Giống như có thể nghe hiểu ý nghĩ của Long Thần, Long Ngọc thần bí kia lại có động tĩnh lần nữa. Vào giờ khắc này, Long Thần hoảng hốt một hồi, toàn thân bị hấp dẫn đi vào trong thức hải của chính mình.
Trên Long Ngọc thần bí kia, hiển lộ ra từng đường huyết mạch. Điểm sáng trên huyết mạch tượng trưng cho chân nguyên của Long Thần, lúc này đang lưu chuyển trên thân Long Ngọc thần bí. Lộ trình vận chuyển của những điểm kia, không cần Long Thần ghi nhớ, thì đã được Long Thần khắc lại trong đầu.
Ở trước mắt hắn, tái hiện một hình ảnh.
Đây là một mảnh hư không mênh mông bao la, trong một khu vực diện tích tới hơn ngàn tỉ vạn dặm, chỉ có ánh sáng ngôi sao lóe lên. Những ngôi sao này vô cùng to lớn, che khuất bầu trời, có cái nuốt vào nhả ra vô số hỏa xà, có cái là hỏa cầu màu vàng lấp lánh, có cái lại vô cùng tĩnh mịch, nhưng mơ hồ lộ ra một loại trọng lực vô cùng biến thái.
Ở trong khu vực diện tích lớn như vậy, một luồng huyết quang, trong nháy mắt xuyên qua cái hư không này. Loại tốc độ đó khiến cho Long Thần có cảm giác thời không rối loạn.
Trong luồng huyết quang đó, mơ hồ tản ra một loại khí tức, khiến cho Long Thần cảm giác muốn quỳ xuống triều bái. Đối với luồng huyết quang này, trong lòng Long Thần tồn tại một sự kính sợ sâu sắc.
Một màn này chỉ là hình ảnh nhanh chóng lướt qua trước mắt Long Thần mà thôi. Sau đó, mọi thứ đều trở lại bình thường, mà Long Thần lúc này vẫn còn đang trong quá trình Huyết Độn.
Phù.
Trong lúc vận chuyển Huyết Độn, Long Thần phát hiện, bản thân trên phương diện tốc độ mặc dù không tăng lên nhiều, nhưng từng chút chân nguyên đều dùng để tiến lên phía trước, không bị lãng phí. Huyết Độn liên tục cho tới khi dừng lại, đối với hắn mà nói chỉ là thời gian mấy cái nháy mắt, nhưng Long Thần phát hiện đã đi được khoảng một trăm dặm, chân nguyên trong cơ thể rốt cuộc thiêu đốt sạch.
Rất mệt mỏi, nhưng lại khiến Long Thần ngạc nhiên mừng rỡ.
Chặng đường Huyết Độn từ mười dặm đã tăng thẳng lên trăm dặm, trong giới hạn như vậy chỉ cần tốc độ không vượt qua tốc độ Huyết Độn của ta, thì hoàn toàn không bắt được ta. Nhất là dưới tình huống dùng được Thời Gian Nghịch Lưu, điên cuồng lên thì Huyết Độn có thể đi được khoảng cách hai trăm dặm.
Long Thần tính toán một chút, trong Thần Vũ cảnh, mỗi một tầng sẽ chia làm hai cấp bậc, ví dụ như Tô Tuyết và Diệp Hiên, mặc dù đều là Thần Vũ cảnh tầng một - Phồn Tinh cảnh, nhưng sức chiến đấu của hai người chênh lệch rất lớn. Hoặc có thể lấy ví dụ như Tô Thiên và Độc Cô Quân.
Nói cách khác, một cao thủ Thần Vũ cảnh tầng ba như Tô Thiên, so với thực lực Thiên Vũ cảnh tầng tám bây giờ của Long Thần, cao hơn khoảng bảy tám tầng chiếu theo Thiên Vũ cảnh.
Sức chiến đấu hiện giờ của Long Thần cho dù tương đương với Thần Vũ cảnh tầng một, thì vẫn chênh lệch bốn cấp bậc với Tô Thiên.
