Long Thanh Dương ngồi bên cạnh cái bàn thanh đồng, tóc dài đen nhánh rủ xuống, ngón tay ngọc như hành tây, vân vê chén trà, lấy một hòn đá lửa ra đặt ấm trà lên, hỏa diễm dịu dàng, rất nhanh nước trong ấm đã sôi lên.
Động tác của hắn nho nhã mà ôn nhu, ngón tay hết sức nhỏ và bờ môi ướt át ngưng mắt nhìn qua, động tác phia trà hành vân lưu thủy, làm cho người ta phải thán phục trà nghệ của hắn, đúng là hấp dẫn người ta mà.
- Mọi người đều nói thần vương đại nhân chính là đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều, tuổi trẻ tài cao, thao lược tài tình, không ai bằng.
Long Thanh Dương tay cầm một tấm lụa màu tím lau sạch chén trà.
Phong Phi Vân mở to mắt, cười nói:
- Long công tử mị lực càng là thiên hạ vô song, nghe nói mới thần đô mấy ngày đã có bảy bá chủ tu tiên giới và hai vương giả trẻ tuổi quỳ trước mặt ngươi rồi.
Phong Phi Vân nói chuyện uyển chuyển, nói cũng trắng ra một ít, những người này đều đã lên giường với Long Thanh Dương cả rồi.
Long Thanh Dương lông mi thon dài, u oán nhìn Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Người ta làm sao lợi hại như thế, đều là những người xấu kia sinh sự a.
Giọng nói nhỏ nhẹ như tơ, nếu có người không biết chuyện, nhất định sẽ xem hắn như mỹ nhân tuyệt thế.
Mà trên thực tế, hắn trừ thân thể không phải nữ nhân ra, dung mạo càng hơn cả nữ nhân, dáng người càng hoàn mỹ, có lẽ chính hắn cũng cho rằng mình là nữ tử.
Phong Phi Vân nói:
- Long công tử tìm ta có chuyện gì không?
- Trước uống một chén trà.
Long Thanh Dương đưa chén trà tới trước mặt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân rất là thản nhiên, tiếp nhận chén trà trong tay, nhẹ nhàng hớp một cái, cảm thụ dư vị trong miệng, mê say nói:
- Trà lài bình thường nhất, nhưng mà đắng không chát, hơi ngọt, chỉ có kỹ nghệ thật cao mới làm được điểm này.
Long Thanh Dương hơi ngượng ngùng cười cười, túm lấy chén trà trong tay Phong Phi Vân, bưng chén trà lên, cười nói:
- Lại uống một chén.
Phong Phi Vân tiếp nhận chén trà, trực tiếp uống cạn.
Long Thanh Dương bỉu môi môi, u oán nói:
- Ngươi hết lần này tới lần khác chỉ đang ứng phó người ta.
- Long công tử, ngươi muốn gì?
Phong Phi Vân cũng không biết phải là kẻ thích nhìn nam nhân làm nũng mà cảm thấy thú vị gì đó.
- Đừng gọi ta là Long công tử, gọi ta là Long cô nương.
Long Thanh Dương tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
... Phong Phi Vân.
- Tốt, tốt, ta biết ngươi ghét bỏ người ta.
Long Thanh Dương trực tiếp đứng lên, thản nhiên ngồi vào đối diện Phong Phi Vân, vũ cười quyến rũ nói:
- Ta muốn làm một sinh ý với thần vương.
Rốt cục đã đổi chủ đề.
- Sinh ý gì?
Phong Phi Vân nói.
- Sinh ý cướp đoạt chính quyền.
Long Thanh Dương nói:
- Ngươi có khả năng còn không biết, Tấn đế kỳ thật đã không ở thần đô, nhưng mà Tấn đế lưu lại chiếu thư, trên đó viết ai là người đăng cơ.
Phong Phi Vân không sợ hãi, cười nói:
- Loại bí sự này ngươi làm sao biết?
- Ta tự nhiên có biện pháp của ta.
Long Thanh Dương nhẹ nhàng dựa vào Phong Phi Vân, nói khẽ bên tai Phong Phi Vân:
- Ngươi có muốn biết chiếu thư này nằm trong tay của ai không?
Long Thanh Dương vô cùng tự tin, ung dung mỹ diệu, đôi mắt tắng đen rõ ràng nhìn qua Phong Phi Vân.
Xem ra hắn nói không sai, trước khi Tấn đế rời khỏi thần đô đã ban chiếu thư xuống.
Phong Phi Vân cười cười, nâng ấm trà lên, không chậm không vội rót một chén, nói:
- Chiếu thư nắm giữ trong tay Bắc Minh thần phi.
