Dịch: Hoàng Hi Bình
"Trần đại sư, người làm gì vậy?" Thiết Kiên vội đưa tay níu chặt lão, kinh ngạc nói.
Sắc mặt của Yến Tử cũng khẽ biến, tựa hồ đoán được cái gì.
"Tiểu thư, người còn chưa biết, vị Thiết công tử đây thật ra là một luyện kiếm sư cao đẳng, thanh Xích Diễm kiếm này, thực ra là do hắn luyện chế ra." Trần Quang nhìn về phía Yến Tử chậm rãi nói.
"A? Lão nói là..." Ánh mắt Yến Tử sáng rực nhìn về phía Thiết Kiên, lông mày lưu chuyển. Hôm nay ở trên người Thiết Kiên đã phát sinh quá nhiều sự tình bất thường, mình không còn biết tâm trạng của mình lúc này là như thế nào.
Thiết Kiên trước mắt, giống như một chiếc hộp thần bí nhiều tầng, mỗi lần kéo ra một tầng, sẽ cho nàng thêm một lần vui sướng.
Thiết Kiên thấy mắt của Yến Tử đang nhìn mình, nhịn không được sờ sờ cái mũi của mình, có hơi xấu hổ. Mới đầu hắn nghĩ ra 1 lời giải thích hợp lý để đối đáp nghi vấn của Yến Tử, nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Yến Tử, cuối cùng ngược lại cái gì cũng không nói được.
Cho dù Yến Tử cũng rất muốn hỏi rõ ràng, thân thế lai lịch và những trải nghiệm trong quá khứ của Thiết Kiên, thậm chí muốn biết đại địch lúc trước hắn đề cập là ai, nhưng ý nghĩ vừa mới nảy sinh, lập tức biến mất, không phạm vào kiêng kị này.
"Đúng rồi... Thiết công tử, lúc trước vì sao người lại bảo ta nhận lấy thanh đoản kiếm của Tôn Dương?" Yến Tử đột nhiên nhoẻn miệng cười, thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài hỏi.
"Thực không dám giấu, thanh kiếm này là do ta dùng phôi kiếm gãy của Trần Quang đại sư luyện chế thành, lúc trước cần tiền gấp, đánh bậy đánh bạ mang tới Tôn gia bán. Hôm nay thấy hắn lại muốn tặng cho tiểu thư, nhất thời cảm thấy thú vị, nên bảo tiểu thư thu lấy." Trên mặt của Thiết Kiên nở 1 nụ cười.
Yến Tử nghe vậy, đầu tiên có chút kinh ngạc, rồi sau đó trầm tư, cũng cảm thấy không công kiếm được món hời, nhịn không được che miệng khẽ cười duyên.
Thiết Kiên nhìn bộ dạng này của nàng, ánh mắt hơi sáng lên, nhưng lập tức trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hiện một bóng hình xinh đẹp, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo lắng.
Mặc dù Thiết Kiên rất nhanh che giấu cảm xúc này, cũng vẫn để cho Yến Tử phát hiện.
Không bao lâu, đến bên ngoài Yến thị Kiếm Phô, Thiết Kiên đỡ Trần Quang xuống xe ngựa, nói một câu cáo biệt Yến Tử, cùng với Diêu Bân đi trở về Kiếm Phô.
Yến Tử và Tiểu Toán Bàn tức thì tiếp tục ngồi xe, đi suốt đêm, thẳng đến phủ đệ.
Trước cửa lớn Yến phủ, xe ngựa từ từ ngừng lại.
Yến Tử vén rèm kiệu lên, lộ ra nửa người, Tiểu Toán Bàn sớm đã đi tới bên cạnh xe, lập tức đưa qua một tay, chờ đỡ nàng xuống xe.
"Tiểu Toán Bàn, ta sực nhớ có một số việc vừa rồi quên nói với Trần Quang đại sư, phải trở về Kiếm Phô một chuyến, muội cứ về nghỉ ngơi trước." Yến Tử hình như sực nhớ ra chuyện gì, động tác xuống xe bỗng chậm lại, rồi ngừng ngay tại chỗ, nhìn Tiểu Toán Bàn nói.
"Tiểu thư, để muội đi cùng người." Tiểu Toán Bàn lập tức nói.
"Không cần, ta tự đi là được."