Trong Thần Vũ cảnh, cho tới hiện giờ chưa có ai có thể vượt qua chênh lệch bốn cấp bậc, cho dù là Kiếm võ giả lĩnh ngộ kiếm đạo vô cùng vượt trội, là người mạnh nhất cùng cấp, thậm chí có thể khiêu chiến vượt một cấp. Nhưng dù tăng phúc mười mấy lần, cũng tuyệt không thể nào vượt qua bốn tầng.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ cổ chí kim.
Cho nên, cho dù Huyết Độn của Long Thần tăng lên, chênh lệch tốc độ giữa bọn họ vẫn có khoảng cách rất xa. Nếu không phải có Độc Cô Quân dùng lĩnh vực Độc Cô kỳ diệu của hắn khống chế bọn họ, đoán chửng Long Thần đã sớm bị đuổi kịp rồi.
Huyết Độn tăng lên, sau này ta sẽ không có nỗi lo về sau nữa, nếu như ta có thể đột phá tới Thần Vũ cảnh, thì bất kể là phương diện nào, cũng sẽ có đột phá to lớn, đến lúc đó...
Thật ra thì Long Thần biết rõ, Độc Cô Quân đối mặt với thế vây công của bọn họ, sợ rằng không kiên trì được lâu, bởi vì Độc Cô Quân chỉ có một mình, lại còn có Diệp Hiên đang bị đối phương bắt làm con tin. có lẽ sẽ trở thành thủ đoạn cho đối phương dùng để uy hiếp Diệp Huyên.
Long Thần ghét nhất là bị uy hiếp, hiện giờ bằng hữu tốt mới kết giao lại nằm trong tay người ta, chỉ cần nghĩ tới thôi, huyết dịch hắn đã sôi trào lên.
Hiện giờ tốt rồi, Huyết Độn tăng lên, năm ngày đủ thời gian ta chạy tới phủ thành chủ.
Cho dù liều tính mạng, Long Thần cũng nhất định chạy tới phủ thành chủ trước ngày mười lăm tháng tám.
Một luồng huyết quang xuyên qua chiến trường U Minh, người dọc đường chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ máu xuất hiện từ phía xa, nháy mắt lướt qua, sau đó thì biến mất. Mọi chuyện giống như chỉ là ảo giác của bọn họ vậy.
Năm ngày sau, Long Thần thấy được đại trận màu xanh đậm kia, mà năm đại Minh Tướng, cuối cùng vẫn chưa đuổi theo.
Quay đầu nhìn về phía U Minh Huyết Hải một chút, Long Thần nắm chặt quả đấm: Diệp Hiên, chờ ta, còn cả Độc Cô gia gia nữa.
Nói xong câu này, Long Thần xoay người tiến vào trong đại trận.
...
Mười lăm tháng tám, đèn đuốc huy hoàng.
Màn đêm đã sớm buông xuống, hôm nay là tiết Đăng Hỏa có một không hai của U Minh Phủ, nhà nhà trong U Linh chủ thành đều vô cùng sung sướng vui mừng. Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ U Linh chủ thành nhanh chóng đắm chìm vào trong một biển đăng hỏa, khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp. Dưới sự khống chế của phù sư, các loại đèn đủ kiểu dáng, yên lặng trôi trên bầu trời, lấp lánh ánh sáng.
Trung tâm phủ thành chủ của U Linh chủ thành, có một tòa tháp cao, gọi là Thất Thải Linh Lung tháp. Tháp như tên, nhất là hôm nay, dưới sự trang trí tỉ mỉ của người phủ thành chủ, toàn bộ Thất Thải Linh Lung tháp trở thành kiến trúc tượng trưng cho U Linh chủ thành, từ chỗ rất xa cũng có thể thấy được ánh sáng đèn đuốc lấp lánh trên Thất Thải Linh Lung tháp.
Trong bóng đêm thâm sâu, vẫn có người thưởng thức ánh sáng của Thất Thải Linh Lung tháp.
Vô số đèn đuốc thật nhỏ ngưng kết thành một cự mãng thất thải khổng lồ, quấn vòng quanh toàn bộ Thất Thải Linh Lung tháp. Đầu của cự mãng kia vươn dài tới tận đỉnh của Thất Thải Linh Lung tháp, nơi đó phải cao tới hơn ngàn thước. Đương nhiên cự mãng thất thải này cũng là do phù sư môn của phủ thành chủ sử dụng linh phù và một ít tiểu xảo tạo ra mà thôi.