- Chán ghét, đừng gài bẫy ta, muốn biết chiếu thư ở trong tay của ai, người ta đã trả cái giá to lớn.
Long Thanh Dương ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Long Thanh Dương ngồi nghiêm chỉnh, nói:
- Ta muốn ba mươi vạn viên linh thạch.
- Ba mươi vạn linh thạch, ha ha, sao ngươi không đi cướp đi?
Phong Phi Vân nói.
Long Thanh Dương khinh thường nói:
- Thôi đi, ngươi đánh cướp cung đánh bạc ngầm không chỉ có ba mươi vạn linh thạch, người ta mang trọn Thần Tấn vương triều bán cho ngươi, ngươi lời lắm rồi.
Ba mươi vạn viên linh thạch quả thực chính là tài phú kinh người, có thể sánh ngang tài phú một tiên quáng, đúng là làm người ta phải cướp đoạt.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi nên biết, tại thần đô, nếu ta muốn giết ngươi, tuyệt đối không phải chuyện khó.
Long Thanh Dương cười tươi như hoa, nói:
- Thần Vương đại nhân thế lực trong thần thông thông thiên triệt địa, giết ta thật sự dễ như trở bàn tay, làm cho người ta hơi sợ, nhưng mà giết ta thì không biết ai nắm giữ chiếu thư trong tay, lúc đó chiếu thư vừa ra,tân đế đăng cơ... Thời gian của thần vương đại nhân tại Thần Tấn vương triều chỉ sợ không khá giả rồi.
- Ai, trên đời này người đáng sợ nhất không phải là người chết, mà là người không sợ chết.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tốt, ta đáp ứng cho ngươi ba mươi vạn viên linh thạch, hiện tại có thể nói cho ta biết chiếu thư nằm trong tay của ai?
- Một lời đã định.
Long Thanh Dương đại hỉ, ba mươi vạn viên linh thạch đủ để cho hắn thành lập một đại giáo.
- Bản thần vương nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm.
Phong Phi Vân tiếp tục uống trà.
- Lạc thần phi.
Long Thanh Dương thập phần mịt mờ truyền âm cho Phong Phi Vân, nói:
- Lạc thần phi chính là thần phi duy nhất không tham gia tranh đoạt thái tử, hơn nữa tu vị cường đại, Tấn đế mới giao chiếu thư cho nàng, sau khi cuộc chiến phò mã chấm dứt, Lạc thần phi công bố nội dung chiếu thư trước công chúng, trực tiếp tuyên bố người kế thừa Tấn đế tiếp theo, hơn nữa Tấn đế còn giao cửu ngũ long bào cho Lạc thần phi, bảo nàng chuyển giao cho tân đế.
- Cửu ngũ long bào.
Tròng mắt Phong Phi Vân hơi híp, đây là đại biểu thân phận đế quân, cũng là một trong năm kiện thần y trong truyền thuyết, có được lực lượng thần bí không phải chuyện đùa.
Phong Phi Vân lại nói:
- Nội dung chiếu thư là gì?
- Ta đây cũng không biết.
Long Thanh Dương hai tay nắm chặc.
Phong Phi Vân nói:
- Sao ngươi biết được bí ẩn này?
Long Thanh Dương đôi má ửng đọ, ngượng ngập nói:
- Lạc thần phi có nhà mẹ đẻ là Lạc gia, gia chủ Lạc gia từng cầm đuốc nói chuyện thâu đêm với người ta.
Loại đại sự liên quan tới cả vương triều này, Lạc thần phi có lẽ không nói cho người khác biết, nhưng tuyệt đối sẽ thông tri cho gia chủ Lạc gia, bảo hắn sớm đứng vững đội hình.
Sau lưng mỗi phi tử là thế lực tu tiên to lớn, bằng không thì không có khả năng đứng vững chân trong hậu cung.
Nếu chiếu thư và cửu ngũ long bào trong tay Lạc thần phi, như vậy nàng nhất định biết rõ Tấn đế sẽ chọn ai làm chủ nhân Thần Tấn vương triều, xem ra phải tìm thời gian đi tìm vị thần phi nương nương này mới được.
Phong Phi Vân mỉm cười, nói:
- Long công tử đúng là kết giao rộng rãi, ngay cả gia chủ Lạc gia cũng quen biết.
Long Thanh Dương duỗi cánh tay tuyết trắng như ngọc ra, năm ngón tay mở ra, cười nói:
- Thần vương đại nhân, hiện tại có thể giao ba mươi vạn linh thạch cho ta rồi chứ?
Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, không có ý định xuất ra ba mươi vạn linh thạch.
- Thần vương đại nhân tại Thần Tấn vương triều quyền cao chức trọng, có thanh danh tốt đẹp đệ nhất vương triều, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?