Yến Tử dứt lời, lệnh cho xa phu, để rèm kiệu xuống, ngồi trở lại trong xe.
Tiểu Toán Bàn nhìn xe ngựa đi xa, gãi gãi đầu...
...
Vào lúc xe ngựa đến gần cửa ra vào của Kiếm Phô, Yến Tử đột nhiên cảm giác mặt của mình có chút nóng lên, có chút khẩn trương.
Nàng hít sâu thở ra một hơi, tạm bình phục tâm hồn xao động, vén rèm kiệu định xuống xe, thì chứng kiến ở ngã rẽ con đường phía trước, có một đạo thân ảnh quen thuộc vừa rẽ vào, nhanh chóng biến mất.
Dưới ánh sáng từ cửa hàng bên đường chiếu vào, Yến Tử chứng kiến người nọ mặc trên người một chiếc trường bào màu xanh, phía sau đeo một bao đồ màu xám, bên hông thì giắt một thanh trường kiếm.
Mặc dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủn, nàng cũng nhận ra được người nọ chính là Thiết Kiên.
"Thì ra ngươi ở chỗ này..."
Yến Tử có chút giật mình, sau khi dặn dò xa phu, lập tức nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo người nọ.
Đợi đến khi nàng chạy tới góc phố, trong ngõ hẻm rộng rãi trước mặt đã trống rỗng, không một bóng người.
"Vĩnh Yên môn, ngươi muốn bỏ đi sao?" Yến Tử ngẩng đầu, nhìn mọi ngõ ngách mà ngõ hẻm thông đến, tự mình lẩm bẩm.
...
Vĩnh Yên môn là cửa tây Kinh thành Việt Quốc, cũng là cửa thành duy nhất trong 4 cửa thành ban đêm đóng cửa.
Giờ phút này, trong một mảnh rừng rậm ngoài thành, một con đường quanh qua rộng chừng vài trượng, Thiết Kiên lưng đeo bao đồ, một mình hành tẩu trong bóng đêm.
Bước chân của hắn không nhanh, lại đi hết sức vững vàng, luôn duy trì một tốc độ cố định, chậm rãi đi.
Khi đi đến dưới tán một gốc cây tùng vàng cao chót vót, cước bộ của hắn hơi chậm lại, xoay người lại, đưa mắt nhìn lại nơi mình vừa đi qua, chỉ thấy một đạo thân ảnh tuyết trắng, đang vội vàng đuổi theo hướng bên này.
Hắn do dự một chút, không tiếp tục đi tiếp, mà ngừng tại chỗ, chờ người nọ đuổi theo.
Sau một lát, Yến Tử mặc trường bào tuyết trắng cuối cùng đuổi kịp, chỉ thấy nàng đổ mồ hôi đầm đìa, hai gò má đỏ ửng. Yến Tử thở hổn hển, hai con ngươi thanh tịnh nhìn thẳng Thiết Kiên, hỏi: "Vì sao Thiết công tử phải lặng lẽ ra đi?"
"Chuyện luyện kiếm khiêu chiến hôm nay chắc chắn rất nhanh sẽ truyền khắp mọi con phố của Việt Kinh*, đến lúc đó tên của ta chỉ sợ cũng bị truyền đi. Cừu địch của ta tại Tấn Quốc thế lực rất lớn, nếu chúng biết được nhất định không bỏ qua, ta không muốn liên lụy Yến gia các ngươi." Thiết Kiên không cần nghĩ nói.
*Việt Kinh: kinh độ Việt Quốc
"Ta đã nói nơi này là Việt Kinh, kẻ thù của người cho dù là hoàng thất Tấn quốc cũng không có thể muốn làm gì thì làm." Đôi mắt đẹp của Yến Tử chăm chăm nhìn hắn, nói.
"Điều nàng nói ta cũng hiểu, nhưng vạn nhất bọn họ động thủ tại Kiếm Phô hoặc là Yến phủ, ngươi và Yến gia khó tránh khỏi sẽ gặp phải liên lụy, ta không muốn, cũng không thể liên lụy đến các ngươi." Thiết Kiên lắc đầu nói.
Yến Tử nghe vậy, thần sắc hơi động, trái tim không khỏi xao động.
