Bây giờ cách mười lăm tháng tám cũng chỉ chừng năm ngày, Long Thần nhớ rõ, bọn họ đã từng nói ngày mười lăm tháng tám này, hình như Tô Mặc có kế hoạch gì đó để đối phó với Diệp Huyên.
Quang cầu màu xanh này, đường kính hơn ba dặm, vây khốn tất cả mọi người vào trong nó, hơn nữa lại có thể vây khốn nhân vật như Tô Ách năm ngày. Vì vậy có thể thấy, lĩnh vực Độc Cô cường đại tới mức nào. Có thể nói, đây là chiêu thức nổi tiếng xa gần.
Người ở trong đó, chỉ khi có được sự đồng ý của Độc Cô Quân, mới có thể thoát ra ngoài.
Long Thần và Diệp Hiên nhìn nhau một cái, hai người dưới sự khống chế của Độc Cô Quân nhanh chóng chạy ra ngoài, tốc độ như vậy đã vượt qua tốc độ vốn có của bọn họ.
Độc Cô Quân, ngươi già thật rồi đó, ngươi thực sự cho rằng chúng ta sẽ ngồi nhìn ngươi đưa hai tiểu tử này đi sao. Lĩnh vực Độc Cô của ngươi, chúng ta đã sớm thuộc nằm lòng, tuyệt đối không để ngươi được như ý đâu.
Ngay vào lúc này, Tô Ách kia cười phá lên.
Dưới chỉ thị của lão ta, Tần Lê và Tô Thiên từ hai bên đi vòng qua. Dùng tốc độ của bọn họ vốn không thể đuổi kịp hai người Long Thần, nhưng vào lúc này, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong tay hai người Tô Thiên và Tần Lê đều có thêm một sợi dây toát ra ánh sáng màu xanh đậm.
Tỏa Yêu thừng, nhanh tránh ra. Sắc mặt Độc Cô Quân rốt cuộc biến đổi. Hắn đã biết cho dù là lĩnh vực Độc Cô của mình, cũng đã nằm trong tính toán của đối phương, tốc độ của Tỏa Yêu thừng này tuyệt đối có thể đuổi kịp tốc độ hắn đưa Long Thần và Diệp Hiên đi. Hắn vốn tính toán sau khi đưa được Long Thần và Diệp Hiên ra ngoài, hắn có thể không vướng bận gì mà chiến đấu, nhưng vấn đề là dựa và tốc độ của Tỏa Yêu thừng, Long Thần và Diệp Hiên tuyệt đối không ra được.
Trong âm thanh tiếng cười gằn của Tô Thiên và Tần Lê, Tỏa Yêu thừng hóa thành một con rắn dài màu xanh dữ tợn, trong nháy mắt lao về phía Long Thần và Diệp Hiên, một cơn gió tanh khiến người ta nôn mửa đập vào mặt.
Diệp Hiên. Long Thần vốn định tới gần Diệp Hiên, nhưng dưới sự khống chế của Độc Cô Quân, hắn vẫn cách Diệp Hiên một khoảng, ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Long Thần muốn vọt tới chỗ Diệp Hiên đã không còn kịp nữa rồi. Tần Lê cách Diệp Hiên tương đối gần, thời điểm phóng Tỏa Yêu thừng ra, Diệp Hiên nhanh chóng bị cuốn lấy gắt gao, sau đó Tần Lê cười lớn một tiếng, kéo Diệp Hiên về phía nàng ta.
Dưới sự công kích của cao thủ Thần Vũ cảnh tầng ba, ngay cả bản thân mình Long Thần cũng không thể tự cứu, càng không cần nói tới việc chạy đi cứu Diệp Hiên. Lúc này, Tô Thiên đang cười lạnh, Tỏa Yêu thừng kia vô cùng hung ác, phóng về phía Long Thần. Đối với Tô Thiên mà nói, Long Thần đã không còn giá trị lợi dụng, cho nên nơi mà Tỏa Yêu thừng phóng tới chính là cổ Long Thần, giống như chỉ cần giật nhẹ một cái, là có thể lập tức vặn gãy cổ Long Thần.
Vào lúc này, Long Thần không thể không phát động Huyết Độn.
Bụp!
