Một tiểu bối Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng mà thôi, tại sao lại đáng sợ như thế.
Một cỗ lực lượng kia so với siêu cấp Cự Phách hoàn toàn không yếu hơn bao nhiêu.
- Đây là...... lưng Diêm vương trong truyền thuyết, còn có lực lượng của một vạn con dị thú chiến hồn.
- Thể chất thật đáng sợ, thể chất hiện tại của Phong Phi Vân e rắng so sánh thiên tài cấp bậc Sử Thi bình thường thì đều cường đại hơn gấp hàng chục lần.
- Không chỉ có như thế, trong thân thể của hắn có một cỗ ma huyết đang chảy xuôi. Ở trong ma huyết lưu lại lực lượng của một vị chân nhân. Cũng chính bởi vì một cỗ lực lượng này còn chưa tan hết, cho nên Phong Phi Vân mới có thể có được chiến lực cường đại như thế.
- Thì ra trong thân thể của hắn trong có lưu lại được bộ phận lực lượng của một vị chân nhân. Khó trách hắn có thể vượt qua nhiều cảnh giới như vậy để giết người.
- Chờ đến khi lực lượng chân nhân trong thân thể hắn thiêu đốt hết sạch, hắn liền không còn chiến lực mạnh như vậy.
- Cái đó cũng chưa chắc, Phong Phi Vân đã uống ma huyết, Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hoàn toàn thức tỉnh. Hơn nữa các ngươi nhìn một chiếc áo choàng hắn mặc trên người kia, đúng là Yêu Ma Chiến Y 'Cưu Cửu Quái Bào', chậc chậc, một vị yêu ma xuất thế.
Phong Phi Vân toàn thân có ma khí bao bọc, sau lưng sinh Long Ảnh. Hắn đánh cùng Bắc Minh Mặc Thủ đến khó lòng tách rời. Mỗi lần hắn phát ra một tiếng thét dài là có thể đánh cho Bắc Minh Mặc Thủ phải lui mạnh. Đến khi Phong Phi Vân phát ra tiếng gầm thứ bẩy, khi một đao lại đánh xuống lần nữa, thì Bắc Minh Huyền Băng Giáp trên người Bắc Minh Mặc Thủ bị nghiền nát. Cái mũ trên đỉnh đầu bị chém rơi rụng, mái tóc dài rơi xuống, trong miệng có một ngụm máu tươi phun trào ra, trông thật chật vật và thê lương nói không ra lời.
Đôi mắt của Phong Phi Vân càng đỏ tươi hơn, nhìn càng khát máu hơn. Lần thứ tám hắn lại gầm vang một tiếng.
Phốc.
Một đạo Huyết Kiếm vọt lên, máu tươi bắt đầu thiêu đốt ở trong không khí, một cánh tay của Bắc Minh Mặc Thủ rơi ở trên mặt đất.
Mọi người kinh hãi.
Bắc Minh Mặc Thủ sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, cắn chặt hàm răng
- Thằng nhãi Phong Phi Vân, hôm nay ta đã nói rằng coi như ngươi càn rỡ. Nhưng bây giờ lại nói rằng ta cần phải giết ngươi trăm ngàn lần.
Lão ăn vào một quả Linh Đan để làm ngừng chỗ máu chảy trên vai. Bắc Minh Huyền Băng Giáp bị Phong Phi Vân chém vỡ khiến cho trong lòng lão sinh ra sự sợ hãi, thân thể bay ngược trở lại, chạy thẳng về hướng Hoàng Thành.
Nói ra thì thật buồn cười, lão đường đường là siêu cấp Cự Phách, Thái Tể Thần Tấn Vương Triều, chính là nhân vật dưới một người trên vạn người. Vậy mà giờ phút này lại muốn chạy trốn trước mặt một thiếu niên không đủ hai mươi tuổi. Nay nói rằng coi như lão có thể chạy thoát thì nhất định uy danh cũng bị tổn hao nhiều, bị người trong thiên hạ nhạo báng.
