Chương 30: Lễ hội (Tiếp)
Trọng Khôi cất bước vào trong, tới một căn phòng nằm ở góc khuất trên tầng lầu, gõ cửa rồi đi vào. Bên trong là một không gian thoáng đãng, gọn gàng ngăn nắp, cách bài trí độc đáo mới lạ, chứng tỏ chủ nhân của nó là một người rất có con mắt nghệ thuật và đầy tính sáng tạo.
Người con trai trong phòng thấy cậu đi vào thì ngạc nhiên đến mức rơi cả cây bút trong tay. Anh ta trông còn rất trẻ, chỉ tầm hai mốt, hai hai tuổi. Ngạc nhiên một lúc, rồi anh ta chợt bật cười trêu đùa: “Hôm nay rồng lại đến nhà tôm cơ đấy? Tôi nhớ mai mới là chủ nhật mà Jack.”
Trọng Khôi thong thả ngồi vào chiếc ghế bành, liếc nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì. Chỉ tại buổi tối không thấy Nhật Linh đâu nên cậu cũng mất hứng thú mà bỏ về, chẳng qua không có việc gì làm nên đến đây chơi, cũng cần báo cáo à?
Người kia thấy cậu không có ý định trả lời, bèn làm tiếp công việc của mình, nhưng chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội vàng nhìn đồng hồ rồi lại hỏi Trọng Khôi: “Jack, vừa nãy vào đây có thấy cô gái biểu diễn trên sân khấu không?”
Trọng Khôi đang mân mê sợi dây chuyền bạch kim kia, nghe hỏi thì nhướn mày, suy nghĩ gì đó rồi hỏi lại: “Mina?”
Anh ta cười cười búng tay cái tách, rồi bắt đầu luyên thuyên một hồi: “Ừm. Tôi đã nói rồi mà, hôm nào thứ bảy rảnh thì tới đây gặp cô ấy. Là một tài năng trẻ đấy, cũng hát giống cậu thôi, nhưng cậu chủ nhật thì cô ta thứ bảy. Tôi định để hai người gặp nhau rồi cùng hợp tác, chắc chắn sẽ rất tuyệt…”
Còn chưa nói xong thì Trọng Khôi đã ngắt lời: “Không gặp.”
Cái ý tưởng này có một lần anh ta cũng đã nói với cậu, để cậu và cái cô Mina gì đấy hát chung ư? Nghe có vẻ không tồi cho quán bar của anh ta, nhưng mà có tồi cho cậu đấy. Ngày trước tìm đến đây chỉ để thỏa mãn sở thích của mình và để bản thân hòa nhập, cởi mở hơn, không nghĩ rằng cũng có một người giống như cậu, lại trùng hợp khi cậu làm việc chủ nhật thì cô ta làm việc thứ bảy. Duy nhất. Thực sự cậu cũng muốn gặp và nghe thử cô ta hát. Nhưng thôi bỏ đi, anh ta muốn tăng khách để tăng thu nhập còn cậu thì không. Nhìn sợi dây chuyền trong tay, Trọng Khôi đưa mắt qua người kia, cất giọng trầm trầm nói: “Giúp tôi tìm cô gái đeo mặt nạ trắng.”
Chủ nhân quán bar nghe thế thì trợn mắt nhìn cậu, hỏi với giọng nghi ngờ: “Để làm gì?”
“Trả đồ.” - Trọng Khôi đáp gọn lỏn, tay giơ ra sợi dây chuyền đặc biệt.
Người kia cầm lấy sợi dây ngắm nghía, rồi bất chợt cao giọng: “Có phải cô gái mặc sơ mi trắng với váy đen không? Mặt nạ lông vũ trắng?”
Trọng Khôi gật đầu.
Và chỉ đợi có thế, chàng trai kia đập bàn một cái, than: “Trời ơi! Đó là người tôi muốn cho cậu gặp đó. Là Mina, Mina còn gì. Đây là sợi dây chuyền cô ấy hay đeo khi làm việc, tôi nhớ mà. Nó quan trọng với cô ấy lắm, sao cậu lại có nó?”
“Va chạm ở cửa.” - Trọng Khôi bình thản trả lời.
“Thế bây giờ cậu tính trả thế nào?”
Trọng Khôi nhìn lại sợi dây chuyền rồi nói: “Anh đã biết cô ta thì trả hộ đi.”
Thế nhưng chàng trai kia nghe thế thì chậc lưỡi, thẳng thừng từ chối ngay: “Tôi không trả được đâu. Cô ta bí ẩn lắm, rất khó gần. Ở đây có số điện thoại của cô ta, tôi cho cậu, về mà hẹn gặp rồi trả.”
Anh ta mượn cớ thế thôi, chứ ngu gì mà trả hộ. Công sức của anh ta bỏ ra bao lâu nay để hai người gặp nhau, biết đâu có thể hợp nhau rồi cùng biểu diễn, không phải sẽ rất có lợi hay sao? Giờ mà trả hộ, với tính cách của hai người này thì sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nổi mất. Cho nên là, anh ta sẽ không bao giờ giúp Trọng Khôi việc này.
Về phần Trọng Khôi, nghe chủ quán nói thế thì cũng không nói gì nữa, cầm lấy sợi dây chuyền rồi rời khỏi đây. Trước khi ra khỏi phòng, cậu không quên bỏ lại câu: “Mai tôi nghỉ.”. Theo như suy đoán của cậu thì việc cậu nghỉ làm sẽ khiến anh ta thất thanh mà la lên, nhưng hình như không phải vậy. Cậu nghe loáng thoáng tiếng cười không giống ai của người trong phòng kia. Đúng là kì lạ!
[… ]
Mina sau sự va chạm với Trọng Khôi tại cửa thì vội vàng lái xe về một trung tâm nhỏ. Cô vào trong nhà vệ sinh, thay trang phục ra và cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình. Chiếc mặt nạ được đặt xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp với đôi mắt tím nhạt. Đó chính là Nhật Linh.
Cô rửa tay, rửa mặt rồi nhìn mình trong gương, mỉm cười động viên bản thân vì đã làm tốt công việc. Nhưng chợt cô sờ lên cổ mình, chiếc dây chuyền đâu rồi?