Một luồng huyết quang đột nhiên xuất hiện, mặc dù tốc độ của Tỏa Yêu thừng rất nhanh, nhưng tốc độ Huyết Độn của Long Thần còn nhanh hơn cái Tỏa Yêu thừng này một chút. Cũng chỉ nhờ một chút chênh lệch này, giúp cho Long Thần vọt ra khỏi quang cầu màu xanh, vọt ra khỏi lĩnh vực Độc Cô, còn Tỏa Yêu thừng kia thì bị lĩnh vực Độc Cô cản lại.
Cuối cùng Tỏa Yêu thừng chỉ vây được Diệp Hiên, còn Long Thần đã thành công chạy thoát.
Long Thần vô cùng tiếc nuối, trên thực tế hắn đã sớm muốn nhét Diệp Hiên vào trong Thái Hư Cảnh của mình, nhưng trong quá trình này, hắn vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của người khác, ngay cả cựa quậy cũng không làm được, mới tạo thành tình huống Diệp Hiên bị bắt cóc như hiện giờ.
Diệp Hiên. Trong tầm mắt của Long Thần, Diệp Hiên đã bị Tần Lê nắm trong tay, không thể động đậy, Độc Cô Quân sắc mặt đại biến vội vàng xông về phía Tần Lê, nhưng Tô Ách đã chắn trước mặt hắn, liên tục cười to.
Lúc này, Diệp Hiên cũng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Long Thần, hắn suy nghĩ một chút rồi la lớn: Thần huynh, nhiệm vụ trở về phủ thành chủ, nói tin tức cho tỷ tỷ ta giao cho ngươi đó. Ngươi nhanh đi đi, nơi này có Độc Cô gia gia, hơn nữa bọn họ không dám làm gì ta đâu. Ngươi hãy nắm chắc thời gian.
Diệp Hiên nói không sai. Hắn đã bị kẹt lại, nhưng đối phương sẽ không giết hắn, nhiều nhất là bắt hắn làm con tin mà thôi. Còn Long Thần thì khác, nếu Long Thần ở lại chỗ này, chắc chắn là bị giết chết. Cho nên, hắn nhất định phải rời đi, nhanh chóng nói tin tức này cho Diệp Huyên biết, khiến cho kế hoạch của đám này thành bọt nước.
Thực lực của Diệp Huyên mạnh hơn Tô Mặc nhiều, mấy tên Minh Tướng này đối với Long Thần thì rất lợi hại, nhưng khi đối mặt với cường giả như Diệp Huyên thì sẽ bị tùy ý dày xéo.
Long Thần tiểu hữu, hưng vong của Diệp gia ta giao vào tay ngươi cả đấy. Ngươi yên tâm, ta nhất định cứu Diệp Hiên trở về, ngươi cứ đi trước một bước đi.
Trong lĩnh vực Độc Cô, Độc Cô Quân trầm tư một hồi cũng đành quyết định như vậy. Bây giờ Long Thần đã thoát ra ngoài, chỉ có thể ký thác mọi hy vọng lên người Long Thần.
Được.
Áp lực nặng trĩu đè trên người mình, Long Thần trịnh trọng gật đầu. Nếu hắn đã đồng ý thì nhất định làm được. Đây là cam kết của hắn.
Không biết tại sao, khi thấy Long Thần thoát ra ngoài, mấy tên Minh Tướng kia hình như cũng chả có vẻ gì lo lắng cả. Chuyện này khiến cho Độc Cô Quân có chút nghi ngờ.
Mười lăm tháng tám, có vẻ như chỉ còn năm ngày nữa thôi, Chờ cho tiểu tử này trở lại phủ thành chủ, ước chừng đã qua mười mấy hai mươi ngày rồi, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, hoa cúc vàng đã héo tàn rồi. Tần Lê đang giam cầm Diệp Hiên cười duyên nói.
Các ngươi có ý gì. Độc Cô Quân biến sắc.
Có ý gì thì tự ngươi suy ngẫm đi, Độc Cô lão quỷ, ngươi cũng sống đủ lâu rồi. Ta không tin, mấy người chúng ta không thể giết chết ngươi. Chỉ cần ngươi chết rồi, thì cái lĩnh vực Độc Cô này cũng không có ai chống đỡ, đến lúc đó, dựa vào tốc độ của mấy người chúng ta, ta không tin là không đuổi kịp tiểu tử này.
