của khe nứt, hai tay của Hồ Vi chống kiếm, cắm vào mặt đất, mặt không thay đổi nhìn về phía bên này, ánh sáng màu vàng trên thân kiếm mãnh liệt.
"Sư đệ, đánh với ta, đệ còn dám phân tâm?" Vẻ mặt của hắn kiêu ngạo mở miệng nói.
Một câu vừa dứt, đột nhiên có quang mang màu vàng bao phủ quanh người hắn, khí thế toàn thân thay đổi, mới nhìn cứ tưởng là một pho Cổ Phật mạ vàng đứng lặng phía trước, bất động như sơn.
Mà khí tức trên người toả ra, bất ngờ đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 9, cao hơn hẳn Thiết Kiên một bậc.
Tuy Thiết Kiên ngoài miệng không nói gì thêm, tâm trí lại căng thẳng, không còn phân tâm nhìn Yến Tử.
Một tay hắn nâng trường kiếm 3 màu, mũi chân liên tiếp chạm xuống đất, cơ thể sát mặt đất chạy băng băng, chủ động phóng nhanh về phía Hồ Vi.
Kẻ kia thấy thế, hai tay nắm chặt cán kiếm, đột nhiên mãnh liệt xoay một cái.
Chỉ thấy dưới mũi kiếm của hắn, một vầng sáng màu vàng đất đột nhiên nhộn nhạo, giống như sóng nước, lập tức bao phủ phạm vi mấy chục trượng xung quanh.
Trong phạm vi ánh sáng màu vàng đất, bụi mù rơi xuống, mặt đất dường như bị một lực lượng cực lớn đè nặng, hơi lún xuống.
Thiết Kiên vừa bước ra, lập tức mũi chân rơi vào trong phạm vi vầng sáng kia, trường kiếm trong tay đột nhiên run lên, đập mạnh xuống mặt đất.
Chỉ nghe "Boong" một tiếng.
Thanh trường kiếm ba màu uốn cong thành một đường vòng cung hoàn mỹ trên mặt đất rồi đập mạnh, khiến người hẳn nảy vọt lên, văng ra khỏi vầng hào quang.
Cả thân người rơi xuống đất, không khỏi lảo đảo, tựa hồ có chút đứng không vững.
Thạch Thiên thấy thế, đôi tay khẽ kéo Cự Phủ sau lưng, vặn vẹo eo, mãnh liệt hất lên, quăng mạnh Cự Phủ màu đen về phía Thiết Kiên.
"Vù vù vù "
Một trận gió gào thét vang lên, Cự Phủ màu đen xoay chuyển liên tục giữa không trung, mang theo hắc quang yếu ớt hung hăng bổ về phía Thiết Kiên.
Quang mang trong khóe mắt của Thiết Kiên lóe lên, cơ thể chùn xuống, hai đầu gối chấm đất trượt qua phía dưới Cự Phủ, vọt tới trước, cầm kiếm đâm thẳng Thạch Thiên.
"Đến thật tốt!"
Thạch Thiên cười lạnh một tiếng, mũi chân đạp lên mặt đất, quang mang trên người hào quang lóe sáng, cả người giống như một con sóc bay, sau khi nhảy lên trời, anh ta dang hai cánh tay lướt qua đỉnh đầu Thiết Kiên.
Một kiếm của Thiết Kiên đâm vào không khí, cơ thể lập tức dừng lại, bay ngược về phía sau.
Thân ảnh của Thạch Thiên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng kịp thanh Cự Phủ màu đen, ngồi xổm trên lưỡi Cự Phủ, đồng thời bay về phía Yến Tử.
Cùng lúc đó giữa không trung truyền đến một thanh âm âm lãnh:
"Ta đã nói muốn thu tiểu cô nương này, không có hứng thú với ngươi tiểu tử, ngươi còn đuổi đánh ta làm chi?"
Thiết Kiên khẽ quát một tiếng, xoay chuyển trường kiếm trong tay, dưới chân quẹt qua, một đoàn phong nhận màu xanh lam lập tức bay ra, từ dưới thân hắn bắn vọt ra.
Lúc này thân ảnh hắn mượn lực từ cỗ khí lưu bốc lên, nhanh chóng đuổi theo Thạch Thiên.
Nhưng mà, hắn vừa mới lướt tới không trung, đột nhiên tiếng xé gió vang lên, trên bầu trời lóe lên một đạo quang mang màu vàng đối diện hắn.
Một đạo kiếm quang dài hơn một trượng màu vàng đất, bổ mạnh xuống đầu hắn.