Nhật Linh hoảng hốt đi tìm lại, men theo từng lối đi của cô từ nhà vệ sinh ra đến xe mà vẫn không thấy. Nhật Linh lo sợ tới mức luống cuống tay chân, gương mặt trắng noãn đã biến sắc, trán lấm tấm mồ hôi. Cô phóng xe như bay trở lại quán bar, không để ý đến việc mình không cải trang mà xông thẳng vào trong tìm.
Khắp nơi mình từng đặt chân đến Nhật Linh đều tìm hết mà vẫn không thấy đâu, quả thực làm cho đầu óc cô rối loạn. Người người tấp nập ra vào quán bar, không ai không để ý cô gái xinh đẹp đang chạy qua chạy lại một cách kì lạ, gương mặt bộc lộ nỗi lo lắng bất an.
Nhật Linh không hề biết điều đó mà cô chỉ mải kiếm tìm sợi dây. Đột nhiên có mấy thằng con trai từ đâu kéo đến đứng chắn trước mặt cô. Tên cầm đầu hút điếu thuốc lá, phả ra một làn khói mờ ảo trước mặt cô rồi dùng chân dập tắt đốm lửa ngay tức khắc. Hắn cười cợt nhả, nói với cô: “Cô em, làm gì mà loay hoay từ nãy tới giờ thế? Muốn anh giúp không?”
Rồi cả lũ phía sau cười rộ lên. Nhật Linh không để tên cầm đầu vào mắt, phớt lờ lời nói của hắn, bình thản quay đi. Tên đó thấy vậy liền kéo tay cô lại, nụ cười đã đậm thêm phần khả ố.
“Sao cô em lại bơ bọn anh đi như thế? Anh có lòng tốt mà. Bây giờ cũng muộn rồi, hay là để anh đưa em về nhé!”
Nhật Linh khẽ cau mày, liếc nhìn bàn tay của mình đang bị nắm chặt. Cô trừng mắt nhìn tên kia, giật tay mình ra khỏi bàn tay dơ bẩn đó. Nở nụ cười nửa miệng, Nhật Linh quay người đi, từ đầu đến cuối không nói lấy một lời. Nếu như còn động đến cô một lần nữa, cô không chắc mình sẽ làm gì hắn đâu.
Tên cầm đầu có vẻ không kiên nhẫn nữa, hắn tức giận quát lên với bọn đàn em: “Bắt con nhỏ đó lại!”
Nhật Linh dừng bước, cười. Chọc vào cô sao? Cô sẽ cho bọn chúng biết hậu quả.
Nhật Linh xoay người lao vào trận đánh, những chiêu đòn karate kết hợp với judo một cách nhuần nhuyễn, tạo nên những cú đánh rất đẹp mắt. Chẳng mấy chốc, lũ đàn em đã bị xử gọn, nằm liệt ra sàn. Trên người Nhật Linh xuất hiện vài vết thương nhỏ, cô quệt đi vết máu trên khóe miệng, nụ cười nửa miệng vẫn thường trực trên môi, trông cô giống như một con quỷ khát máu thực sự. Tên cầm đầu đứng đó trong ngỡ ngàng, hắn không ngờ một đứa con gái trông yếu ớt thế kia mà có thể hạ được bảy thằng con trai cao to lực lưỡng.
Phải! Đúng như hắn nói.
Nếu như là Nhật Linh của ngày thường, chắc chắn cô sẽ không đánh nhau chứ đừng nói là đánh người đến mứcbất tỉnh như thế này. Và có lẽ bản lĩnh ngày thường của cô cũng không đủ để hạ gục bảy tên đó.
Nhưng, sai lầm của bọn chúng là đã chọc phải một Hoàng Nhật Linh đang mất bình tĩnh! Đôi mắt tím nhạt ngước lên với những tia nhìn bén nhọn, lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, đến mức khiến hắn cảm thấy có chút hoảng sợ. Nhìn từng bước chân của Nhật Linh đang dần tiến đến, hắn lắp bắp không nói thành câu.
“Mày… mày…”
Người ra vào quán bar ngày một đông, người kéo lại xem chuyện bao đồng ngày một nhiều.
Nhật Linh vẫn cười, nụ cười chết chóc. Cô thong thả bước đến cạnh tên đó, cúi người nhìn hắn vì sợ hãi mà ngã ra sàn, đôi mắt tím lóe lên tia nhìn chế giễu. Nhật Linh không hề có ý định động thủ với tên này, chỉ bình tĩnh thốt ra câu nói đầu tiên và cũng là cuối cùng dành cho hắn.
“Đừng để tao… thấy bọn mày lần nữa!”
Nói xong, Nhật Linh xoay người đi thẳng ra khỏi quán bar, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì.
Đến khi bước vào trong xe, cô dường như mất hết sinh khí mà ngã xuống ghế. Nhật Linh đưa tay đặt lên cần cổ trống không của mình. Sợi dây… mất thật rồi sao? Nước mắt mặn chát cứ thế tuôn rơi, đôi mắt tím long lanh ánh lên một nỗi đau khổ, dằn vặt.
“Xin lỗi, Ran!”
[… ]
Ngày mới lại lên, những tia nắng vàng rực rỡ chiếu xuống lòng thủ đô tạo nên một sắc màu tươi sáng. Người người tấp nập trên đường nhân cơ hội hưởng thụ ít khí trời trong lành của buổi sớm mai trước khi bước vào một ngày lao động vất vả.
Tại một căn nhà nào đó…
“Trời ơi! Không phải như thế! Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Ánh mắt phải hiện lên một sự tuyệt vọng cơ mà! Nhìn cái mặt em bình thản như chẳng có gì xảy ra vậy! Trời ơi là trời!!!”
Tiếng than vãn quen thuộc vang lên. Chẳng cần nhìn ai cũng biết đó là Băng Di, cô đang chống nạnh quát tháo Nhật Linh – người sẽ thủ vai chính trong vở kịch chiều nay của lớp. Còn nam chính, dĩ nhiên là Trọng Khôi rồi.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng ngại nếu Nhật Linh thể hiện được đúng biểu cảm của nhân vật, nhưng thay vào đó gương mặt cô lúc nào cũng thờ ơ như thể đó chẳng phải là chuyện của mình, đôi khi cô còn không tập trung khiến cho Băng Di – người phụ trách vở kịch lần này đang cố hết sức để hướng dẫn phải quát lên nhiều lần vì bực tức.
Thế nhưng trước sự nổi khùng của Băng Di, Nhật Linh vẫn im lặng không phản ứng, Trọng Khôi lại càng không. Đạo diễn Thái Dũng chán nản hô lần thứ n: “Diễn lại!”
