Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 219 - Chương 207

/362


Một bữa tối vui vẻ.

Cảm giác bí bách mỗi lần đối diện với Phó Chân Ngôn cũng không còn, có lẽ một phần là vì thái độ của Phó Chân Ngôn, cũng có lẽ là vì đã đến giờ phút này, không có gì là không bỏ được…….

Trân trọng nhau.

Trân trọng người mình yêu và người yêu mình.

Lúc đầu cô định để Phó Chân Ngôn đưa về nhưng sau đó nghĩ lại, xe chỉ đi tới văn phòng luật sư của Tiêu Y Đình.

Phó Chân Ngôn chỉ đưa cô tới cửa, nhưng cho tới tận khi cô đã đi vào anh vẫn nhìn theo…….

Lúc cô bước xuống xe, bỏ lại hết vẻ mặt vui vẻ và dịu dàng,trở về cô anh vẫn thường thấy, anh chưa từng thấy qua một cô ngây thơ nổi giận vì một chuyện gì đó, anh không hiểu, không hiểu được ánh mắt của cô…….

Mặc dù không phục nhưng cũng không thể làm gì được, kiếp này anh không thể trở thành anh trai của cô, chỉ có thể là một người bạn đứng từ xa nhìn vào cuộc sống của cô, chúc phúc cho cô…….

Trên đường lái xe về, trong đầu anh đều là hình ảnh cô cười dịu dàng, cả cô của ba năm trước, nước mắt đầy mặt, và cả rất lâu trước đó, giọng nói của cô vẫn còn rất rõ ràng: “Phó Chân Ngôn! Anh không muốn đọc sách sao? Anh điên rồi?” “Phó Chân Ngôn! Anh phải thi tốt nghiệp Trung học! Anh không muốn có tiền đồ sao?”

Ha ha, đã bao nhiêu năm rồi, vẫn rõ ràng, vẫn trong trẻo như thế………

Phó Chân Ngôn, Phó Chân Ngôn…….

Ba chữ này, chưa bao giờ dễ nghe như thế…….

Văn phòng luật sư đã hết giờ làm việc, xung quanh đều yên tĩnh.

Diệp Thanh Hòa đã từng đến đây một lần nên rât quen đường đến phòng làm việc của anh. Cô nhẹ nhàng đi đến.

Giữa hai người tin tưởng nhau nên cô bỏ qua luôn chuyện gõ cửa, trực tiếp đi vào…….

Vừa bước vào trong, đập vào mắt cô là hình ảnh Quách Cẩm Nhi đang nằm trong ngực anh khóc, vẻ mặt Tiêu Y Đình cũng rất cảm thông…..

Cô đắn đo có nên ra ngoài hay không, nhưng là, đến đây rồi còn ra ngoài thì không hay lắm.

Hai người thấy cô tự nhiên tách nhau ra, Quách Cẩm Nhi còn đưa tay lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười với cô: “Thanh Hòa, em về rồi.”

Diệp Thanh Hòa gật đầu một cái: “Chị khoẻ không, lâu rồi không gặp.”

“Khoẻ, lâu rồi không gặp…… Có thời gian chúng ta cùng nhau tụ tập, chị… chị đi trước….” Cô ta quay đầu liếc nhìn Tiêu Y Đình một cái, nước mắt xốn xang, nghiêng đầu đi ra ngoài.

Diệp Thanh Hòa đứng tại chỗ, khẽ cười với anh: “Anh hai, em tới cùng về với anh.”

Có vẻ anh rất khẩn trương, cố giải thích với cô: “Em gái, chuyện vừa rồi….”

“Em vừa ăn tối bên ngoài rồi, tiện đường ghé qua cùng anh về nhà…….” Cô vẫn cười như cũ, ngón tay mảnh khảnh khẽ nắm lại.

Anh đang rất khẩn trương liền bắt được tin tức trong lời nói của cô: Cô ăn tối bên ngoài.

“Cùng ai?” Anh quên mất mình cần giải thích.

“Phó Chân Ngôn…..” Cô thản nhiên.

Sắc mặt anh lập tức khó coi, thu dọn đồ đạc, âm trầm nói: “Về nhà!”

“….” Là ý gì? Tra tấn?

Cô không nói thêm gì, đi ngay phía sau anh, lên xe của anh.

Đoạn đường về nhà quả nhiên như tra tấn, anh không nói với cô một câu, vừa về đến liền la hét kêu đói bụng, cô nhanh chóng đặt đồ xuống, vào bếp cùng chuẩn bị đồ ăn với dì Vân, xong xuôi đặt lên bàn cho anh.

Anh như đại gia đã ngồi vào bàn từ sớm, chỉ chờ đồ ăn được bê lên.

Tiêu Thành Hưng xuống bếp lấy nước uống, nhìn thấy cảnh này nhịn không được dạy dỗ anh một trận: “Cái dáng vẻ gì đây? Con bận thì Thanh Hòa cũng bận! Muốn con bé phục vụ con như thế này sao? Mau đứng lên tự lấy cơm! Chị Vân cũng đừng quan tâm nó!”

“….” Tiêu Y Đình gần như phun ra một bụm máu, là thật sao? Rốt cuộc ai là con ruột của cha anh vậy?

