Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 172: chương 161

/362




“Đồng ý đi!” Anh nói. Mặc dù mấy chữ kia không phải được nói bằng lời nhưng chỉ cần nhìn vào dấu chấm than đã cho thấy sự bá đạo và chân thành của anh.

Cô không làm theo lời anh, ngược lại hỏi anh: “Tại sao?”

Tại sao lại làm vậy? Không phải là anh từng nói rồi sao? Anh sẽ không kết hôn với cô, vì anh đã có người trong lòng……

Anh cũng không trả lời ‘Tại sao’, chỉ nói: “Nói ngươi đồng ý thì cứ đồng ý đi! Nói nhảm nhiều quá!”

Trong lòng cô không ngừng tính toán, đột nhiên hệ thống lại gửi đến một thông báo khác, đại ý là chuẩn bị cho dịp Trung Thu, từ giờ đến ngày lễ Trung Thu, các cặp kết hôn sẽ được tặng quà cưới không hề nhỏ, đặc biệt trong đó là một cặp nhẫn đôi và kiếm bảo thạch, kĩ năng hai vợ chồng cũng được tăng lên, còn có thể trao đổi máu cho nhau,…

Nói tóm lại là rất có lời…..

Cô mở trang bị linh vật của anh ra, có mấy món cô huỷ lúc trước vẫn chưa hồi lại, trong đó cũng có nhẫn, nếu lần này lễ cưới thành công, hai người được không ít lời lộc……….

Cô không do dự nhấn vào cự tuyệt…

“Tại sao??!!” Một loạt dấu câu, cô có cảm giác như nghe thấy tiếng gầm thét của anh bên tai.

Cô từ từ gõ, nói cho anh lí do: “Bởi vì, cả hai chúng ta đều có người trong lòng….”

Trong nháy mắt không còn thấy anh đứng đó….

Cô nhìn về phía nick anh, một màu xám ngắt……

Không còn gì chậm trễ, cô điên cuồng lấy quặng, điên cuồng chế luyện, mãi cho đến năm giờ sáng, hoàn lại cho anh một chiếc nhẫn vàng……

Trong lòng cô âm thầm thở hắt ra, như vậy xem ra không còn nợ anh gì cả………..

Sau đó, cô gỡ tất cả bảo thạch trên người xuống, luyện cấp thành một thanh kiếm bảo thạch cao cấp, giao lại cho anh,

Cô vào nick anh gửi lại nhẫn và liếm cho anh, nhân tiện ngắm lại toàn bộ số linh vật của anh, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ….

Đột nhiên hệ thống thông báo anh vừa đăng nhập…

Cô giật thót, logout ngay lập tức, giống như đang trốn chạy……..

Dì Vân vừa rời giường, thấy cô chưa ngủ liền hỏi: “Thanh Hòa, cả đêm qua cháu không ngủ sao?”

Diệp Thanh Hòa vội vàng tắt máy tính, xin xỏ dì Vân: “Dì Vân, dì đừng nói với anh hai nha! Cháu đi ngủ ngay bây giờ đây!”

Dì Vân cười cười: “Cháu còn biết sợ bị anh hai mắng sao? Biết vậy thì sau này đừng làm thế nữa! Không tốt cho sức khoẻ đâu đó!”

“Dạ, chấu biết! Sau này sẽ không thế nữa!” Cô vội nói.

Đột nhiên tiếng nhạc rung trời vang lên. Là từ phòng Tiêu Y Đình. Sáng sớm như vậy, anh muốn cái gì?

Cô không ra ngoài, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, hôm nay hình như Quách Cẩm Nhi cũng đến, cô không quan tâm nhiều như vậy, cô mệt quá rồi…….

--- ------ ------ ------ ----

^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn

Một buổi chiều giờ tan học, một chàng trao trẻ tuổi đứng dưới cầu thang lớp học, trong tay là một bó hồng lớn.

“Tiểu thư Diệp Thanh Hòa.” Nam nhân viên cửa hàng hoa biết cô……..

Thật ra thì tình huống giống như thế này đã diễn ra xuấ một tuần nay, từ đầu tuần đến giờ, ngày nào cũng có một cậu nhân viên đến tặng hoa cho cô.

“Cho tôi sao?” Diệp Thanh Hòa chảy mồ hôi…..

“Vâng! Phiền cô kí nhận.” Cậu nhân viên trao hoa cho cô.

Cô không còn cách nào khác đành phải nhận.

Hoa có thiệp đi kèm, trên đó viết một câu thơ: “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu miêu mộ mộ*?”

Đề tên: Mục Xuyên…..?!

*Đều là chuyện lâu dài, sao ngại bắt đầu sớm hay muộn?

Trên tấm thiệp có kí dấu của tiệm hoa, đều là chữ máy in.