- Ngao.
Phong Phi Vân sao lại để cho lão đào tẩu. Hắn chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân như thần điện, trong khoảnh khắc liền đuổi tới phía sau Bắc Minh Mặc Thủ. Trên quyền ngưng tụ vạn thú, chung quanh toàn thân là bóng dáng dị thú chiến hồn, một quyền nện vào đỉnh đầu Bắc Minh Mặc Thủ, làm đầu của lão bị đánh nứt ra, lộ ra phần sọ trắng hếu bên trong.
Bắc Minh Mặc Thủ dù sao chính là siêu cấp Cự Phách, bị Phong Phi Vân nện một quyền cũng không chết, nhưng mà lại rơi xuống từ đám mây.
Phong Phi Vân cũng hạ xuống theo, cánh tay để trần, quyền nọ nối tiếp quyền kia nện vào trên người Bắc Minh Mặc Thủ, đánh cho đến khi đầu khớp xương toàn thân lão đều bể thành mảnh vụn mới thôi.
Thái Tể, Bắc Minh Mặc Thủ, mất mạng.
Thái Tử, toi đời.
Một ngày này, thiên hạ rung động, vô số người run rẩy theo.
Một ngày này, phủ Thái Tể bị giết hại và cướp đoạt tàn nhẫn nhất, bị Thần Vũ Quân san thành đất bằng, khó còn người sống.
Thế gia Bắc Minh tử thương vô số, máu tươi tụ tập thành sông, cao thủ ngã xuống hơn một trăm vị. Trong đêm mưa, có người phát hiện ở bên trong phủ Thái Tể một trăm bảy mươi sáu ngôi mộ bia, không ai biết những mộ bia này là do người phương nào lập nên. Trên mỗi một khối mộ bia đều có khắc những cái tên đỏ tươi.
Công chúa La Phù cũng không bị giết chết, nàng từng lưu danh trên Thánh Bia, trên người có Thánh Bia số mệnh thêm vào, linh hồn không rời khỏi thể xác. Nhờ còn lưu lại một hơi nên được Thái Sư dùng một viên Lục Phẩm Thái Thượng Hoàn Hồn Linh Đan cấp cứu sống lại. Ba ngày sau, nàng liền thức tỉnh lại. Đến ngày thứ chín đã làm lễ đăng cơ đại bảo, trở thành Tấn Đế đời thứ tám của Thần Tấn Vương Triều.
Cũng là vị Nữ Đế thứ hai trong lịch sử Thần Tấn Vương Triều.
- Tấn Đế, phủ Thái Tể mặc dù bị giết hại cả nhà, nhưng mà thế gia Bắc Minh căn cơ hùng hậu, tại tám phủ thiên hạ đều có thế lực không hề nhỏ. Trải qua mấy ngàn năm cai trị đã xâm nhập đến mỗi một góc nhỏ Thần Tấn Vương Triều. Nay muốn hoàn toàn diệt trừ bọn họ, quả thực khó như lên trời.
Một nữ quan dung mạo thanh tú tao nhã, đứng ở phía sau Long La Phù, hai tay dâng lên một bản tấu chương Chiết Tử vừa mới nhận được.
Nữ quan này đúng là Diêu Cát .
Nàng trợ giúp công chúa La Phù đoạt thiên hạ, bày mưu tính kế ở sau lưng cho công chúa La Phù. Sau khi công chúa La Phù đăng cơ, nàng liền trở thành nữ quan bên người công chúa La Phù được mọi người trọng vọng nhất. Tương lai được Phong vương bái tướng cũng không phải không có khả năng.