Thiết Kiên đưa kiếm ra đón đỡ, chính diện lao vào đạo hoàng quang kia.
Chỉ nghe "Đông" một tiếng!
Âm thanh chói tai như tiếng chuông vang lên, Thiết Kiên chỉ cảm thấy hai cánh tay tê rần, như bị cự thạch đập trúng, văng mạnh xuống mặt đất ầm ầm.
Đất trong rừng tương đối mềm, và đôi chân của hắn trực tiếp chìm xuống cho đến khi chạm đầu gối.
Hắn chưa kịp rút chân ra khỏi mặt đấy, thân ảnh của Hồ Vi nhanh chóng vụt qua, cầm cổ kiếm màu vàng trong tay quét tới, chém về phía hắn cực nhanh.
Thiết Kiên tránh không kịp, chỉ có thể hai tay nắm chặt trường kiếm, lấy tư thế chống kiếm… cắm trường kiếm xuống trước người.
"Đông"
Lại có một âm thanh chói tai vang lên, thanh trường kiếm của hắn bị một cỗ lực lượng cực lớn quét qua, đột nhiên nghiêng ngả, cùng hắn bay ra ngoài.
Những tiếng “Rắc rắc” liên tục vang lên, lập tức có mấy cây hòe cổ thụ dày bằng cái bát lần lượt gãy đổ.
Sau khi Thiết Kiên đâm sầm vào cây cổ thụ thứ sáu mà ba người họ ôm, anh ta mới dừng lại và dừng lại.
Sau khi hắn ổn định thân hình, lập tức đưa kiếm ngang trước mặt, mặc kệ vết thương, đầu tiên cảnh giác quan sát xung quanh, thấy không có ai đuổi theo, liền nhanh chóng liếc về phía Yến Tử.
Do khoảng cách xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh kiếm lóe lên ở đằng kia, và tiếng kiếm đánh nhau không ngừng, nhưng tình hình trận chiến cụ thể thì không rõ.
"Sư đệ, xem ra, nữ nhân kia quan hệ với đệ không tệ, không biết là người thế nào của đêj nha?" Lúc này, Hồ Vi cầm theo trường kiếm trong tay, chậm rãi đi về phía hắn, cười híp mắt hỏi.
"Lão chỉ muốn tính mạng một mình ta, không dính dáng đến những người khác, có thể để nàng đi hay không?" Thiết Kiên thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi.
"A? Nếu như đệ thúc thủ chịu trói, ta cũng là có thể đáp ứng đệ, không tổn thương nàng." Ánh mắt Hồ Vi lóe lên, nói.
Thiết Kiên hơi chần chừ, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên vẻ mặt đột biến, vội vàng lắc mình một cái, vội vàng nhảy lên trên một cây đại thụ ở bên cạnh.
Nét mặt Yến Tử căng thẳng, nhìn hành lý bị cháy đen thui trên tấm lưng của Thiết Kiên, đợi đến khi tinh thần hồi phục, nàng nhếch môi dưới, nhẹ nhàng vuốt vuốt Giới Chỉ màu trắng bạc đeo trên ngón trỏ tay trái.
Chỉ thấy tay của nàng tỏa sáng quang mang, một thanh trường kiếm trắng như tuyết đã xuất hiện trong tay nàng.
"Thiết Kiên sư đệ, đã lâu không gặp, thân thủ của đệ mạnh lên nhiều rồi đấy." Đúng lúc này, một thanh âm lười biếng từ sâu trong rừng truyền tới.
Ngay sau đó, 3 đạo nhân ảnh dần dần hiện rõ từ trong bóng tối của khu rừng.
Nhờ ánh trăng, Thiết Kiên thấy rõ tướng mạo của ba người, sầm mặt xuống, lộ vẻ phẫn nộ.
Chỉ thấy kẻ cầm đầu khoảng chừng 30 tuổi, dáng người mập mạp, gương mặt tròn trịa, mặc trên người một chiếc áo ngắn màu đỏ đậm, bên hông đeo một thanh cổ kiếm màu vàng dài khoảng ba thước, mặt mày tươi vui, mới nhìn khiến người ta nảy sinh cảm giác gần gũi.
Còn ở bên trái, có một thằng gầy nhom trạc tuổi Tiểu Toán Bàn, mỏ nhọn tai khỉ, bộ dáng cực xấu. Sau lưng mang theo một thanh thiết phủ* màu đen thật lớn cao gần bằng gã, một đôi mắt như tên trộm quay tròn không ngừng, không kiêng nể gì cả đánh giá Yến Tử ở sau lưng Thiết Kiên.