Sắc mặt Độc Cô Quân tái nhợt.
Mười lăm tháng tám... Long Thần và Diệp Hiên nhìn nhau, lúc này Diệp Hiên truyền tới một ánh mắt kiên định, trong ánh mắt đó tồn tại ánh sáng tín nhiệm. Cho dù ở trong hoàn cảnh xấu như vậy, hắn vẫn tin tưởng Long Thần nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Huynh đệ tốt.
Ánh mắt Long Thần sáng rực lên, hắn không nói gì, xoay người rời đi. Không có chuyện gì có thể quan trọng bằng sự tín nhiệm của huynh đệ đối với mình, cho dù Long Thần có mất cả cái mạng này, hắn cũng phải hoàn thành chuyện này.
Tô gia, U Minh Quân, chờ ta trở lại đi.
Cừu hận sinh ra cháy hừng hực ở lồng ngực Long Thần. Diệp gia đối với hắn, có một người là huynh đệ, một người là sư tôn, hắn và gia tộc này đã sớm dung hợp làm một. Bây giờ lại có người muốn ra tay với bọn họ, chính là động tới nghịch lân của Long Thần.
Rồng có nghịch lân, động vào thì phải chết.
Bây giờ trong đầu Long Thần chỉ có một chuyện duy nhất, đó chính là nhiệm vụ của hắn.
Nhất định phải chạy về phủ thành chủ trước mười lăm tháng tám, nhưng dựa vào thực lực hiện giờ của ta, thật sự vô cùng khó khăn. Cho dù tốc độ của hắn vượt qua người thường, nhưng dù dùng hết tốc lực mà chạy, thì cũng cần khoảng mười ngày. Muốn thời gian mười ngày này giảm còn một nửa, chỉ có thể dùng tới Huyết Độn.
Nhưng mỗi một lần Huyết Độn, đi được mười dặm đường, cũng sẽ hao hết chân nguyên của Long Thần. Cho nên, qua một đoạn hắn lại phải dừng bổ sung chân nguyên, nếu cả quá trình diễn ra như vậy, ước chừng vẫn phải dùng tới bảy tám ngày mới có thể chạy về. Dù sao khôi phục chân nguyên cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Mà lúc này, Long Thần nhất định phải tranh đoạt từng giây từng phút.
Huyết Độn. Long Thần hao hết khí lực của mình thi triển một lần Huyết Độn, mà dùng chân nguyên của hắn bây giờ thi triển Huyết Độn thì khoảng cách mười dặm chỉ là chớp mắt.
Thời Gian Nghịch Lưu!
Cứ cách hai ngày là có thể có cơ hội thi triển một lần Thời Gian Nghịch Lưu, trong khi Huyết Độn từ lúc thi triển tới lúc hoàn thành lại chỉ cần thời gian mười hơi thở. Lần đầu tiên thi triển Thời Gian Nghịch Lưu, chân nguyên của Long Thần lập tức khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, Long Thần lập tức thi triển Huyết Độn lần nữa, lại đi thêm được mười dặm.
Nhưng mười dặm này đối với cả chặng đường hắn cần đi, chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Lần này chân nguyên Long Thần đã hao hết, hắn nhất định phải yên tĩnh khôi phục chân nguyên của mình. Cũng may là Long Thần giết chết đầy đủ Kim Giác Huyết Sa, huyết dịch của những con Kim Giác Huyết Sa kia lúc này được hắn sử dụng Luyện Huyết Hóa Khí khôi phục chân nguyên thiếu hụt. Nhưng quá trình này, cũng cần thời gian nhất định.
Tiếp tục như vậy, khẳng định không đủ thời gian.
Ầm một tiếng, Long Thần đánh một quyền lên mặt đất, lúc này ánh mắt của hắn đã đỏ như máu.
Ta không thể phụ sự tín nhiệm của Diệp Hiên đối với ta.
Long Thần cảm giác được, bất kể là lúc nào Diệp Hiên đều vô cùng tin tưởng hắn. Giống như trong cuộc tranh tài võ đạo, hầu như mọi người đều cho rằng Long Thần không phải đối thủ của Tô Tuyết, nhưng chỉ có Diệp Hiên kiên định tin tưởng Long Thần có thể đánh một trận với Tô Tuyết.
