Một người nữ nhân mặc phật y trắng tinh đi ra từ trong động phủ Bà Sa, trên đầu vấn phật kế ( búi tóc phật), chân cưỡi Thanh Liên, toàn thân hàm chứa dáng vẻ thần phật sâu xa. Mặc dù nhìn như chỉ có hơn hai mươi tuổi, có điều trong đôi mắt kia lại đúng là mang vẻ tang thương và thâm thúy, loại tang thương và thâm thúy chỉ có thời gian mới rèn luyện ra nổi. Một tri thức thu được qua sự từng trải mấy trăm năm, nếu không thì không có khả năng có được đôi mắt như vậy.
Nàng đứng hồi lâu ở trên phiến đá xanh bên ngoài động phủ, tựa như một vị nữ thánh đủ sức chuyển thay cảnh đời, phía dưới là biển mây. Ngón tay ngọc trên tay trái nàng nắm một chuỗi Phỉ Thúy mộc châu, nàng nhẹ nhàng nói:
- Lần này đây ngươi đã ngồi thiền được sáu mươi bốn ngày, so sánh với lần trước lại được thêm mười lăm ngày. Xem ra Ngự Thú Thanh Tâm Chú có lẽ rất có hiệu quả đối với ngươi.
Phong Phi Vân đi tới Ngự Thú Trai đã được gần một năm, đón nhận tám lần tẩy rửa của Ngự Thú Thanh Tâm Chú , khí tức tà ác trên người tiêu giảm hơn phân nửa. Nhưng mà một cỗ ma tính trên người kia lại vẫn như trước mà không hề hạ xuống, nên trên mặt vẫn còn hiện vài phần tà khí,
Hai tay của hắn nắm tại vị trí đan điền, chậm rãi mở hai mắt ra, trong đồng tử có một vòng màu đỏ nhàn nhạt, hơi lạnh như băng. Hắn nói:
- Ngươi biết ta đã tỉnh lại ?
Âm thanh của hắn không hề khàn khàn như vậy nữa, đã khôi phục âm thanh của người bình thường.
- Đến khi lá cây thần bồ cổ thụ rơi xuống, ta liền đã biết.
Nữ nhân mặc phật y trắng tinh thanh thản mà tao nhã, chậm rãi vươn hai ngón tay mảnh khảnh, vân vê ở trong hư không. Một mảnh lá cây thần bồ rơi trên mặt đất liền bay vào trong tay nàng.
Mỗi một động tác của nàng đều cực kì đẹp mắt, tràn ngập giai điệu Thiên đạo.
Nữ nhân mặc phật y trắng tinh này, đúng là Trai Chủ của Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố ,
Đàn Thanh Tố, là một nữ nhân tràn ngập linh tính. Cả người nàng đều tựa hồ chính là từ phật hiệu vô biên vô tận kết lại mà thành, không có một tia phàm trần tạp chất, tựa như một giọt nước biếc trong chốn rừng sâu núi thẳm.
Nàng tu phật bốn trăm bảy mươi năm, không có rời khỏi Ngự Thú Trai một bước, trong đó có hơn phân nửa thời gian đều ở trên đỉnh Thái A. Nàng giống như một giọt nước biếc, nhìn những người khác cũng như là đang nhìn một giọt nước biếc.
Lúc này đang nhìn Phong Phi Vân, nàng cũng như là đang nhìn một giọt nước.
Đây là một loại cảnh giới tâm linh Vạn vật như tuyền của phật gia.
- Ngự Thú Trai chính là thánh địa Phật Môn, ở đây lại không cho phép bất cứ một người nam nhân nào tiến vào. Tại sao ngươi lại muốn cứu ta.
Đây là lần thứ tám Phong Phi Vân hỏi về vấn đề này.
Mỗi một lần sau khi đã trải qua sự tẩy rửa của Ngự Thú tĩnh tâm chú , hắn đều hỏi lại vấn đề này.
Đàn Thanh Tố tựa như một bức họa trong mây, nàng thản nhiên đáp:
- Bởi vì ta không cứu ngươi, ngươi liền muốn giết người. Trên đời này có nhiều người, rốt cuộc so sánh với có nhiều yêu ma khát máu thì vẫn cứ là tốt hơn.
Phong Phi Vân im lặng
Loại ra vẻ đạo mạo như vậy, nếu nói ra từ trong miệng bất luận kẻ nào khác thì Phong Phi Vân đều sẽ khìn khịt trong mũi. Không có lợi ích, ai sẽ đi cứu ngươi.
Nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Đàn Thanh Tố, cũng là điều rất tự nhiên như vậy, có một loại hàm chứa tâm phật trách trời thương dân, một phẩm hạnh độ hóa người trong thế gian. Đây có lẽ chính là do cảnh giới tâm tình của nàng.
Đàn Thanh Tố nói:
- Trước kia ta không nói cho ngươi, đó là bởi vì khí tức tà ác trên người của ngươi vẫn còn rất nặng. Chỉ cần nghe được chữ 'Sát' liền có thể sẽ kích thích ma tính trong thân thể ngươi. Nhưng sau khi trải qua Ngự Thú tĩnh tâm chú tẩy rửa lần thứ tám, tĩnh tâm ngồi thiền sáu mươi bốn ngày, thì khí tức tà ác trên người của ngươi đã chìm xuống, ít nhất có khả năng được lý trí của ngươi khống chế.
- Đã như vậy, hiện tại ngươi có đúng là có khả năng mở ra phong ấn thân thể của ta, để cho ta rời khỏi nơi này.
Phong Phi Vân khẽ nhếch miệng mang theo vài phần tà khí.
Đàn Thanh Tố lắc đầu, đáp:
- Còn lâu mới đủ, ngươi còn phải trải qua Ngự Thú tĩnh tâm chú tẩy rửa lần thứ chín. Cho dù như thế, ngươi còn phải tĩnh tâm tu phật tại Ngự Thú Trai một trăm năm, ta mới có thể yên tâm mở ra phong ấn trong thân thể ngươi, thả ngươi rời khỏi đây.
- Đây là vì sao.
Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra vài phần sắc đỏ, lại có khí tức tà ác thấp thoáng hiện ra, trên bàn tay ngưng tụ ra vài phần yêu khí.
- Lúc Đông Phương cô nương đem ngươi đến đây, vốn là tính toán mời hai vị Chân Phật sư thúc tổ cứu ngươi. Nhưng mà này hai vị Chân Phật sư thúc tổ này thì một vị đi Thần Linh Cung, một vị đang tự do du ngoạn thiên hạ, đều đã ba trăm năm không hề quay về Ngự Thú Trai. Cho nên chính là ta tự mình niệm chú đuổi đánh Tâm Ma, trấn áp thú hồn cho ngươi. Hiệu quả đương nhiên liền không được mạnh như vậy, nên còn cần phải một mình ngươi tu phật trăm năm, nghiệm chứng đại đạo trong lòng.
Đàn Thanh Tố từ từ nói.
Phong Phi Vân lại chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong lòng hiểu rõ. Đàn Thanh Tố vẻn vẹn chỉ là tạm thời trợ giúp chính mình khống chế ma tính trong thân thể, nếu như hơi bị kích thích liền có thể lại lần nữa tâm tình thất thủ, hóa thành yêu ma,
Đây là do trong thân thể Phong Phi Vân có nhiều loại tai hoạ ngầm tạo thành, mà Cưu Cửu Quái Bào cũng không cách nào áp chế cho được.
Một là, yêu khí trong Yêu Ma Chi Huyết.
Hai là, tà khí từ lưng của Diêm vương.
Ba là, ma khí trong bản thể của Nữ Ma.
Bốn là, sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết, bản thân trong lòng Phong Phi Vân sinh ra ý định giết chóc.
Năm là, thú tính trong Vạn Thú Chiến Thể.
Tất cả những lực lượng gian ác này cùng nhau tụ tập, toàn bộ đều đã được kích thích phát tác ra rồi. Nếu như người bình thường thì cũng sớm đã nổ tung thân thể mà chết. Nhưng mà Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân nên có thân thể cường đại, mà lại còn có được linh hồn Phượng Hoàng, linh hồn cũng đủ cường đại, nên mới cố gắng cầm cự qua được.
Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới chịu để cho Phong Phi Vân ở lại Ngự Thú Trai một trăm năm. Ở chỗ này hắn có khả năng tu dưỡng thể xác và tinh thần, không bị hỗn loạn bên ngoài kích thích.
Kỳ thật, đây cũng là một loại biến tướng giam lỏng, không muốn thả Phong Phi Vân đi ra ngoài để lại gây ra những việc giết chóc.
Sau một hồi thật lâu, Phong Phi Vân mới mở mắt. Những sợi tơ máu trong mắt mới được áp chế xuống, hắn hỏi:
- Nàng đâu.
Đàn Thanh Tố tự nhiên biết Phong Phi Vân hỏi ai, nàng đáp:
- Đông Phương cô nương sau khi đưa ngươi đến đây liền rời đi.
