Lời hứa của Giản Trì

Chương 37 - Chương 28

/54


Giản Nặc không thể tin được điều trước mắt mình, gương mặt của Cốc Trì dần dần mờ nhạt trước mắt cô, trong nháy mắt, sương mù che phủ đôi mắt, dường như trên hàng mi dài đã nhiễm giọt nước Thủy Châu, cô cố gắng hết sức giữ hơi thở thật bình tĩnh, nhưng không khống chế được trái tim như đang vỡ vụn, đau thương cùng lúc lan ra, nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ tế bào thần kinh, đau đến mức cô không thể đứng vững.

Cô rất muốn đến trước mặt Cốc Trì, đối mặt để nhận được lời giải thích, nhưng thời điểm thang máy mở ra, Giản Nặc đã không còn đủ dũng khí dù chỉ liếc mắt, cô dồn hết sức lực bước vào, ấn nút xuống tầng hai, trong khoảnh khắc thang máy hạ xuống, cũng như lòng cô hiện giờ, thoáng chốc ngã vào biển đen vô tận, không còn khả năng hướng đến ánh sáng, lạnh lẽo thấu xương.

Ngồi vào trong xe, Giản Nặc đã rút hết tia khí lực cuối cũng, bờ vai gầy yếu sụp xuống, hai tay đặt trên tay lái, cô vùi sâu mặt, dòng lệ không ngăn được mà tuôn rơi.

Giật mình cảm thấy thật châm chọc mà cũng rất buồn cười, làm sao có thể ngốc nghếch suy nghĩ rằng chia xa bốn năm, thật vĩ đại khi bên cạnh anh không có người khác? Thực ra cũng không phải chưa nghĩ đến việc trực tiếp hỏi rõ, nhưng có gì chân thực bằng việc bên cạnh anh? Vì thế, cô lựa chọn tin tưởng, kết quả, kết quả chính là ….. Vị hôn thê của anh xuất hiện.

Vị hôn thê! Ba chữ ấy khắc sâu đau đớn trong tâm cô, đau đớn chậm rãi giằng xéo lồng ngực khiến cô không thể hít thở, Giản Nặc cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm. Cho nên trả giá, cho nên chờ đợi.

Nhìn người phụ nữ khác nhào vào lồng ngực anh, Giản Nặc nghĩ rằng đời này kiếp này chỉ là đặc quyền của riêng cô, nên trong nháy mắt, cảm thấy máu trong ngực tuôn ra, thấm ướt lòng mình, khiến cô ngã chìm trong đó. Tận đáy lòng từng coi trọng nên mới chung thủy kiên trì, giờ chỉ là một vết rạn nứt, dữ tợn như muốn lộ ra dáng vẻ xấu xí ban đầu. Giản Nặc nâng tay phải gắt gao đè lên lồng ngực, như muốn che dấu cơn đau bị xé rách truyền đến từ đó.

Hai mươi phút sau, một chiếc Honda Đông Phong phóng ra từ bãi đỗ xe Trúc Hải, chiếc xe màu xám bạc vội vã lao đi với tốc độ kinh người.

Giản Nặc cần bình tĩnh, giờ phút này không muốn đối mặt với bất kỳ ai, bao gồm Cốc Trì. Cô sợ một mình đứng trước anh, nước mắt sẽ rơi như mưa. Lần đầu tiên, không muốn bày sự yếu ớt ra với anh. Lần đầu tiên, không muốn gặp anh.

Cốc Trì hiển nhiên không biết Giản Nặc đã thấy tất cả, anh nhận được điện thoại của Viên Thiển Tích, biết cô ấy từ Las Vegas bay đến Nghi Thành hiện tại đang ở Trúc Hải, cảm thấy nhức đầu không thôi, tạm dừng hội nghị rồi đi thẳng xuống lầu, mới bước từ trong thang máy ra, một bóng dáng đã lao vào ngực anh.

Cốc Trì như phản xạ có điều kiện đưa hai tay lên muốn tránh né sự đụng chạm của cô ấy, ngược lại bị cô ấy ôm chặt hơn, hơi nhắm mắt, anh tự tay đẩy cô cách xa thân thể mình, trầm giọng kêu: “Thiển Tích!”

“Trì!” Làm như không phát hiện sự bất mãn của anh, Viên Thiển Tích cong môi mỉm cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người, lúm đồng tiền nhỏ bên má hiện ra, tăng thêm vài phần trẻ con.

Có lẽ, vì không hiểu sao giống nhau đến thế, nên từ lúc quen biết Cốc Trì đối với cô ấy đều thêm vài phần nhẫn nại, trầm ngâm một lúc, anh lên tiếng hỏi lạnh nhạt: “Thế nào đột nhiên quay về? Viên tiên sinh có biết không?”

