Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 215 - Chương 203

/362


Diệp Thanh Hòa đứng lại trên bờ biển, từng con sóng nhẹ nhàng hôn lên ngón chân cô.

Cô đứng đó, cúi đầu, sóng biển này, chính là ngón tay của biển lớn.

Trong văn học, nước biển luôn được miêu tả với một màu xanh thẳm, nhưng trên thực tế, cái xanh thẳm là của bầu trời,nước biển chỉ trong suốt, phản chiếu màu xanh của trời, nhưng vẫn giữ được cái xanh tươi nhiệt huyết, như trái tim đang yêu của người con trai.

“Sao không xuống nước một chút nhỉ?” Anh nắm tay cô khẽ hỏi.

Cô đưa mắt ra vùng biển rộng lớn trước mặt, cả bầu trời trong xanh được phản chiếu trên đó, thật rộng lớn……….

Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, màu hổ phách của anh hoà cùng màu xanh của trời và biển càng thêm nhu hoà ấm áp, giống như một cây đèn cũ, giữa đêm thanh tịnh chỉ một mình toả ánh sáng, ấm áp đi thẳng vào nội tâm con người.

Cô có chút nghẹn ngào, dời ánh mắt, khoé mắt thoáng ẩm ướt: “Anh hai, em không dám.”

“Không dám?” Từ trước đến nay cô luôn kiên cường mạnh mẽ, có bao giờ nói hai chữ ấy?

“Em cũng không biết…….” Cô lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy biển quá lớn quá sâu, tự nhiên rất sợ hãi, nếu như nó muốn phá huỷ cả thế giới này, có lẽ không ai có thể ngăn được…….”

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt anh cô nói ra thật tâm mình, không giống với cô trước đây, anh không khỏi ngạc nhiên, lại càng thêm đau lòng cho cô.

Cô gầy yếu như thế, nhưng luôn cố chịu mọi đau khổ, bản chất chỉ là một cô gái yếu ớt nhu nhược, nhưng luôn tỏ ra mạnh mẽ, thân thể kiên cường run rẩy đi trong gió, hay là, đó mới chính là cô?

Anh bước lên, ôm lấy cô: “Không thì chúng ta về thôi…..”

Cô dán chặt vào ngực anh lắc đầu, tay nắm chặt áo T-shirt trước mặt anh: “Không thích nhiều chuyện lắm, nhưng không thể tránh được tất cả, giống như, em không thích không có cha mẹ, nhưng cha mẹ vẫn bỏ em mà đi, em không thích thù hận nhưng vẫn thù hận, em không thích ban đêm, em….”

Nói tới đây cô ngừng lại, vùi vào trong ngực anh, đau lòng không nói lên lời.

Anh nâng mặt cô lên, muốn nhìn cô thật kĩ, trán cô lại tăng thêm lực, không muốn ngẩng đầu.

Anh nghĩ, cô đang rất đau lòng…..

Cuối cùng từ bỏ, chỉ ôm chặt cô hơn: “Em gái, hôm qua em nói, mệt mỏi không muốn nghe, nhưng anh vẫn muốn nói, em sẽ không cần vất cả như thế nữa, có anh, anh ở đây…..” Anh nắm nhẹ gáy cô, dịch về phía ngực trái của mình, “Chỗ này, là để cho em dựa vào, nó vẫn rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể gánh vác tất cả của em, kể cả thù hận, em không còn cha mẹ, anh sẽ cho em một gia đình, em gái, anh đã sớm không còn là anh hai của ngày trước, em không cảm nhận được sao?”

Cơ thể cô khẽ run lên, tầm mắt cô vẫn ướt át mơ hồ, càng thêm yếu ớt…..

“Anh hai….” Cô nghẹn gào gọi anh.

“Em gái, anh ở đây.” Giọng nói của anh càng thêm êm ái.

“Em chỉ muốn…..” Cô ấp úng không nói được, càng không giống cô của trước đây, “Em chỉ muốn…… Nếu như không tránh được nhưng chuyện kia, thì luôn có người đi cùng em……”

“Người đó là anh, phải không?” Anh hỏi, không nén được vui sướng.

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung, ra sức gật đầu.

Không từ ngữ nào có thể miêu tả tâm tình của anh lúc này, mừng như điên sao? Kinh ngạc sao? Vui mừng sao? Không, những thứ này không đầy đủ! Những lời kia thậm chí còn khiến anh hưng phấn hơn cả tối hôm qua…………

Thực ra hôm qua anh chỉ vô ý hái hoa, thế mà lại đạt được mong muốn, sáng hôm nay tỉnh dậy, mặc dù cô vẫn đang ngủ trong lòng cũng không dám tin vào những chuyện đêm qua là thật, còn âm thầm tự nhéo bản thân thấy đau, lúc đó mới dám tin là thật.

Một khắc kia thoả mãn đắc ý, cảm giác như cuộc sống đã trọn vẹn từ chính giây phút ấy.

Nhưng cũng chính giờ khắc này anh nhận ra rằng, anh nguyện dùng mọi thứ của mình để đổi lấy một câu nói kia của cô, chỉ có thế anh mới được hạnh phúc.

Cô làm ‘bạn’ với anh trong chín năm, đã sớm thành một phần thân thể không thể tách rời, anh từng ví với da thịt của mình, và anh luôn khát khao vĩnh viễn có cô ở bên, đây có thể coi như ‘khổ tận cam lai’ không?

“Em gái, đừng đi đâu nữa, được không? Chúng ta…….” Anh từng nghe thấy cô hứa với cha sẽ không đi nữa, nhưng anh phải tận tai nghe thấy chính cô nói anh mới an tâm.

Năm ấy tại đường mòn trong trường, anh nói: “Đừng đi, anh không…..”

Nhưng là, cô đã đi.

Ba năm trước đây, anh đưa cô đến trước cồng trường học, nhìn theo bóng lưng cô mà hỏi: “Nếu anh muốn em trở về, em có về không?”

Cô kiên định đi về phía trước……..

Lúc này, cô không lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng hít hít mũi, nói: “Anh hai, em không đi, em sẽ ở cạnh anh, ở cạnh đến khi không thể ở cạnh được nữa…….”

Trong lòng anh như có lửa đang cháy, hốc mắt nóng lên, cả đợi chờ đợi, chính là giây phút này……..

Anh nhìn chăm chú đôi mắt phiếm hồng của cô, chóp mũi do ma sát mà ửng đỏ, còn có bờ môi trơn mềm như dòng nước, anh không kiềm được chính mình, nâng mặt cô lên, vội vàng đặt xuống một nụ hôn.

Lúc đầu, cô có chút khẩn trương nên cứng ngắc, thậm chí có chút kháng

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status