Trong bóng đêm, khắp nơi tràn ngập tiếng cười, đây là ngày náo nhiệt nhất U Linh chủ thành.
Trên sân khấu, đèn đuốc lưu chuyển, đủ loại tiết mục đang diễn ra, tiếng cười không ngừng, trẻ nhỏ cầm pháo hoa, chạy qua chạy lại nô đùa.
Ở đỉnh Thất Thải Linh Lung tháp có một cái lương đình, đứng ở chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ U Linh chủ thành đang chìm trong đèn đuốc. Mọi người đều cho rằng Thất Thải Lưu Ly tháp là đẹp nhất, nhưng khi từ trên bầu trời nhìn xuống, mới phát hiện, đại dương do đủ loại đèn đuốc đủ loại màu sắc tạo thành, mới là nơi đẹp nhất, đẹp tới lạ thường.
Ở nơi đỉnh tháp này, gió tương đối lớn, nhưng chút gió này ngoại trừ phất động quần áo ra, thì lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới hai người đang đứng ở nơi này.
Một nam một nữ, nam thành thục anh tuấn, mị lực mười phần, nữ váy dài bay bay, da thịt trắng như tuyết, giống như tiên tử đi ra từ trong thần thoại.
Nhìn cảnh sắc tráng lệ bên dưới, hai người đều trầm mặc trong thời gian rất dài, không nói gì. Cuồng phong vẫn thổi vù vù khiến váy dài của Diệp Huyên lay động, váy dài màu tím bay múa nhưng vẫn không thể che chắn được da thịt trắng như dương chi bạch ngọc của nàng. Trên gương mặt tinh mỹ tuyệt luân không có bất kỳ một dấu vết năm tháng nào, trên con đường tu luyện Diệp Huyên còn không gian phát triển rất lớn, cho nên trên thực tế, nàng bây giờ được coi là rất trẻ tuổi.
Tô Mặc bên cạnh, nếu so sánh trên phương diện tiềm lực thì yếu hơn Diệp Huyên một chút, nên đã dần bước lên con đường trung niên, trong khi thực sự thì tuổi tác bọn họ không khác nhau lắm. Nhưng nhìn Tô Mặc thì lại lớn tuổi hơn Diệp Huyên.
Lại thêm một năm đèn đuốc huy hoàng, trong nháy mắt thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Hai người chúng ta quen biết tới bây giờ, đã cùng nhau trải qua hơn ngàn ngày lễ như vậy.
Đối với người tu luyện mà nói, một năm thoáng cái là qua, đèn đuốc năm ngoái giống như chỉ vừa mới tắt hôm qua.
Thấy Diệp Huyên nói chuyện, Tô Mặc quay đầu nhìn nàng một hồi, trên mặt là biểu tình ôn nhu yên tĩnh, kèm theo đó là một ánh mắt cưng chiều.
Đúng vậy, mười năm trôi qua rất nhanh, nàng vẫn thanh xuân mỹ lệ, xinh đẹp thiên hạ vô song, mà ta cũng đã già rồi.
Nói tới chuyện này, Tô Mặc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Huyên nhẹ cắn môi một cái, sau đó buông ra, nàng không nhìn Tô Mặc, mà kiên định nói: Thật xin lỗi, là ta trì hoãn chàng, chỉ là... Ta không thể vi phạm lời thề lúc đầu, mặc dù chỉ là một lời đùa giỡn, nhưng hai người chúng ta đều tưởng thật, cũng đã tưởng thật nhiều năm như vậy, ta chỉ có thể kiên trì tiếp, nếu không ta sẽ luôn cảm thấy trong lòng có một vướng mắc, là tự ta làm khó ta. Tô Mặc, ta như vậy có phải xấu lắm hay không.