"Hôm nay người giải trừ nguy cơ cho Yến gia ta, ta vốn không nên cưỡng cầu người, nhưng ta có một chuyện cần thương lượng." Yến Tử hít sâu một hơi, nhìn về phía Thiết Kiên nói.
"Yến cô nương, lâu nay nhờ có nàng chiếu cố, nếu không phải do bất đắc dĩ, ta vốn không muốn không từ mà đi. May mắn hôm nay nguy cơ của Yến gia đã được giải trừ, ta mới..."
Yến Tử bỗng cắt ngang câu nói của Thiết Kiên, nàng như đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói với Thiết Kiên.
"Chỉ cần ta đủ khả năng, nàng cứ mở miệng." Thiết Kiên hơi ngẩn người, cười nói.
"Ta hy vọng người... ở rể Yến gia, làm phu quân của ta." Yến Tử ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói.
"Nàng nói cái gì?" Thiết Kiên nghe vậy, nhất thời rất kinh ngạc.
"Ta hy vọng, người có thể làm phu quân của ta, ở rể Yến gia ta." Yến Tử đổi giọng điệu rụt rè do dự, hạ quyết tâm nói thật tự nhiên.
"Không được, chuyện này tuyệt đối không được!" Thiết Kiên không chút do dự, lập tức nghiêm mặt nói.
"Thiết công tử, xin người đừng vội từ chối, sở dĩ ta có đề nghị này, cũng không phải là khinh thường người, cũng không thật muốn cùng người kết làm phu thê."
Yến Tử ánh mắt hơi trầm xuống, chậm rãi nói ra, "Tin tưởng công tử đoạn thời gian này cũng đã nhìn ra, Yến gia hiện giờ rất bấp bênh, lần này mặc dù thắng Tôn gia, tình thế cũng không mấy khởi sắc. Sở dĩ là ở rể, bởi vì Yến gia đã không được thêm chịu mưa gió nữa, huống hồ, trong tộc không ít người phản đối ta tiếp nhận phụ thân quản lý thương hội, ta... Yến gia cần có người..."
Nhưng lời của nàng còn chưa nói hết, đã bị Thiết Kiên phất tay cắt ngang.
"Yến cô nương, nàng muốn ta dùng luyện kiếm sư thân phận và tu vi Luyện Khí kỳ tầng 8, tới giúp nàng ngăn chặn thanh âm phản đối trong tộc?"
Vẻ mặt Yến Tử hơi chát, không trực tiếp trả lời, hít sâu một hơi mới nói thêm: "Nếu như người nguyện ý, Yến gia ta dốc sức tương hộ, cung cấp tất cả tài nguyên tu luyện cần thiết cho người, cho đến khi người đạt tới Trúc Cơ. Đến lúc đó, bất kể người muốn lưu lại hay muốn rời đi, đều cũng tùy người. Ta biết chưa chắc người để ý những thứ này, nhưng ta mong người giúp đỡ, như..."
"Thật có lỗi, chuyện này ta thực sự không thể đáp ứng." Thiết Kiên chắp tay, kiên định khác thường nói.
"Thiết công tử vì sao không chịu đáp ứng? Nếu như người có yêu cầu khác cũng có thể đưa ra, hay là... Con người của ta làm người chán ghét?" Yến Tử trong lòng hơi phiền muộn, có chút nổi giận nói.
"Tuyệt không phải như vậy! Yến cô nương, thực không dám giấu, ta là người đã có hôn ước." Thiết Kiên vội vàng giải thích.
Yến Tử nghe vậy không khỏi ngẩn người, tựa hồ có chút bất ngờ, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Thiết Kiên thấy vậy, vốn muốn lại nói thêm, nhưng mở to miệng lại không nói được gì.
"Nếu như thế, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Bất quá, Thiết công tử có đại ân với Yến gia ta, nếu cứ để người lặng yên không một tiếng động rời khỏi như vậy, không khỏi thất lễ, cũng làm ngược lại lời dạy bảo của mẫu thân lúc còn sống. Kính xin công tử trước theo ta trở về, ít nhất cho ta ngày mai chuẩn bị 1 bàn tiệc rượu nho nhỏ, để cám ơn người." Sau khi trầm mặc hồi lâu, Yến Tử mới chậm rãi mở miệng nói.