Long La Phù đứng ở chính giữa đế cung xanh vàng rực rỡ, trên người mặc cửu ngũ long bào, trên đầu đội đế mào, tay trái chắp ở phía sau, nhìn bức phù điêu một con Cự Long màu vàng ở chỗ cao nhất phía trên tường đế cung mà nói:
- Thế gia Bắc Minh chính là một trong Tứ Đại Môn Phiệt của Thần Tấn Vương Triều, không phải dễ dàng như vậy là có thể nhổ cỏ tận gốc với bọn họ. Uy hiếp lớn nhất của thế gia Bắc Minh chính là Bắc Minh Phá Thiên, một trong quần long, tương lai trưởng thành nhất định có thực lực phệ thiên nuốt trời. Truyền ý chỉ của trẫm, thông cáo thiên hạ, ai có thể lấy được thủ cấp của Bắc Minh Phá Thiên, ban thưởng đất phong một quận.
Trong một tòa đế cung này chỉ có Diêu Cát và công chúa La Phù, không, xác thực mà nói, là Tấn Đế đương triều.
Long La Phù trầm lặng thật lâu. Cũng không biết đã qua bao lâu, mới nói:
- Hắn vẫn còn ở bờ Tấn Hà.
Diêu Cát gật đầu.
... Ngày đó có nói rằng, sau khi Phong Phi Vân giết Long Thần Nhai và Bắc Minh Mặc Thủ, liền toàn thân dính máu đi ra khỏi Thần Đô, một mạch hướng nam rồi đứng ở bờ Tấn Hà.
Nước sông dậy sóng không dứt, những cơn sóng lớn ngập trời.
Một bức tượng nữ thần cao gần một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng đang đứng ở bên bờ Tấn Hà, dáng vóc giống Thủy Nguyệt Đình như đúc. Phong Phi Vân đứng ở nơi đó thật lâu mà nhìn kỹ, chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt đi theo phía sau hắn, từ rất xa nhìn chăm chú vào hắn.
Sau khi Phong Phi Vân hóa thành yêu ma khát máu, cũng chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt mới dám tiếp tục đi theo phía sau hắn.
Một cỗ lực lượng kia so với siêu cấp Cự Phách hoàn toàn không yếu hơn bao nhiêu.
- Đây là...... lưng Diêm vương trong truyền thuyết, còn có lực lượng của một vạn con dị thú chiến hồn.
- Thể chất thật đáng sợ, thể chất hiện tại của Phong Phi Vân e rắng so sánh thiên tài cấp bậc Sử Thi bình thường thì đều cường đại hơn gấp hàng chục lần.
- Không chỉ có như thế, trong thân thể của hắn có một cỗ ma huyết đang chảy xuôi. Ở trong ma huyết lưu lại lực lượng của một vị chân nhân. Cũng chính bởi vì một cỗ lực lượng này còn chưa tan hết, cho nên Phong Phi Vân mới có thể có được chiến lực cường đại như thế.
- Thì ra trong thân thể của hắn trong có lưu lại được bộ phận lực lượng của một vị chân nhân. Khó trách hắn có thể vượt qua nhiều cảnh giới như vậy để giết người.
- Chờ đến khi lực lượng chân nhân trong thân thể hắn thiêu đốt hết sạch, hắn liền không còn chiến lực mạnh như vậy.
- Cái đó cũng chưa chắc, Phong Phi Vân đã uống ma huyết, Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể hoàn toàn thức tỉnh. Hơn nữa các ngươi nhìn một chiếc áo choàng hắn mặc trên người kia, đúng là Yêu Ma Chiến Y 'Cưu Cửu Quái Bào', chậc chậc, một vị yêu ma xuất thế.