[... ]
“Vâng, xin mời quý thầy cô và các bạn cùng thưởng thức vở kịch do lớp 11A1 biểu diễn, vở kịch kinh điển nổi tiếng một thời: Hồ Thiên Nga.”
Cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Chỉ cần nghe đến 11A1 cũng đủ khiến cho mọi người phấn khích rồi, huống chi tiết mục họ biểu diễn lại là vở kịch Hồ Thiên Nga. Một tác phẩm tuyệt vời như vậy thật đáng mong chờ.
Mở đầu là cảnh cũng điện sang trọng rực rỡ ánh đèn, những con người xinh đẹp đang hòa trong giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc. Họ cùng nhau khiêu vũ, chỉ có một vị hoàng tử đang ngồi cô đơn nơi chiếc ghế cao nhất, đẹp nhất.
Giọng người dẫn chuyện vang lên: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của hoàng tử Siegfried, người có quyền lực tối cao chỉ sau quốc vương và hoàng hậu. Chàng đẹp trai lại tài giỏi, khiến cho bao cô gái trong hoàng cung lẫn con cháu của các vị bá tước đều muốn được chàng lấy làm vợ, thế nhưng Siegfried không muốn như vậy, chàng muốn tìm một cô gái mình thực sự yêu.
Tuy nhiên, hoàng hậu không để cho chàng tự quyết định hôn nhân của mình, bà nói chàng sẽ phải chọn một người vợ trong bữa tiệc ngày mai. Do vậy, Siegfried cực kì buồn.”
Đáng ra trong tình huống này, Trọng Khôi phải ngồi trên cao nhìn xuống mọi người với gương mặt và đôi mắt buồn rười rượi, thế nhưng cậu có học bao lâu cũng không thể làm được, vậy nên giờ này gương mặt ấy đang phô ra một vẻ lạnh lùng cố dĩ, nhìn mọi thứ xung quanh với một vẻ thờ ơ, vô cảm.
Băng Di ở dưới nhìn lên mà không biết đã bao lần nghiến răng nghiến lợi. Trọng Khôi chết tiệt! Biểu cảm của cô! Ôi, tên thần kinh ấy sao không thể làm ra một chút buồn bã vậy hả? Thế nhưng khi nhìn lại phản ứng hào hứng và cuồng si của lũ con gái dành cho Trọng Khôi, Băng Di cũng nguôi giận đi phần nào.
“Hoàng tử Siegfried buồn bã bỏ ra khỏi cung điện, chàng đến bìa rừng để đi săn. Chàng bước đi vô định vào sâu trong rừng, rồi dừng lại trước một hồ nước lớn. Ánh chiều tà dần dần buông xuống, đàn thiên nga với bộ lông trắng muốt bay trở về. Hoàng tử giật mình núp sau hàng cây lớn. Ở đây, chàng được ngắm nhìn vũ điệu tuyệt đẹp của bầy thiên nga và chứng kiến màn lột xác của những con thiên nga trắng. Con thiên nga đầu đàn biến thành một cô gái vô cùng xinh đẹp với đôi mắt tím long lanh và bộ váy trắng mềm mại. Đó là nàng Odette.”
Hoàng tử bước đến bên cạnh nàng. Odette giật mình khi gặp người lạ, nàng muốn quay đi nhưng đã bị hoàng tử giữ lại.
Siegfried nhìn nàng và hỏi: “Có thể cho ta biết, tại sao một con thiên nga như nàng lại biến được thành người không?”
Odette ngước mắt nhìn chàng, gương mặt xinh đẹp kiều diễm động lòng người nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ thờ ơ xa cách. Nàng nói: “Chúng ta quen nhau?”
Người dẫn chuyện kinh ngạc nhìn Trọng Khôi và Nhật Linh. Hai người đó đang nói cái gì thế? Lời nói trong kịch bản đâu phải như vậy!
Trọng Khôi bật cười nhìn Nhật Linh, cô lại nổi cái tính ương bướng lên rồi. Xem ra vở kịch sến súa này cần được hai người cải cách lại.
Siegfried cười nói: “Ta chỉ muốn nghiên cứu tại sao thiên nga lại biến được thành người thôi. Phiền à?”
Hoàng tử cười và việc thay đổi kịch bản khiến cho bao cô gái phía dưới ồ lên phấn khích, còn COB và Băng Di đang điên tiết mà gào lên: “Chúng nó đang làm cái quái gì thế hả? Còn gì là kịch nữa?”
Người dẫn chuyện giờ đây đã trong tình trạng bối rối đến cực độ, không biết phải làm thế nào, đành bất đắc dĩ nhường lại sân khấu cho hai bạn trẻ muốn diễn gì thì diễn.
Nhật Linh trước nụ cười của Trọng Khôi thì có chút bối rối, bỗng nhiên cô quên mất kịch bản, không biết phải làm gì.
Odette nhẹ nhàng tiến lại gần bờ hồ và ngồi lên mỏm đá, nhìn hoàng tử và ra hiệu chàng ngồi xuống. Nàng nhìn hoàng tử, nghiêng nghiêng đầu: “Muốn biết?”
Siegfried gật đầu. Odette nói: “Von Rothbart – phù thủy nửa người nửa cú đã biến ta thành thiên nga, chỉ khi ban đêm ta mới có thể trở lại làm người. Đó là một lời nguyền từ rất lâu rồi.”
Giọng nói của nàng bình thản không có chút cảm xúc nào, giống như đang kể chuyện của người khác chứ không phải của mình vậy. Hoàng tử suy tư một chút rồi hỏi nàng: “Có cách nào hóa giải lời nguyền không?”
Odette nhìn Siegfried, môi giương lên nụ cười bán nguyệt, trong đôi mắt bỗng hiện lên vài tia giảo hoạt, nhưng nàng chưa kịp cất lời thì đã có tiếng cười vang lên.
“Ha ha ha ha.”