Thiết Kiên nghe vậy, đôi môi khẽ mím, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Hắn vốn định trực tiếp chạy đến Tây Hữu Sơn, lại đi Nguyên Thủy sâm lâm* săn giết Yêu thú, mượn cái này đến né tránh một chút đuổi giết, cùng lúc cũng có thể mượn cái này đem tu vi tăng lên một chút.
*sâm lâm: rừng rậm
"Vậy cũng được..." Chần chừ khá lâu, hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Trong mắt Yến Tử hiện lên vẻ tươi vui, đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Thiết Kiên ở đối diện đột nhiên một vợt tới, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Nàng ngu ngơ không hiểu, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể thì lăn quay trên con đường, bị Thiết Kiên ôm thật chặt, lăn mạnh vào bụi cỏ ven đường.
"Keng keng keng" thanh âm kim loại va vào đá liên tiếp vang lên.
Sát bên hông hai người, những mũi tên nỏ ngắn gắn đuôi lông vũ dài chừng 2 thước liên tiếp cắm vào vào những tảng đá ở bên đường, trong màn đêm liên tục tạo lên những tia lửa 2 màu hồng và vàng.
Phía trên mũi tên nỏ cuối cùng khắc rõ một chuỗi phù văn màu ám kim, lúc cắm xuống mặt đất, hào quang đột nhiên sáng chói, "Oanh" một tiếng nổ tung.
Một đoàn hỏa quang đỏ đậm bay lên trong màn đêm, mặt đất bị nổ mạnh tạo ra một cái hố sâu sáu thước vuông, mảng lớn khói bụi cuốn theo bùn đất đá vụn kích xạ khắp bốn phương tám hướng.
Hai người Thiết Kiên dưới sóng khí trùng kích, bị văng lên thật cao, rơi bịch vào một bụi cỏ dại um tùm.
Hắn vừa rơi xuống đất, bất chấp sau cái lưng vẫn còn đau rát, vội vàng xoay mình một cái, "Keng" một tiếng, rút ra một thanh tam sắc trường kiếm từ bên hông, kéo Yến Tử ra sau lưng để bảo vệ, hướng về phía màn đêm đen kịt nơi xa xa, quát to:
"Là kẻ nào?"
"Trần đại sư, người làm gì vậy?" Thiết Kiên vội đưa tay níu chặt lão, kinh ngạc nói.
Sắc mặt của Yến Tử cũng khẽ biến, tựa hồ đoán được cái gì.
"Tiểu thư, người còn chưa biết, vị Thiết công tử đây thật ra là một luyện kiếm sư cao đẳng, thanh Xích Diễm kiếm này, thực ra là do hắn luyện chế ra." Trần Quang nhìn về phía Yến Tử chậm rãi nói.
"A? Lão nói là..." Ánh mắt Yến Tử sáng rực nhìn về phía Thiết Kiên, lông mày lưu chuyển. Hôm nay ở trên người Thiết Kiên đã phát sinh quá nhiều sự tình bất thường, mình không còn biết tâm trạng của mình lúc này là như thế nào.
Thiết Kiên trước mắt, giống như một chiếc hộp thần bí nhiều tầng, mỗi lần kéo ra một tầng, sẽ cho nàng thêm một lần vui sướng.
Thiết Kiên thấy mắt của Yến Tử đang nhìn mình, nhịn không được sờ sờ cái mũi của mình, có hơi xấu hổ. Mới đầu hắn nghĩ ra 1 lời giải thích hợp lý để đối đáp nghi vấn của Yến Tử, nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Yến Tử, cuối cùng ngược lại cái gì cũng không nói được.
Cho dù Yến Tử cũng rất muốn hỏi rõ ràng, thân thế lai lịch và những trải nghiệm trong quá khứ của Thiết Kiên, thậm chí muốn biết đại địch lúc trước hắn đề cập là ai, nhưng ý nghĩ vừa mới nảy sinh, lập tức biến mất, không phạm vào kiêng kị này.
"Đúng rồi... Thiết công tử, lúc trước vì sao người lại bảo ta nhận lấy thanh đoản kiếm của Tôn Dương?" Yến Tử đột nhiên nhoẻn miệng cười, thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài hỏi.