Phần tín nhiệm này khiến cho Long Thần rất cảm động, đồng thời, hắn tuyệt đối không thể làm cho Diệp Hiên thất vọng.
Chờ sau khi hoàn toàn khôi phục chân nguyên, Long Thần chuẩn bị thi triển Huyết Độn lần nữa. Lần này thì hắn không thể sử dụng Thời Gian Nghịch Lưu nữa, Long Thần tính toán một chút, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là không kịp thời gian.
Nhưng toàn bộ hưng vong của Diệp gia hiện giờ đều đặt trên vai Long Thần, trách nhiệm hắn gánh vác thật sự quá lớn. Chuyện này bắt buộc hắn phải kích thích ra toàn bộ tiềm lực của mình.
Chỉ là đầu óc Long Thần hiện giờ đang ở trong trạng thái vô cùng hỗn loạn.
Nếu như khoảng cách Huyết Độn có thể tăng lên thì tốt rồi. Chân nguyên hiện tại của ta đã nhiều hơn lúc trước, nhưng vẫn chỉ đi được mười dặm, hình như là có nhiều chân nguyên bị tiêu hao một cách lãng phí. Nếu như phần chân nguyên đó có thể tụ tập lại, thì khoảng cách ta Huyết Độn có thể tăng lên một lần nữa nhỉ.
Trong đầu Long Thần nảy sinh một ý niệm, hình thành một cỗ sức lực tinh thần.
Xông. Lần này Long Thần dùng hết toàn lực, thi triển Huyết Độn lần nữa.
Ầm!!!
Một luồng huyết quang lao về phía cửa vào chiến trường U Minh.
Rốt cuộc là làm như thế nào, mới có thể khiến cho khoảng cách Huyết Độn tăng lên đây. Trong quá trình đi tới với tốc độ cao, Long Thần vô cùng khát vọng suy tính.
Ngay vào lúc này, Long Ngọc thần bí trong đầu hắn dường như cảm nhận được khát vọng khẩn cấp của Long Thần, đột nhiên, từng tia huyết mạch màu đỏ lại hiện lên trên thân Long Ngọc.
Quang cầu màu xanh này, đường kính hơn ba dặm, vây khốn tất cả mọi người vào trong nó, hơn nữa lại có thể vây khốn nhân vật như Tô Ách năm ngày. Vì vậy có thể thấy, lĩnh vực Độc Cô cường đại tới mức nào. Có thể nói, đây là chiêu thức nổi tiếng xa gần.
Người ở trong đó, chỉ khi có được sự đồng ý của Độc Cô Quân, mới có thể thoát ra ngoài.
Long Thần và Diệp Hiên nhìn nhau một cái, hai người dưới sự khống chế của Độc Cô Quân nhanh chóng chạy ra ngoài, tốc độ như vậy đã vượt qua tốc độ vốn có của bọn họ.
Độc Cô Quân, ngươi già thật rồi đó, ngươi thực sự cho rằng chúng ta sẽ ngồi nhìn ngươi đưa hai tiểu tử này đi sao. Lĩnh vực Độc Cô của ngươi, chúng ta đã sớm thuộc nằm lòng, tuyệt đối không để ngươi được như ý đâu.
Ngay vào lúc này, Tô Ách kia cười phá lên.
Dưới chỉ thị của lão ta, Tần Lê và Tô Thiên từ hai bên đi vòng qua. Dùng tốc độ của bọn họ vốn không thể đuổi kịp hai người Long Thần, nhưng vào lúc này, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong tay hai người Tô Thiên và Tần Lê đều có thêm một sợi dây toát ra ánh sáng màu xanh đậm.
Tỏa Yêu thừng, nhanh tránh ra. Sắc mặt Độc Cô Quân rốt cuộc biến đổi. Hắn đã biết cho dù là lĩnh vực Độc Cô của mình, cũng đã nằm trong tính toán của đối phương, tốc độ của Tỏa Yêu thừng này tuyệt đối có thể đuổi kịp tốc độ hắn đưa Long Thần và Diệp Hiên đi. Hắn vốn tính toán sau khi đưa được Long Thần và Diệp Hiên ra ngoài, hắn có thể không vướng bận gì mà chiến đấu, nhưng vấn đề là dựa và tốc độ của Tỏa Yêu thừng, Long Thần và Diệp Hiên tuyệt đối không ra được.