Tiếng cười man rợ vang lên cũng chính là lúc phù thủy Von Rothbart xuất hiện. Xuyên Hương không thể đứng nhìn hai con người điên khùng này phá hỏng vở kịch, bèn xuất hiện trước dự kiến. Von Rothbart đem đôi mắt sắc bén ghê người nhìn hoàng tử và Odette, bà ta cười thâm độc nói: “Chào hoàng tử, người muốn có cách hóa giải lời nguyền của ta ư? Đơn giản thôi. Chỉ cần có một chàng trai nào đó thề sẽ ở bên và yêu Odette suốt đời, thủy chung với nàng ta, đời đời kiếp kiếp không thay lòng đổi dạ là lời nguyền sẽ được hóa giải, Odette sẽ trở lại làm người. Ha ha ha ha.” – Nói xong, Von Rothbart cười man rợ rồi biến mất.
Odette nhìn hoàng tử. Trong lòng Nhật Linh thở phào cảm ơn phù thủy Xuyên Hương đã ra kịp lúc, không thì cô chắc lại phải dài dòng giải thích mất. Giờ thì xong rồi, nhưng quan trọng là diễn tiếp thế nào?
Hoàng tử Siegfried đưa mắt nhìn nàng Odette, trong đôi mắt tràn ngập sự ôn nhu và dịu dàng, khiến cho nàng Odette thoáng chút xao động. Chàng khẽ vuốt ve mái tóc nâu mượt mà của nàng, thì thầm: “Ta sẽ bảo vệ nàng! Suốt đời!”
…
Cảnh cung điện một lần nữa lại hiện lên, các vị công nương, con cháu bá tước thi nhau phô diễn tài năng của mình, mong được hoàng tử chú ý. Thế nhưng, hoàng tử Siegfried đã thẳng thừng tuyên bố mình không yêu ai trong số họ, cho đến khi nàng Odile – con gái của Von Rothbart xuất hiện trong bộ cánh màu đen cùng gương mặt giống Odette như hai giọt nước. Von Rothbart đã biến con gái mình cho giống nàng Odette để buộc hoàng tử phải kết hôn với nàng, để lời nguyền của bà ta không bao giờ bị hóa giải.
Odile tới gần hoàng tử, cúi chào một cách đầy dịu dàng và uyển chuyển, đôi môi luôn vương nụ cười xinh đẹp, còn gương mặt thì có nét gì đó thật ma mị và quyến rũ. Nàng ta nói: “Siegfried, ta là Odette.”
Thế nhưng hoàng tử đến một cái liếc mắt cũng không buồn cho cô ta, nhìn Von Rothbart với nụ cười nửa miệng, cất giọng trầm trầm nói: “Trò lừa gạt trẻ con này định diễn cho ta xem?”
Cả hội trường hỗn loạn vì câu nói của Trọng Khôi. Sao lại thế? Đáng ra hoàng tử phải nhận nhầm người và hứa sẽ cưới Odile chứ. Như thế này là sao?
Dường như họ đã quên mất… vở kịch do những con người không bình thường đóng thì sao có thể bình thường được?
Băng Di giờ đang tức nổ đom đóm mắt nhìn tác phẩm của mình bị hủy hoại trong tay tên nhóc ấy, chỉ hận không thể xông lên mà cắn chết tên khốn kia.
Trong khi mọi người trong cung điện còn đang rối loạn, hoàng tử đã nâng cằm Odile lên, nhếch môi nói: “Odette không bao giờ cười cái kiểu lẳng lơ như thế này!”
Mọi người được dịp ồ lên. Chà chà, có vẻ ngày càng hấp dẫn đây.
Nói rồi hoàng tử bỏ vào rừng và gặp lại nàng Odette thật. Odette đang chống cằm ngồi bên bờ hồ ma thuật, soi bóng mình dưới dòng nước trong xanh. Hoàng tử gọi: “Odette!”
Nàng giật mình quay lại, mỉm cười nhìn Siegfried, đôi mắt bởi thế mà cong cong như vầng trăng khuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Hoàng tử thất thần trước nụ cười đó của nàng, không nói gì mà chỉ đến ngồi cạnh Odette. Bỗng nhiên phù thủy Von Rothbart xuất hiện, bà ta căm hận hét lên: “Siegfried, Odette, hai người đừng nghĩ mọi chuyện như vậy là xong. Odette sẽ không bao giờ trở lại làm người được đâu, còn ngươi – Siegfried, ngươi sẽ phải cưới con gái Odile của ta mà thôi, tên hoàng tử ngu ngốc!”
Hoàng tử và Odette nhìn phù thủy, nhất thời buột miệng nói: “Đồ điên!” khiến cho bao người phía dưới phải bật cười.
Thái Dũng ở trong nhìn Xuyên Hương phải lên cứu nguy một cách “điên cuồng” như vậy, lắc đầu chán nản. Giờ thì cậu chẳng còn hi vọng gì vào vở kịch này nữa rồi.
Hoàng tử Siegfried nhếch môi cười: “Bà nghĩ mình có thể làm được điều đó?”
Phù thủy trợn mắt nhìn hoàng tử, cất cao giọng nói: “Chỉ có tình yêu thật sự mới có thể hóa giải lời nguyền. Tình yêu của hai người chỉ là một câu nói đơn giản, bởi vậy Odette vẫn chưa trở lại làm người đó, ngươi thấy không hả Siegfried? Sẽ chẳng bao giờ có chuyện… chuyện…”
Xuyên Hương trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp nhìn cảnh tượng trước mắt mình, còn mọi người phía dưới thì đang điên cuồng gào thét.
Hoàng tử đang hôn Odette.
Nhật Linh ngỡ ngàng nhìn Trọng Khôi, cảm nhận được vật mềm mềm đó đang chạm vào môi mình. Đầu óc cô đột nhiên rối loạn không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập ngày một nhanh, khiến cô bối rối đến mức tay bắt đầu run rẩy. Dù đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng lần đầu là do sự cố ngoài ý muốn không ai ngờ tới, còn lần này… Tại sao cậu ta lại hôn cô?
COB cùng Băng Di đang hóa đá trước sự việc bất ngờ này. Thấy tình hình không ổn, Bảo Trân cuống quýt gọi người dẫn chuyện vừa nãy: “Mau! Mau kết thúc vở kịch đi! Mau lên!”
Người dẫn chuyện vội vàng lên sân khấu, tự biên tự diễn mong sao cho qua được kiếp nạn: “Và rồi, tình yêu chân chính của nàng Odette và hoàng tử được chứng thực. Chính tình yêu của họ đã hóa giải lời nguyền, phù thủy Von Rothbart chết, Odette cùng những người bạn của mình được trở lại làm người. Nàng sống hạnh phúc cùng hoàng tử đến trọn đời.”