"Thực không dám giấu, thanh kiếm này là do ta dùng phôi kiếm gãy của Trần Quang đại sư luyện chế thành, lúc trước cần tiền gấp, đánh bậy đánh bạ mang tới Tôn gia bán. Hôm nay thấy hắn lại muốn tặng cho tiểu thư, nhất thời cảm thấy thú vị, nên bảo tiểu thư thu lấy." Trên mặt của Thiết Kiên nở 1 nụ cười.
Yến Tử nghe vậy, đầu tiên có chút kinh ngạc, rồi sau đó trầm tư, cũng cảm thấy không công kiếm được món hời, nhịn không được che miệng khẽ cười duyên.
Thiết Kiên nhìn bộ dạng này của nàng, ánh mắt hơi sáng lên, nhưng lập tức trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hiện một bóng hình xinh đẹp, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo lắng.
Mặc dù Thiết Kiên rất nhanh che giấu cảm xúc này, cũng vẫn để cho Yến Tử phát hiện.
Không bao lâu, đến bên ngoài Yến thị Kiếm Phô, Thiết Kiên đỡ Trần Quang xuống xe ngựa, nói một câu cáo biệt Yến Tử, cùng với Diêu Bân đi trở về Kiếm Phô.
Yến Tử và Tiểu Toán Bàn tức thì tiếp tục ngồi xe, đi suốt đêm, thẳng đến phủ đệ.
Trước cửa lớn Yến phủ, xe ngựa từ từ ngừng lại.
Yến Tử vén rèm kiệu lên, lộ ra nửa người, Tiểu Toán Bàn sớm đã đi tới bên cạnh xe, lập tức đưa qua một tay, chờ đỡ nàng xuống xe.
"Tiểu Toán Bàn, ta sực nhớ có một số việc vừa rồi quên nói với Trần Quang đại sư, phải trở về Kiếm Phô một chuyến, muội cứ về nghỉ ngơi trước." Yến Tử hình như sực nhớ ra chuyện gì, động tác xuống xe bỗng chậm lại, rồi ngừng ngay tại chỗ, nhìn Tiểu Toán Bàn nói.
"Tiểu thư, để muội đi cùng người." Tiểu Toán Bàn lập tức nói.
"Không cần, ta tự đi là được."
Yến Tử dứt lời, lệnh cho xa phu, để rèm kiệu xuống, ngồi trở lại trong xe.
Tiểu Toán Bàn nhìn xe ngựa đi xa, gãi gãi đầu...
...
Vào lúc xe ngựa đến gần cửa ra vào của Kiếm Phô, Yến Tử đột nhiên cảm giác mặt của mình có chút nóng lên, có chút khẩn trương.
Nàng hít sâu thở ra một hơi, tạm bình phục tâm hồn xao động, vén rèm kiệu định xuống xe, thì chứng kiến ở ngã rẽ con đường phía trước, có một đạo thân ảnh quen thuộc vừa rẽ vào, nhanh chóng biến mất.
Dưới ánh sáng từ cửa hàng bên đường chiếu vào, Yến Tử chứng kiến người nọ mặc trên người một chiếc trường bào màu xanh, phía sau đeo một bao đồ màu xám, bên hông thì giắt một thanh trường kiếm.
Mặc dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủn, nàng cũng nhận ra được người nọ chính là Thiết Kiên.
"Thì ra ngươi ở chỗ này..."
Yến Tử có chút giật mình, sau khi dặn dò xa phu, lập tức nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo người nọ.
Đợi đến khi nàng chạy tới góc phố, trong ngõ hẻm rộng rãi trước mặt đã trống rỗng, không một bóng người.
"Vĩnh Yên môn, ngươi muốn bỏ đi sao?" Yến Tử ngẩng đầu, nhìn mọi ngõ ngách mà ngõ hẻm thông đến, tự mình lẩm bẩm.
...
Vĩnh Yên môn là cửa tây Kinh thành Việt Quốc, cũng là cửa thành duy nhất trong 4 cửa thành ban đêm đóng cửa.
Giờ phút này, trong một mảnh rừng rậm ngoài thành, một con đường quanh qua rộng chừng vài trượng, Thiết Kiên lưng đeo bao đồ, một mình hành tẩu trong bóng đêm.
Bước chân của hắn không nhanh, lại đi hết sức vững vàng, luôn duy trì một tốc độ cố định, chậm rãi đi.