Thật ra thì nói những lời này, trong lòng Diệp Huyên cũng rất giãy dụa. Bên cạnh nàng hiện giờ là thanh mai trúc mã của nàng, người cùng nhau lớn lên, trong sinh mạng nàng tràn đầy khí tức của hắn. Tiếc nuối chính là, bởi vì một cái quyết định, bọn họ lại dây dưa đến giờ mà vẫn chưa tiến tới với nhau. Rất lâu lúc trước, là do mâu thuẫn giữa hai nhà, bản thân Tô gia và Diệp gia là đối lập, nhưng khi đã cường đại đến cấp bậc hiện giờ của bọn họ, nếu quả thật muốn ở chung với nhau, đã không còn ai có thể ngăn cản nữa. Nhất là Diệp Huyên, bây giờ đã là người mạnh nhất Diệp gia.
Sau khi nghe xong, Tô Mặc lắc đầu cười nói: Không trách nàng, là do lý tưởng hào hùng của chính ta, tự tạo ra cho mình một cái nút chết, nếu cửa ải này ta còn không xông qua, ta cũng không có mặt mũi cưới nàng qua cửa, nàng cũng chớ suy nghĩ quá nhiều. Không phải ta đã nói rồi sao, ta đã cảm giác Nhân Phong kiếp sắp tới rồi. Trong vòng hai mươi năm, ta có thể đột phá tới cùng cảnh giới như nàng.
Lúc nói những lời này, Tô Mặc tràn đầy tự tin.
Vậy sao. Môi Diệp Huyên giật giật, trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng không rõ.
Đêm dần dần trầm xuống, Tô Mặc nhìn thân thể mềm mại lả lướt bên cạnh, đường cong lộ ra cảm thấy cổ họng có chút khô khát, nhưng hắn biết còn chưa tới thời điểm thích hợp, đành phải ổn định tâm tình mình xuống. Hai người dần dần ngồi xuống trên đình đài cao vút này, đón gió rét vù vù, nhìn đèn đuốc huy hoàng phía dưới.
Đột nhiên, trên mặt của Diệp Huyên toát ra vẻ tưởng niệm.
Không biết ngươi còn nhớ hay không, lúc chúng ta còn nhỏ, một cuộc chiến Vân Long ở phủ thành, người thắng có thể đạt được Vân Long Đan trân quý, chỉ có đám võ giả trẻ tuổi mới có thể tham gia. Khi đó, hai người chúng ta một đường giết tới trận cuối cùng, sau đó, quyết chiến trên đài...
Trên Long Ngọc thần bí kia, hiển lộ ra từng đường huyết mạch. Điểm sáng trên huyết mạch tượng trưng cho chân nguyên của Long Thần, lúc này đang lưu chuyển trên thân Long Ngọc thần bí. Lộ trình vận chuyển của những điểm kia, không cần Long Thần ghi nhớ, thì đã được Long Thần khắc lại trong đầu.
Ở trước mắt hắn, tái hiện một hình ảnh.
Đây là một mảnh hư không mênh mông bao la, trong một khu vực diện tích tới hơn ngàn tỉ vạn dặm, chỉ có ánh sáng ngôi sao lóe lên. Những ngôi sao này vô cùng to lớn, che khuất bầu trời, có cái nuốt vào nhả ra vô số hỏa xà, có cái là hỏa cầu màu vàng lấp lánh, có cái lại vô cùng tĩnh mịch, nhưng mơ hồ lộ ra một loại trọng lực vô cùng biến thái.
Ở trong khu vực diện tích lớn như vậy, một luồng huyết quang, trong nháy mắt xuyên qua cái hư không này. Loại tốc độ đó khiến cho Long Thần có cảm giác thời không rối loạn.
Trong luồng huyết quang đó, mơ hồ tản ra một loại khí tức, khiến cho Long Thần cảm giác muốn quỳ xuống triều bái. Đối với luồng huyết quang này, trong lòng Long Thần tồn tại một sự kính sợ sâu sắc.
Một màn này chỉ là hình ảnh nhanh chóng lướt qua trước mắt Long Thần mà thôi. Sau đó, mọi thứ đều trở lại bình thường, mà Long Thần lúc này vẫn còn đang trong quá trình Huyết Độn.
Phù.