Cô đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói kì quái của Tiêu Y Đình lại vang lên bên tai: “Khụ…. Khụ… Quả nhiên cách người học văn theo đuổi nữ sinh thật khác người…Nói cả đến chuyện sống chết, chữ nghĩa sẵn có... nói cả chuyện lâu dài! Vì vạt áo người sẵn sàng làm mọi thứ! Chuyện bên nhau đến già khó khăn dường nào! Lòng người như tấm lưới, có muôn vàn mối nối.... Như đôi chim công cùng nhau bay, tâm linh tương thông! Thấu hiểu nhau…. Thật khiến người ta ngưỡng mộ mà……”

Mấy câu anh vừa nói là từ ý thơ Mục Xuyên gửi trên thiệp cho cô cả tuần qua…..

Cô đang cầm hoa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh lúc này rất buồn cười lại có chút không đứng đắn….

Cô không nói gì, tiện tay để bó hoa vào trong giỏ xe trước mặt, lên xe, đạp từ từ chờ anh. Cái người nào đó, kêu rằng học đã mấy ngày vẫn không biết đi liền trở nên mất tự tin, quyết định……. không học nữa….

Anh nhảy vội lên chỗ ngồi sau, giọng nói kì quái vẫn vang lên: “Hừ, vậy là sao chứ? Nhận được một bó hoa mà thôi đã vứt bỏ anh? Không chờ anh sao?”

Cô không đợi anh sao? Không phải cô đi chậm rì rì sao?

Lười tranh luận với anh, cô dùng sức đạp xe về nhà.

Về đến dưới lầu, anh nhảy vội xuống xe, nhìn cô chằm chằm: “Sao nào? Em tính cầm hoa này lên nữa sao?”

“Không có….. Không định thế….” Cô còn nhớ ngày đầu tiên nhận được hoa, bó hoa bị anh không thương tiếc ném vào thùng rác, nói rằng dì Vân bị dị ứng phấn hoa……

“Biết thế là tốt rồi!” Nói đến đây, anh cầm bó hoa lên, ném thẳng vào thùng rác.

Mặt Tiêu Y Đình không biểu cảm, nhưng là, vừa về nhà liền về phòng, đóng chặt cửa lại, mở nhạc thật lớn, sau đó ở lì trong đó.

Đến giờ ăn cơm cũng chỉ nhanh chóng lấy một bát cơm rồi lại về phòng…….

Anh ngồi trước máy vi tính chờ!

Chờ một tiểu tử thúi login!

^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn

Cuối cùng, hệ thống cũng kêu một tiếng “Đinh!”: Người bạn tốt A Tổ vừa đăng nhập.

Anh đặt bát cơm xuống, nhanh chóng vào trò chuyện cùng A Tổ: “Tiểu tử thúi ra đây cho ta!”

A Tổ vừa đăng nhập, vẫn còn mơ mơ màng màng: “Chuyện gì vậy Tiêu ca ca?”

“Ngươi đã làm theo mấy cách ta chỉ ngươi hả?!” Anh gõ rất nhanh, nặng nề gõ bàn phím, hoàn toàn không che giấu được sự phẫn nộ của mình.

“Ơ… Đúng… Tặng hoa! Tặng mỗi ngày! Lần nào cũng kèm theo một bài thơ tình! Nhất định có thể làm cô ấy cảm động!” A Tổ đắc ý nhớ lại, hơn nữa còn gửi thêm một câu, “Cảm ơn anh, Tiêu ca ca.”

Còn cảm ơn…. cảm ơn….

Dòng chữ kia trên màn hình như đang nhìn anh cười đầy giễu cợt……

Anh muốn đập bể màn hình máy tính!

“Ngươi tặng?” Anh nén lửa giận hỏi lại.

“Đúng… được một tuần rồi….” A Tổ còn gửi kèm theo một loạt mặt vui vẻ….

Chỗ icon kia như muốn chọc tức anh đến tận cùng mà!

Anh điên cuồng gõ bàn phím, Diệp Thanh Hòa ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng gõ phím, cảm thấy có chút kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì khiến anh kích động như thế? Có khi bàn phím bị anh làm hư mất…….

“Còn kèm thiệp viết thư tình?!!!!” Anh gửi đi một loạt dấu chấm than.

“Đúng! Có thơ tình… đều là thơ cổ nha! Tiêu ca ca, thấy em lợi hại không?” A Tổ đắc ý, còn gửi kèm icon lắc lắc mông.

Thật sự Tiêu Y Đình rất muốn lôi cổ tên kia ra từ màn hình oánh cho một trận!

“Ngươi cho ta coi mấy bài thơ ngươi đã gửi đi!” Anh nhịn, nhịn, nhịn….

“…..” A Tổ vui vẻ gửi lại mấy bài thơ, nhưng có vẻ còn không nhớ hết, vừa lật sách vừa gõ, lúc

/362

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status