“Cha, con không sao, con làm được.” Diệp Thanh Hòa vẫn khéo léo mỉm cười.

Anh hiểu chuyện đứng lên: “Em ngồi xuống cho anh! Tự anh lấy được rồi!”

Khí thế kia suýt chút nữa làm đổ bát canh trong tay cô.

Tiêu Thành Hưng cả giận: “Con làm cái gì thế? Nói con con còn không phục? Nam nhi đại trượng phu có tay có chân, lại còn bày ra cái dáng vẻ đại gia kia cho ai nhìn?”

Tiêu Y Đình cao ngạo hoàn toàn bị áp đảo, anh muốn chuyển ra ngoài sống! Ở lại trong nhà này anh không còn tiếng nói nữa rồi! Anh muốn ‘dạy’ vợ cũng không có tự do!

Anh kìm nén bới hai chén cơm ra, một cho mình, một cho Thanh Hòa.

“Anh hai, em ăn rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Rồi thì ăn nữa!” Anh đang rất đói, nuốt một miếng cơm lớn, “Em là vợ anh, nghĩa vụ của người vợ không phải là ăn cơm cùng chồng sao?”

Cô cầm đũa lên, đưa vào miệng một chút cơm: “Xin hỏi luật sư Tiêu, kia là quy định gì trong Luật Hôn nhân?”

“….” Anh bị phản biện đến nghẹn lời, trong lòng không thoải mái, “Là Luật Hôn nhân của nhà họ Tiêu quy định!” Nói xong anh cầm đĩa đồ ăn đặt xuống trước mặt cô, thúc giục “Mau ăn đi! Ăn xong anh sẽ thẩm vấn em!”

“…” Hả, Đại luật sư Tiêu còn định mở phiên toà ở nhà sao?

Cô nhìn chằm chằm anh, không biết nên cười hay nên than, anh hai à, anh ba mươi tuổi rồi đó, có biết không hả?

Cô yên lặng miễn cưỡng cùng anh ăn hết bữa cơm.

Tuy không đói bụng nhưng cô vẫn rất hết mình hưởng thụ thời gian đó, dưới ánh đèn nhà bếp, sau một ngày bận rộn hai người cùng ngồi lại, không cần cái gì đó quá lãng mạn, chỉ cần một nồi cơm nóng, một đĩa thức ăn, cũng đủ để hai chữ ‘hạnh phúc’ tràn ra, lấp đầy mọi ngõ ngách……

Giống như cuộc sống chỉ đơn giản là ăn cơm rồi đi ngủ, nếu ngày nào cũng được thế, thật là hạnh phúc biết bao……

Anh ăn xong, nối tiếp tiếng đặt bát là hai chữ: “Lên lầu!”

Được rồi…

Cô cố gắng kiềm chế mình không cười ra tiếng, đi theo anh lên lầu, thật đúng là, anh như vậy rất buồn cười đó, có biết không đây?

Tấm lưng của anh vẫn giữ thẳng tắp, đi hết cầu thang, trực tiếp đi qua phòng cô đi đến phòng mình.

Cô vẫn rất thản nhiên, mở cửa phòng mình, không để ý đến anh, thậm chí còn hơi ý định đóng cửa cho thật nhanh.

Coi như anh cũng có cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay lại, giữ lấy cửa của cô, không cho cô đóng lại: “Ồ? Em muốn trốn thẩm vấn sao?”

“….” Thật đúng là tự mình suy diễn, còn bày ra vẻ mặt như một luật sư đang trên toà nữa chứ…..

“Ra ngoài!” Anh hạ thấp giọng.

“Không được!” Cô thật sự nhịn không được bật cười.

“…” Cô còn cười! Anh tức giận như thế mà cô còn cười! Anh không ‘trị’ được cô phải không? “Em ra ngoài cho anh!” Anh thò tay vào trong cửa bắt cô.

Hai người qua một cánh cửa đùa giỡn không thôi, cuối cùng cô không trụ được lực của anh, cửa bị anh đẩy ra, cô bị anh dồn đến mép giường, còn anh thì tự mình tìm một cáu ghế, ngồi đối diện với cô, bắt đầu buổi thẩm vấn: “Phó Chân Ngôn làm sao biết được số điện thoại của em?”

Cô che miệng ngăn tiếng cười lớn, không thèm trả lời.

“Em nghiêm túc một chút cho anh!” Anh sắp bốc hoả.

Được rồi, cô nghiêm túc……

Cô cố nín cười, hỏi anh: “Xin hỏi thân phận của anh bây giờ là gì, là luật sư, quan toà, hay cảnh sát?”

“Em quản được anh? Cả ba!” Anh trừng mắt với cô.

Ừm…. Không cười…. Cô nhớ rồi! Cô phải nghiêm túc…. “Vậy… Anh không ghi chép lại sao?”

“Em đừng mong có thể đánh trống lảng! Nhanh chóng trả lời vấn đề anh hỏi! Làm sao Phó Chân Ngôn biết được số điện thoại của em? Lúc em về Bắc Kinh đã chủ động liên lạc với anh ta có đúng không? Anh ta mời em ăn ở đâu? Ăn cái gì? Có uống

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status