Người đánh xe chính là một nữ nhân áo trắng, tóc xanh như họa, tay ôm tỳ bà đang đi vội trên sạn đạo.
Trong núi cảnh sắc đặc biệt mê người, thác nước cao ngàn trượng, mây khói linh như cầu vắt ngang núi, bạch hạc từng đoàn. Còn có những cây Cổ Tùng cao trăm trượng mọc trên vách đá, cũng không biết đã sống qua bao nhiêu thời đại.
- Xoạt, xoạt.
Hai nữ nhân khoảng mười sáu, mười bảy tuổi người mặc phật y trắng tinh, đứng ở trên lưng hai con tiên hạc bay ra từ giữa đám mây trắng. Bọn họ dung mạo xinh đẹp thanh nhã, trên lưng đeo một thanh Bạch Ngọc kiếm, đồng thời bay xuống từ trên tiên hạc để ngăn cản chiếc Thanh Đồng cổ thuyền kia.
- Thánh địa Ngự Thú Trai, người mới đến dừng lại.
Minh Sanh nói.
Minh Sanh chính là một nàng trong hai nữ nhân đó, tu vi đạt tới Thần Cơ đại viên mãn,
Cổ Xa dừng lại, Đông Phương Kính Nguyệt ngước mắt nhung vừa nhìn, thấy được trong mây khói xa xa, loáng thoáng nghe được có âm thanh chuông phật đang ngân nga. Nhưng mà ở cách xa nhau đến mấy trăm dặm nên nghe không rõ ràng lắm, nàng thản nhiên hỏi:
- Nơi này chính là Ngự Thú Trai ?
- Nơi này chính là Tĩnh Phong Khẩu, còn cách Ngự Thú Trai không đến một trăm tám mươi dặm. Có điều nơi này cũng là con đường tiến vào nhất định phải qua khi đi vào Ngự Thú Trai. Có đệ tử cửa Phật chúng ta bảo vệ, không cho phép bất luận kẻ nào xông vào.
Minh Vận nói.
Muốn đi tới Ngự Thú Trai, trước hết phải qua Tĩnh Phong Khẩu,
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Các ngươi là đệ tử của Phật Ngự Thú Trai?
Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, truyền thừa từ rất xa xưa, là một môn phái xa xưa nhất ở Thần Tấn Vương Triều.
- Chúng ta chính là đệ tử đời thứ hai mươi sáu của Ngự Thú Trai. Tên ta là Minh Sanh, nàng này gọi là Minh Vận, nữ thí chủ có xưng hô như thế nào, vì sao phải đến Ngự Thú Trai.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ta chính là Tứ tiểu thư của thế tộc Ngân Câu, Đông Phương Kính Nguyệt. Lúc này đến Ngự Thú Trai chính là muốn cầu kiến Đàn Trai Chủ, hy vọng hai vị Chân Phật tiền bối Ngự Thú Trai có thể dùng Ngự Thú Thanh Tâm Chú cứu một vị bằng hữu của ta.
Minh Sanh và Minh Vận tự nhiên cũng biết thế tộc Ngân Câu, càng biết Đông Phương Kính Nguyệt có lai lịch không nhỏ, nên đồng thời có hơi khom mình hành lễ, thái độ cũng thoáng cung kính hơn một chút,
- Thì ra là Đông Phương thí chủ, không biết bằng hữu của ngươi là nam hay nữ.
Minh Vận hỏi.
- Nam.
Đông Phương Kính Nguyệt đáp.
Minh Sanh nói quả quyết:
- Mời Đông Phương thí chủ trở về đi. Ngự Thú Trai không cho phép bất cứ nam nhân nào tiến vào, Trai Chủ không có khả năng gặp ngươi.
Đúng lúc này, từ trong quả núi phía xa, mây trắng dâng lên, khói linh ngưng tụ. Khói mây biến thành một bóng dáng nữ nhân cao trăm trượng mở miệng nói chuyện, âm thanh ngân nga mà mênh mông:
- Minh Sanh, Minh Vận, mới Đông Phương thí chủ vào Tĩnh Phong Khẩu, mang nàng đến đỉnh Thái A, động phủ Cà Sa.
Đây là thân ngoại hóa thân của Trai Chủ Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố.
- Bái kiến Trai Chủ.
Minh Sanh và Minh Vận đồng thời khom người vái một cái về hướng bóng dáng người kia.
Bọn họ trong lòng đau khổ, lại phải làm kinh động Trai Chủ giáng xuống phân thân. Trong xe Cổ Xa kia rốt cuộc là ai, làm thế nào mà được coi trọng như thế,
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thoáng qua về hướng một vị phân thân từ mây trắng Bạch Vân kia, trong lòng thầm nghĩ Đàn Thanh Tố không hổ là Đàn Thanh Tố, lại tính toán ra được ta sẽ dẫn Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai. Nàng nói:
- Đa tạ Trai Chủ.