Trọng Khôi cất bước vào trong, tới một căn phòng nằm ở góc khuất trên tầng lầu, gõ cửa rồi đi vào. Bên trong là một không gian thoáng đãng, gọn gàng ngăn nắp, cách bài trí độc đáo mới lạ, chứng tỏ chủ nhân của nó là một người rất có con mắt nghệ thuật và đầy tính sáng tạo.
Người con trai trong phòng thấy cậu đi vào thì ngạc nhiên đến mức rơi cả cây bút trong tay. Anh ta trông còn rất trẻ, chỉ tầm hai mốt, hai hai tuổi. Ngạc nhiên một lúc, rồi anh ta chợt bật cười trêu đùa: “Hôm nay rồng lại đến nhà tôm cơ đấy? Tôi nhớ mai mới là chủ nhật mà Jack.”
Trọng Khôi thong thả ngồi vào chiếc ghế bành, liếc nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì. Chỉ tại buổi tối không thấy Nhật Linh đâu nên cậu cũng mất hứng thú mà bỏ về, chẳng qua không có việc gì làm nên đến đây chơi, cũng cần báo cáo à?
Người kia thấy cậu không có ý định trả lời, bèn làm tiếp công việc của mình, nhưng chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội vàng nhìn đồng hồ rồi lại hỏi Trọng Khôi: “Jack, vừa nãy vào đây có thấy cô gái biểu diễn trên sân khấu không?”
Trọng Khôi đang mân mê sợi dây chuyền bạch kim kia, nghe hỏi thì nhướn mày, suy nghĩ gì đó rồi hỏi lại: “Mina?”
Anh ta cười cười búng tay cái tách, rồi bắt đầu luyên thuyên một hồi: “Ừm. Tôi đã nói rồi mà, hôm nào thứ bảy rảnh thì tới đây gặp cô ấy. Là một tài năng trẻ đấy, cũng hát giống cậu thôi, nhưng cậu chủ nhật thì cô ta thứ bảy. Tôi định để hai người gặp nhau rồi cùng hợp tác, chắc chắn sẽ rất tuyệt…”
Còn chưa nói xong thì Trọng Khôi đã ngắt lời: “Không gặp.”
Cái ý tưởng này có một lần anh ta cũng đã nói với cậu, để cậu và cái cô Mina gì đấy hát chung ư? Nghe có vẻ không tồi cho quán bar của anh ta, nhưng mà có tồi cho cậu đấy. Ngày trước tìm đến đây chỉ để thỏa mãn sở thích của mình và để bản thân hòa nhập, cởi mở hơn, không nghĩ rằng cũng có một người giống như cậu, lại trùng hợp khi cậu làm việc chủ nhật thì cô ta làm việc thứ bảy. Duy nhất. Thực sự cậu cũng muốn gặp và nghe thử cô ta hát. Nhưng thôi bỏ đi, anh ta muốn tăng khách để tăng thu nhập còn cậu thì không. Nhìn sợi dây chuyền trong tay, Trọng Khôi đưa mắt qua người kia, cất giọng trầm trầm nói: “Giúp tôi tìm cô gái đeo mặt nạ trắng.”
Chủ nhân quán bar nghe thế thì trợn mắt nhìn cậu, hỏi với giọng nghi ngờ: “Để làm gì?”
“Trả đồ.” - Trọng Khôi đáp gọn lỏn, tay giơ ra sợi dây chuyền đặc biệt.
Người kia cầm lấy sợi dây ngắm nghía, rồi bất chợt cao giọng: “Có phải cô gái mặc sơ mi trắng với váy đen không? Mặt nạ lông vũ trắng?”
Trọng Khôi gật đầu.
Và chỉ đợi có thế, chàng trai kia đập bàn một cái, than: “Trời ơi! Đó là người tôi muốn cho cậu gặp đó. Là Mina, Mina còn gì. Đây là sợi dây chuyền cô ấy hay đeo khi làm việc, tôi nhớ mà. Nó quan trọng với cô ấy lắm, sao cậu lại có nó?”
“Va chạm ở cửa.” - Trọng Khôi bình thản trả lời.
“Thế bây giờ cậu tính trả thế nào?”
Trọng Khôi nhìn lại sợi dây chuyền rồi nói: “Anh đã biết cô ta thì trả hộ đi.”
Thế nhưng chàng trai kia nghe thế thì chậc lưỡi, thẳng thừng từ chối ngay: “Tôi không trả được đâu. Cô ta bí ẩn lắm, rất khó gần. Ở đây có số điện thoại của cô ta, tôi cho cậu, về mà hẹn gặp rồi trả.”
Anh ta mượn cớ thế thôi, chứ ngu gì mà trả hộ. Công sức của anh ta bỏ ra bao lâu nay để hai người gặp nhau, biết đâu có thể hợp nhau rồi cùng biểu diễn, không phải sẽ rất có lợi hay sao? Giờ mà trả hộ, với tính cách của hai người này thì sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nổi mất. Cho nên là, anh ta sẽ không bao giờ giúp Trọng Khôi việc này.
Về phần Trọng Khôi, nghe chủ quán nói thế thì cũng không nói gì nữa, cầm lấy sợi dây chuyền rồi rời khỏi đây. Trước khi ra khỏi phòng, cậu không quên bỏ lại câu: “Mai tôi nghỉ.”. Theo như suy đoán của cậu thì việc cậu nghỉ làm sẽ khiến anh ta thất thanh mà la lên, nhưng hình như không phải vậy. Cậu nghe loáng thoáng tiếng cười không giống ai của người trong phòng kia. Đúng là kì lạ!
[… ]
Mina sau sự va chạm với Trọng Khôi tại cửa thì vội vàng lái xe về một trung tâm nhỏ. Cô vào trong nhà vệ sinh, thay trang phục ra và cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình. Chiếc mặt nạ được đặt xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp với đôi mắt tím nhạt. Đó chính là Nhật Linh.
Cô rửa tay, rửa mặt rồi nhìn mình trong gương, mỉm cười động viên bản thân vì đã làm tốt công việc. Nhưng chợt cô sờ lên cổ mình, chiếc dây chuyền đâu rồi?