Long Thanh Dương ánh mắt dễ thương híp lại như tơ.
Động tác của hắn nho nhã mà ôn nhu, ngón tay hết sức nhỏ và bờ môi ướt át ngưng mắt nhìn qua, động tác phia trà hành vân lưu thủy, làm cho người ta phải thán phục trà nghệ của hắn, đúng là hấp dẫn người ta mà.
- Mọi người đều nói thần vương đại nhân chính là đệ nhất thiên tài của Thần Tấn vương triều, tuổi trẻ tài cao, thao lược tài tình, không ai bằng.
Long Thanh Dương tay cầm một tấm lụa màu tím lau sạch chén trà.
Phong Phi Vân mở to mắt, cười nói:
- Long công tử mị lực càng là thiên hạ vô song, nghe nói mới thần đô mấy ngày đã có bảy bá chủ tu tiên giới và hai vương giả trẻ tuổi quỳ trước mặt ngươi rồi.
Phong Phi Vân nói chuyện uyển chuyển, nói cũng trắng ra một ít, những người này đều đã lên giường với Long Thanh Dương cả rồi.
Long Thanh Dương lông mi thon dài, u oán nhìn Phong Phi Vân, ôn nhu nói:
- Người ta làm sao lợi hại như thế, đều là những người xấu kia sinh sự a.
Giọng nói nhỏ nhẹ như tơ, nếu có người không biết chuyện, nhất định sẽ xem hắn như mỹ nhân tuyệt thế.
Mà trên thực tế, hắn trừ thân thể không phải nữ nhân ra, dung mạo càng hơn cả nữ nhân, dáng người càng hoàn mỹ, có lẽ chính hắn cũng cho rằng mình là nữ tử.
Phong Phi Vân nói:
- Long công tử tìm ta có chuyện gì không?
- Trước uống một chén trà.
Long Thanh Dương đưa chén trà tới trước mặt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân rất là thản nhiên, tiếp nhận chén trà trong tay, nhẹ nhàng hớp một cái, cảm thụ dư vị trong miệng, mê say nói:
- Trà lài bình thường nhất, nhưng mà đắng không chát, hơi ngọt, chỉ có kỹ nghệ thật cao mới làm được điểm này.
Long Thanh Dương hơi ngượng ngùng cười cười, túm lấy chén trà trong tay Phong Phi Vân, bưng chén trà lên, cười nói:
- Lại uống một chén.
Phong Phi Vân tiếp nhận chén trà, trực tiếp uống cạn.
Long Thanh Dương bỉu môi môi, u oán nói:
- Ngươi hết lần này tới lần khác chỉ đang ứng phó người ta.
- Long công tử, ngươi muốn gì?
Phong Phi Vân cũng không biết phải là kẻ thích nhìn nam nhân làm nũng mà cảm thấy thú vị gì đó.
- Đừng gọi ta là Long công tử, gọi ta là Long cô nương.
Long Thanh Dương tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
... Phong Phi Vân.
- Tốt, tốt, ta biết ngươi ghét bỏ người ta.
Long Thanh Dương trực tiếp đứng lên, thản nhiên ngồi vào đối diện Phong Phi Vân, vũ cười quyến rũ nói:
- Ta muốn làm một sinh ý với thần vương.
Rốt cục đã đổi chủ đề.
- Sinh ý gì?
Phong Phi Vân nói.
- Sinh ý cướp đoạt chính quyền.
Long Thanh Dương nói:
- Ngươi có khả năng còn không biết, Tấn đế kỳ thật đã không ở thần đô, nhưng mà Tấn đế lưu lại chiếu thư, trên đó viết ai là người đăng cơ.
Phong Phi Vân không sợ hãi, cười nói:
- Loại bí sự này ngươi làm sao biết?
- Ta tự nhiên có biện pháp của ta.
Long Thanh Dương nhẹ nhàng dựa vào Phong Phi Vân, nói khẽ bên tai Phong Phi Vân:
- Ngươi có muốn biết chiếu thư này nằm trong tay của ai không?
Long Thanh Dương vô cùng tự tin, ung dung mỹ diệu, đôi mắt tắng đen rõ ràng nhìn qua Phong Phi Vân.
Xem ra hắn nói không sai, trước khi Tấn đế rời khỏi thần đô đã ban chiếu thư xuống.
Phong Phi Vân cười cười, nâng ấm trà lên, không chậm không vội rót một chén, nói:
- Chiếu thư nắm giữ trong tay Bắc Minh thần phi.
- Chán ghét, đừng gài bẫy ta, muốn biết chiếu thư ở trong tay của ai, người ta đã trả cái giá to lớn.