Phân thân từ mây trắng Bạch Vân kia đương nhiên tản ra, lại biến thành mây mù trong núi, tựa như một tấm lụa Ngân Sa bao phủ lên thiên địa,
Trong thân thể Phong Phi Vân, ma huyết đã tràn ngập toàn thân. Lại có một vạn con dị thú chiến hồn chạy loạn trong thân thể. Yêu Ma Chi Huyết của bản thân hắn cũng bị kích phát ra. Nếu không phải hắn đang mặc Cưu Cửu Quái Bào, bảo vệ được một tia tâm linh thì hắn khẳng định đã hoàn toàn biến thành yêu ma, hoàn toàn mất đi nhân tính.
Hắn vốn đang bị trọng thương, lại mấy tháng không ngừng không nghỉ, nên sau khi giết người vô số thì rốt cục đã ngã xuống.
Đông Phương Kính Nguyệt cứu hắn đi, mang lại Ngự Thú Trai.
Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, đã từng sinh ra nhân vật thần thoại Phật Môn như Phật Tàm Tử. Đây cũng là một môn phái đương thời xa xưa nhất, chỉ là Ngự Thú Trai tịnh không tham dự đến tranh giành thiên hạ, cho nên mới không có lực ảnh hưởng cường đại như Tứ Đại Môn Phiệt.
Mà sự thực cũng không ai biết thánh địa Phật Môn truyền thừa mấy vạn năm này có nội tình lớn đến đâu.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng vẻn vẹn biết, Ngự Thú Trai có hai vị nhân vật cấp bậc chân nhân, ngàn năm trước đã đắc đạo. Đương nhiên tất cả điều này đều là một vị tiền bối thế tộc Ngân Câu nói cho nàng, người ngoài cơ hồ cũng không biết chuyện này. Từ đó có thể thấy được Ngự Thú Trai khiêm tốn ra sao.
Phải cứu Phong Phi Vân, để cho hắn khôi phục thần trí, đuổi đánh ma tính khát máu, trước là trấn áp vạn con dị thú chiến hồn trong thân thể hắn. Muốn làm được điểm này, chỉ có Ngự Thú Thanh Tâm Chú của Ngự Thú Trai
Đồn đại, từng có một vị lão phật, ngồi xếp bằng trên một Thạch Thai, niệm Ngự Thú Thanh Tâm Chú khiến cho mãnh thú và dị thú khắp cả một mảnh núi non trùng điệp đều ngủ say.
- Hy vọng hai vị Chân Phật Ngự Thú Trai vẫn còn chưa viên tịch.
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt thầm nghĩ như thế. Nàng ngồi ở trên Cổ Xa, chạy về hướng Ngự Thú Trai. Vén rèm lên, nàng nhìn Phong Phi Vân nằm ở bên trong mà thở dài kín đáo.
Là mê muội vì tình, là giết bá tánh thiên hạ cũng vì tình, là mắc tội với thiên hạ vì tình. Chỉ có điều là, tất cả điều này lại đều không phải vì nàng.
Hồng trần cuồn cuộn, đại đạo tại tâm trong lòng.
...
Đỉnh Thái A, là đỉnh núi cao thứ ba ở Ngự Thú Trai.
Cao vút trong tầng mây, ngọn núi cao tuyệt, nguy nga mà lại có cảm giác như đè xuống người.
Vách đá rêu xanh, lâu đời tựa như một con rồng Linh Mộc. Ở đó có một tòa động phủ mở tại lưng chừng vách núi, cánh cửa đá cao tám trượng như đang trôi nổi trên biển mây.
Tựa như, một tòa động phủ thần tiên.
Phong Phi Vân mặc một bộ phật y trắng tinh, ngồi xếp bằng ở bên ngoài động phủ, bên dưới một gốc cây thần bồ cổ thụ. Gương mặt trắng nõn không râu, lông mày rậm mà chỉnh tề, mái tóc dài đen như mực được gió thổi bay, chập chờn khẽ hất lên.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lúc này, đều có thể từ trên người của hắn đọc được hai chữ yên lặng . Hắn ngồi đó, tĩnh lặng tựa như một hòn đá vạn năm bất động.
Cây thần bồ cao gần ba trăm thước, trên cây có lá cây đã sinh trưởng ba trăm năm mà không rơi, mang theo một cỗ khí tức tang thương.
Khi có cơn gió thổi đến, lá cây nhẹ nhàng rung rinh, phát ra âm thanh Ào ào . Một mảnh lá cây bay xuống như một con bướm màu xanh.