Phong Phi Vân lại lần nữa im lặng, hắn biết nguyên nhân Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.
Đông Phương Kính Nguyệt có vóc người rất giống Thủy Nguyệt Đình, mà Phong Phi Vân lại cực kì căm giận Thủy Nguyệt Đình.
Nàng đứng hồi lâu ở trên phiến đá xanh bên ngoài động phủ, tựa như một vị nữ thánh đủ sức chuyển thay cảnh đời, phía dưới là biển mây. Ngón tay ngọc trên tay trái nàng nắm một chuỗi Phỉ Thúy mộc châu, nàng nhẹ nhàng nói:
- Lần này đây ngươi đã ngồi thiền được sáu mươi bốn ngày, so sánh với lần trước lại được thêm mười lăm ngày. Xem ra Ngự Thú Thanh Tâm Chú có lẽ rất có hiệu quả đối với ngươi.
Phong Phi Vân đi tới Ngự Thú Trai đã được gần một năm, đón nhận tám lần tẩy rửa của Ngự Thú Thanh Tâm Chú , khí tức tà ác trên người tiêu giảm hơn phân nửa. Nhưng mà một cỗ ma tính trên người kia lại vẫn như trước mà không hề hạ xuống, nên trên mặt vẫn còn hiện vài phần tà khí,
Hai tay của hắn nắm tại vị trí đan điền, chậm rãi mở hai mắt ra, trong đồng tử có một vòng màu đỏ nhàn nhạt, hơi lạnh như băng. Hắn nói:
- Ngươi biết ta đã tỉnh lại ?
Âm thanh của hắn không hề khàn khàn như vậy nữa, đã khôi phục âm thanh của người bình thường.
- Đến khi lá cây thần bồ cổ thụ rơi xuống, ta liền đã biết.
Nữ nhân mặc phật y trắng tinh thanh thản mà tao nhã, chậm rãi vươn hai ngón tay mảnh khảnh, vân vê ở trong hư không. Một mảnh lá cây thần bồ rơi trên mặt đất liền bay vào trong tay nàng.
Mỗi một động tác của nàng đều cực kì đẹp mắt, tràn ngập giai điệu Thiên đạo.
Nữ nhân mặc phật y trắng tinh này, đúng là Trai Chủ của Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố ,
Đàn Thanh Tố, là một nữ nhân tràn ngập linh tính. Cả người nàng đều tựa hồ chính là từ phật hiệu vô biên vô tận kết lại mà thành, không có một tia phàm trần tạp chất, tựa như một giọt nước biếc trong chốn rừng sâu núi thẳm.
Nàng tu phật bốn trăm bảy mươi năm, không có rời khỏi Ngự Thú Trai một bước, trong đó có hơn phân nửa thời gian đều ở trên đỉnh Thái A. Nàng giống như một giọt nước biếc, nhìn những người khác cũng như là đang nhìn một giọt nước biếc.
Lúc này đang nhìn Phong Phi Vân, nàng cũng như là đang nhìn một giọt nước.
Đây là một loại cảnh giới tâm linh Vạn vật như tuyền của phật gia.
- Ngự Thú Trai chính là thánh địa Phật Môn, ở đây lại không cho phép bất cứ một người nam nhân nào tiến vào. Tại sao ngươi lại muốn cứu ta.
Đây là lần thứ tám Phong Phi Vân hỏi về vấn đề này.
Mỗi một lần sau khi đã trải qua sự tẩy rửa của Ngự Thú tĩnh tâm chú , hắn đều hỏi lại vấn đề này.
Đàn Thanh Tố tựa như một bức họa trong mây, nàng thản nhiên đáp:
- Bởi vì ta không cứu ngươi, ngươi liền muốn giết người. Trên đời này có nhiều người, rốt cuộc so sánh với có nhiều yêu ma khát máu thì vẫn cứ là tốt hơn.
Phong Phi Vân im lặng
Loại ra vẻ đạo mạo như vậy, nếu nói ra từ trong miệng bất luận kẻ nào khác thì Phong Phi Vân đều sẽ khìn khịt trong mũi. Không có lợi ích, ai sẽ đi cứu ngươi.
Nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Đàn Thanh Tố, cũng là điều rất tự nhiên như vậy, có một loại hàm chứa tâm phật trách trời thương dân, một phẩm hạnh độ hóa người trong thế gian. Đây có lẽ chính là do cảnh giới tâm tình của nàng.