*thiết phủ: búa sắt
Ở bên còn lại của người thanh niên mặt tròn, có một kẻ bịt mặt mặc y phục dạ hành màu đen, trên người không mang bất kỳ binh khí gì, nhưng trên mười ngón lại có tia sáng màu tìm âm u chớp động, nhìn ra hẳn là thích khách thiên về cận thân chém giết.
"Hồ Vi sư huynh, sao lại là ngươi?" Ánh mắt của Thiết Kiên hoàn toàn xem nhẹ hai người kia, chỉ nhìn về phía người thanh niên mặt tròn kia, nghiến chặt răng, từ giữa hàm răng nặn ra mấy chữ.
"Hết cách, sư phụ chỉ có mấy đồ đệ, dẫu sao đệ cũng không hy vọng người tới là Tiểu Tiểu sư muội chứ? Vì vậy chỉ có thể là Đại sư huynh ta đích thân xuất mã." Thanh niên có khuôn mặt tròn thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói.
"Ta cũng đã thành ra như thế này... lão vẫn không chịu buông tha ta sao?" Giữa hai đầu lông mày của Thiết Kiên hiện lên một tia sát khí, thanh âm lạnh lùng nói.
"Sư phụ lão... Ài, việc đã đến nước này, nói nữa có ích gì. Huống hồ với tính cách của đệ, cho dù sư phụ giờ có thu tay lại, ngày sau đệ cũng tuyệt không bỏ qua, không phải sao?" Hồ Vi vờ cười gượng hỏi.
"Đại sư huynh, tài nghệ luyện kiếm của Thiết Kiên ta, có hơn phân nửa là do ngươi dạy dỗ, tính ra ngươi mới thực sự là người khai sáng và dẫn lối cho con đường luyện kiếm của ta. Nếu như có thể, ta không muốn ra tay với ngươi." Sắc mặt của Thiết Kiên tối sầm, sau một lúc lâu thở dài một hơi nói.
"Không đánh cũng được, đệ theo ta trở về gặp sư phụ. Ta bảo đảm sẽ xin tha cho đệ, giữ lại cho đệ một mạng." Vẻ mặt của Hồ Vi không hề thay đổi nói.
Thiết Kiên thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hướng đối phương ôm quyền, sau đó cổ tay run lên, trường kiếm trên phát ra một tiếng kêu rõ ràng, trên thân kiếm sáng lên quang mang 3 màu: đỏ nhạt, trắng, xanh.
Hồ Vi thấy thế, cũng chậm rãi rút thanh màu vàng cổ kiếm từ bên hông, kiếm chuyển hướng, chĩa về phía Thiết Kiên.
"Hắc hắc, hai người các ngươi đối phó tiểu tử này, tiểu cô nương kia, ta thu." Gã thanh niên xấu xí, vuốt ve hắn thanh Cự Phủ màu đen, hắc hắc một tiếng nói.
"Thạch Thiên, chớ vì thói dâm dê mà mạng cũng không cần, tiểu cô nương kia xem ra cũng không phả là quả hồng mềm." Nam tử che mặt nhắc nhở, thanh âm có chút khàn khàn.
"Ta thích khó khăn đấy, hoa hồng không có gai, sao chống nổi mấy lần giày vò?" Ánh mắt của Thạch Thiên không rời Yến Tử, cười tà nói.
"Đường Hối, đừng quên chuyện ta đã dặn dò." Hồ Vi đột nhiên mở miệng, nói khẽ với nam tử che mặt.
Người sau im lặng khẽ gật đầu, lui bước hướng về phía sau, thân ảnh từ từ biến mất trong bóng tối.
Đôi mắt của Thiết Kiên không hề chớp nhìn về phía ba kẻ ở cách đó không xa, hạ giọng nói với Yến Tử:
"Mục tiêu chính của chúng là ta, lát nữa đánh nhau, ít nhất sẽ có hai tên đối phó ta. Ta sẽ thử kìm chân tên còn lại, đến lúc đó nàng hãy thừa cơ trốn về thành."
Sau khi hắn nói xong, mãi không thấy Yến Tử trả lời, liền thoáng nghiêng người dùng khóe mắt nhìn lại, chỉ thấy nàng thuận tay vân vê hai tờ phù lục màu xanh, vỗ về phía bắp chân của mình.
Chỉ thấy quang mang lóe lên trên phù lục, có hai tia sáng màu xanh từ trong toát ra, giống như hai ngọn cỏ, quấn lấy mắt cá chân của cô ấy.