Khi đi đến dưới tán một gốc cây tùng vàng cao chót vót, cước bộ của hắn hơi chậm lại, xoay người lại, đưa mắt nhìn lại nơi mình vừa đi qua, chỉ thấy một đạo thân ảnh tuyết trắng, đang vội vàng đuổi theo hướng bên này.
Hắn do dự một chút, không tiếp tục đi tiếp, mà ngừng tại chỗ, chờ người nọ đuổi theo.
Sau một lát, Yến Tử mặc trường bào tuyết trắng cuối cùng đuổi kịp, chỉ thấy nàng đổ mồ hôi đầm đìa, hai gò má đỏ ửng. Yến Tử thở hổn hển, hai con ngươi thanh tịnh nhìn thẳng Thiết Kiên, hỏi: "Vì sao Thiết công tử phải lặng lẽ ra đi?"
"Chuyện luyện kiếm khiêu chiến hôm nay chắc chắn rất nhanh sẽ truyền khắp mọi con phố của Việt Kinh*, đến lúc đó tên của ta chỉ sợ cũng bị truyền đi. Cừu địch của ta tại Tấn Quốc thế lực rất lớn, nếu chúng biết được nhất định không bỏ qua, ta không muốn liên lụy Yến gia các ngươi." Thiết Kiên không cần nghĩ nói.
*Việt Kinh: kinh độ Việt Quốc
"Ta đã nói nơi này là Việt Kinh, kẻ thù của người cho dù là hoàng thất Tấn quốc cũng không có thể muốn làm gì thì làm." Đôi mắt đẹp của Yến Tử chăm chăm nhìn hắn, nói.
"Điều nàng nói ta cũng hiểu, nhưng vạn nhất bọn họ động thủ tại Kiếm Phô hoặc là Yến phủ, ngươi và Yến gia khó tránh khỏi sẽ gặp phải liên lụy, ta không muốn, cũng không thể liên lụy đến các ngươi." Thiết Kiên lắc đầu nói.
Yến Tử nghe vậy, thần sắc hơi động, trái tim không khỏi xao động.
"Hôm nay người giải trừ nguy cơ cho Yến gia ta, ta vốn không nên cưỡng cầu người, nhưng ta có một chuyện cần thương lượng." Yến Tử hít sâu một hơi, nhìn về phía Thiết Kiên nói.
"Yến cô nương, lâu nay nhờ có nàng chiếu cố, nếu không phải do bất đắc dĩ, ta vốn không muốn không từ mà đi. May mắn hôm nay nguy cơ của Yến gia đã được giải trừ, ta mới..."
Yến Tử bỗng cắt ngang câu nói của Thiết Kiên, nàng như đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói với Thiết Kiên.
"Chỉ cần ta đủ khả năng, nàng cứ mở miệng." Thiết Kiên hơi ngẩn người, cười nói.
"Ta hy vọng người... ở rể Yến gia, làm phu quân của ta." Yến Tử ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói.
"Nàng nói cái gì?" Thiết Kiên nghe vậy, nhất thời rất kinh ngạc.
"Ta hy vọng, người có thể làm phu quân của ta, ở rể Yến gia ta." Yến Tử đổi giọng điệu rụt rè do dự, hạ quyết tâm nói thật tự nhiên.
"Không được, chuyện này tuyệt đối không được!" Thiết Kiên không chút do dự, lập tức nghiêm mặt nói.
"Thiết công tử, xin người đừng vội từ chối, sở dĩ ta có đề nghị này, cũng không phải là khinh thường người, cũng không thật muốn cùng người kết làm phu thê."
Yến Tử ánh mắt hơi trầm xuống, chậm rãi nói ra, "Tin tưởng công tử đoạn thời gian này cũng đã nhìn ra, Yến gia hiện giờ rất bấp bênh, lần này mặc dù thắng Tôn gia, tình thế cũng không mấy khởi sắc. Sở dĩ là ở rể, bởi vì Yến gia đã không được thêm chịu mưa gió nữa, huống hồ, trong tộc không ít người phản đối ta tiếp nhận phụ thân quản lý thương hội, ta... Yến gia cần có người..."
Nhưng lời của nàng còn chưa nói hết, đã bị Thiết Kiên phất tay cắt ngang.