Trên gương mặt anh tuấn không rõ vui buồn, trong lòng Viên Thiển Tích có hơi thất vọng, nhưng người thông minh như cô ấy sẽ không biểu hiện ra ngoài, sau khi anh dứt khoát kháng cự tiếp cận, cô ấy vẫn thân thiết khoác tay anh trước mặt nhân viên công tác, dịu dàng nói: “Đương nhiên là biết, nếu không sao lấy được hộ chiếu. Cốc Trì, em ngồi máy bay mười mấy tiếng, nên mệt quá.”

Ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt phong trần mệt mỏi của cô ấy, Cốc Trì không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho nhân viên bên cạnh cầm lấy hành lý của Viên Thiển Tích, đồng thời cùng nhau xuống lầu dặn dò Tiêu Huy: “Đến Đinh Hủy lấy chìa khóa của một biệt thự.” Là khách sạn nghỉ ngơi năm sao, Trúc Hải xây dựng mười biệt thự sang trọng trong nước, biệt thự lịch sự tao nhã theo phong cách Giang Nam pha trộn với cảnh sắc vùng núi Nam Diện, chuyên dùng để tiếp đón khách quý.

Trước đại sảnh, nhân viên công tác đều nghe thấy không ngờ ông chủ lại an bài khách đến biệt thự sang trọng nhất Trúc Hải, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, quả nhiên là sủng ái, lúc này đã nhận định Viên Thiển Tích là vị hôn thê của Cốc Trì.

Sắc mặt Tiêu Huy thật bình tĩnh, khiến người khác không biết được anh ấy đang nghĩ gì, hơi hơi vuốt cằm chào hỏi Viên Thiển Tích sau đó bước nhanh vào thang máy.

Viên Thiển Tích tùy ý đuổi theo Cốc Trì, vừa đi vừa hỏi: “Anh cũng ở chỗ này sao?”

Cốc Trì nhíu mày: “Anh không ở chỗ đó được.”

“Em muốn cùng anh ở đó, em sợ không quen.” Viên Thiển Tích cảm thấy bất mãn khi anh để mình ở nơi khác.dieendaanleequuydonn

Cốc Trì dừng bước chân, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy: “Hoặc ở tại biệt thự anh bố trí, hoặc tự mình sắp xếp, tùy ý ở đâu, em chọn.”

Viên Thiển Tích chu miệng, biết mình lại chạm phải điểm mấu chốt của người đàn ông này, để giọng điệu mềm nhũn: “Vậy anh theo giúp em, không thể quăng em một góc không hỏi đến được.”

“Anh còn phải làm việc.” Cốc Trì nói sự thật, anh không có khả năng vứt công việc để dành cả ngày cho cô ấy, hơn nữa trừ Giản Nặc ra anh thực sự không có khả năng chịu đựng và tâm tình nhẫn nại cho ai.

Thấy anh không chịu yếu thế, Viên Thiển Tích lại thỏa hiệp: “Được rồi, anh có việc của anh, nhưng dù sao vẫn nên cùng em dùng bữa cơm? Em cố ý về gặp anh mà.”

Cốc Trì không nói nữa, nhấc chân tiếp tục ra ngoài, đối với Viên Thiển Tích, anh nên không nghe không hỏi thì hơn.

“Cốc Trì, ba nói sau khi khai trương khách sạn kim nghạch công ty tăng vụt lên cao, dự tính của anh quả nhiên không sai.” Dọc đường đi Viên Thiển Tích thưởng thức kiến trúc của khách sạn, cảm thấy sơn trang như hòa hợp với thiên nhiên thành một thể, thanh lịch tao nhã mà độc đáo.

“Là cha anh thiết kế.” Cốc Trì không giành công, trước khi khai trương Trúc Hải chỉ trang hoàng lại, anh vẫn giữ nguyên phong cách nhịp nhàng thanh thoát như bốn năm trước, không có thay đổi quá lớn, chỉ trừ suy nghĩ xây dựng lại hồ tắm ngoài trời.

“Trước khi trở về em đã đi thăm bác trai bác gái. Thay anh tặng hoa bách hợp cho họ.” Viên Thiển Tích đuổi kịp bước chân anh, cười dịu dàng

Nhắc đến cha mẹ, trong lòng Cốc Trì luôn mang nỗi áy náy, cuối cùng họ vẫn ở nơi đất khách quê người, anh hít sâu, nói tiếng: “Cám ơn!”

Chờ lúc Cốc Trì đến biệt thự, Tiêu Huy đã mang chìa khóa đến, sau khi sắp xếp tốt cho Viên Thiển Tích, anh nhìn xuống thời gian chưa đến năm giờ, nghĩ rằng sau khi tan tầm Giản Nặc sẽ đến, anh mở điện thoại gọi trước, tiếng chuông vang lên đều đặn hai lần nhưng không ai bắt máy. Nghĩ là cô đang làm việc hoặc không mang di động bên người, anh cũng không gọi lại, chờ cô biết anh gọi nhưng không nghe được thì sẽ




/54

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status