Phong Phi Vân toàn thân có ma khí bao bọc, sau lưng sinh Long Ảnh. Hắn đánh cùng Bắc Minh Mặc Thủ đến khó lòng tách rời. Mỗi lần hắn phát ra một tiếng thét dài là có thể đánh cho Bắc Minh Mặc Thủ phải lui mạnh. Đến khi Phong Phi Vân phát ra tiếng gầm thứ bẩy, khi một đao lại đánh xuống lần nữa, thì Bắc Minh Huyền Băng Giáp trên người Bắc Minh Mặc Thủ bị nghiền nát. Cái mũ trên đỉnh đầu bị chém rơi rụng, mái tóc dài rơi xuống, trong miệng có một ngụm máu tươi phun trào ra, trông thật chật vật và thê lương nói không ra lời.
Đôi mắt của Phong Phi Vân càng đỏ tươi hơn, nhìn càng khát máu hơn. Lần thứ tám hắn lại gầm vang một tiếng.
Phốc.
Một đạo Huyết Kiếm vọt lên, máu tươi bắt đầu thiêu đốt ở trong không khí, một cánh tay của Bắc Minh Mặc Thủ rơi ở trên mặt đất.
Mọi người kinh hãi.
Bắc Minh Mặc Thủ sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, cắn chặt hàm răng
- Thằng nhãi Phong Phi Vân, hôm nay ta đã nói rằng coi như ngươi càn rỡ. Nhưng bây giờ lại nói rằng ta cần phải giết ngươi trăm ngàn lần.
Lão ăn vào một quả Linh Đan để làm ngừng chỗ máu chảy trên vai. Bắc Minh Huyền Băng Giáp bị Phong Phi Vân chém vỡ khiến cho trong lòng lão sinh ra sự sợ hãi, thân thể bay ngược trở lại, chạy thẳng về hướng Hoàng Thành.
Nói ra thì thật buồn cười, lão đường đường là siêu cấp Cự Phách, Thái Tể Thần Tấn Vương Triều, chính là nhân vật dưới một người trên vạn người. Vậy mà giờ phút này lại muốn chạy trốn trước mặt một thiếu niên không đủ hai mươi tuổi. Nay nói rằng coi như lão có thể chạy thoát thì nhất định uy danh cũng bị tổn hao nhiều, bị người trong thiên hạ nhạo báng.
- Ngao.
Phong Phi Vân sao lại để cho lão đào tẩu. Hắn chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, thân như thần điện, trong khoảnh khắc liền đuổi tới phía sau Bắc Minh Mặc Thủ. Trên quyền ngưng tụ vạn thú, chung quanh toàn thân là bóng dáng dị thú chiến hồn, một quyền nện vào đỉnh đầu Bắc Minh Mặc Thủ, làm đầu của lão bị đánh nứt ra, lộ ra phần sọ trắng hếu bên trong.
Bắc Minh Mặc Thủ dù sao chính là siêu cấp Cự Phách, bị Phong Phi Vân nện một quyền cũng không chết, nhưng mà lại rơi xuống từ đám mây.
Phong Phi Vân cũng hạ xuống theo, cánh tay để trần, quyền nọ nối tiếp quyền kia nện vào trên người Bắc Minh Mặc Thủ, đánh cho đến khi đầu khớp xương toàn thân lão đều bể thành mảnh vụn mới thôi.
Thái Tể, Bắc Minh Mặc Thủ, mất mạng.
Thái Tử, toi đời.
Một ngày này, thiên hạ rung động, vô số người run rẩy theo.
Một ngày này, phủ Thái Tể bị giết hại và cướp đoạt tàn nhẫn nhất, bị Thần Vũ Quân san thành đất bằng, khó còn người sống.
Thế gia Bắc Minh tử thương vô số, máu tươi tụ tập thành sông, cao thủ ngã xuống hơn một trăm vị. Trong đêm mưa, có người phát hiện ở bên trong phủ Thái Tể một trăm bảy mươi sáu ngôi mộ bia, không ai biết những mộ bia này là do người phương nào lập nên. Trên mỗi một khối mộ bia đều có khắc những cái tên đỏ tươi.