Nhật Linh hoảng hốt đi tìm lại, men theo từng lối đi của cô từ nhà vệ sinh ra đến xe mà vẫn không thấy. Nhật Linh lo sợ tới mức luống cuống tay chân, gương mặt trắng noãn đã biến sắc, trán lấm tấm mồ hôi. Cô phóng xe như bay trở lại quán bar, không để ý đến việc mình không cải trang mà xông thẳng vào trong tìm.
Khắp nơi mình từng đặt chân đến Nhật Linh đều tìm hết mà vẫn không thấy đâu, quả thực làm cho đầu óc cô rối loạn. Người người tấp nập ra vào quán bar, không ai không để ý cô gái xinh đẹp đang chạy qua chạy lại một cách kì lạ, gương mặt bộc lộ nỗi lo lắng bất an.
Nhật Linh không hề biết điều đó mà cô chỉ mải kiếm tìm sợi dây. Đột nhiên có mấy thằng con trai từ đâu kéo đến đứng chắn trước mặt cô. Tên cầm đầu hút điếu thuốc lá, phả ra một làn khói mờ ảo trước mặt cô rồi dùng chân dập tắt đốm lửa ngay tức khắc. Hắn cười cợt nhả, nói với cô: “Cô em, làm gì mà loay hoay từ nãy tới giờ thế? Muốn anh giúp không?”
Rồi cả lũ phía sau cười rộ lên. Nhật Linh không để tên cầm đầu vào mắt, phớt lờ lời nói của hắn, bình thản quay đi. Tên đó thấy vậy liền kéo tay cô lại, nụ cười đã đậm thêm phần khả ố.
“Sao cô em lại bơ bọn anh đi như thế? Anh có lòng tốt mà. Bây giờ cũng muộn rồi, hay là để anh đưa em về nhé!”
Nhật Linh khẽ cau mày, liếc nhìn bàn tay của mình đang bị nắm chặt. Cô trừng mắt nhìn tên kia, giật tay mình ra khỏi bàn tay dơ bẩn đó. Nở nụ cười nửa miệng, Nhật Linh quay người đi, từ đầu đến cuối không nói lấy một lời. Nếu như còn động đến cô một lần nữa, cô không chắc mình sẽ làm gì hắn đâu.
Tên cầm đầu có vẻ không kiên nhẫn nữa, hắn tức giận quát lên với bọn đàn em: “Bắt con nhỏ đó lại!”
Nhật Linh dừng bước, cười. Chọc vào cô sao? Cô sẽ cho bọn chúng biết hậu quả.
Nhật Linh xoay người lao vào trận đánh, những chiêu đòn karate kết hợp với judo một cách nhuần nhuyễn, tạo nên những cú đánh rất đẹp mắt. Chẳng mấy chốc, lũ đàn em đã bị xử gọn, nằm liệt ra sàn. Trên người Nhật Linh xuất hiện vài vết thương nhỏ, cô quệt đi vết máu trên khóe miệng, nụ cười nửa miệng vẫn thường trực trên môi, trông cô giống như một con quỷ khát máu thực sự. Tên cầm đầu đứng đó trong ngỡ ngàng, hắn không ngờ một đứa con gái trông yếu ớt thế kia mà có thể hạ được bảy thằng con trai cao to lực lưỡng.
Phải! Đúng như hắn nói.
Nếu như là Nhật Linh của ngày thường, chắc chắn cô sẽ không đánh nhau chứ đừng nói là đánh người đến mứcbất tỉnh như thế này. Và có lẽ bản lĩnh ngày thường của cô cũng không đủ để hạ gục bảy tên đó.
Nhưng, sai lầm của bọn chúng là đã chọc phải một Hoàng Nhật Linh đang mất bình tĩnh! Đôi mắt tím nhạt ngước lên với những tia nhìn bén nhọn, lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, đến mức khiến hắn cảm thấy có chút hoảng sợ. Nhìn từng bước chân của Nhật Linh đang dần tiến đến, hắn lắp bắp không nói thành câu.
“Mày… mày…”
Người ra vào quán bar ngày một đông, người kéo lại xem chuyện bao đồng ngày một nhiều.
Nhật Linh vẫn cười, nụ cười chết chóc. Cô thong thả bước đến cạnh tên đó, cúi người nhìn hắn vì sợ hãi mà ngã ra sàn, đôi mắt tím lóe lên tia nhìn chế giễu. Nhật Linh không hề có ý định động thủ với tên này, chỉ bình tĩnh thốt ra câu nói đầu tiên và cũng là cuối cùng dành cho hắn.
“Đừng để tao… thấy bọn mày lần nữa!”
Nói xong, Nhật Linh xoay người đi thẳng ra khỏi quán bar, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì.
Đến khi bước vào trong xe, cô dường như mất hết sinh khí mà ngã xuống ghế. Nhật Linh đưa tay đặt lên cần cổ trống không của mình. Sợi dây… mất thật rồi sao? Nước mắt mặn chát cứ thế tuôn rơi, đôi mắt tím long lanh ánh lên một nỗi đau khổ, dằn vặt.
“Xin lỗi, Ran!”
[… ]
Ngày mới lại lên, những tia nắng vàng rực rỡ chiếu xuống lòng thủ đô tạo nên một sắc màu tươi sáng. Người người tấp nập trên đường nhân cơ hội hưởng thụ ít khí trời trong lành của buổi sớm mai trước khi bước vào một ngày lao động vất vả.
Tại một căn nhà nào đó…
“Trời ơi! Không phải như thế! Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Ánh mắt phải hiện lên một sự tuyệt vọng cơ mà! Nhìn cái mặt em bình thản như chẳng có gì xảy ra vậy! Trời ơi là trời!!!”
Tiếng than vãn quen thuộc vang lên. Chẳng cần nhìn ai cũng biết đó là Băng Di, cô đang chống nạnh quát tháo Nhật Linh – người sẽ thủ vai chính trong vở kịch chiều nay của lớp. Còn nam chính, dĩ nhiên là Trọng Khôi rồi.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng ngại nếu Nhật Linh thể hiện được đúng biểu cảm của nhân vật, nhưng thay vào đó gương mặt cô lúc nào cũng thờ ơ như thể đó chẳng phải là chuyện của mình, đôi khi cô còn không tập trung khiến cho Băng Di – người phụ trách vở kịch lần này đang cố hết sức để hướng dẫn phải quát lên nhiều lần vì bực tức.
Thế nhưng trước sự nổi khùng của Băng Di, Nhật Linh vẫn im lặng không phản ứng, Trọng Khôi lại càng không. Đạo diễn Thái Dũng chán nản hô lần thứ n: “Diễn lại!”