Trong lúc vận chuyển Huyết Độn, Long Thần phát hiện, bản thân trên phương diện tốc độ mặc dù không tăng lên nhiều, nhưng từng chút chân nguyên đều dùng để tiến lên phía trước, không bị lãng phí. Huyết Độn liên tục cho tới khi dừng lại, đối với hắn mà nói chỉ là thời gian mấy cái nháy mắt, nhưng Long Thần phát hiện đã đi được khoảng một trăm dặm, chân nguyên trong cơ thể rốt cuộc thiêu đốt sạch.
Rất mệt mỏi, nhưng lại khiến Long Thần ngạc nhiên mừng rỡ.
Chặng đường Huyết Độn từ mười dặm đã tăng thẳng lên trăm dặm, trong giới hạn như vậy chỉ cần tốc độ không vượt qua tốc độ Huyết Độn của ta, thì hoàn toàn không bắt được ta. Nhất là dưới tình huống dùng được Thời Gian Nghịch Lưu, điên cuồng lên thì Huyết Độn có thể đi được khoảng cách hai trăm dặm.
Long Thần tính toán một chút, trong Thần Vũ cảnh, mỗi một tầng sẽ chia làm hai cấp bậc, ví dụ như Tô Tuyết và Diệp Hiên, mặc dù đều là Thần Vũ cảnh tầng một - Phồn Tinh cảnh, nhưng sức chiến đấu của hai người chênh lệch rất lớn. Hoặc có thể lấy ví dụ như Tô Thiên và Độc Cô Quân.
Nói cách khác, một cao thủ Thần Vũ cảnh tầng ba như Tô Thiên, so với thực lực Thiên Vũ cảnh tầng tám bây giờ của Long Thần, cao hơn khoảng bảy tám tầng chiếu theo Thiên Vũ cảnh.
Sức chiến đấu hiện giờ của Long Thần cho dù tương đương với Thần Vũ cảnh tầng một, thì vẫn chênh lệch bốn cấp bậc với Tô Thiên.
Trong Thần Vũ cảnh, cho tới hiện giờ chưa có ai có thể vượt qua chênh lệch bốn cấp bậc, cho dù là Kiếm võ giả lĩnh ngộ kiếm đạo vô cùng vượt trội, là người mạnh nhất cùng cấp, thậm chí có thể khiêu chiến vượt một cấp. Nhưng dù tăng phúc mười mấy lần, cũng tuyệt không thể nào vượt qua bốn tầng.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra từ cổ chí kim.
Cho nên, cho dù Huyết Độn của Long Thần tăng lên, chênh lệch tốc độ giữa bọn họ vẫn có khoảng cách rất xa. Nếu không phải có Độc Cô Quân dùng lĩnh vực Độc Cô kỳ diệu của hắn khống chế bọn họ, đoán chửng Long Thần đã sớm bị đuổi kịp rồi.
Huyết Độn tăng lên, sau này ta sẽ không có nỗi lo về sau nữa, nếu như ta có thể đột phá tới Thần Vũ cảnh, thì bất kể là phương diện nào, cũng sẽ có đột phá to lớn, đến lúc đó...
Thật ra thì Long Thần biết rõ, Độc Cô Quân đối mặt với thế vây công của bọn họ, sợ rằng không kiên trì được lâu, bởi vì Độc Cô Quân chỉ có một mình, lại còn có Diệp Hiên đang bị đối phương bắt làm con tin. có lẽ sẽ trở thành thủ đoạn cho đối phương dùng để uy hiếp Diệp Huyên.
Long Thần ghét nhất là bị uy hiếp, hiện giờ bằng hữu tốt mới kết giao lại nằm trong tay người ta, chỉ cần nghĩ tới thôi, huyết dịch hắn đã sôi trào lên.
Hiện giờ tốt rồi, Huyết Độn tăng lên, năm ngày đủ thời gian ta chạy tới phủ thành chủ.
Cho dù liều tính mạng, Long Thần cũng nhất định chạy tới phủ thành chủ trước ngày mười lăm tháng tám.
Một luồng huyết quang xuyên qua chiến trường U Minh, người dọc đường chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ máu xuất hiện từ phía xa, nháy mắt lướt qua, sau đó thì biến mất. Mọi chuyện giống như chỉ là ảo giác của bọn họ vậy.
Năm ngày sau, Long Thần thấy được đại trận màu xanh đậm kia, mà năm đại Minh Tướng, cuối cùng vẫn chưa đuổi theo.