Trong âm thanh tiếng cười gằn của Tô Thiên và Tần Lê, Tỏa Yêu thừng hóa thành một con rắn dài màu xanh dữ tợn, trong nháy mắt lao về phía Long Thần và Diệp Hiên, một cơn gió tanh khiến người ta nôn mửa đập vào mặt.
Diệp Hiên. Long Thần vốn định tới gần Diệp Hiên, nhưng dưới sự khống chế của Độc Cô Quân, hắn vẫn cách Diệp Hiên một khoảng, ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Long Thần muốn vọt tới chỗ Diệp Hiên đã không còn kịp nữa rồi. Tần Lê cách Diệp Hiên tương đối gần, thời điểm phóng Tỏa Yêu thừng ra, Diệp Hiên nhanh chóng bị cuốn lấy gắt gao, sau đó Tần Lê cười lớn một tiếng, kéo Diệp Hiên về phía nàng ta.
Dưới sự công kích của cao thủ Thần Vũ cảnh tầng ba, ngay cả bản thân mình Long Thần cũng không thể tự cứu, càng không cần nói tới việc chạy đi cứu Diệp Hiên. Lúc này, Tô Thiên đang cười lạnh, Tỏa Yêu thừng kia vô cùng hung ác, phóng về phía Long Thần. Đối với Tô Thiên mà nói, Long Thần đã không còn giá trị lợi dụng, cho nên nơi mà Tỏa Yêu thừng phóng tới chính là cổ Long Thần, giống như chỉ cần giật nhẹ một cái, là có thể lập tức vặn gãy cổ Long Thần.
Vào lúc này, Long Thần không thể không phát động Huyết Độn.
Bụp!
Một luồng huyết quang đột nhiên xuất hiện, mặc dù tốc độ của Tỏa Yêu thừng rất nhanh, nhưng tốc độ Huyết Độn của Long Thần còn nhanh hơn cái Tỏa Yêu thừng này một chút. Cũng chỉ nhờ một chút chênh lệch này, giúp cho Long Thần vọt ra khỏi quang cầu màu xanh, vọt ra khỏi lĩnh vực Độc Cô, còn Tỏa Yêu thừng kia thì bị lĩnh vực Độc Cô cản lại.
Cuối cùng Tỏa Yêu thừng chỉ vây được Diệp Hiên, còn Long Thần đã thành công chạy thoát.
Long Thần vô cùng tiếc nuối, trên thực tế hắn đã sớm muốn nhét Diệp Hiên vào trong Thái Hư Cảnh của mình, nhưng trong quá trình này, hắn vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của người khác, ngay cả cựa quậy cũng không làm được, mới tạo thành tình huống Diệp Hiên bị bắt cóc như hiện giờ.
Diệp Hiên. Trong tầm mắt của Long Thần, Diệp Hiên đã bị Tần Lê nắm trong tay, không thể động đậy, Độc Cô Quân sắc mặt đại biến vội vàng xông về phía Tần Lê, nhưng Tô Ách đã chắn trước mặt hắn, liên tục cười to.
Lúc này, Diệp Hiên cũng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Long Thần, hắn suy nghĩ một chút rồi la lớn: Thần huynh, nhiệm vụ trở về phủ thành chủ, nói tin tức cho tỷ tỷ ta giao cho ngươi đó. Ngươi nhanh đi đi, nơi này có Độc Cô gia gia, hơn nữa bọn họ không dám làm gì ta đâu. Ngươi hãy nắm chắc thời gian.
Diệp Hiên nói không sai. Hắn đã bị kẹt lại, nhưng đối phương sẽ không giết hắn, nhiều nhất là bắt hắn làm con tin mà thôi. Còn Long Thần thì khác, nếu Long Thần ở lại chỗ này, chắc chắn là bị giết chết. Cho nên, hắn nhất định phải rời đi, nhanh chóng nói tin tức này cho Diệp Huyên biết, khiến cho kế hoạch của đám này thành bọt nước.