"Khinh Linh phù..." Thiết Kiên thấy vậy, có chút kinh ngạc.
Khinh Linh phù là một loại phù lục có thể tăng tốc độ di chuyển của tu sĩ, dù phẩm chất không cao, lại hết sức thực dụng. Nhưng cần thời gian kích phát nhất định, nên chỉ có thể dùng trước khi giao chiến với người khác. để phát huy được tác dụng tối đa.
Yến Tử hiểu rõ điểm này, cho thấy đây không phải lần đầu tiên sử dụng.
Đúng lúc này, giữa núi rừng chợt tới một chuỗi tiếng ầm ầm, từ dưới đất bốc lên một quang mang màu vàng.
Chỉ thấy ánh sáng màu vàng trào lên, như là Linh xà đang bay, lao về phía dưới chân của Thiết Kiên, bất cứ nơi nào nó đi qua, mặt đất nứt ra, đất rơi xuống, xẻ ra một khe nứt ngoằn ngoèo sâu đến mấy trượng.
Ánh mắt của Thiết Kiên ngưng lại, trường kiếm trong tay run lên quét ngang trước người.
Chỉ thấy bạch quang trên trường kiếm 3 màu lóe sáng, một đạo hàn khí dày đặc quét ngang ra, trên mặt đất vạch một vết kiếm thật sâu, từng sợi hàn khí thẩm thấu xuống vết kiếm, đóng băng mặt đất dưới chân thành một đống đất vô cùng cứng rắn.
Khe nứt màu vàng đâm vào mảnh đất bị đóng băng, vẫn lao tới phía trước mấy trượng mới chịu biến mất, ngừng lại.
Ở đầu khác của khe nứt, hai tay của Hồ Vi chống kiếm, cắm vào mặt đất, mặt không thay đổi nhìn về phía bên này, ánh sáng màu vàng trên thân kiếm mãnh liệt.
"Sư đệ, đánh với ta, đệ còn dám phân tâm?" Vẻ mặt của hắn kiêu ngạo mở miệng nói.
Một câu vừa dứt, đột nhiên có quang mang màu vàng bao phủ quanh người hắn, khí thế toàn thân thay đổi, mới nhìn cứ tưởng là một pho Cổ Phật mạ vàng đứng lặng phía trước, bất động như sơn.
Mà khí tức trên người toả ra, bất ngờ đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 9, cao hơn hẳn Thiết Kiên một bậc.
Tuy Thiết Kiên ngoài miệng không nói gì thêm, tâm trí lại căng thẳng, không còn phân tâm nhìn Yến Tử.
Một tay hắn nâng trường kiếm 3 màu, mũi chân liên tiếp chạm xuống đất, cơ thể sát mặt đất chạy băng băng, chủ động phóng nhanh về phía Hồ Vi.
Kẻ kia thấy thế, hai tay nắm chặt cán kiếm, đột nhiên mãnh liệt xoay một cái.
Chỉ thấy dưới mũi kiếm của hắn, một vầng sáng màu vàng đất đột nhiên nhộn nhạo, giống như sóng nước, lập tức bao phủ phạm vi mấy chục trượng xung quanh.
Trong phạm vi ánh sáng màu vàng đất, bụi mù rơi xuống, mặt đất dường như bị một lực lượng cực lớn đè nặng, hơi lún xuống.
Thiết Kiên vừa bước ra, lập tức mũi chân rơi vào trong phạm vi vầng sáng kia, trường kiếm trong tay đột nhiên run lên, đập mạnh xuống mặt đất.
Chỉ nghe "Boong" một tiếng.
Thanh trường kiếm ba màu uốn cong thành một đường vòng cung hoàn mỹ trên mặt đất rồi đập mạnh, khiến người hẳn nảy vọt lên, văng ra khỏi vầng hào quang.
Cả thân người rơi xuống đất, không khỏi lảo đảo, tựa hồ có chút đứng không vững.
Thạch Thiên thấy thế, đôi tay khẽ kéo Cự Phủ sau lưng, vặn vẹo eo, mãnh liệt hất lên, quăng mạnh Cự Phủ màu đen về phía Thiết Kiên.
"Vù vù vù "
Một trận gió gào thét vang lên, Cự Phủ màu đen xoay chuyển liên tục giữa không trung, mang theo hắc quang yếu ớt hung hăng bổ về phía Thiết Kiên.
