Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 210 - Chương 198

/362


Chị, chị không cần mọi người nữa sao? Tiêu Thành Trác nhìn ánh mắt và quần áo trên người cô đều là một dạng nhẹ nhàng, không nhịn được hốc mắt ẩm ướt.

Đây thật sự là chị của cậu sao? Là người vào đêm tối đó ngủ với cậu, kể cho cậu chuyện xưa sao?

Chín năm sớm chiều chung đụng, đã sớm như người thân, hai năm trước ra đi không từ giả, cậu bị Tiêu Y Đình mắng chửi trong điện thoại, vẫn đang cầm điện thoại di động, cậu liền xông ra ngoài thành thị tìm chị, hỏi từng người quen chị, có biết chị đi nơi nào không.

Tìm thật lâu. Khi cậu tìm đến kiệt sức, Tiêu Y Đình lại gọi điện đến , nói cho cậu biết không nên tìm nữa, cô thích như thế nào, sẽ để cô như thế . . .. .

Nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc. . . . .

Từ nhỏ, những kiểu huấn luyện ma quỷ của cha cậu đã nói cho cậu biết, chỉ cần kiên trì không ngừng cố gắng, nhất định có thể đạt tới mục tiêu, cho nên, chỉ cần chị vẫn còn trên thế giới này, cậu liền tin chắc mình nhất định có thể tìm ra.

Rốt cuộc, vẫn bị cậu tìm được, mặc dù, người ở trước mắt này đã không còn như năm đó. . . . . .

Cô nhìn cậu, xa cách mà bất đắc dĩ, Đã khai trường, hôm nay không phải chủ nhật, chú không đến trường sao?

Trong ánh mắt của cậu khẽ ướt , có mấy phần trẻ con vô lại, Chị, nếu như chị chạy nữa, ngày ngày em sẽ không đến lớp ở đây canh chừng chị!

. . . . . . Loáng thoáng, vẫn là bộ dáng bụ bẫm trẻ con muốn quà vặt ngày trước. . . . . . Trở về đi. Cô đứng lên, phải đi.

Cậu sốt ruột đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô, Không đi, không để cho chị đi. Chị đi rồi , em cũng không muốn đi học nữa.

Cô đứng cứng ngắc, ánh mắt không thể làm gì khác hơn, hơi mềm mại, Chú đã trưởng thành, nên hiểu mỗi người đều có cuộc sống mình muốn, cháu có, chú cũng có, không cần giống như đứa trẻ nữa. . . . . .

Em có! Cuộc sống em muốn chính là ở chung một chỗ với chị! Nhưng chị lại khước từ! Rõ ràng chị đã đồng ý với em, chờ em lớn lên! Em thật vất vả trưởng thành, chị lại chạy! Trong lời nói của Tiêu Thành Trác, vẫn lộ ra một cỗ ngây thơ quật cường, ôm cánh tay của cô cũng không buông ra, phảng phất như e sợ chị sẽ chạy đi.

Chú như vậy, cháu liền tức giận! Cô bưng lên mặt, Hơn nữa, cháu bảo đảm lần sau chú sẽ không tìm được cháu!

Trong mắt Tiêu Thành Trác thoáng qua một tia bi thương, rốt cuộc vẫn phải buông lỏng tay ra, Chị, tại sao chị lại biến thành như vậy? Là Tiêu Y Đình đã làm sai điều gì sao? Nhưng em không có sai, tại sao ngay cả em cũng không cần?

Tiếng nói như vậy, khiến lòng Diệp Thanh Hòa bủn rủn thấy đau, đôi môi khẽ run lên, Không, chú không có sai, anh ấy cũng không sai, là vấn đề của cháu, chú nghe lời, trở về đi học đi, trưởng thành, phải ra vẻ của nam tử hán.

Tiêu Thành Trác vẫn không hiểu lời của cô là có ý gì, lại càng không hiểu tại sao giống như nam tử hán liền nhất định phải chia lìa, nhưng ngưng mắt nhìn đôi vai gầy nhỏ của cô từ phía sau, xương cánh tay nhô ra, đường cong ngay thẳng, đều tỏ rõ sự kiên định của cô. Ngay cả khổ sở, vẫn là nhịn không đi ôm cô, Vậy chị đồng ý với em, đừng biến mất nữa, em liền trở về.

Cô trầm mặc, cuối cùng gật đầu. . . . . .

Cửa, một người đàn ông tóc vàng đi vào, nhìn thấy hai người, cười đi tới, Hi, Diệp.

Diệp Thanh Hòa có chút phiền muộn, một không đi, một người khác lại tới.

Tiêu Thành Trác không khỏi đối với người này có địch ý, Chị, đây là ai?

Cậu nói tiếng Anh, người đàn ông tóc vàng nghe đã hiểu, tự giới thiệu mình, Tôi là bạn của Diệp, rất vui khi gặp cậu.

Tôi tuyệt đối không vui mừng! Đàn ông biết đàn ông, Tiêu Thành Trác liếc mắt liền nhìn ra tiểu tử này không có ý tốt, dĩ nhiên, câu này là nói tiếng Trung, sau đó dùng tiếng Anh bổ sung thêm một câu, Tôi là chồng của cô ấy!

Người đàn ông tử tóc vàng kinh ngạc, nhưng mà vẫn là rất có phong độ nói, Rất vui khi gặp cậu.

Thanh Hòa, anh đi, tuần sau trở lại thăm em! Tiêu Thành Trác khí phách ôm cô, ngay cả tiếng chị cũng không gọi, trực tiếp kêu tên, còn không chú ý hữu nghị Trung Mỹ, dùng ánh mắt vô cùng không tốt trợn mắt nhìn người đàn ông tóc vàng.

Muốn đánh chủ ý lên chị, nằm mơ! Coi như chị phải gả, cũng chỉ có thể gả cho Tiêu Y Đình! Mặc dù, hai người giống nhau đều làm cậu phát ốm! Hơn nữa, sự thật cũng đã gả rồi. . . . . .

Người đàn ông tóc vàng chính là soái ca bông trong truyền thuyết, nhìn bóng lưng Tiêu Thành Trác, hỏi cô, Có thật không?

Đối với chấp nhất của người đàn ông tóc vàng, Diệp Thanh Hòa khổ não vô anh luôn không tin.

Hôm nay coi như là cho anh tận mắt thấy đi!

Cô gật đầu một cái.

Ánh mắt anh quả nhiên xám xịt đi, Được rồi, tôi tin rồi. . . . . .

Diệp Thanh Hòa liền đi lên lầu, bị Joyce bắt được, Thanh Hòa, không trách được cậu không nhìn trúng soái ca bông, cái này thật sự cực phẩm nha! trên mặt Joyce viết đầy hưng phấn, không thua gì Columbo phát hiện vùng đất mới.

Cô lắc đầu mà thở dài , Không phải. . . . . . Tiêu Thành Trác? Điên rồi sao!

Nhưng Joyce lại rõ ràng đối với Tiêu Thành Trác cảm thấy hứng thú, cuối cùng Diệp Thanh Hòa ấn cô ngồi thẳng xuống, Nhờ hành động và bề ngoài của cậu phối hợp một chút, cậu như vậy làm tớ nhớ đến nữ sắc lang vậy! Người ta nhỏ

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status