Thực lực của Diệp Huyên mạnh hơn Tô Mặc nhiều, mấy tên Minh Tướng này đối với Long Thần thì rất lợi hại, nhưng khi đối mặt với cường giả như Diệp Huyên thì sẽ bị tùy ý dày xéo.
Long Thần tiểu hữu, hưng vong của Diệp gia ta giao vào tay ngươi cả đấy. Ngươi yên tâm, ta nhất định cứu Diệp Hiên trở về, ngươi cứ đi trước một bước đi.
Trong lĩnh vực Độc Cô, Độc Cô Quân trầm tư một hồi cũng đành quyết định như vậy. Bây giờ Long Thần đã thoát ra ngoài, chỉ có thể ký thác mọi hy vọng lên người Long Thần.
Được.
Áp lực nặng trĩu đè trên người mình, Long Thần trịnh trọng gật đầu. Nếu hắn đã đồng ý thì nhất định làm được. Đây là cam kết của hắn.
Không biết tại sao, khi thấy Long Thần thoát ra ngoài, mấy tên Minh Tướng kia hình như cũng chả có vẻ gì lo lắng cả. Chuyện này khiến cho Độc Cô Quân có chút nghi ngờ.
Mười lăm tháng tám, có vẻ như chỉ còn năm ngày nữa thôi, Chờ cho tiểu tử này trở lại phủ thành chủ, ước chừng đã qua mười mấy hai mươi ngày rồi, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, hoa cúc vàng đã héo tàn rồi. Tần Lê đang giam cầm Diệp Hiên cười duyên nói.
Các ngươi có ý gì. Độc Cô Quân biến sắc.
Có ý gì thì tự ngươi suy ngẫm đi, Độc Cô lão quỷ, ngươi cũng sống đủ lâu rồi. Ta không tin, mấy người chúng ta không thể giết chết ngươi. Chỉ cần ngươi chết rồi, thì cái lĩnh vực Độc Cô này cũng không có ai chống đỡ, đến lúc đó, dựa vào tốc độ của mấy người chúng ta, ta không tin là không đuổi kịp tiểu tử này.
Sắc mặt Độc Cô Quân tái nhợt.
Mười lăm tháng tám... Long Thần và Diệp Hiên nhìn nhau, lúc này Diệp Hiên truyền tới một ánh mắt kiên định, trong ánh mắt đó tồn tại ánh sáng tín nhiệm. Cho dù ở trong hoàn cảnh xấu như vậy, hắn vẫn tin tưởng Long Thần nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Huynh đệ tốt.
Ánh mắt Long Thần sáng rực lên, hắn không nói gì, xoay người rời đi. Không có chuyện gì có thể quan trọng bằng sự tín nhiệm của huynh đệ đối với mình, cho dù Long Thần có mất cả cái mạng này, hắn cũng phải hoàn thành chuyện này.
Tô gia, U Minh Quân, chờ ta trở lại đi.
Cừu hận sinh ra cháy hừng hực ở lồng ngực Long Thần. Diệp gia đối với hắn, có một người là huynh đệ, một người là sư tôn, hắn và gia tộc này đã sớm dung hợp làm một. Bây giờ lại có người muốn ra tay với bọn họ, chính là động tới nghịch lân của Long Thần.
Rồng có nghịch lân, động vào thì phải chết.
Bây giờ trong đầu Long Thần chỉ có một chuyện duy nhất, đó chính là nhiệm vụ của hắn.
Nhất định phải chạy về phủ thành chủ trước mười lăm tháng tám, nhưng dựa vào thực lực hiện giờ của ta, thật sự vô cùng khó khăn. Cho dù tốc độ của hắn vượt qua người thường, nhưng dù dùng hết tốc lực mà chạy, thì cũng cần khoảng mười ngày. Muốn thời gian mười ngày này giảm còn một nửa, chỉ có thể dùng tới Huyết Độn.
Nhưng mỗi một lần Huyết Độn, đi được mười dặm đường, cũng sẽ hao hết chân nguyên của Long Thần. Cho nên, qua một đoạn hắn lại phải dừng bổ sung chân nguyên, nếu cả quá trình diễn ra như vậy, ước chừng vẫn phải dùng tới bảy tám ngày mới có thể chạy về. Dù sao khôi phục chân nguyên cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Mà lúc này, Long Thần nhất định phải tranh đoạt từng giây từng phút.