Đàn Thanh Tố nói:
- Trước kia ta không nói cho ngươi, đó là bởi vì khí tức tà ác trên người của ngươi vẫn còn rất nặng. Chỉ cần nghe được chữ 'Sát' liền có thể sẽ kích thích ma tính trong thân thể ngươi. Nhưng sau khi trải qua Ngự Thú tĩnh tâm chú tẩy rửa lần thứ tám, tĩnh tâm ngồi thiền sáu mươi bốn ngày, thì khí tức tà ác trên người của ngươi đã chìm xuống, ít nhất có khả năng được lý trí của ngươi khống chế.
- Đã như vậy, hiện tại ngươi có đúng là có khả năng mở ra phong ấn thân thể của ta, để cho ta rời khỏi nơi này.
Phong Phi Vân khẽ nhếch miệng mang theo vài phần tà khí.
Đàn Thanh Tố lắc đầu, đáp:
- Còn lâu mới đủ, ngươi còn phải trải qua Ngự Thú tĩnh tâm chú tẩy rửa lần thứ chín. Cho dù như thế, ngươi còn phải tĩnh tâm tu phật tại Ngự Thú Trai một trăm năm, ta mới có thể yên tâm mở ra phong ấn trong thân thể ngươi, thả ngươi rời khỏi đây.
- Đây là vì sao.
Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra vài phần sắc đỏ, lại có khí tức tà ác thấp thoáng hiện ra, trên bàn tay ngưng tụ ra vài phần yêu khí.
- Lúc Đông Phương cô nương đem ngươi đến đây, vốn là tính toán mời hai vị Chân Phật sư thúc tổ cứu ngươi. Nhưng mà này hai vị Chân Phật sư thúc tổ này thì một vị đi Thần Linh Cung, một vị đang tự do du ngoạn thiên hạ, đều đã ba trăm năm không hề quay về Ngự Thú Trai. Cho nên chính là ta tự mình niệm chú đuổi đánh Tâm Ma, trấn áp thú hồn cho ngươi. Hiệu quả đương nhiên liền không được mạnh như vậy, nên còn cần phải một mình ngươi tu phật trăm năm, nghiệm chứng đại đạo trong lòng.
Đàn Thanh Tố từ từ nói.
Phong Phi Vân lại chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trong lòng hiểu rõ. Đàn Thanh Tố vẻn vẹn chỉ là tạm thời trợ giúp chính mình khống chế ma tính trong thân thể, nếu như hơi bị kích thích liền có thể lại lần nữa tâm tình thất thủ, hóa thành yêu ma,
Đây là do trong thân thể Phong Phi Vân có nhiều loại tai hoạ ngầm tạo thành, mà Cưu Cửu Quái Bào cũng không cách nào áp chế cho được.
Một là, yêu khí trong Yêu Ma Chi Huyết.
Hai là, tà khí từ lưng của Diêm vương.
Ba là, ma khí trong bản thể của Nữ Ma.
Bốn là, sau khi Nam Cung Hồng Nhan chết, bản thân trong lòng Phong Phi Vân sinh ra ý định giết chóc.
Năm là, thú tính trong Vạn Thú Chiến Thể.
Tất cả những lực lượng gian ác này cùng nhau tụ tập, toàn bộ đều đã được kích thích phát tác ra rồi. Nếu như người bình thường thì cũng sớm đã nổ tung thân thể mà chết. Nhưng mà Phong Phi Vân tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân nên có thân thể cường đại, mà lại còn có được linh hồn Phượng Hoàng, linh hồn cũng đủ cường đại, nên mới cố gắng cầm cự qua được.
Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới chịu để cho Phong Phi Vân ở lại Ngự Thú Trai một trăm năm. Ở chỗ này hắn có khả năng tu dưỡng thể xác và tinh thần, không bị hỗn loạn bên ngoài kích thích.
Kỳ thật, đây cũng là một loại biến tướng giam lỏng, không muốn thả Phong Phi Vân đi ra ngoài để lại gây ra những việc giết chóc.
Sau một hồi thật lâu, Phong Phi Vân mới mở mắt. Những sợi tơ máu trong mắt mới được áp chế xuống, hắn hỏi:
- Nàng đâu.
Đàn Thanh Tố tự nhiên biết Phong Phi Vân hỏi ai, nàng đáp:
- Đông Phương cô nương sau khi đưa ngươi đến đây liền rời đi.
Phong Phi Vân lại lần nữa im lặng, hắn biết nguyên nhân Đông Phương Kính Nguyệt rời đi.
Đông Phương Kính Nguyệt có vóc người rất giống Thủy Nguyệt Đình, mà Phong Phi Vân lại cực kì căm giận Thủy Nguyệt Đình.
/2057
|