[... ]
“Vâng, xin mời quý thầy cô và các bạn cùng thưởng thức vở kịch do lớp 11A1 biểu diễn, vở kịch kinh điển nổi tiếng một thời: Hồ Thiên Nga.”
Cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Chỉ cần nghe đến 11A1 cũng đủ khiến cho mọi người phấn khích rồi, huống chi tiết mục họ biểu diễn lại là vở kịch Hồ Thiên Nga. Một tác phẩm tuyệt vời như vậy thật đáng mong chờ.
Mở đầu là cảnh cũng điện sang trọng rực rỡ ánh đèn, những con người xinh đẹp đang hòa trong giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc. Họ cùng nhau khiêu vũ, chỉ có một vị hoàng tử đang ngồi cô đơn nơi chiếc ghế cao nhất, đẹp nhất.
Giọng người dẫn chuyện vang lên: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của hoàng tử Siegfried, người có quyền lực tối cao chỉ sau quốc vương và hoàng hậu. Chàng đẹp trai lại tài giỏi, khiến cho bao cô gái trong hoàng cung lẫn con cháu của các vị bá tước đều muốn được chàng lấy làm vợ, thế nhưng Siegfried không muốn như vậy, chàng muốn tìm một cô gái mình thực sự yêu.
Tuy nhiên, hoàng hậu không để cho chàng tự quyết định hôn nhân của mình, bà nói chàng sẽ phải chọn một người vợ trong bữa tiệc ngày mai. Do vậy, Siegfried cực kì buồn.”
Đáng ra trong tình huống này, Trọng Khôi phải ngồi trên cao nhìn xuống mọi người với gương mặt và đôi mắt buồn rười rượi, thế nhưng cậu có học bao lâu cũng không thể làm được, vậy nên giờ này gương mặt ấy đang phô ra một vẻ lạnh lùng cố dĩ, nhìn mọi thứ xung quanh với một vẻ thờ ơ, vô cảm.
Băng Di ở dưới nhìn lên mà không biết đã bao lần nghiến răng nghiến lợi. Trọng Khôi chết tiệt! Biểu cảm của cô! Ôi, tên thần kinh ấy sao không thể làm ra một chút buồn bã vậy hả? Thế nhưng khi nhìn lại phản ứng hào hứng và cuồng si của lũ con gái dành cho Trọng Khôi, Băng Di cũng nguôi giận đi phần nào.
“Hoàng tử Siegfried buồn bã bỏ ra khỏi cung điện, chàng đến bìa rừng để đi săn. Chàng bước đi vô định vào sâu trong rừng, rồi dừng lại trước một hồ nước lớn. Ánh chiều tà dần dần buông xuống, đàn thiên nga với bộ lông trắng muốt bay trở về. Hoàng tử giật mình núp sau hàng cây lớn. Ở đây, chàng được ngắm nhìn vũ điệu tuyệt đẹp của bầy thiên nga và chứng kiến màn lột xác của những con thiên nga trắng. Con thiên nga đầu đàn biến thành một cô gái vô cùng xinh đẹp với đôi mắt tím long lanh và bộ váy trắng mềm mại. Đó là nàng Odette.”
Hoàng tử bước đến bên cạnh nàng. Odette giật mình khi gặp người lạ, nàng muốn quay đi nhưng đã bị hoàng tử giữ lại.
Siegfried nhìn nàng và hỏi: “Có thể cho ta biết, tại sao một con thiên nga như nàng lại biến được thành người không?”
Odette ngước mắt nhìn chàng, gương mặt xinh đẹp kiều diễm động lòng người nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ thờ ơ xa cách. Nàng nói: “Chúng ta quen nhau?”
Người dẫn chuyện kinh ngạc nhìn Trọng Khôi và Nhật Linh. Hai người đó đang nói cái gì thế? Lời nói trong kịch bản đâu phải như vậy!
Trọng Khôi bật cười nhìn Nhật Linh, cô lại nổi cái tính ương bướng lên rồi. Xem ra vở kịch sến súa này cần được hai người cải cách lại.
Siegfried cười nói: “Ta chỉ muốn nghiên cứu tại sao thiên nga lại biến được thành người thôi. Phiền à?”
Hoàng tử cười và việc thay đổi kịch bản khiến cho bao cô gái phía dưới ồ lên phấn khích, còn COB và Băng Di đang điên tiết mà gào lên: “Chúng nó đang làm cái quái gì thế hả? Còn gì là kịch nữa?”
Người dẫn chuyện giờ đây đã trong tình trạng bối rối đến cực độ, không biết phải làm thế nào, đành bất đắc dĩ nhường lại sân khấu cho hai bạn trẻ muốn diễn gì thì diễn.
Nhật Linh trước nụ cười của Trọng Khôi thì có chút bối rối, bỗng nhiên cô quên mất kịch bản, không biết phải làm gì.
Odette nhẹ nhàng tiến lại gần bờ hồ và ngồi lên mỏm đá, nhìn hoàng tử và ra hiệu chàng ngồi xuống. Nàng nhìn hoàng tử, nghiêng nghiêng đầu: “Muốn biết?”
Siegfried gật đầu. Odette nói: “Von Rothbart – phù thủy nửa người nửa cú đã biến ta thành thiên nga, chỉ khi ban đêm ta mới có thể trở lại làm người. Đó là một lời nguyền từ rất lâu rồi.”
Giọng nói của nàng bình thản không có chút cảm xúc nào, giống như đang kể chuyện của người khác chứ không phải của mình vậy. Hoàng tử suy tư một chút rồi hỏi nàng: “Có cách nào hóa giải lời nguyền không?”
Odette nhìn Siegfried, môi giương lên nụ cười bán nguyệt, trong đôi mắt bỗng hiện lên vài tia giảo hoạt, nhưng nàng chưa kịp cất lời thì đã có tiếng cười vang lên.
“Ha ha ha ha.”