"Yến cô nương, nàng muốn ta dùng luyện kiếm sư thân phận và tu vi Luyện Khí kỳ tầng 8, tới giúp nàng ngăn chặn thanh âm phản đối trong tộc?"
Vẻ mặt Yến Tử hơi chát, không trực tiếp trả lời, hít sâu một hơi mới nói thêm: "Nếu như người nguyện ý, Yến gia ta dốc sức tương hộ, cung cấp tất cả tài nguyên tu luyện cần thiết cho người, cho đến khi người đạt tới Trúc Cơ. Đến lúc đó, bất kể người muốn lưu lại hay muốn rời đi, đều cũng tùy người. Ta biết chưa chắc người để ý những thứ này, nhưng ta mong người giúp đỡ, như..."
"Thật có lỗi, chuyện này ta thực sự không thể đáp ứng." Thiết Kiên chắp tay, kiên định khác thường nói.
"Thiết công tử vì sao không chịu đáp ứng? Nếu như người có yêu cầu khác cũng có thể đưa ra, hay là... Con người của ta làm người chán ghét?" Yến Tử trong lòng hơi phiền muộn, có chút nổi giận nói.
"Tuyệt không phải như vậy! Yến cô nương, thực không dám giấu, ta là người đã có hôn ước." Thiết Kiên vội vàng giải thích.
Yến Tử nghe vậy không khỏi ngẩn người, tựa hồ có chút bất ngờ, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Thiết Kiên thấy vậy, vốn muốn lại nói thêm, nhưng mở to miệng lại không nói được gì.
"Nếu như thế, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Bất quá, Thiết công tử có đại ân với Yến gia ta, nếu cứ để người lặng yên không một tiếng động rời khỏi như vậy, không khỏi thất lễ, cũng làm ngược lại lời dạy bảo của mẫu thân lúc còn sống. Kính xin công tử trước theo ta trở về, ít nhất cho ta ngày mai chuẩn bị 1 bàn tiệc rượu nho nhỏ, để cám ơn người." Sau khi trầm mặc hồi lâu, Yến Tử mới chậm rãi mở miệng nói.
Thiết Kiên nghe vậy, đôi môi khẽ mím, trên mặt đầy vẻ khó xử.
Hắn vốn định trực tiếp chạy đến Tây Hữu Sơn, lại đi Nguyên Thủy sâm lâm* săn giết Yêu thú, mượn cái này đến né tránh một chút đuổi giết, cùng lúc cũng có thể mượn cái này đem tu vi tăng lên một chút.
*sâm lâm: rừng rậm
"Vậy cũng được..." Chần chừ khá lâu, hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Trong mắt Yến Tử hiện lên vẻ tươi vui, đang muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Thiết Kiên ở đối diện đột nhiên một vợt tới, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Nàng ngu ngơ không hiểu, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể thì lăn quay trên con đường, bị Thiết Kiên ôm thật chặt, lăn mạnh vào bụi cỏ ven đường.
"Keng keng keng" thanh âm kim loại va vào đá liên tiếp vang lên.
Sát bên hông hai người, những mũi tên nỏ ngắn gắn đuôi lông vũ dài chừng 2 thước liên tiếp cắm vào vào những tảng đá ở bên đường, trong màn đêm liên tục tạo lên những tia lửa 2 màu hồng và vàng.
Phía trên mũi tên nỏ cuối cùng khắc rõ một chuỗi phù văn màu ám kim, lúc cắm xuống mặt đất, hào quang đột nhiên sáng chói, "Oanh" một tiếng nổ tung.
Một đoàn hỏa quang đỏ đậm bay lên trong màn đêm, mặt đất bị nổ mạnh tạo ra một cái hố sâu sáu thước vuông, mảng lớn khói bụi cuốn theo bùn đất đá vụn kích xạ khắp bốn phương tám hướng.
Hai người Thiết Kiên dưới sóng khí trùng kích, bị văng lên thật cao, rơi bịch vào một bụi cỏ dại um tùm.
Hắn vừa rơi xuống đất, bất chấp sau cái lưng vẫn còn đau rát, vội vàng xoay mình một cái, "Keng" một tiếng, rút ra một thanh tam sắc trường kiếm từ bên hông, kéo Yến Tử ra sau lưng để bảo vệ, hướng về phía màn đêm đen kịt nơi xa xa, quát to:
"Là kẻ nào?"
/65
|