Quay đầu nhìn về phía U Minh Huyết Hải một chút, Long Thần nắm chặt quả đấm: Diệp Hiên, chờ ta, còn cả Độc Cô gia gia nữa.
Nói xong câu này, Long Thần xoay người tiến vào trong đại trận.
...
Mười lăm tháng tám, đèn đuốc huy hoàng.
Màn đêm đã sớm buông xuống, hôm nay là tiết Đăng Hỏa có một không hai của U Minh Phủ, nhà nhà trong U Linh chủ thành đều vô cùng sung sướng vui mừng. Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ U Linh chủ thành nhanh chóng đắm chìm vào trong một biển đăng hỏa, khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp. Dưới sự khống chế của phù sư, các loại đèn đủ kiểu dáng, yên lặng trôi trên bầu trời, lấp lánh ánh sáng.
Trung tâm phủ thành chủ của U Linh chủ thành, có một tòa tháp cao, gọi là Thất Thải Linh Lung tháp. Tháp như tên, nhất là hôm nay, dưới sự trang trí tỉ mỉ của người phủ thành chủ, toàn bộ Thất Thải Linh Lung tháp trở thành kiến trúc tượng trưng cho U Linh chủ thành, từ chỗ rất xa cũng có thể thấy được ánh sáng đèn đuốc lấp lánh trên Thất Thải Linh Lung tháp.
Trong bóng đêm thâm sâu, vẫn có người thưởng thức ánh sáng của Thất Thải Linh Lung tháp.
Vô số đèn đuốc thật nhỏ ngưng kết thành một cự mãng thất thải khổng lồ, quấn vòng quanh toàn bộ Thất Thải Linh Lung tháp. Đầu của cự mãng kia vươn dài tới tận đỉnh của Thất Thải Linh Lung tháp, nơi đó phải cao tới hơn ngàn thước. Đương nhiên cự mãng thất thải này cũng là do phù sư môn của phủ thành chủ sử dụng linh phù và một ít tiểu xảo tạo ra mà thôi.
Trong bóng đêm, khắp nơi tràn ngập tiếng cười, đây là ngày náo nhiệt nhất U Linh chủ thành.
Trên sân khấu, đèn đuốc lưu chuyển, đủ loại tiết mục đang diễn ra, tiếng cười không ngừng, trẻ nhỏ cầm pháo hoa, chạy qua chạy lại nô đùa.
Ở đỉnh Thất Thải Linh Lung tháp có một cái lương đình, đứng ở chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ U Linh chủ thành đang chìm trong đèn đuốc. Mọi người đều cho rằng Thất Thải Lưu Ly tháp là đẹp nhất, nhưng khi từ trên bầu trời nhìn xuống, mới phát hiện, đại dương do đủ loại đèn đuốc đủ loại màu sắc tạo thành, mới là nơi đẹp nhất, đẹp tới lạ thường.
Ở nơi đỉnh tháp này, gió tương đối lớn, nhưng chút gió này ngoại trừ phất động quần áo ra, thì lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới hai người đang đứng ở nơi này.
Một nam một nữ, nam thành thục anh tuấn, mị lực mười phần, nữ váy dài bay bay, da thịt trắng như tuyết, giống như tiên tử đi ra từ trong thần thoại.
Nhìn cảnh sắc tráng lệ bên dưới, hai người đều trầm mặc trong thời gian rất dài, không nói gì. Cuồng phong vẫn thổi vù vù khiến váy dài của Diệp Huyên lay động, váy dài màu tím bay múa nhưng vẫn không thể che chắn được da thịt trắng như dương chi bạch ngọc của nàng. Trên gương mặt tinh mỹ tuyệt luân không có bất kỳ một dấu vết năm tháng nào, trên con đường tu luyện Diệp Huyên còn không gian phát triển rất lớn, cho nên trên thực tế, nàng bây giờ được coi là rất trẻ tuổi.
Tô Mặc bên cạnh, nếu so sánh trên phương diện tiềm lực thì yếu hơn Diệp Huyên một chút, nên đã dần bước lên con đường trung niên, trong khi thực sự thì tuổi tác bọn họ không khác nhau lắm. Nhưng nhìn Tô Mặc thì lại lớn tuổi hơn Diệp Huyên.