Quang mang trong khóe mắt của Thiết Kiên lóe lên, cơ thể chùn xuống, hai đầu gối chấm đất trượt qua phía dưới Cự Phủ, vọt tới trước, cầm kiếm đâm thẳng Thạch Thiên.
"Đến thật tốt!"
Thạch Thiên cười lạnh một tiếng, mũi chân đạp lên mặt đất, quang mang trên người hào quang lóe sáng, cả người giống như một con sóc bay, sau khi nhảy lên trời, anh ta dang hai cánh tay lướt qua đỉnh đầu Thiết Kiên.
Một kiếm của Thiết Kiên đâm vào không khí, cơ thể lập tức dừng lại, bay ngược về phía sau.
Thân ảnh của Thạch Thiên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng kịp thanh Cự Phủ màu đen, ngồi xổm trên lưỡi Cự Phủ, đồng thời bay về phía Yến Tử.
Cùng lúc đó giữa không trung truyền đến một thanh âm âm lãnh:
"Ta đã nói muốn thu tiểu cô nương này, không có hứng thú với ngươi tiểu tử, ngươi còn đuổi đánh ta làm chi?"
Thiết Kiên khẽ quát một tiếng, xoay chuyển trường kiếm trong tay, dưới chân quẹt qua, một đoàn phong nhận màu xanh lam lập tức bay ra, từ dưới thân hắn bắn vọt ra.
Lúc này thân ảnh hắn mượn lực từ cỗ khí lưu bốc lên, nhanh chóng đuổi theo Thạch Thiên.
Nhưng mà, hắn vừa mới lướt tới không trung, đột nhiên tiếng xé gió vang lên, trên bầu trời lóe lên một đạo quang mang màu vàng đối diện hắn.
Một đạo kiếm quang dài hơn một trượng màu vàng đất, bổ mạnh xuống đầu hắn.
Thiết Kiên đưa kiếm ra đón đỡ, chính diện lao vào đạo hoàng quang kia.
Chỉ nghe "Đông" một tiếng!
Âm thanh chói tai như tiếng chuông vang lên, Thiết Kiên chỉ cảm thấy hai cánh tay tê rần, như bị cự thạch đập trúng, văng mạnh xuống mặt đất ầm ầm.
Đất trong rừng tương đối mềm, và đôi chân của hắn trực tiếp chìm xuống cho đến khi chạm đầu gối.
Hắn chưa kịp rút chân ra khỏi mặt đấy, thân ảnh của Hồ Vi nhanh chóng vụt qua, cầm cổ kiếm màu vàng trong tay quét tới, chém về phía hắn cực nhanh.
Thiết Kiên tránh không kịp, chỉ có thể hai tay nắm chặt trường kiếm, lấy tư thế chống kiếm… cắm trường kiếm xuống trước người.
"Đông"
Lại có một âm thanh chói tai vang lên, thanh trường kiếm của hắn bị một cỗ lực lượng cực lớn quét qua, đột nhiên nghiêng ngả, cùng hắn bay ra ngoài.
Những tiếng “Rắc rắc” liên tục vang lên, lập tức có mấy cây hòe cổ thụ dày bằng cái bát lần lượt gãy đổ.
Sau khi Thiết Kiên đâm sầm vào cây cổ thụ thứ sáu mà ba người họ ôm, anh ta mới dừng lại và dừng lại.
Sau khi hắn ổn định thân hình, lập tức đưa kiếm ngang trước mặt, mặc kệ vết thương, đầu tiên cảnh giác quan sát xung quanh, thấy không có ai đuổi theo, liền nhanh chóng liếc về phía Yến Tử.
Do khoảng cách xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh kiếm lóe lên ở đằng kia, và tiếng kiếm đánh nhau không ngừng, nhưng tình hình trận chiến cụ thể thì không rõ.
"Sư đệ, xem ra, nữ nhân kia quan hệ với đệ không tệ, không biết là người thế nào của đêj nha?" Lúc này, Hồ Vi cầm theo trường kiếm trong tay, chậm rãi đi về phía hắn, cười híp mắt hỏi.
"Lão chỉ muốn tính mạng một mình ta, không dính dáng đến những người khác, có thể để nàng đi hay không?" Thiết Kiên thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi.
"A? Nếu như đệ thúc thủ chịu trói, ta cũng là có thể đáp ứng đệ, không tổn thương nàng." Ánh mắt Hồ Vi lóe lên, nói.
Thiết Kiên hơi chần chừ, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên vẻ mặt đột biến, vội vàng lắc mình một cái, vội vàng nhảy lên trên một cây đại thụ ở bên cạnh.
/65
|