Huyết Độn. Long Thần hao hết khí lực của mình thi triển một lần Huyết Độn, mà dùng chân nguyên của hắn bây giờ thi triển Huyết Độn thì khoảng cách mười dặm chỉ là chớp mắt.
Thời Gian Nghịch Lưu!
Cứ cách hai ngày là có thể có cơ hội thi triển một lần Thời Gian Nghịch Lưu, trong khi Huyết Độn từ lúc thi triển tới lúc hoàn thành lại chỉ cần thời gian mười hơi thở. Lần đầu tiên thi triển Thời Gian Nghịch Lưu, chân nguyên của Long Thần lập tức khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, Long Thần lập tức thi triển Huyết Độn lần nữa, lại đi thêm được mười dặm.
Nhưng mười dặm này đối với cả chặng đường hắn cần đi, chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Lần này chân nguyên Long Thần đã hao hết, hắn nhất định phải yên tĩnh khôi phục chân nguyên của mình. Cũng may là Long Thần giết chết đầy đủ Kim Giác Huyết Sa, huyết dịch của những con Kim Giác Huyết Sa kia lúc này được hắn sử dụng Luyện Huyết Hóa Khí khôi phục chân nguyên thiếu hụt. Nhưng quá trình này, cũng cần thời gian nhất định.
Tiếp tục như vậy, khẳng định không đủ thời gian.
Ầm một tiếng, Long Thần đánh một quyền lên mặt đất, lúc này ánh mắt của hắn đã đỏ như máu.
Ta không thể phụ sự tín nhiệm của Diệp Hiên đối với ta.
Long Thần cảm giác được, bất kể là lúc nào Diệp Hiên đều vô cùng tin tưởng hắn. Giống như trong cuộc tranh tài võ đạo, hầu như mọi người đều cho rằng Long Thần không phải đối thủ của Tô Tuyết, nhưng chỉ có Diệp Hiên kiên định tin tưởng Long Thần có thể đánh một trận với Tô Tuyết.
Phần tín nhiệm này khiến cho Long Thần rất cảm động, đồng thời, hắn tuyệt đối không thể làm cho Diệp Hiên thất vọng.
Chờ sau khi hoàn toàn khôi phục chân nguyên, Long Thần chuẩn bị thi triển Huyết Độn lần nữa. Lần này thì hắn không thể sử dụng Thời Gian Nghịch Lưu nữa, Long Thần tính toán một chút, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là không kịp thời gian.
Nhưng toàn bộ hưng vong của Diệp gia hiện giờ đều đặt trên vai Long Thần, trách nhiệm hắn gánh vác thật sự quá lớn. Chuyện này bắt buộc hắn phải kích thích ra toàn bộ tiềm lực của mình.
Chỉ là đầu óc Long Thần hiện giờ đang ở trong trạng thái vô cùng hỗn loạn.
Nếu như khoảng cách Huyết Độn có thể tăng lên thì tốt rồi. Chân nguyên hiện tại của ta đã nhiều hơn lúc trước, nhưng vẫn chỉ đi được mười dặm, hình như là có nhiều chân nguyên bị tiêu hao một cách lãng phí. Nếu như phần chân nguyên đó có thể tụ tập lại, thì khoảng cách ta Huyết Độn có thể tăng lên một lần nữa nhỉ.
Trong đầu Long Thần nảy sinh một ý niệm, hình thành một cỗ sức lực tinh thần.
Xông. Lần này Long Thần dùng hết toàn lực, thi triển Huyết Độn lần nữa.
Ầm!!!
Một luồng huyết quang lao về phía cửa vào chiến trường U Minh.
Rốt cuộc là làm như thế nào, mới có thể khiến cho khoảng cách Huyết Độn tăng lên đây. Trong quá trình đi tới với tốc độ cao, Long Thần vô cùng khát vọng suy tính.
Ngay vào lúc này, Long Ngọc thần bí trong đầu hắn dường như cảm nhận được khát vọng khẩn cấp của Long Thần, đột nhiên, từng tia huyết mạch màu đỏ lại hiện lên trên thân Long Ngọc.
/1228
|