sáng hôm sau.
- Á!!! Sao...!sao....
- Cô làm gì mà la toáng lên vậy? Có gì đáng la à??
Tịch Nghi hoảng hốt.
- Sao tôi với anh lại ngủ chung rồi??
- Vậy thì sao? Chỉ là nằm chung thì có vấn đề gì? Cô cứ thích làm quá lên! Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô sao??? Nhìn lại bản thân mình đi!!
Tịch Nghi khó hiểu.
- Thế...!anh không cảm thấy ghê tởm khi ngủ chung với tôi hả??
Lục Ngạn Thành bất ngờ, cũng không biết tại sao mình lại không có cảm giác gì! Tự nhiên cô hỏi thế anh cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Tôi...!bận rồi, không có thời gian đâu để đôi co với cô.
Song, anh cứ thế bước đi, giống như là thẹn quá hóa giận.
Rầm!!
- Gì vậy chứ?
Tịch Nghi vẫn không cách nào hiểu nổi, rốt cuộc là vấn đề của chuyện này là ở đâu.
Anh ta...!sao lại kì lạ như vậy??
...----------------...
Khi đến công ty.
- Chủ tịch, sao hôm nay trông anh có vẻ vui vậy? Có chuyện gì sao?
- Không có gì? Chỉ là...!ừm..
nói sao nhỉ? Vốn dĩ cậu rất ghét một người nhưng sau đó lại không có cảm giác ghét đó nữa, là như thế nào??
Tịnh Huy mạnh dạn suy đoán.
- Ý anh nói là với Liên Tịch Nghi sao? Anh đã buông bỏ được rồi sao??
Lục Ngạn Thành nghe đến tên cô gái đó đột nhiên lại không vui nữa, anh ta liếc Tịnh Huy.
- Tôi có bảo là cô ta sao?
- À...!nếu..
nếu không phải thì tôi cũng không rõ, có lẽ...!là họ đã nhìn ra điểm tốt của người mà họ ghét hoặc là mọi thứ trước đó chỉ là hiểu lầm.
Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
Lục Ngạn Thành trầm mặt.
- Không có gì, cậu ra ngoài đi!!
- Vậy...!tôi ra ngoài trước.
Cạch!!
"Rốt cuộc thì lí do là gì? Mình cảm thấy hai điều mà cậu ta nói đều vô lí! Cô ta thì có điểm gì tốt? Còn hiểu lầm? Sự thật vốn đã là như vậy, cô ta...!chính là con gái của nhà họ Liên, kẻ đã khiến gia đình mình phải ly tán.
Không lẽ...!chỉ vì cô ta có thể giúp mình ngủ được?"
...----------------...
Ngày hôm nay do rảnh rỗi nên ngoại của Lục Ngạn Thành đã đi đến cô nhi viện nơi Liên Tịch Nghi từng sống để trò chuyện và hỗ trợ cho viện.
Trong lúc nói chuyện đương nhiên bà không thể nào không hỏi viện trưởng về xuất thân của Tịch Nghi và đã nhận nuôi cô như thế nào, nên cũng vì thế mà...!bà đã vô tình biết được một chuyện động trời.
- Gì cơ? Viện trưởng nói con bé Tịch Nghi là...!con gái của Liên gia??
- Đúng vậy, nghe nói bọn họ vì nợ nần mà đã làm hại không biết bao nhiêu người.
Nếu tôi nhớ không lầm thì...Lục gia chính là người bị hại đúng không? Haiz! Nhưng dù thế nào thì Liên gia cũng đã gặp quả báo rồi, sau khi ông Liên mất thì mấy năm sau bà Liên cũng bị bệnh ung thư mà qua đời.
Tội nhất là con bé Tịch Nghi, nó thì có liên quan gì đến việc thù hằn, báo ứng này chứ.
Thật ra cũng vì biết chuyện gia đình nên tôi rất thương con bé, muốn cho nó có được tình yêu thương như những đứa trẻ bình thường.
Chỉ là khổ nỗi, lúc đó viện của chúng tôi túng thiếu vô cùng, bắt buộc con bé phải nghỉ học dù học rất giỏi.
Chứ nếu mà Tịch Nghi được học đại học thì bây giờ đã có một sự nghiệp vững chắc, tiền đồ sáng lạn rồi.
- Thế à??
Lúc này lão phu nhân bắt đầu lo lắng, bà cũng có hơi hoảng, không ngờ mọi chuyện lại là như vầy.
Lục Ngạn Thành vốn rất căm ghét nhà họ Liên, khi anh biết được họ còn có một đứa con thì đã ra sức tìm kiếm, không lí nào anh lại không biết Liên Tịch Nghi là con của những kẻ mà anh căm phẫn.
Vậy....!rốt cuộc thì quan hệ của họ là gì? Chắc chắn không phải là người yêu!!
- Nhưng Lục lão phu nhân này! Tôi đã nghe tin tức từ trên mạng rồi, bà thật sự muốn con bé làm cháu dâu của bà sao? Nếu vậy thì bà phải suy nghĩ cho kĩ chuyện hận thù của hai nhà, Tịch Nghi trước giờ đã chịu khổ nhiều rồi!! Liệu cháu của bà có yêu thương được con bé thì hãy cố gắng chăm sóc cho nó, còn nếu mà vẫn còn vướng mắc thì...!đừng làm khổ hay giày vò con bé, tội nó lắm.
Lão phu nhân im lặng không nói gì, cho đến lúc ra về bà vẫn bàng hoàng.
Là người hiểu cháu trai mình nhất...! bà biết anh ta sẽ làm gì và không làm gì.
"Cái thằng nhóc này trước giờ vẫn có khúc mắc trong lòng, nó là một người cố chấp, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho những người làm hại đến nó, đặc biệt là chuyện năm đó.
Nếu không không giết chết, tiêu diệt hết dòng họ thì nó cũng sẽ......!Rốt cuộc con bé đã chịu những gì chứ? Tại sao nó vẫn có thể giúp đỡ Lục Ngạn Thành diễn vở kịch nhàm chán này? Tại sao vẫn có thể ung dung, thân thiết đóng vai bạn gái của Lục Ngạn Thành."
Chắc chắn chuyện này không hề đơn giản, thế là...!bà...!lại...!quyết định tìm đến quản gia của Lục Ngạn Thành.
- Cô...!tốt nhất hãy nói hết mọi chuyện cho bà già này biết, nếu không thì đừng trách tôi.
Dù gì tôi cũng là lão phu nhân của cô, tôi...!có quyền ra quyết định đuổi cô thay cho cậu chủ của cô đấy.
Tôi cũng vốn biết là cô rất trung thành...!nhưng mà lòng trung thành đó...!thật sự có thể giúp Ngạn Thành sao??
- Lão phu nhân...!tôi...!tôi...!Vậy tôi...!sẽ kể cho bà vậy....!thật ra...
/150
|