Lại thêm một năm đèn đuốc huy hoàng, trong nháy mắt thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Hai người chúng ta quen biết tới bây giờ, đã cùng nhau trải qua hơn ngàn ngày lễ như vậy.
Đối với người tu luyện mà nói, một năm thoáng cái là qua, đèn đuốc năm ngoái giống như chỉ vừa mới tắt hôm qua.
Thấy Diệp Huyên nói chuyện, Tô Mặc quay đầu nhìn nàng một hồi, trên mặt là biểu tình ôn nhu yên tĩnh, kèm theo đó là một ánh mắt cưng chiều.
Đúng vậy, mười năm trôi qua rất nhanh, nàng vẫn thanh xuân mỹ lệ, xinh đẹp thiên hạ vô song, mà ta cũng đã già rồi.
Nói tới chuyện này, Tô Mặc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Huyên nhẹ cắn môi một cái, sau đó buông ra, nàng không nhìn Tô Mặc, mà kiên định nói: Thật xin lỗi, là ta trì hoãn chàng, chỉ là... Ta không thể vi phạm lời thề lúc đầu, mặc dù chỉ là một lời đùa giỡn, nhưng hai người chúng ta đều tưởng thật, cũng đã tưởng thật nhiều năm như vậy, ta chỉ có thể kiên trì tiếp, nếu không ta sẽ luôn cảm thấy trong lòng có một vướng mắc, là tự ta làm khó ta. Tô Mặc, ta như vậy có phải xấu lắm hay không.
Thật ra thì nói những lời này, trong lòng Diệp Huyên cũng rất giãy dụa. Bên cạnh nàng hiện giờ là thanh mai trúc mã của nàng, người cùng nhau lớn lên, trong sinh mạng nàng tràn đầy khí tức của hắn. Tiếc nuối chính là, bởi vì một cái quyết định, bọn họ lại dây dưa đến giờ mà vẫn chưa tiến tới với nhau. Rất lâu lúc trước, là do mâu thuẫn giữa hai nhà, bản thân Tô gia và Diệp gia là đối lập, nhưng khi đã cường đại đến cấp bậc hiện giờ của bọn họ, nếu quả thật muốn ở chung với nhau, đã không còn ai có thể ngăn cản nữa. Nhất là Diệp Huyên, bây giờ đã là người mạnh nhất Diệp gia.
Sau khi nghe xong, Tô Mặc lắc đầu cười nói: Không trách nàng, là do lý tưởng hào hùng của chính ta, tự tạo ra cho mình một cái nút chết, nếu cửa ải này ta còn không xông qua, ta cũng không có mặt mũi cưới nàng qua cửa, nàng cũng chớ suy nghĩ quá nhiều. Không phải ta đã nói rồi sao, ta đã cảm giác Nhân Phong kiếp sắp tới rồi. Trong vòng hai mươi năm, ta có thể đột phá tới cùng cảnh giới như nàng.
Lúc nói những lời này, Tô Mặc tràn đầy tự tin.
Vậy sao. Môi Diệp Huyên giật giật, trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng không rõ.
Đêm dần dần trầm xuống, Tô Mặc nhìn thân thể mềm mại lả lướt bên cạnh, đường cong lộ ra cảm thấy cổ họng có chút khô khát, nhưng hắn biết còn chưa tới thời điểm thích hợp, đành phải ổn định tâm tình mình xuống. Hai người dần dần ngồi xuống trên đình đài cao vút này, đón gió rét vù vù, nhìn đèn đuốc huy hoàng phía dưới.
Đột nhiên, trên mặt của Diệp Huyên toát ra vẻ tưởng niệm.
Không biết ngươi còn nhớ hay không, lúc chúng ta còn nhỏ, một cuộc chiến Vân Long ở phủ thành, người thắng có thể đạt được Vân Long Đan trân quý, chỉ có đám võ giả trẻ tuổi mới có thể tham gia. Khi đó, hai người chúng ta một đường giết tới trận cuối cùng, sau đó, quyết chiến trên đài...
/1228
|