Trong núi cảnh sắc đặc biệt mê người, thác nước cao ngàn trượng, mây khói linh như cầu vắt ngang núi, bạch hạc từng đoàn. Còn có những cây Cổ Tùng cao trăm trượng mọc trên vách đá, cũng không biết đã sống qua bao nhiêu thời đại.
- Xoạt, xoạt.
Hai nữ nhân khoảng mười sáu, mười bảy tuổi người mặc phật y trắng tinh, đứng ở trên lưng hai con tiên hạc bay ra từ giữa đám mây trắng. Bọn họ dung mạo xinh đẹp thanh nhã, trên lưng đeo một thanh Bạch Ngọc kiếm, đồng thời bay xuống từ trên tiên hạc để ngăn cản chiếc Thanh Đồng cổ thuyền kia.
- Thánh địa Ngự Thú Trai, người mới đến dừng lại.
Minh Sanh nói.
Minh Sanh chính là một nàng trong hai nữ nhân đó, tu vi đạt tới Thần Cơ đại viên mãn,
Cổ Xa dừng lại, Đông Phương Kính Nguyệt ngước mắt nhung vừa nhìn, thấy được trong mây khói xa xa, loáng thoáng nghe được có âm thanh chuông phật đang ngân nga. Nhưng mà ở cách xa nhau đến mấy trăm dặm nên nghe không rõ ràng lắm, nàng thản nhiên hỏi:
- Nơi này chính là Ngự Thú Trai ?
- Nơi này chính là Tĩnh Phong Khẩu, còn cách Ngự Thú Trai không đến một trăm tám mươi dặm. Có điều nơi này cũng là con đường tiến vào nhất định phải qua khi đi vào Ngự Thú Trai. Có đệ tử cửa Phật chúng ta bảo vệ, không cho phép bất luận kẻ nào xông vào.
Minh Vận nói.
Muốn đi tới Ngự Thú Trai, trước hết phải qua Tĩnh Phong Khẩu,
Đông Phương Kính Nguyệt hỏi:
- Các ngươi là đệ tử của Phật Ngự Thú Trai?
Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, truyền thừa từ rất xa xưa, là một môn phái xa xưa nhất ở Thần Tấn Vương Triều.
- Chúng ta chính là đệ tử đời thứ hai mươi sáu của Ngự Thú Trai. Tên ta là Minh Sanh, nàng này gọi là Minh Vận, nữ thí chủ có xưng hô như thế nào, vì sao phải đến Ngự Thú Trai.
Đông Phương Kính Nguyệt nói:
- Ta chính là Tứ tiểu thư của thế tộc Ngân Câu, Đông Phương Kính Nguyệt. Lúc này đến Ngự Thú Trai chính là muốn cầu kiến Đàn Trai Chủ, hy vọng hai vị Chân Phật tiền bối Ngự Thú Trai có thể dùng Ngự Thú Thanh Tâm Chú cứu một vị bằng hữu của ta.
Minh Sanh và Minh Vận tự nhiên cũng biết thế tộc Ngân Câu, càng biết Đông Phương Kính Nguyệt có lai lịch không nhỏ, nên đồng thời có hơi khom mình hành lễ, thái độ cũng thoáng cung kính hơn một chút,
- Thì ra là Đông Phương thí chủ, không biết bằng hữu của ngươi là nam hay nữ.
Minh Vận hỏi.
- Nam.
Đông Phương Kính Nguyệt đáp.
Minh Sanh nói quả quyết:
- Mời Đông Phương thí chủ trở về đi. Ngự Thú Trai không cho phép bất cứ nam nhân nào tiến vào, Trai Chủ không có khả năng gặp ngươi.
Đúng lúc này, từ trong quả núi phía xa, mây trắng dâng lên, khói linh ngưng tụ. Khói mây biến thành một bóng dáng nữ nhân cao trăm trượng mở miệng nói chuyện, âm thanh ngân nga mà mênh mông:
- Minh Sanh, Minh Vận, mới Đông Phương thí chủ vào Tĩnh Phong Khẩu, mang nàng đến đỉnh Thái A, động phủ Cà Sa.
Đây là thân ngoại hóa thân của Trai Chủ Ngự Thú Trai Đàn Thanh Tố.
- Bái kiến Trai Chủ.
Minh Sanh và Minh Vận đồng thời khom người vái một cái về hướng bóng dáng người kia.
Bọn họ trong lòng đau khổ, lại phải làm kinh động Trai Chủ giáng xuống phân thân. Trong xe Cổ Xa kia rốt cuộc là ai, làm thế nào mà được coi trọng như thế,
Đông Phương Kính Nguyệt nhìn thoáng qua về hướng một vị phân thân từ mây trắng Bạch Vân kia, trong lòng thầm nghĩ Đàn Thanh Tố không hổ là Đàn Thanh Tố, lại tính toán ra được ta sẽ dẫn Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai. Nàng nói:
- Đa tạ Trai Chủ.