Tiếng cười man rợ vang lên cũng chính là lúc phù thủy Von Rothbart xuất hiện. Xuyên Hương không thể đứng nhìn hai con người điên khùng này phá hỏng vở kịch, bèn xuất hiện trước dự kiến. Von Rothbart đem đôi mắt sắc bén ghê người nhìn hoàng tử và Odette, bà ta cười thâm độc nói: “Chào hoàng tử, người muốn có cách hóa giải lời nguyền của ta ư? Đơn giản thôi. Chỉ cần có một chàng trai nào đó thề sẽ ở bên và yêu Odette suốt đời, thủy chung với nàng ta, đời đời kiếp kiếp không thay lòng đổi dạ là lời nguyền sẽ được hóa giải, Odette sẽ trở lại làm người. Ha ha ha ha.” – Nói xong, Von Rothbart cười man rợ rồi biến mất.
Odette nhìn hoàng tử. Trong lòng Nhật Linh thở phào cảm ơn phù thủy Xuyên Hương đã ra kịp lúc, không thì cô chắc lại phải dài dòng giải thích mất. Giờ thì xong rồi, nhưng quan trọng là diễn tiếp thế nào?
Hoàng tử Siegfried đưa mắt nhìn nàng Odette, trong đôi mắt tràn ngập sự ôn nhu và dịu dàng, khiến cho nàng Odette thoáng chút xao động. Chàng khẽ vuốt ve mái tóc nâu mượt mà của nàng, thì thầm: “Ta sẽ bảo vệ nàng! Suốt đời!”
…
Cảnh cung điện một lần nữa lại hiện lên, các vị công nương, con cháu bá tước thi nhau phô diễn tài năng của mình, mong được hoàng tử chú ý. Thế nhưng, hoàng tử Siegfried đã thẳng thừng tuyên bố mình không yêu ai trong số họ, cho đến khi nàng Odile – con gái của Von Rothbart xuất hiện trong bộ cánh màu đen cùng gương mặt giống Odette như hai giọt nước. Von Rothbart đã biến con gái mình cho giống nàng Odette để buộc hoàng tử phải kết hôn với nàng, để lời nguyền của bà ta không bao giờ bị hóa giải.
Odile tới gần hoàng tử, cúi chào một cách đầy dịu dàng và uyển chuyển, đôi môi luôn vương nụ cười xinh đẹp, còn gương mặt thì có nét gì đó thật ma mị và quyến rũ. Nàng ta nói: “Siegfried, ta là Odette.”
Thế nhưng hoàng tử đến một cái liếc mắt cũng không buồn cho cô ta, nhìn Von Rothbart với nụ cười nửa miệng, cất giọng trầm trầm nói: “Trò lừa gạt trẻ con này định diễn cho ta xem?”
Cả hội trường hỗn loạn vì câu nói của Trọng Khôi. Sao lại thế? Đáng ra hoàng tử phải nhận nhầm người và hứa sẽ cưới Odile chứ. Như thế này là sao?
Dường như họ đã quên mất… vở kịch do những con người không bình thường đóng thì sao có thể bình thường được?
Băng Di giờ đang tức nổ đom đóm mắt nhìn tác phẩm của mình bị hủy hoại trong tay tên nhóc ấy, chỉ hận không thể xông lên mà cắn chết tên khốn kia.
Trong khi mọi người trong cung điện còn đang rối loạn, hoàng tử đã nâng cằm Odile lên, nhếch môi nói: “Odette không bao giờ cười cái kiểu lẳng lơ như thế này!”
Mọi người được dịp ồ lên. Chà chà, có vẻ ngày càng hấp dẫn đây.
Nói rồi hoàng tử bỏ vào rừng và gặp lại nàng Odette thật. Odette đang chống cằm ngồi bên bờ hồ ma thuật, soi bóng mình dưới dòng nước trong xanh. Hoàng tử gọi: “Odette!”
Nàng giật mình quay lại, mỉm cười nhìn Siegfried, đôi mắt bởi thế mà cong cong như vầng trăng khuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Hoàng tử thất thần trước nụ cười đó của nàng, không nói gì mà chỉ đến ngồi cạnh Odette. Bỗng nhiên phù thủy Von Rothbart xuất hiện, bà ta căm hận hét lên: “Siegfried, Odette, hai người đừng nghĩ mọi chuyện như vậy là xong. Odette sẽ không bao giờ trở lại làm người được đâu, còn ngươi – Siegfried, ngươi sẽ phải cưới con gái Odile của ta mà thôi, tên hoàng tử ngu ngốc!”
Hoàng tử và Odette nhìn phù thủy, nhất thời buột miệng nói: “Đồ điên!” khiến cho bao người phía dưới phải bật cười.
Thái Dũng ở trong nhìn Xuyên Hương phải lên cứu nguy một cách “điên cuồng” như vậy, lắc đầu chán nản. Giờ thì cậu chẳng còn hi vọng gì vào vở kịch này nữa rồi.
Hoàng tử Siegfried nhếch môi cười: “Bà nghĩ mình có thể làm được điều đó?”
Phù thủy trợn mắt nhìn hoàng tử, cất cao giọng nói: “Chỉ có tình yêu thật sự mới có thể hóa giải lời nguyền. Tình yêu của hai người chỉ là một câu nói đơn giản, bởi vậy Odette vẫn chưa trở lại làm người đó, ngươi thấy không hả Siegfried? Sẽ chẳng bao giờ có chuyện… chuyện…”
Xuyên Hương trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp nhìn cảnh tượng trước mắt mình, còn mọi người phía dưới thì đang điên cuồng gào thét.
Hoàng tử đang hôn Odette.
Nhật Linh ngỡ ngàng nhìn Trọng Khôi, cảm nhận được vật mềm mềm đó đang chạm vào môi mình. Đầu óc cô đột nhiên rối loạn không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập ngày một nhanh, khiến cô bối rối đến mức tay bắt đầu run rẩy. Dù đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng lần đầu là do sự cố ngoài ý muốn không ai ngờ tới, còn lần này… Tại sao cậu ta lại hôn cô?
COB cùng Băng Di đang hóa đá trước sự việc bất ngờ này. Thấy tình hình không ổn, Bảo Trân cuống quýt gọi người dẫn chuyện vừa nãy: “Mau! Mau kết thúc vở kịch đi! Mau lên!”
Người dẫn chuyện vội vàng lên sân khấu, tự biên tự diễn mong sao cho qua được kiếp nạn: “Và rồi, tình yêu chân chính của nàng Odette và hoàng tử được chứng thực. Chính tình yêu của họ đã hóa giải lời nguyền, phù thủy Von Rothbart chết, Odette cùng những người bạn của mình được trở lại làm người. Nàng sống hạnh phúc cùng hoàng tử đến trọn đời.”
/33
|