Công chúa La Phù cũng không bị giết chết, nàng từng lưu danh trên Thánh Bia, trên người có Thánh Bia số mệnh thêm vào, linh hồn không rời khỏi thể xác. Nhờ còn lưu lại một hơi nên được Thái Sư dùng một viên Lục Phẩm Thái Thượng Hoàn Hồn Linh Đan cấp cứu sống lại. Ba ngày sau, nàng liền thức tỉnh lại. Đến ngày thứ chín đã làm lễ đăng cơ đại bảo, trở thành Tấn Đế đời thứ tám của Thần Tấn Vương Triều.
Cũng là vị Nữ Đế thứ hai trong lịch sử Thần Tấn Vương Triều.
- Tấn Đế, phủ Thái Tể mặc dù bị giết hại cả nhà, nhưng mà thế gia Bắc Minh căn cơ hùng hậu, tại tám phủ thiên hạ đều có thế lực không hề nhỏ. Trải qua mấy ngàn năm cai trị đã xâm nhập đến mỗi một góc nhỏ Thần Tấn Vương Triều. Nay muốn hoàn toàn diệt trừ bọn họ, quả thực khó như lên trời.
Một nữ quan dung mạo thanh tú tao nhã, đứng ở phía sau Long La Phù, hai tay dâng lên một bản tấu chương Chiết Tử vừa mới nhận được.
Nữ quan này đúng là Diêu Cát .
Nàng trợ giúp công chúa La Phù đoạt thiên hạ, bày mưu tính kế ở sau lưng cho công chúa La Phù. Sau khi công chúa La Phù đăng cơ, nàng liền trở thành nữ quan bên người công chúa La Phù được mọi người trọng vọng nhất. Tương lai được Phong vương bái tướng cũng không phải không có khả năng.
Long La Phù đứng ở chính giữa đế cung xanh vàng rực rỡ, trên người mặc cửu ngũ long bào, trên đầu đội đế mào, tay trái chắp ở phía sau, nhìn bức phù điêu một con Cự Long màu vàng ở chỗ cao nhất phía trên tường đế cung mà nói:
- Thế gia Bắc Minh chính là một trong Tứ Đại Môn Phiệt của Thần Tấn Vương Triều, không phải dễ dàng như vậy là có thể nhổ cỏ tận gốc với bọn họ. Uy hiếp lớn nhất của thế gia Bắc Minh chính là Bắc Minh Phá Thiên, một trong quần long, tương lai trưởng thành nhất định có thực lực phệ thiên nuốt trời. Truyền ý chỉ của trẫm, thông cáo thiên hạ, ai có thể lấy được thủ cấp của Bắc Minh Phá Thiên, ban thưởng đất phong một quận.
Trong một tòa đế cung này chỉ có Diêu Cát và công chúa La Phù, không, xác thực mà nói, là Tấn Đế đương triều.
Long La Phù trầm lặng thật lâu. Cũng không biết đã qua bao lâu, mới nói:
- Hắn vẫn còn ở bờ Tấn Hà.
Diêu Cát gật đầu.
... Ngày đó có nói rằng, sau khi Phong Phi Vân giết Long Thần Nhai và Bắc Minh Mặc Thủ, liền toàn thân dính máu đi ra khỏi Thần Đô, một mạch hướng nam rồi đứng ở bờ Tấn Hà.
Nước sông dậy sóng không dứt, những cơn sóng lớn ngập trời.
Một bức tượng nữ thần cao gần một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng đang đứng ở bên bờ Tấn Hà, dáng vóc giống Thủy Nguyệt Đình như đúc. Phong Phi Vân đứng ở nơi đó thật lâu mà nhìn kỹ, chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt đi theo phía sau hắn, từ rất xa nhìn chăm chú vào hắn.
Sau khi Phong Phi Vân hóa thành yêu ma khát máu, cũng chỉ có Đông Phương Kính Nguyệt mới dám tiếp tục đi theo phía sau hắn.
/2057
|