Phân thân từ mây trắng Bạch Vân kia đương nhiên tản ra, lại biến thành mây mù trong núi, tựa như một tấm lụa Ngân Sa bao phủ lên thiên địa,
Trong thân thể Phong Phi Vân, ma huyết đã tràn ngập toàn thân. Lại có một vạn con dị thú chiến hồn chạy loạn trong thân thể. Yêu Ma Chi Huyết của bản thân hắn cũng bị kích phát ra. Nếu không phải hắn đang mặc Cưu Cửu Quái Bào, bảo vệ được một tia tâm linh thì hắn khẳng định đã hoàn toàn biến thành yêu ma, hoàn toàn mất đi nhân tính.
Hắn vốn đang bị trọng thương, lại mấy tháng không ngừng không nghỉ, nên sau khi giết người vô số thì rốt cục đã ngã xuống.
Đông Phương Kính Nguyệt cứu hắn đi, mang lại Ngự Thú Trai.
Ngự Thú Trai chính là đệ nhất thánh địa Phật Môn, đã từng sinh ra nhân vật thần thoại Phật Môn như Phật Tàm Tử. Đây cũng là một môn phái đương thời xa xưa nhất, chỉ là Ngự Thú Trai tịnh không tham dự đến tranh giành thiên hạ, cho nên mới không có lực ảnh hưởng cường đại như Tứ Đại Môn Phiệt.
Mà sự thực cũng không ai biết thánh địa Phật Môn truyền thừa mấy vạn năm này có nội tình lớn đến đâu.
Đông Phương Kính Nguyệt cũng vẻn vẹn biết, Ngự Thú Trai có hai vị nhân vật cấp bậc chân nhân, ngàn năm trước đã đắc đạo. Đương nhiên tất cả điều này đều là một vị tiền bối thế tộc Ngân Câu nói cho nàng, người ngoài cơ hồ cũng không biết chuyện này. Từ đó có thể thấy được Ngự Thú Trai khiêm tốn ra sao.
Phải cứu Phong Phi Vân, để cho hắn khôi phục thần trí, đuổi đánh ma tính khát máu, trước là trấn áp vạn con dị thú chiến hồn trong thân thể hắn. Muốn làm được điểm này, chỉ có Ngự Thú Thanh Tâm Chú của Ngự Thú Trai
Đồn đại, từng có một vị lão phật, ngồi xếp bằng trên một Thạch Thai, niệm Ngự Thú Thanh Tâm Chú khiến cho mãnh thú và dị thú khắp cả một mảnh núi non trùng điệp đều ngủ say.
- Hy vọng hai vị Chân Phật Ngự Thú Trai vẫn còn chưa viên tịch.
Trong lòng Đông Phương Kính Nguyệt thầm nghĩ như thế. Nàng ngồi ở trên Cổ Xa, chạy về hướng Ngự Thú Trai. Vén rèm lên, nàng nhìn Phong Phi Vân nằm ở bên trong mà thở dài kín đáo.
Là mê muội vì tình, là giết bá tánh thiên hạ cũng vì tình, là mắc tội với thiên hạ vì tình. Chỉ có điều là, tất cả điều này lại đều không phải vì nàng.
Hồng trần cuồn cuộn, đại đạo tại tâm trong lòng.
...
Đỉnh Thái A, là đỉnh núi cao thứ ba ở Ngự Thú Trai.
Cao vút trong tầng mây, ngọn núi cao tuyệt, nguy nga mà lại có cảm giác như đè xuống người.
Vách đá rêu xanh, lâu đời tựa như một con rồng Linh Mộc. Ở đó có một tòa động phủ mở tại lưng chừng vách núi, cánh cửa đá cao tám trượng như đang trôi nổi trên biển mây.
Tựa như, một tòa động phủ thần tiên.
Phong Phi Vân mặc một bộ phật y trắng tinh, ngồi xếp bằng ở bên ngoài động phủ, bên dưới một gốc cây thần bồ cổ thụ. Gương mặt trắng nõn không râu, lông mày rậm mà chỉnh tề, mái tóc dài đen như mực được gió thổi bay, chập chờn khẽ hất lên.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy hắn lúc này, đều có thể từ trên người của hắn đọc được hai chữ yên lặng . Hắn ngồi đó, tĩnh lặng tựa như một hòn đá vạn năm bất động.
Cây thần bồ cao gần ba trăm thước, trên cây có lá cây đã sinh trưởng ba trăm năm mà không rơi, mang theo một cỗ khí tức tang thương.
Khi có cơn gió thổi đến, lá cây nhẹ nhàng rung rinh, phát ra âm thanh Ào ào . Một mảnh lá cây bay xuống như một con bướm màu xanh.
/2057
|