Long Thanh Dương ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Long Thanh Dương ngồi nghiêm chỉnh, nói:
- Ta muốn ba mươi vạn viên linh thạch.
- Ba mươi vạn linh thạch, ha ha, sao ngươi không đi cướp đi?
Phong Phi Vân nói.
Long Thanh Dương khinh thường nói:
- Thôi đi, ngươi đánh cướp cung đánh bạc ngầm không chỉ có ba mươi vạn linh thạch, người ta mang trọn Thần Tấn vương triều bán cho ngươi, ngươi lời lắm rồi.
Ba mươi vạn viên linh thạch quả thực chính là tài phú kinh người, có thể sánh ngang tài phú một tiên quáng, đúng là làm người ta phải cướp đoạt.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi nên biết, tại thần đô, nếu ta muốn giết ngươi, tuyệt đối không phải chuyện khó.
Long Thanh Dương cười tươi như hoa, nói:
- Thần Vương đại nhân thế lực trong thần thông thông thiên triệt địa, giết ta thật sự dễ như trở bàn tay, làm cho người ta hơi sợ, nhưng mà giết ta thì không biết ai nắm giữ chiếu thư trong tay, lúc đó chiếu thư vừa ra,tân đế đăng cơ... Thời gian của thần vương đại nhân tại Thần Tấn vương triều chỉ sợ không khá giả rồi.
- Ai, trên đời này người đáng sợ nhất không phải là người chết, mà là người không sợ chết.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tốt, ta đáp ứng cho ngươi ba mươi vạn viên linh thạch, hiện tại có thể nói cho ta biết chiếu thư nằm trong tay của ai?
- Một lời đã định.
Long Thanh Dương đại hỉ, ba mươi vạn viên linh thạch đủ để cho hắn thành lập một đại giáo.
- Bản thần vương nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm.
Phong Phi Vân tiếp tục uống trà.
- Lạc thần phi.
Long Thanh Dương thập phần mịt mờ truyền âm cho Phong Phi Vân, nói:
- Lạc thần phi chính là thần phi duy nhất không tham gia tranh đoạt thái tử, hơn nữa tu vị cường đại, Tấn đế mới giao chiếu thư cho nàng, sau khi cuộc chiến phò mã chấm dứt, Lạc thần phi công bố nội dung chiếu thư trước công chúng, trực tiếp tuyên bố người kế thừa Tấn đế tiếp theo, hơn nữa Tấn đế còn giao cửu ngũ long bào cho Lạc thần phi, bảo nàng chuyển giao cho tân đế.
- Cửu ngũ long bào.
Tròng mắt Phong Phi Vân hơi híp, đây là đại biểu thân phận đế quân, cũng là một trong năm kiện thần y trong truyền thuyết, có được lực lượng thần bí không phải chuyện đùa.
Phong Phi Vân lại nói:
- Nội dung chiếu thư là gì?
- Ta đây cũng không biết.
Long Thanh Dương hai tay nắm chặc.
Phong Phi Vân nói:
- Sao ngươi biết được bí ẩn này?
Long Thanh Dương đôi má ửng đọ, ngượng ngập nói:
- Lạc thần phi có nhà mẹ đẻ là Lạc gia, gia chủ Lạc gia từng cầm đuốc nói chuyện thâu đêm với người ta.
Loại đại sự liên quan tới cả vương triều này, Lạc thần phi có lẽ không nói cho người khác biết, nhưng tuyệt đối sẽ thông tri cho gia chủ Lạc gia, bảo hắn sớm đứng vững đội hình.
Sau lưng mỗi phi tử là thế lực tu tiên to lớn, bằng không thì không có khả năng đứng vững chân trong hậu cung.
Nếu chiếu thư và cửu ngũ long bào trong tay Lạc thần phi, như vậy nàng nhất định biết rõ Tấn đế sẽ chọn ai làm chủ nhân Thần Tấn vương triều, xem ra phải tìm thời gian đi tìm vị thần phi nương nương này mới được.
Phong Phi Vân mỉm cười, nói:
- Long công tử đúng là kết giao rộng rãi, ngay cả gia chủ Lạc gia cũng quen biết.
Long Thanh Dương duỗi cánh tay tuyết trắng như ngọc ra, năm ngón tay mở ra, cười nói:
- Thần vương đại nhân, hiện tại có thể giao ba mươi vạn linh thạch cho ta rồi chứ?
Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, không có ý định xuất ra ba mươi vạn linh thạch.
- Thần vương đại nhân tại Thần Tấn vương triều quyền cao chức trọng, có thanh danh tốt đẹp đệ nhất vương triều, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?
Long Thanh Dương ánh mắt dễ thương híp lại như tơ.
/2057
|